11.

Hắn vẫn chăm chú nhìn từng động tác của ta, đợi khi hoàn tất mới nhàn nhạt lên tiếng: “Khương cô nương, bày trò đủ chưa?”
Ta bình tĩnh đáp: “Thần nữ không bày trò.


Ta đi về phía xe ngựa, giọng nói nhẹ nhàng tan vào trong gió: “Ta sẽ coi như Thái tử ca ca của ta chưa từng quay về, coi như huynh ấy đã chết ở đây rồi, chưa từng quay về.


Lời đại nghịch bất đạo như vậy, nếu là trước đây, thân là người của Khương gia, ta sẽ không bao giờ nói ra trước mặt người khác.

Thế nhưng ta vừa bị từ hôn, Thái tử chắc chắn trong lòng hổ thẹn với ta, cả Hoàng thượng và Hoàng hậu cũng vậy, cho nên ta thấy mình có thể tùy hứng một chút.

Quả nhiên, Thái tử nghe xong mặt mày biến sắc, nhưng từ đầu đến cuối không hề lên tiếng, lúc về hắn cũng tự mình cưỡi ngựa, không ngồi cùng xe với ta.

Ta không nhìn hắn nữa mà nhớ đến Bảo Châu, chắc con bé cũng làm xong việc rồi.


Quả nhiên, vừa về đến kinh thành, Bảo Châu đã tung tăng chạy đến báo cáo với ta: “Tiểu thư, nô tỳ đem số đồ còn lại đến tiệm cầm đồ hết rồi, đổi được cả đống tiền.


Mấy chuyện mua bán này, con bé lúc nào cũng rất hứng thú.

Bảo Châu là con nhà thương lái, được đưa đến làm tỳ nữ bên cạnh ta, giúp ta quản lý tiền bạc, trong đầu nó lúc nào cũng chỉ nghĩ đến tiền.

Trước khi đến sông Vân, những thứ có thể đem bán đã được xếp gọn vào một xe đem đến tiệm cầm đồ, mới qua một thời gian ngắn như vậy mà con bé đã hoàn thành nhiệm vụ.

Vừa khen mấy câu Bảo Châu đã cười tít cả mắt.

Ta mân mê miếng ngọc bội trong tay, nhẹ giọng nói: “Mau đem tiền chia cho ăn xin bên đường với người dân xung quanh đi.


Bảo Châu nghe xong không làm theo lời ta, mà lấy từ đâu ra một cái chiêng rồi bắt đầu gõ.

Tiếng chiêng đinh tai nhức óc cùng giọng nói sang sảng của con bé nhanh chóng thu hút sự chú ý của mọi người xung quanh.

“Tiểu thư nhà chúng ta gặp chuyện vui nên hôm nay phát tiền làm phúc, mọi người mau đến đây nào, mau đến đây nào!”
12.

Ta dừng động tác, nhìn dòng người đang ùa về phía này.

Thái tử ở bên kia cũng nhìn qua.

Bảo Châu sai đám gia nhân đem tiền phân phát dọc đường, vừa vung tiền vừa hô hào: “Chúc mừng tiểu thư nhà chúng ta sắp đến tuổi cập kê!”
Tiền đồng vừa được tung ra, mọi người xung quanh đã xúm lại nhặt lấy nhặt để, miệng không quên đồng thanh hô chúc mừng.

“Chúc tiểu thư ngày càng xinh đẹp!”
Người dân gần đó nghe thấy tiếng náo nhiệt cũng vội vã chạy đến, dòng người tụ tập ngày càng nhiều, xe ngựa của ta và Thái tự bị vây ở giữa, không sao nhúc nhích được.

Mỗi lần ném tiền Bảo Châu lại nghĩ ra một lời chúc, còn chêm vào một câu “Chúc mừng tiểu thư được tự do, nam nhân khắp thành mặc người lựa chọn.


” Câu nói này giống như vô tình, lại như cố ý tiết lộ thân phận của ta.

Người dân xung quanh vì được nhận tiền nên cũng nhiệt tình tán thưởng tiểu thư Khương gia hào phóng tốt bụng.

Những người lúc trước nhìn thấy xe ngựa của Khương gia là chỉ trỏ bàn tán, bây giờ cũng bắt đầu tấm tắc rằng tiểu thư Khương gia gả vào nhà ai thì chính là phúc khí của nhà đó, Hoàng thất vậy mà lại bỏ qua một người con dâu thảo hiền.

Điều này không nằm ngoài dự tính của ta, có điều ta không ngờ rằng Bảo Châu lại dám to gan giữa chốn đông người nói mấy lời như vậy.

Ánh mắt của ta nhìn về phía Thái tử, ngựa của hắn bị bách tính xung quanh chen chúc đẩy lùi về ven đường, thị vệ khó khăn lắm mới ngăn được dòng người ùa đến.

Hắn cũng nghe được câu nói đó, sắc mặt có vẻ không tốt cho lắm.

Ta bật cười.

Thôi vậy, cứ để cho con bé muốn làm gì thì làm.

Dù sao thì ta cũng muốn bướng bỉnh một lần.

Ánh mắt lướt qua dòng người, ta bỗng bắt gặp một bóng dáng quen thuộc, nhìn kỹ hơn mới nhận ra là Khúc Anh.

Nàng ta đứng bên đường, có lẽ là không biết phía trước đang xảy ra chuyện gì, nhưng khi nhìn thấy tiền đồng lăn đến, nàng ta cũng cúi xuống nhặt giống như mọi người.


Đợi dòng người vãn bớt, Thái tử cũng nhìn thấy nàng ta, hắn liền tiến lên phía trước kéo nàng ta đứng dậy, sắc mặt tối sầm: “Sao nàng lại ở đây?”
Ta cũng bước xuống xe ngựa.

Khúc Anh nhìn thấy chúng ta thì trên mặt hiện lên tia xấu hổ, trong tay vẫn cầm mấy đồng tiền, bối rối không biết phải làm sao: “Ta, ta đến tìm huynh.


Thái tử bảo nàng ta vứt tiền xuống, Khúc Anh theo phản xạ ném chúng ra phía xa.

Ta nhẹ nhàng lên tiếng: “Khúc cô nương không cần để ý mấy đồng bạc lẻ đó, ta còn có đồ vật quý giá hơn muốn giao cho cô.


Ta vươn tay về phía nàng ta, trong lòng bàn tay là một miếng ngọc bội hình rồng màu trắng, phảng phất ánh tím được điêu khắc vô cùng tinh xảo, sinh động như thật.

“Đây là tín vật định tình của ta và điện hạ.

”.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương