Lâm Phạm nhìn Lôi Hiểu Giai run rẩy, trong lòng cô cũng chìm xuống, lặp lại một lần nữa: "Cô ta giết cậu?" Lôi Hiểu Giai còn đang chìm đắm trong nỗi sợ hãi, nấp trong góc tường, Lâm Phạm xuống giường chạy đến ngồi xổm xuống trước mặt cô ấy: "Lôi Hiểu Giai, cậu nhìn tớ này, đừng sợ."

Lôi Hiểu Giai ngẩng đầu, ánh mắt lo sợ: "Tớ không nhớ rõ cuối cùng chết như thế nào."

"Chuyện hôm đó cậu nói với tớ đã xong chưa?"

Lôi Hiểu Giai vùi mặt trong lòng bàn tay, một lúc lâu sau mới để xuống: "Khi chơi trò chơi cũng không có gì đặc biệt, trong lúc đó tớ đi nhà vệ sinh một lát, lúc về bọn họ đang kể chuyện ma, mẹ tớ gọi điện thoại đến, tớ sợ ầm ĩ nên đi lên tầng nghe điện thoại." Cơ bắp trên mặt Lôi Hiểu Giai co giật: "Tớ nhìn thấy cô ta, cô ta từ tầng ba đi xuống..."

Điện thoại của Lâm Phạm vang lên, Lôi Hiểu Giai sợ đến mức oa một tiếng xuyên qua tường bỏ chạy.

Lâm Phạm: "..."

Cô tìm thấy điện thoại di động, nhìn thấy người gọi đến là Tần Phong, cầm lên nghe máy: "Tần Phong."

"Dậy rồi à?"

"Ừm." Lâm Phạm vuốt vuốt tóc, đi vào nhà vệ sinh: "Mấy giờ anh đi?"

"Hơn bảy giờ, em còn đang ngủ không quấy rầy em."

"Đã tìm thấy nguyên nhân cái chết của Lôi Hiểu Giai chưa?"

"Vẫn còn đang giằng co." Tần Phong thở dài: "Suy nghĩ ăn sâu bén rễ cho rằng kiểm tra thi thể sẽ phá hủy sự toàn vẹn của thi thể."

"Thật ra có thể hiểu được." Lâm Phạm nhìn bản thân mình trong gương, có quầng thâm mắt rõ ràng: "Nếu em chết rồi chắc chắn anh cũng không nỡ để người khác động vào thi thể em đâu..."

"Em im ngay!" Tần Phong lên giọng.

Lâm Phạm lè lưỡi.

Giọng nói của Tần Phong nặng nề: "Ăn nói linh tinh."

Lâm Phạm im lặng một lát mới nói tiếp: "Nhưng mà không bắt được hung thủ, sợ là cô ấy cũng không đi được, linh hồn chết oan sẽ không thể đi vào luân hồi. Vậy cô ấy phải làm sao bây giờ? À đúng rồi, Lôi Hiểu Giai đang ở chỗ em đấy."

"Anh phải đi đến hiện trường vụ án bây giờ, em ở yên trong nhà đừng có đi linh tinh, giữa trưa anh về nhà sẽ mang cơm cho em."

"Giữa trưa anh sẽ về sao?"

"Ừm." Tần Phong nói: "Chú ý an toàn, có chuyện gì gọi điện thoại cho anh."

"Tạm biệt."

Lâm Phạm cúp điện thoại đang định rửa mặt, trước mặt có một gương mặt trắng bệch ép buộc chen vào, Lôi Hiểu Giai không biết đã đi vào từ bao giờ: "Đây là nhà cậu sao? Tại sao lại có đồ đạc của đàn ông vậy?"

"Bây giờ không sợ nữa à?" Lâm Phạm nhìn cô ấy, Lôi Hiểu Giai nhức đầu, lại trốn sang bên cạnh, ngồi ở mép bồn tắm rụt đầu lại: "Trí nhớ cuối cùng của tớ là cô ta lao về phía tớ, sau đó..." Sắc mặt cô ấy lại bắt đầu trắng bệch: "Sau đó tớ cũng không biết."

Chẳng lẽ Lôi Hiểu Giai thật sự bị dọa chết sao?

"Cậu có quen người phụ nữ mặc đồ màu đỏ kia không?"

"Cậu đừng nói nữa có được không? Thật sự rất đáng sợ, tớ không biết, chỉ biết rất đáng sợ."

Lâm Phạm đánh răng rửa mặt, Lôi Hiểu Giai ngồi bên cạnh lầm bầm, có lẽ đã bớt căng thẳng: "Thành tích của tớ còn có thể thi vào đại học F đấy, tớ còn có thể sống lại được không? Lâm Phạm, sao cậu có thể nhìn thấy tớ? Ba mẹ tớ đều không nhìn thấy."

Lâm Phạm súc miệng, nhổ bọt đánh răng ra: "Tớ có thể nhìn thấy ma quỷ."

Rửa mặt đi ra ngoài, Lôi Hiểu Giai đi theo, Lâm Phạm đun sữa bò, Lôi Hiểu Giai đến gần: "Tớ cũng muốn uống."

Lâm Phạm lấy thêm một chiếc cốc nữa, đặt lên bàn: "Uống đi."

Lôi Hiểu Giai: "..."

Lâm Phạm lấy hương trong ngăn kéo ra đốt lên, đặt sữa bò ở giữa: "Coi như cậu uống đi."

Lôi Hiểu Giai ngồi bên cạnh ngửi sữa bò, Lâm Phạm bưng bánh mì và sữa bò đến nhà ăn, tuy rằng rất khó chấp nhận chuyện Lôi Hiểu Giai đã chết, nhưng mà bây giờ cô ấy ở ngay bên cạnh, còn giống như vẫn còn sống, tất cả đều chẳng có gì thay đổi. Nếu cô ấy là người, vậy thật tốt biết bao.

Lôi Hiểu Giai ôm hương ngồi đối diện với Lâm Phạm, nhìn cô: "Cậu ở cùng ai vậy? Trong phòng chẳng có một tấm ảnh nào cả."

"Tần Phong." Lâm Phạm uống hết sữa bò, nói: "Muộn chút nữa tớ phải đến thư viện, người phụ nữ kia là ai, tại sao cô ta lại muốn hại chết cậu, tớ phải biết rõ ràng."

Hương trong tay Lôi Hiểu Giai rơi xuống, trừng mắt nhìn Lâm Phạm: "Cậu sẽ chết đấy."

Lâm Phạm nuốt bánh mì xuống: "Người chết rồi không thể sống lại, nhưng mà có thể chuyển sang kiếp khác, Lôi Hiểu Giai, bây giờ chỉ có tìm được người đã giết cậu, cậu mới có thể chuyển kiếp có thể đầu thai được, đã hiểu chưa?"

Lôi Hiểu Giai kinh ngạc nhìn Lâm Phạm, Lâm Phạm nói: "Yên tâm đi, tớ không chết được đâu."

Lôi Hiểu Giai im lặng rất lâu, ngẩng đầu thở dài: "Cậu thế mà ở chung với chú Tần, cậu cũng to gan thật đấy."

Lâm Phạm: "..."

Cung phản xạ này rốt cuộc dài đến mức nào vậy?

Trong tay cô không có nhiều tài liệu liên quan đến trường học, Lôi Hiểu Giai cũng là một kẻ hồ đồ, hai người nghiên cứu một buổi sáng cũng không nghiên cứu ra được gì. Tần Phong không cho cô đi ra ngoài, Lâm Phạm cũng không tiện đến trường xem xét, mười hai rưỡi, sắc mặt Lôi Hiểu Giai đột nhiên thay đổi: "Tớ phải đi rồi."

Lâm Phạm còn chưa phản ứng kịp, Lôi Hiểu Giai đã xuyên tường biến mất, Lâm Phạm nhanh chóng nghe thấy tiếng chìa khóa mở cửa, Tần Phong đi tới. Anh vào cửa đặt hộp đồ ăn xuống, đóng cửa lại: "Sáng nay em làm gì vậy? Có mùi."

"Thắp một nén hương thôi." Lâm Phạm đứng dậy, Tần Phong đã vào cửa, anh đặt tập tài liệu trong tay lên ngăn tủ ở trước cửa, nhìn thấy ngọn nến trên bàn cũng hiểu được, chắc là Lâm Phạm lại cho cô gái kia ăn rồi, tuy rằng anh cũng không biết tại sao quỷ lại phải ăn cái gì? "Trước tiên ăn cơm đã."

Lâm Phạm kéo ghế dựa ra ngồi xuống, Tần Phong mở hộp cơm, đi rửa tay.

"Bây giờ cô ấy đi rồi sao?"

"Đi rồi." Lâm Phạm suy nghĩ một lát, nói: "Trí nhớ cuối cùng của Lôi Hiểu Giai là ma nữ mặc quần áo màu đỏ kia."

Tần Phong lau khô tay đi ra: "Cô ấy nói vậy sao?"

Ngồi xuống xé vỏ bọc đũa vùi đầu ăn, Lâm Phạm mở canh cho anh: "Hiểu Giai nói, có khi nào cô ấy bị nhốt ở thư viện không? Em thấy bây giờ cô ta chưa có dấu vết muốn đi."

"Ăn cơm trước đã, lát nữa cho em một tài liệu, cái gì cũng có thể xảy ra."

"Vâng."

Vội vàng cơm nước xong, Lâm Phạm thu dọn bát đũa, Tần Phong ngồi phòng khách mở tài liệu mượn được ra. Lật xem, Lâm Phạm rửa sạch tay đi tới ngồi xuống bên cạnh: "Tài liệu gì?"

"Thẩm Di."

"Ai vậy?"

"Cô gái đã chết ở thư viện đó cách đây mười hai năm."

Lâm Phạm lật hồ sơ liếc mắt nhìn thấy tấm ảnh chụp hiện trường, một cô gái treo trên quạt điện, cô ta trừng mắt đầu lưỡi lè ra, gương mặt dữ tợn, mặc áo lông màu đỏ.

Nhìn cảnh tượng trong bức ảnh, hẳn là sân thượng của tầng ba. Lâm Phạm nhìn xuống, cô gái này tên là Thẩm Di, là người Giang Thành, mười bảy tuổi. Thành tích học tập của cô ta cực kỳ cao, trường học vẫn luôn đối xử rất tốt với cô ta. Ngày nào cô ta cũng đến thư viện đọc sách, trường học kéo dài thời gian mở cửa. Đêm hôm đó, tám rưỡi cô ta bước vào thư viện, mười một giờ bị phát hiện đã chết, treo cổ ở tầng ba. Vụ án xảy ra vào ngày hai mươi bốn tháng mười hai của mười hai năm trước, Lâm Phạm đọc hết mấy tờ tài liệu.

Sau khi kiểm tra thi thể chứng minh người chết không phải bị giết hại, điều tra hệ thống giám sát, đêm hôm đó cũng không có người thứ hai bước lên tầng ba trong khoảng thời gian đó. Năm đó hệ thống giám sát còn chưa phổ biến, cho nên chỉ có thể nhìn thấy cửa vào. Tra xét rất lâu, ngoại trừ khả năng bị giết hại, chỉ có thể dựa theo tự sát để kết thúc vụ án.

Lâm Phạm đặt tài liệu xuống, ngẩng đầu nhìn Tần Phong: "Sẽ không trùng hợp như vậy chứ? Cùng một ngày sao?"

"Anh điều tra lịch sử của trung học Thập Lục, còn có một chuyện trùng hợp hơn." Tần Phong nói: "Hai mươi bốn năm trước có một bạn học nữ cùng tuổi, cũng chết ở chỗ đó, có điều khi đó vẫn chưa phải là thư viện." Tần Phong nói: "Buổi chiều anh lại đến trường học lần nữa."

Anh nói chuyện này với Lâm Phạm, một là những chuyện huyền bí thế này cảnh sát bọn họ cũng bó tay luống cuống, mặt khác, Lâm Phạm rất tò mò, anh không nói chuyện này với Lâm Phạm, chỉ sợ Lâm Phạm cũng sẽ tự mình chạy đi mạo hiểm.

"Hai mươi bốn năm trước sao?"

Tần Phong đưa một bản tài liệu sao chép hồ sơ cũ kỹ cho Lâm Phạm: "Cũng mặc trang phục màu đỏ, cơ quan cảnh sát giám định là đột tử, cô gái này có bệnh tim bẩm sinh, cho nên nhanh chóng kết thúc vụ án."

Vụ án đã xảy ra nhiều năm rồi, từ ảnh chụp đến phương pháp phá án đều có thể nhận ra cảm giác cũ kỹ, trên tấm ảnh một cô gái nằm dưới mặt đất, đôi mắt trừng lên thật to, nhưng thật ra lại giống kiểu chết của Lôi Hiểu Giai.

Nghĩ đến Lôi Hiểu Giai, trong lòng Lâm Phạm cũng hơi khó chịu: "Trong chuyện này có liên quan không?"

"Thời gian chết của cô ta cũng vào ngày hai mươi bốn tháng mười hai." Tần Phong nói: "Có lẽ không liên quan, nhưng mà quá trùng hợp, chuyện này cần phải có thời gian đi thăm dò."

Thật là kỳ lạ, mười hai năm lại có một người chết?

Tần Phong đứng dậy đi rót nước, đi tới đưa chén nước cho Lâm Phạm, anh dựa vào sô pha lật xem vụ án: "Nguyên nhân đốt lửa đã được điều tra rõ, lửa cháy từ chỗ dầu sáp. Trên tay Lôi Hiểu Giai cũng phát hiện dầu sáp giống như vậy, có thể cô ấy cầm ngọn nến lên tầng, không biết vì sao ngọn nến đổ xuống lăn đến giá sách bỏ đi."

Lâm Phạm nhíu chặt mày: "Nếu có liên quan đến bọn họ, vậy thư viện này không chỉ có một linh hồn, muộn lát nữa lại đi một chuyến xem, em muốn xem có phải còn có người khác hay không."

"Không cho phép em đi một mình, em đi theo anh, muộn lát nữa sẽ đi."

Lâm Phạm nói: "Có điều trước khi đi, em muốn gặp cha mẹ của Lôi Hiểu Giai."

"Để làm gì?" Đôi mắt đen của Lâm Phạm lại nhìn sang, tĩnh lặng như biển.

"Bình thường Lôi Hiểu Giai không giống người có vấn đề về tim, đang yên lành lại chết rồi, em cảm thấy rất kỳ lạ. Em muốn khuyên bọn họ làm kiểm tra thi thể, bất kể như thế nào cũng phải cho Lôi Hiểu Giai một câu trả lời thỏa đáng."

"Bây giờ cảm xúc của bọn họ không ổn định chút nào, rất dễ làm ra hành vi quá khích."

"Anh có tin em không?" Lâm Phạm nhìn vào mắt Tần Phong.

Tần Phong im lặng, mắt đen thăm thẳm.

"Anh có tin em không?" Lâm Phạm lại hỏi một lần nữa.

Tần Phong vươn tay chạm vào mặt cô, ngón cái cọ qua mặt Lâm Phạm: "Liệu sức mà làm."

Lâm Phạm cầm áo khoác vội vàng đi ra ngoài, Tần Phong chỉnh sửa tài liệu xong: "Anh đưa em đi."

"Không cần, em thuê xe, em muốn dẫn cô ấy đi."

"Lôi Hiểu Giai?"

"Ừm."

Tần Phong nhìn Lâm Phạm một lát: "Vậy em chú ý an toàn, không được cậy mạnh, được thì được, không được thì bỏ đi." Bây giờ cha mẹ của Lôi Hiểu Giai đang ở bệnh viện, Tần Phong đưa địa chỉ cho Lâm Phạm, nghiêm túc dặn dò: "Có chuyện gì gọi điện thoại cho anh, không được làm liều."

"Em biết rồi."

Tần Phong kéo Lâm Phạm đến hôn một cái, lướt qua môi cô: "Anh đưa em đến trạm tàu điện ngầm."

Lâm Phạm cầm ngón tay anh, cúi đầu ừ một tiếng, Tần Phong cầm ba lô của cô ra cửa. Anh đưa Lâm Phạm đến trạm tàu điện ngầm, Lâm Phạm đeo ba lô lên lưng, vẫy tay: "Em đi đây, anh lái xe chậm thôi."

"Được, đi đi."

Lâm Phạm đi vào trạm tàu điện ngầm, Tần Phong không nhìn theo nữa, quay xe lái về phía đơn vị. Vụ án này rất kỳ lạ, ba vụ án có liên quan đến nhau sao? Vụ án thứ nhất, học sinh nữ đã chết tên là Tô Uất Lam, mười bảy tuổi. Dựa vào báo cáo kiểm tra thi thể, thời gian chết của cô ta là một rưỡi rạng sáng, giờ đó cô ta đến phòng thí nghiệm để làm gì?

Căn cứ vào ghi chép lời khai của mấy người có liên quan đến vụ án, tất nhiên buổi chiều còn có lớp thí nghiệm, chìa khóa nằm trong tay một học sinh nữa, cũng chính là lớp trưởng của lớp sáu năm thứ ba khi đó. Theo lời khai của lớp trưởng kia, chìa khóa của cô ta đã bị mất. Năm đó điều kiện phá án thật sự quá sơ sài, không có hệ thống camera giám sát, học sinh nữ lại chết vì bệnh tim, cũng không phải bị giết hại, vụ án được xử lý rất qua loa.

Tần Phong dừng xe xong, đi thẳng đến đơn vị, anh phải điều tra tài liệu của một người. Cái chết của Lôi Hiểu Giai có lẽ thật sự có liên quan đến cái chết của hai cô gái trước đó, từ thi thể của Lôi Hiểu Giai có thể điều tra được đã ra tay bằng cách nào. Loại bỏ trúng độc, loại bỏ khả năng chết vì vết thương bên ngoài. Mười một người ở hiện trường đều ở trong tầm mắt mọi người, cũng không hề rời đi, cũng không có thời gian giết người. Vậy nói không chừng hồn ma nữ cuối cùng mà Lôi Hiểu Giai nhìn thấy là nguyên nhân chính.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương