Người Đến Cùng Cơn Mưa
-
Chương 1-2
Thức dậy sau một giấc ngủ miên man, đầu óc không được tỉnh táo. Trên đầu Đường Anh quấn một lớp băng bó to và dày, khiến cô cảm thấy nặng nề vô cùng.
Mười bảy tuổi, giấc mơ về một thanh xuân tươi đẹp bỗng thay đổi sau một phút giây. Đường Anh ngẩn người nhìn mọi thứ đến mỏi mắt, đôi bàn tay tê buốt đau đớn, xung quanh cô bỗng trở lên xa lạ. Hệt như mới nhìn thấy lần đầu.
Người đàn ông ấy đã chịu bao khổ cực, hôn mê suốt hai năm trời, sống không có cảm giác, trong quãng thời gian ấy, Đường Anh đã vất vả nhường nào vì muốn nhìn thấy người đàn ông ấy tỉnh lại. Nhưng không ngờ, khi cơ hội ấy đã đến, cô hoàn toàn không nhớ ra...mình đang mong đợi điều gì.
Bên căn phòng trắng, cô gái nhỏ đưa tay ôm lấy đầu, giọng nói trở lên khác lạ:
"Hai người cho cháu hỏi, sao cháu lại ở đây?"
Từ trước đến nay, chưa bao giờ cô đau như vậy, đau như bị ai đó ném thẳng viên gạch to lớn vào đầu.
Trong trí nhớ cô gái nhỏ, hoàn toàn chỉ có một màu trắng, một chút kỉ niệm cũng không. Trống rỗng như lần cô mới chào đời, không hề hay biết điều gì cả, ngay cả người sinh thành, cô cũng không nhận ra.
Cô gái nhỏ đã vô tình gọi bố mẹ là "bác", cũng chẳng còn xưng là "con".
Ngoài trời mưa nhỏ. Tháng 7, tháng của những cơn mưa không ngớt. Bầu trời hôm ấy càng thêm tối tăm khi ven đường là cô gái nhỏ với vũng máu, cùng chiếc điện thoại màu hồng nhạt vỡ tan tành, bẹt dí dưới bánh xe.
Dòng người vẫn thanh bình. Chỉ còn cô gái nhỏ với đống kí ức bị lấy cắp.
Đã rất lâu, kể từ khi gia đình gặp rắc rối, Đường Anh không hề có thêm bạn. Những người bạn cùng học cũng rời bỏ cô. Không hề có ý trách móc, cũng bởi vì cô là nữ sinh một trường trung học dành cho con nhà giàu, thế nên, những cô ấm cậu chiêu trong đây chỉ quan tâm đến tiền, có tiền mới có bạn, hết tiền thì hết bạn. Cũng không chỉ mình cô bị đối xử như vậy, trong trường còn rất nhiều người khác đột nhiên bị rơi xuống hố sâu.
Đã mấy năm trời trôi qua, cô chỉ sống lùi lũi một mình, một thân đi học, một thân về, không một người bạn bước chung, không một người bạn ngồi cùng ăn ở căn-teen, không một người bạn cùng thức thâu đêm ôn thi, không một ai cả. Mọi điều cô làm đều lặng lẽ, hết ngày này qua ngày khác, chỉ mong đến ngày tốt nghiệp rồi biến mất khỏi nơi tăm tối này. Đau hơn nữa, chị gái thân thiết của cô cũng chỉ vì gia đình suy sụp mà gom hết số tiền còn lại bỏ đi biệt tích, chưa một lần quay về, gánh nặng rồi lại gánh nặng, chồng chất lên đôi vai nhỏ. Từ một cô gái khá mũm mĩm, Đường Anh đã hao đi rất nhiều, tự soi mình trong gương, cô còn chẳng nhận ra mình của ngày trước.
Đường Anh và mẹ chia nhau ra gánh vác gia đình. Mẹ cô trông nom bố cô, dù hai năm qua ông ấy chưa hề có dấu hiệu tỉnh lại, nhưng bà vẫn đau đáu mong chờ, ngày qua ngày đều bên cạnh, thuốc thang, lau người cho ông. Đó là vì tình cảm vợ chồng, gắn bó keo sơn, ân nghĩa thuỷ chung.
Còn Đường Anh phải tự đi làm thêm, kiếm tiền nuôi bản thân học, vì mẹ không cho nghỉ học, cũng không cho chuyển vào một ngôi trường thấp kém hơn, nên cô càng thêm áp lực. Một người phụ nữ luôn tự hào vì con mình học trong ngôi trường danh giá, bà không thể dễ dàng để cô chuyển đi.
Đường Anh còn nhớ, bà đã từng nói:"Dù có chết đi, mẹ cũng không muốn con chuyển trường"
Vậy là, cô gái nhỏ phải hứng chịu biết bao cay độc từ miệng lưỡi thế gian. Nhưng cô đã mạnh mẽ vượt qua, bởi vì có em trai là động lực. Chỉ cần nhìn thấy cậu bé cười, lòng cô lại dịu mát.
Cậu em trai của cô ngày ấy chỉ mới 5 tuổi, nhóc con không được đến lớp mẫu giáo như những đứa trẻ khác, chỉ một mình ở nhà, đợi cô về chơi cùng.
Đăng Anh rất nghe lời, cậu bé không bao giờ đòi một món đồ chơi đắt tiền, không đòi ăn kẹo, ăn kem, mặc dù rất mong muốn. Nhưng Đường Anh cũng không thể để một đứa trẻ giấu hết mong muốn của mình chỉ vì gia đình gặp nạn, nó sẽ khiến tuổi thơ của một đứa trẻ bị vùi lấp, cho nên, cô vẫn thường xuyên làm tăng ca để mua thêm đồ chơi cho em trai.
Mùa hè năm 17 tuổi, Đường Anh đã quen một người. Thật bất ngờ, cô quen anh khi anh đang loay hoay chạy đi trú mưa, tiện tay đang cầm chiếc ô, cô chạy đến đưa cho anh, vô tư nói "Anh ăn mặc đẹp như vậy chắc có công chuyện, không thể để ướt người được, anh cầm lấy đi, nhà em ngay đây em có thể chạy một phút là về đến nơi"
Cô cũng không biết vì lý do gì, ngày hôm sau anh tìm được cô và trả lại chiếc ô đó, còn lịch sự mời cô một bữa cơm. Mặc dù đã từ chối rất nhiều, nhưng anh tha thiết năn nỉ, chân thành hết mình, cô cũng đã mạn phép gật đầu. Kể từ đó, hai người thường xuyên gặp nhau hơn, đa số là vô tình chạm mặt. Anh dịu dàng, ấm áp, lịch thiệp, thường xuyên dùng thời gian của mình để ở bên cạnh cô. Chính anh, đã nhẹ nhàng bước vào cuộc sống của cô lúc nào không hay.
Anh đã che giấu thân phận của mình, hoàn toàn không có ý muốn cho Đường Anh biết. Cô chỉ biết anh là sinh viên năm cuối đại học, còn mình là học sinh cấp 3. Từng ngày trôi qua, anh đã giúp đỡ cô rất nhiều, làm thêm về muộn, anh chính là người chờ bên ngoài để đưa cô về. Cứ như thế, anh trở thành một phần quan trọng trong cuộc sống của cô. Dù thời gian không dài, nhưng cô đêm đêm mong ngóng trời sáng để được thấy anh.
Đường Anh uống một ngụm nước lọc, đôi mắt nhìn ra xa. Từ ô cửa sổ, thành phố tấp nập hiện lên trước mắt, dòng xe nối tiếp nhau trên con đường ướt át. Mưa đã vài ngày nay, cuối cùng cũng đã tạnh. Bầu trời quang mây, mùi đất mới thơm kì lạ.
Có những ngày mưa dai dẳng như thế... có những ngày em nhớ anh vô cùng...
Đường Anh được đón về nhà. Căn nhà vẫn rộng, nhưng rất trống trải. Cảm giác đây không phải là một gia đình, và đối với cô mái ấm ngày xưa, chắc không bao giờ quay về nữa.
Đăng Anh đang ngủ, nghe thấy tiếng chị liền tỉnh giấc, một mạch chạy ra ngoài, tinh thần cậu bé rất thoải mái gọi "chị ơi"
Đường Anh ngơ ngác nhìn, trong đầu hoàn toàn không có cảm giác quen biết.
Đăng Anh chạy đến, quan tâm hỏi han: "Chị ơi, chị vẫn đau lắm à? Sao chị không nói gì?"
Đăng Anh đã 7 tuổi, nhưng vẫn quá non nớt không hiểu chuyện gì đã xảy ra, nhóc con không hiểu vì sao Đường Anh không chơi với nhóc nữa, cho dù mẹ đã giải thích rất nhiều.
Ngày hôm đó, Đường Anh chỉ nhớ rằng, có thằng bé đã khóc rất nhiều, rất lớn. Nó vứt cả món đồ chơi yêu thích ra ngoài đường chỉ vì sự hời hợt của cô.
Sinh nhật 18 tuổi, Đường Anh xoa đầu em trai, đôi môi nở nụ cười tươi nhất: "Đăng Anh, chị nhớ em rồi."
Thực ra, cô chưa nhớ ra điều gì, chỉ là người phụ nữ ấy đã bỏ rất nhiều thời gian để kể cho cô nghe về những kí ức đã vụt tan.
Ngồi cạnh chiếc bánh sinh nhật nhỏ, Đường Anh nhắm mắt lại, chắp tay nguyện cầu: "Gia đình con, luôn mạnh khoẻ nhé"
Hôm ấy là ngày vui, không hiểu sao, Đăng Anh đã khóc nhiều lắm, nhóc con ôm lấy chị không rời.
"Đăng Anh, chị đã làm gì sai đúng không?"
Đăng Anh khóc lớn hơn, nước mắt đầm đìa trên gương mặt nhỏ nhắn: "Dạ không."
"Thế sao lại khóc?"
"Tại em không muốn chị đi."
Đường Anh ngẩn người, cười thật tươi, vỗ vai em trai: "Chị ở đây mà, chị có đi đâu đâu."
Lúc Đường Anh rửa bát, nhóc con vẫn ngồi ở ghế, chống cằm nhìn chị, đôi mắt đỏ hoe đã dịu xuống, gương mặt tươi tắn hơn hẳn, nụ cười vô lo vô nghĩ đã trở lại.
Cậu bé đã rất lo sợ rằng, chị đi thì ai chơi với nó...
Buổi tối hôm ấy, Đường Anh bóc gói quà sinh nhật mà mẹ cô tặng ra. Dưới ánh đèn vàng, cô ngẩn người một lúc lâu, bấy giờ mới hiểu câu nói của Đăng Anh. "Em không muốn chị đi" là có nghĩa gì.
Từ nhỏ, Đăng Anh chỉ quấn lấy Đường Anh, mỗi khi khóc xong, đều vùi đầu vào lòng cô ngủ thiếp đi. Nhiều khi Đường Anh về muộn, nhóc con vẫn ngồi chờ rồi cùng ăn cơm. Tình cảm gắn bó ấy không chỉ một sớm một chiều là quên được, nhưng hiện tại Đường Anh đã quên mất rồi. Cô không còn nhớ đã từng nói gì với cậu bé, cô không còn nhớ đã chở cậu bé đi chơi ở những đâu.
Hai tháng mất đi kí ức, cô vẫn chiều chuộng Đăng Anh rất nhiều, nhưng tâm tình không còn giống ngày xưa. Nhóc con không hiểu, luôn trách móc chị, làm Đường Anh càng thêm khó xử.
Đường Anh đọc dòng chữ trong tấm thiệp.
Đôi mắt đen càng thêm tối tăm, nét mặt phút chốc thay đổi.
"Mẹ đã thu xếp xong tất cả, chỉ cần con thu dọn đồ đạc rồi đi thôi. Con yên tâm, tiền học không cần lo. Con biết gia đình mình vì ai mà gặp tai hoạ, chị con cũng đang bên đó, con chỉ cần..."
Đường Anh cầm chiếc vé máy bay trên tay, khóc không thành tiếng, muốn vò nát rồi vứt đi, nhưng lý trí không cho phép. Cô liều mình chạy đến phòng mẹ, đôi mắt đỏ hoe chứng minh cô đang rất hoang mang.
"Tại sao? Tại sao lại là con?"
"Con nhìn xem, còn ai khác ngoài con."
"Con không phải con của hai người, đúng không?"
Trong lòng cô biết rõ, cô như là một con rối, không một chút hạnh phúc.
Sắc mặt của người phụ nữ kém hẳn, trừng mắt như doạ nạt, nhưng giọng nói vẫn vang lên khe khẽ:
"Mẹ biết con không hề nhớ chuyện gì, nhưng con phải biết một điều rằng, hai tháng kể từ khi tai nạn, mẹ đã hoàn toàn chứng minh được rằng gia đình này là của con. Con phải vì gia đình mà nghe theo quyết định của bố mẹ. Con nhìn xem, Đăng Anh đã lớn như vậy rồi, con muốn thằng bé sống trong cảnh này mãi sao?"
Đăng Anh hệt như một con tin, nhắc đến cậu bé, cô liền gật gù nghe theo, dù con tim không hề can tâm.
"Vậy...Du Huy là ai..."
Mười bảy tuổi, giấc mơ về một thanh xuân tươi đẹp bỗng thay đổi sau một phút giây. Đường Anh ngẩn người nhìn mọi thứ đến mỏi mắt, đôi bàn tay tê buốt đau đớn, xung quanh cô bỗng trở lên xa lạ. Hệt như mới nhìn thấy lần đầu.
Người đàn ông ấy đã chịu bao khổ cực, hôn mê suốt hai năm trời, sống không có cảm giác, trong quãng thời gian ấy, Đường Anh đã vất vả nhường nào vì muốn nhìn thấy người đàn ông ấy tỉnh lại. Nhưng không ngờ, khi cơ hội ấy đã đến, cô hoàn toàn không nhớ ra...mình đang mong đợi điều gì.
Bên căn phòng trắng, cô gái nhỏ đưa tay ôm lấy đầu, giọng nói trở lên khác lạ:
"Hai người cho cháu hỏi, sao cháu lại ở đây?"
Từ trước đến nay, chưa bao giờ cô đau như vậy, đau như bị ai đó ném thẳng viên gạch to lớn vào đầu.
Trong trí nhớ cô gái nhỏ, hoàn toàn chỉ có một màu trắng, một chút kỉ niệm cũng không. Trống rỗng như lần cô mới chào đời, không hề hay biết điều gì cả, ngay cả người sinh thành, cô cũng không nhận ra.
Cô gái nhỏ đã vô tình gọi bố mẹ là "bác", cũng chẳng còn xưng là "con".
Ngoài trời mưa nhỏ. Tháng 7, tháng của những cơn mưa không ngớt. Bầu trời hôm ấy càng thêm tối tăm khi ven đường là cô gái nhỏ với vũng máu, cùng chiếc điện thoại màu hồng nhạt vỡ tan tành, bẹt dí dưới bánh xe.
Dòng người vẫn thanh bình. Chỉ còn cô gái nhỏ với đống kí ức bị lấy cắp.
Đã rất lâu, kể từ khi gia đình gặp rắc rối, Đường Anh không hề có thêm bạn. Những người bạn cùng học cũng rời bỏ cô. Không hề có ý trách móc, cũng bởi vì cô là nữ sinh một trường trung học dành cho con nhà giàu, thế nên, những cô ấm cậu chiêu trong đây chỉ quan tâm đến tiền, có tiền mới có bạn, hết tiền thì hết bạn. Cũng không chỉ mình cô bị đối xử như vậy, trong trường còn rất nhiều người khác đột nhiên bị rơi xuống hố sâu.
Đã mấy năm trời trôi qua, cô chỉ sống lùi lũi một mình, một thân đi học, một thân về, không một người bạn bước chung, không một người bạn ngồi cùng ăn ở căn-teen, không một người bạn cùng thức thâu đêm ôn thi, không một ai cả. Mọi điều cô làm đều lặng lẽ, hết ngày này qua ngày khác, chỉ mong đến ngày tốt nghiệp rồi biến mất khỏi nơi tăm tối này. Đau hơn nữa, chị gái thân thiết của cô cũng chỉ vì gia đình suy sụp mà gom hết số tiền còn lại bỏ đi biệt tích, chưa một lần quay về, gánh nặng rồi lại gánh nặng, chồng chất lên đôi vai nhỏ. Từ một cô gái khá mũm mĩm, Đường Anh đã hao đi rất nhiều, tự soi mình trong gương, cô còn chẳng nhận ra mình của ngày trước.
Đường Anh và mẹ chia nhau ra gánh vác gia đình. Mẹ cô trông nom bố cô, dù hai năm qua ông ấy chưa hề có dấu hiệu tỉnh lại, nhưng bà vẫn đau đáu mong chờ, ngày qua ngày đều bên cạnh, thuốc thang, lau người cho ông. Đó là vì tình cảm vợ chồng, gắn bó keo sơn, ân nghĩa thuỷ chung.
Còn Đường Anh phải tự đi làm thêm, kiếm tiền nuôi bản thân học, vì mẹ không cho nghỉ học, cũng không cho chuyển vào một ngôi trường thấp kém hơn, nên cô càng thêm áp lực. Một người phụ nữ luôn tự hào vì con mình học trong ngôi trường danh giá, bà không thể dễ dàng để cô chuyển đi.
Đường Anh còn nhớ, bà đã từng nói:"Dù có chết đi, mẹ cũng không muốn con chuyển trường"
Vậy là, cô gái nhỏ phải hứng chịu biết bao cay độc từ miệng lưỡi thế gian. Nhưng cô đã mạnh mẽ vượt qua, bởi vì có em trai là động lực. Chỉ cần nhìn thấy cậu bé cười, lòng cô lại dịu mát.
Cậu em trai của cô ngày ấy chỉ mới 5 tuổi, nhóc con không được đến lớp mẫu giáo như những đứa trẻ khác, chỉ một mình ở nhà, đợi cô về chơi cùng.
Đăng Anh rất nghe lời, cậu bé không bao giờ đòi một món đồ chơi đắt tiền, không đòi ăn kẹo, ăn kem, mặc dù rất mong muốn. Nhưng Đường Anh cũng không thể để một đứa trẻ giấu hết mong muốn của mình chỉ vì gia đình gặp nạn, nó sẽ khiến tuổi thơ của một đứa trẻ bị vùi lấp, cho nên, cô vẫn thường xuyên làm tăng ca để mua thêm đồ chơi cho em trai.
Mùa hè năm 17 tuổi, Đường Anh đã quen một người. Thật bất ngờ, cô quen anh khi anh đang loay hoay chạy đi trú mưa, tiện tay đang cầm chiếc ô, cô chạy đến đưa cho anh, vô tư nói "Anh ăn mặc đẹp như vậy chắc có công chuyện, không thể để ướt người được, anh cầm lấy đi, nhà em ngay đây em có thể chạy một phút là về đến nơi"
Cô cũng không biết vì lý do gì, ngày hôm sau anh tìm được cô và trả lại chiếc ô đó, còn lịch sự mời cô một bữa cơm. Mặc dù đã từ chối rất nhiều, nhưng anh tha thiết năn nỉ, chân thành hết mình, cô cũng đã mạn phép gật đầu. Kể từ đó, hai người thường xuyên gặp nhau hơn, đa số là vô tình chạm mặt. Anh dịu dàng, ấm áp, lịch thiệp, thường xuyên dùng thời gian của mình để ở bên cạnh cô. Chính anh, đã nhẹ nhàng bước vào cuộc sống của cô lúc nào không hay.
Anh đã che giấu thân phận của mình, hoàn toàn không có ý muốn cho Đường Anh biết. Cô chỉ biết anh là sinh viên năm cuối đại học, còn mình là học sinh cấp 3. Từng ngày trôi qua, anh đã giúp đỡ cô rất nhiều, làm thêm về muộn, anh chính là người chờ bên ngoài để đưa cô về. Cứ như thế, anh trở thành một phần quan trọng trong cuộc sống của cô. Dù thời gian không dài, nhưng cô đêm đêm mong ngóng trời sáng để được thấy anh.
Đường Anh uống một ngụm nước lọc, đôi mắt nhìn ra xa. Từ ô cửa sổ, thành phố tấp nập hiện lên trước mắt, dòng xe nối tiếp nhau trên con đường ướt át. Mưa đã vài ngày nay, cuối cùng cũng đã tạnh. Bầu trời quang mây, mùi đất mới thơm kì lạ.
Có những ngày mưa dai dẳng như thế... có những ngày em nhớ anh vô cùng...
Đường Anh được đón về nhà. Căn nhà vẫn rộng, nhưng rất trống trải. Cảm giác đây không phải là một gia đình, và đối với cô mái ấm ngày xưa, chắc không bao giờ quay về nữa.
Đăng Anh đang ngủ, nghe thấy tiếng chị liền tỉnh giấc, một mạch chạy ra ngoài, tinh thần cậu bé rất thoải mái gọi "chị ơi"
Đường Anh ngơ ngác nhìn, trong đầu hoàn toàn không có cảm giác quen biết.
Đăng Anh chạy đến, quan tâm hỏi han: "Chị ơi, chị vẫn đau lắm à? Sao chị không nói gì?"
Đăng Anh đã 7 tuổi, nhưng vẫn quá non nớt không hiểu chuyện gì đã xảy ra, nhóc con không hiểu vì sao Đường Anh không chơi với nhóc nữa, cho dù mẹ đã giải thích rất nhiều.
Ngày hôm đó, Đường Anh chỉ nhớ rằng, có thằng bé đã khóc rất nhiều, rất lớn. Nó vứt cả món đồ chơi yêu thích ra ngoài đường chỉ vì sự hời hợt của cô.
Sinh nhật 18 tuổi, Đường Anh xoa đầu em trai, đôi môi nở nụ cười tươi nhất: "Đăng Anh, chị nhớ em rồi."
Thực ra, cô chưa nhớ ra điều gì, chỉ là người phụ nữ ấy đã bỏ rất nhiều thời gian để kể cho cô nghe về những kí ức đã vụt tan.
Ngồi cạnh chiếc bánh sinh nhật nhỏ, Đường Anh nhắm mắt lại, chắp tay nguyện cầu: "Gia đình con, luôn mạnh khoẻ nhé"
Hôm ấy là ngày vui, không hiểu sao, Đăng Anh đã khóc nhiều lắm, nhóc con ôm lấy chị không rời.
"Đăng Anh, chị đã làm gì sai đúng không?"
Đăng Anh khóc lớn hơn, nước mắt đầm đìa trên gương mặt nhỏ nhắn: "Dạ không."
"Thế sao lại khóc?"
"Tại em không muốn chị đi."
Đường Anh ngẩn người, cười thật tươi, vỗ vai em trai: "Chị ở đây mà, chị có đi đâu đâu."
Lúc Đường Anh rửa bát, nhóc con vẫn ngồi ở ghế, chống cằm nhìn chị, đôi mắt đỏ hoe đã dịu xuống, gương mặt tươi tắn hơn hẳn, nụ cười vô lo vô nghĩ đã trở lại.
Cậu bé đã rất lo sợ rằng, chị đi thì ai chơi với nó...
Buổi tối hôm ấy, Đường Anh bóc gói quà sinh nhật mà mẹ cô tặng ra. Dưới ánh đèn vàng, cô ngẩn người một lúc lâu, bấy giờ mới hiểu câu nói của Đăng Anh. "Em không muốn chị đi" là có nghĩa gì.
Từ nhỏ, Đăng Anh chỉ quấn lấy Đường Anh, mỗi khi khóc xong, đều vùi đầu vào lòng cô ngủ thiếp đi. Nhiều khi Đường Anh về muộn, nhóc con vẫn ngồi chờ rồi cùng ăn cơm. Tình cảm gắn bó ấy không chỉ một sớm một chiều là quên được, nhưng hiện tại Đường Anh đã quên mất rồi. Cô không còn nhớ đã từng nói gì với cậu bé, cô không còn nhớ đã chở cậu bé đi chơi ở những đâu.
Hai tháng mất đi kí ức, cô vẫn chiều chuộng Đăng Anh rất nhiều, nhưng tâm tình không còn giống ngày xưa. Nhóc con không hiểu, luôn trách móc chị, làm Đường Anh càng thêm khó xử.
Đường Anh đọc dòng chữ trong tấm thiệp.
Đôi mắt đen càng thêm tối tăm, nét mặt phút chốc thay đổi.
"Mẹ đã thu xếp xong tất cả, chỉ cần con thu dọn đồ đạc rồi đi thôi. Con yên tâm, tiền học không cần lo. Con biết gia đình mình vì ai mà gặp tai hoạ, chị con cũng đang bên đó, con chỉ cần..."
Đường Anh cầm chiếc vé máy bay trên tay, khóc không thành tiếng, muốn vò nát rồi vứt đi, nhưng lý trí không cho phép. Cô liều mình chạy đến phòng mẹ, đôi mắt đỏ hoe chứng minh cô đang rất hoang mang.
"Tại sao? Tại sao lại là con?"
"Con nhìn xem, còn ai khác ngoài con."
"Con không phải con của hai người, đúng không?"
Trong lòng cô biết rõ, cô như là một con rối, không một chút hạnh phúc.
Sắc mặt của người phụ nữ kém hẳn, trừng mắt như doạ nạt, nhưng giọng nói vẫn vang lên khe khẽ:
"Mẹ biết con không hề nhớ chuyện gì, nhưng con phải biết một điều rằng, hai tháng kể từ khi tai nạn, mẹ đã hoàn toàn chứng minh được rằng gia đình này là của con. Con phải vì gia đình mà nghe theo quyết định của bố mẹ. Con nhìn xem, Đăng Anh đã lớn như vậy rồi, con muốn thằng bé sống trong cảnh này mãi sao?"
Đăng Anh hệt như một con tin, nhắc đến cậu bé, cô liền gật gù nghe theo, dù con tim không hề can tâm.
"Vậy...Du Huy là ai..."
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook