Mặc dù đối phương thấy cô ta thì có cười. Nhưng La Tú Nhi vẫn không ưa lắm.

"Ông nội, ông nói điên điên khùng khùng là gì thế, cháu đây là bắt kịp thời đại đó, hòa nhập với xã hội bên ngoài, ông nội không hiểu nổi đâu."

La Tú Nhi không chịu cãi lại, nhưng vẫn nghiêng đầu, không dám để đối phương thấy lục lạc trên tóc mình, nếu biết sẽ thế này thì cô ta sẽ không vì muốn thân cận với người kia mà treo nó lên tóc, nên giấu vào trong túi mới đúng.

Ông La trừng mắt La Tú Nhi, liếc mắt một cái: "Đây chú Hồ, chào chú ấy đi."

La Tú Nhi không tình nguyện chào hỏi, dù sao cô ta không thích cách người này nhìn mình.

"Ông nội, nếu ông bận, vậy cháu đi trước nhé."

Thấy La Tú Nhi chạy mất, ông La bất lực, cười gượng với người đàn ông trung niên bên cạnh: "Tiểu Hồ, để cậu chê cười rồi, cái con bé Tú Nhi này. Đều là do tôi chiều hư nó, từ nhỏ đã có tính tình như vậy, tôi còn sống mà nó đã thế, ngộ nhỡ ngày nào đó tôi mất, không biết sau này nó sống thế nào."

Người đàn ông trung niên tên là Hồ Phi tất Nhiên sẽ không coi lời ông La là thật: "Không đâu, tôi thấy cháu gái ngài rất ngây thơ và hồn nhiên, hoạt bát người người thích, sau này chắc chắn sẽ tìm được chồng như ý, hơn nữa không phải vẫn còn thần tiên sống là ngài đây sao? Ngài nhất định sẽ sống lâu trăm tuổi, thấy con cháu hoà thuận, vui vẻ."


Hồ Phi đối xử với ông La trước mặt là thật tình tôn kính, nói chuyện rất là êm tai, dù biết đây chỉ là lời nói lịch sự, cũng làm ông La cũng vui, mà người Hồ Phi này dù ở trong thành phố A này có chút thế lực nhưng không có đủ tư cách vào trang viên của ông ta đâu, kể cả có để người quen cũ của ông La giới thiệu, có điều, năm xưa chính Hồ Phi đã giúp ông ta tìm được thi thể của con trai và con dâu, dưới tiền đề là Hồ Phi không biết thân phận thật của hai người họ, còn giúp chôn cất con trai và con dâu ông ta, xét từ khía cạnh đó thì ông La vẫn cho phép trong phạm vi có thể, sẵn sàng cho Hồ Phi thể diện.

"Về chuyện kia, cậu cứ yên tâm, tôi vẫn luôn ghi nhớ những gì cậu làm vào năm xưa, cậu giúp con trai con dâu tôi thì tôi cũng sẽ không quên con của cậu, tôi sẽ giúp cậu tìm được hung thủ."

Ông La trấn an Hồ Phi.

Trên mặt Hồ Phi lộ ra vui vẻ, nhưng trong mắt vẫn cực kỳ bi ai:

"Vậy, cảm ơn ngài trước, con trai tôi thật sự chút phản nghịch, tôi biết, nó ở bên ngoài gây họa, nhưng, Tiểu phong vẫn chưa thành niên, mà tôi chỉ có một đứa con, cái chết của nó thật sự quá thảm."

"Giết người thì đền mạng, chuyện nó làm sai sẽ có pháp luật trừng trị là được, vả lại lúc trước nó vẫn còn giữ chừng mực không đến nổi hại mạng người, nếu không phải có người ở sau lưng xúi giục, con trai tôi sẽ không làm như vậy."

Ánh mắt ông La sắc bén tinh tường không thua gì người trẻ tuổi: "Quỷ yêu tự hại người hại mình, đáng chết! Nếu con trai cậu thật là bị quỷ hại, tôi tuyệt đối sẽ không bỏ qua!"

La Tú Nhi vừa giấu lục lạc thì ông La bước vào.

"Ông nội, ông, sao ông vào đây."

La Tú Nhi hơi hoảng, bởi vì ông La đứng trước ngăn tủ mà cô ta vừa mới giấu lục lạc, ông La dùng tay mở ra, nếp nhăn đầy trên tay rõ ràng giống như đao khắc.

Một tiếng đinh linh linh vang lên, lục lạc nhỏ cổ xưa rơi vào trong tay ông La: "Yêu nghiệt quấy phá, cư nhiên dám mê hoặc Tú Nhi!"

Năm ngón tay khép lại, ngọn lửa dữ dội bùng lên trong lòng bàn tay.


"Ông nội, ông làm gì thế?"

Sắc mặt La Tú Nhi biến hóa lớn, theo bản năng vọt qua, nhưng một luồng âm khí trong lục lạc thoát ra còn nhanh hơn La Tú Nhi, ngọn lửa bị dập tắt, trong lòng bàn tay ông La xuất hiện vết rách chảy máu.

"Được lắm, ở trong Nhiếp Hồn⁰ Linh¹ của tôi mà còn dám mưu toan phản kháng!"

[1]Linh: chuông, lục lạc.

[0] nhiếp hồn: bắt hồn, câu hồn.

Ông La hừ lạnh một tiếng, máu trong lòng bàn tay ngưng tụ, dường như lại sắp bùng cháy.

"Ông nội, anh ấy là người cháu thích, nếu ông làm anh ấy bị thương, cháu, cháu cũng không muốn sống nữa!"

La Tú Nhi bị một kết giới ngăn lại, mắt thấy huyết hỏa³ sắp bao vây lục lạc, cô ta nóng nảy, cắn môi nói ra những lời này, nhưng sau khi nói xong vẫn thấy ông La không bị dao động thế là sắc mặt liền lạnh đi, mắt vừa đảo, liền lao đầu về cánh cửa phòng.

[3] huyết hỏa: lửa sinh ra từ máu.


"Tú Nhi! Quỷ yêu mê hoặc lòng người, cháu, cháu thật là nghiệp chướng!"

Ông La hiện tại không còn lòng nào lo trừ yêu diệt quỷ, liền bắt lấy cháu gái cưng, gạc râu trừng mắt.

Ông La nhất thời mất cảnh giác, Nhiếp Hồn Linh vang lên rất to, đột nhiên, hình bóng một chàng trai vùng vẫy ra được nửa người, trong mắt anh ta toàn là màu máu, không hề có chút lý trí nào, có điều, anh ta lại không đánh tới hướng ông La cùng La Tú Nhi, mà là muốn xông về phía cửa, có điều, anh ta đã bị thương nặng và Nhiếp Hồn Linh lại là đại pháp khí truyền thừa cho nên anh ta không dễ dàng trốn được nó.

Tiếng lục lạc không ngừng vang lên, trong khoảnh khắc ấy, nó lại hòa với một giọng nói khàn khàn, nếu lắng nghe kỹ sẽ nghe ra giọng nói đó hình như đang gọi: Vi Vi.

Ông La có chút kinh ngạc, ngón tay La Tú Nhi đột nhiên nắm chặt lấy ông ta: "Ông nội, cháu muốn anh ấy, đừng để anh ấy đi, ông nội, giúp cháu đi!"

Giúp cháu!

Ông La nhìn vào hai mắt La Tú Nhi, trong đôi mắt kia, là sự bướng bỉnh cực đoan, còn tiềm ẩn sự điên cuồng, ông ta đột nhiên nghĩ về rất nhiều năm về trước, con trai ông cũng bị quỷ yêu mê hoặc, mà lựa chọn lúc ấy đã dẫn tới hậu quả như vậy.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương