9.
Gió trên vách núi rất lớn.
Ta chăm chú nhìn đôi mắt của Thái tử.
Đến lúc này ta mới nhận ra hắn có một đôi mắt hoa đào, chỉ là đôi mắt đa tình này ở trên gương mặt hắn lại sâu thẳm vô tình đến lạ.
Ánh mắt từng nhìn ta dịu dàng đầy tình ý, giờ đây không còn lại một tia ấm áp.
Đằng sau phong thái ôn hòa của kia là cả một sự lạnh nhạt xa cách khó nói thành lời.
Ta đưa tay lên ngực, vỗ về trái tim đang nhói lên từng hồi.
Ta cúi đầu nhìn mặt đất, đến khi ngẩng đầu, một giọt nước mắt lấp lánh lăn dài trên mặt, rất nhanh rơi xuống rồi biến mất.
Ta cười cay đắng: “Điện hạ, trước giờ cha mẹ ta dạy dỗ rất nghiêm, khi còn nhỏ từng khóc trước mặt người khác một lần nên bị phạt chép sách mấy ngày trời.
Lúc đó ngài thấy ta không vui liền kể rất nhiều chuyện cười cho ta nghe, chọc cho ta vui trở lại.”
“Càng lớn ta càng học được cách tiết chế cảm xúc của mình, chỉ có khi ở cạnh ngài ta mới có thể không cần giấu đi những hỷ nộ ái ố, mặc sức cười đùa.”
Thái tử đứng thẳng người, trong mắt không gợn lên một tia tình cảm: “Đều là chuyện đã qua, hà tất phải nhắc lại.”
Nước mắt của ta càng lau càng chảy, thấm ướt cả vạt áo trước, giọng nói cũng trở nên nghẹn ngào: “Điện hạ, ngài thật sự không sợ rằng một ngày nào đó nhớ lại, ngài sẽ hối hận ư?”
“Ta chưa từng hối hận.”
Ta che mặt khóc.
Ta khóc bao lâu, hắn đứng chờ bấy lâu.
Trước giờ hắn vẫn luôn như vậy, làm việc gì cũng luôn cẩn trọng, không vội vàng hấp tấp.
Khóc xong một hồi, ta lau nước mắt, lấy ra chiếc kéo hôm trước định dùng để cắt bộ giá y thêu suốt cả năm trời.
10.
Ta bình ổn lại cảm xúc: “Xin lỗi, để điện hạ chê cười rồi.
Thần nữ sau này sẽ cố gắng tiết chế hơn.”
Ta và Dung Ngọc quen biết quá lâu, ta cũng chẳng phải kẻ lòng gang dạ sắt gì cho cam, không thể nói buông là buông ngay được.
Nhưng qua mỗi lần đau, ta lại có thể buông bỏ một chút, đau càng nhiều lại càng thanh tỉnh.
Sớm muộn sẽ có một ngày, ta có thể thản nhiên đối mặt với hắn.
Ta cho người mở rương, cầm lên một chiếc bùa bình an: “Đây là chiếc bùa bình an mà thần nữ đã leo mấy nghìn bậc thang, tìm đến chùa để xin cho điện hạ trước ngày điện hạ xuất cung.”
Thái tử nhìn về phía ta.
Ta vung tay ném xuống vực sâu: “Bây giờ đã không cần dùng đến nữa, thả xuống kia, ai may mắn nhặt được thì coi như là bình an của người đó.”
Ánh mắt Thái tử thoáng hiện lên sự ngỡ ngàng.
Ta lại cầm lên một chiếc khăn tay: “Đây là chiếc khăn tay mà điện hạ nhất quyết muốn thần nữ dùng để lau mồ hôi cho ngài trong cuộc đi săn mùa thu, sau đó điện hạ còn đem nó giấu đi không trả lại.”
Ta cắt đi phần góc có thêu chữ Khương, sau đó buông tay để mặc chiếc khăn theo gió bay lên cao rồi lại nhẹ nhàng trầm mình xuống làn nước.
“Tốt xấu gì cũng là khăn tay thêu bằng chỉ vàng, để nó theo dòng nước trôi xuống hạ lưu, nếu được thôn dân nào đó nhặt được còn có thể bán được tiền, mua ít đồ ăn ngon.”
Ta lại lấy từ trong rương ra một xấp giấy, nhìn kỹ lại những chữ viết trên đó, đoạn bật cười: “Lúc còn nhỏ học viết chữ, chữ đầu tiên mà ta học chính là chữ Ngọc, là điện hạ đã dạy cho ta.
Nhiều năm vậy rồi, những tờ giấy đó ta vẫn còn giữ.”
Ta đem tất cả xé vụn, vụn giấy trắng xóa theo gió bay đi.
…
Một rương đầy những đồ vật không thể đem bán hay tặng mà Bảo Châu đã chọn ra, từng cái một đều bị ta ném xuống vực.
Cuối cùng, ta nắm lấy một lọn tóc, nhưng lại thấy hơi đau lòng nên bất giác thả bớt ra, sau đó cầm kéo cắt đi một cách dứt khoát.
Có lẽ thấy ta hành động kỳ lạ, lại nghe ta nhắc nhiều về chuyện trước kia, Thái tử nhìn ta, ánh mắt phức tạp không nói thành lời.
Ta nhìn thẳng vào mắt hắn, nghiêm túc nói: “Điện hạ, là ngài nói bản thân mình chưa từng hối hận.
Sau này, nếu ngài hối hận cũng đừng đến tìm ta.”
“Sẽ không có chuyện đó.”
Ta cười cay đắng, tay buông lỏng, lọn tóc xanh theo gió bay đi, rơi xuống dòng nước sâu.
Ta cũng ném chiếc kéo trong tay xuống, từ xa xa thấy nó trầm mình trong làn nước mà không gợn lên một làn sóng.
Đứng trên vách núi, đưa mắt nhìn những ngọn núi nối tiếp nhau chạy dài tít tắp.
Nước sông chầm chậm trôi đi mãi, hướng về biển khơi chẳng quay đầu..
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook