Diệp Vi Vi vẫn còn hơi sốt, bùa của An Nhiên tuy hữu dụng, nhưng không phải tiên đan diệu dược, chỉ là tạm thời áp chế bệnh trước, lúc Diệp Vi Vi cùng Tô Diêu ăn cơm thì vẫn nói chuyện bình thường, có điều qua ban ngày, đầu cô lại hơi choáng váng.

Tình trạng cơ thể nói cho Diệp Vi Vi biết mình nên ngủ, thế nhưng, không biết vì lý do gì mà Diệp Vi Vi không muốn ngủ, vì cô luôn cảm giác là nếu mình ngủ sẽ gặp được thứ đáng sợ.

Tô Diêu nhìn mắt cô nửa mở nửa không, mà khóc nhiều đôi mắt sưng đỏ nên trông càng tội nghiệp, còn cố tình gắng gượng không ngủ, cô ấy thở dài trong lòng: "Vi Vi, cũng muộn rồi, tớ về nhé, cậu cũng nghỉ ngơi sớm chút đi."

Cô ấy nói nhiều lời như vậy chỉ là muốn an ủi Diệp Vi Vi, nhưng thấy dáng vẻ này của cô thì có lẽ là vô dụng rồi.

"Đừng đi."

Diệp Vi Vi làm theo bản năng là nắm lấy tay Tô Diêu, hai mắt sưng đỏ vô cùng đáng thương nhìn Tô Diêu: "Tô Diêu, tớ, đêm nay cậu ngủ chung với tớ đi, được không?"

Trong căn nhà này nhỏ, nếu Tô Diêu rời đi thì sẽ trống trải lắm, Diệp Vi Vi cảm thấy như vậy.

Tô Diêu nhớ An Nhiên nói sớm ra ngoài, sẽ đợi cô ấy, có điều, đến bây giờ có lẽ An Nhiên đã đi rồi, nếu bắt Tô Diêu lựa chọn giữa An Nhiên và Diệp Vi Vi thì cô ấy quyết đoán chọn bạn thân quan trọng hơn.


"Được."

Tô Diêu dứt khoát lựa chọn bỏ quên An Nhiên.

An Nhiên siết chặt lá bùa trong tay làm nó vỡ vụn: "Diệp Vi Vi!"

Anh ấy nghiến răng bật ra ba chữ này, nghĩ rằng, quả nhiên, muốn theo đuổi bà cốt Tô thì điều đầu tiên cần làm là đối phó với Diệp Vi Vi.

"Nói mới nhớ, tớ mua bộ chăn gối này bao giờ vậy?"

Lúc đang trải chăn đệm với Tô Diêu, Diệp Vi Vi bỗng ngẩn người, dừng lại, hỏi một câu.

".. Ai biết cậu mua khi nào, thôi, mắt cậu mở hết lên rồi kìa, đừng có suy nghĩ lung tung nữa, mau ngủ đi."

Tô Diêu chợt cảm thấy, có lẽ, làm Diệp Vi Vi quên không phải là chủ ý hay.

Chỉ là, Diệp Vi Vi đã ăn quả vong ưu rồi, hiện tại có nghĩ không thì đã muộn.

"Tô Diêu, tớ may là còn có cậu."

Bên người có cảm giác ấm áp, làm trái tim trống trải của cô bình lặng, yên ổn một chút, cô nhắm mắt lại, qua rất lâu, đột nhiên nói ra một câu như vậy, đến cả bản thân cũng không biết vì sao, chỉ muốn nói có chút may mắn.

Diệp Vi Vi nằm mơ, cô biết chính mình đang mơ, trong mơ là một vùng tối đen, đen đến mức duỗi tay ra mà không thấy năm ngón tay, cô ngước mắt nhìn lại không nhìn thấy thứ gì, cô thực sự sợ hãi, trong hoàn cảnh mà không thấy không nghe, sẽ làm người ta không thể không hoảng loạn, nhưng, không biết vì sao mà Diệp Vi Vi lại không có chút cảm xúc sợ hãi nào, ngược lại còn có hơi mong chờ, có hơi lo lắng, đó là cảm giác chờ đợi ư?

Đợi thật lâu thật lâu, chờ đến khi Diệp Vi Vi cảm giác người mình đã hơi cứng đờ, chờ đến chân tê mỏi, đây là mơ sao, sao chân lại tê, Diệp Vi Vi nghĩ, rồi từ từ ngồi xuống, duỗi tay sờ sờ, cảm giác lạnh như băng, có hơi gập ghềnh, không biết là đang ở đâu.


Sau đó, hai tay cô ôm lấy đầu gối, vẫn mở đôi mắt to sáng ngời nhìn, dù biết mình chỉ thấy một vùng tối đen phía trước thì vẫn nhìn, cô đang chờ đợi, chờ đợi, chờ người sẽ đưa mình ra khỏi nơi tối đen này.

Đôi mắt mở to từ từ cụp xuống, hàng mi dài che đi vẻ mất mát trong mắt, cô buông thõng hai tay, rồi từ từ, siết chặt.

Tại sao, anh không tới.

- -

Người đàn ông từ từ mở mắt, lúc bắt đầu trong mắt là một mảng mờ mịt, trong lòng trống rỗng, sau đó, anh ta theo thói quen sờ bên cạnh, trống rỗng, không có người, bên cạnh hẳn là có người, người bên cạnh đâu, Vi Vi, đâu?

Vi Vi, em đâu?

Từ từ, trong cặp mắt kia hiện lên màu máu và sát khí, sau đó là một tiếng rống nhỏ, người đó muốn nhảy lên, nhưng, xiềng xích vô hình lại trói chặt tay chân anh ta, người vẫn gào rống, trên người có vài luồng âm khí xẹt qua, làm xiềng xích run lên leng keng, lạch lạch, đứt thành hai đoạn, mà trên người anh ta cũng bị lưỡi đao âm khí rạch, không có máu, chỉ để lại vài lằn thoát ra khí đen.

"Anh làm gì vậy?"

Giọng nói kinh ngạc, lo lắng của cô gái vang lên, người đàn ông liền ngước mắt lên, nhưng không thấy mặt cô gái vì người đó đưa lưng về phía ánh sáng.


Đối phương chạy cộp cộp cộp đến bên cạnh, sau đó, khi anh ta còn chưa có phản ứng thì đầu cô gái đã chui vào trong lòng anh ta, mà độ ấm ấm áp của người sống sưởi ấm lòng ngực lạnh tựa băng và cũng không biết xiềng xích trên tay chân đã đứt từ khi nào.

Anh ta ngơ ngẩn nhìn đầu cô gái đang dụi dụi vào lòng mình: "Vi Vi?"

Trong đầu anh ta bây giờ chỉ có hai chữ này, chỉ có cái tên này.

".. vâng, em là Vi Vi của anh, Mạc."

Cô gái do dự qua rất lâu mới ngước mắt lên, nhỏ giọng gọi tên anh ta.

Tuy vẫn không thấy rõ dáng vẻ của cô gái nhưng một tiếng Mạc làm cho phế phủ, cả người đều ấm lên, phảng phất, giống như mong đợi thật lâu thật lâu mới nghe được tiếng gọi này.

"Vi Vi."

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương