Mẹ của Lôi Hiểu Giai đột nhiên té xỉu, trung tâm kiểm tra thi thể liền an tĩnh lại, Tần Phong mang Lâm Phạm đi vào văn phòng, rót một ly nước cho cô: "Uống nước đi."

Lâm Phạm ôm ly, đôi mắt đỏ bừng, hít mũi một cái.

Tần Phong dựa vào bàn, đốt một điếu thuốc: "Đêm nay bọn họ có cuộc hẹn nhau?"

“Vâng.” Lâm Phạm gật đầu: "Cậu ấy còn mời em, nhưng mà em không có đi." Lâm Phạm đặt ly trà xuống, vùi mặt vào trong lòng bàn tay, hít sâu một hơi: "Nếu em đi, thì có phải sẽ không xảy ra chuyện này không?"

“Em có biết địa điểm bọn họ gặp gỡ không?”

"Không biết."

“Địa điểm gặp mặt là thư viện cũ ở trường học em.” Tần Phong gãy tàn thuốc: “Những đứa trẻ ăn no rảnh rỗi này cuối tuần không về nhà mà đi vào trong đó làm gì?”

"Thư viện cũ?" Lâm Phạm chợt nghĩ đến tin tức Lôi Hiểu Giải cho cô xem vào hôm đó: "Cậu ấy chết như thế nào? Nguyên nhân cái chết là cái gì?"

"Còn chưa điều tra ra." Tần Phong nói: "Ba mẹ của em ấy không chấp nhận giải phẫu, pháp y phán định sơ bộ có thể là đột tử, về phần rốt cuộc phải hay không, không thể vào bước kiểm tra thi thể thì chúng tôi cũng không biết."

Im lặng trong chốc lát, Lâm Phạm đứng lên lôi kéo Tần Phong đi ra ngoài: "Đến thư viện của trường học em."

Tần Phong theo cô đi ra ngoài, cửa ra vào bóp tắt thuốc lá: "Để làm gì?"

“Em biết họ vào đó làm gì, cậu ấy đi tìm quỷ.” Gió lạnh gào thét sắc bén tựa như con dao găm đang cắt mặt, Lâm Phạm nắm thật chặt tay Tần Phong, ngửa đầu: "Không thể để Lôi Hiểu Giai chết vô ích như vậy được, em muốn biết rõ ràng."

Tần Phong kéo cô đi, nhanh chóng đi đến bãi đổ xe: “Được.”

Thời điểm bọn họ tới trường học là 12h30 khuya, Tần Phong lấy giấy chứng nhận và được đưa vào. Hiện trường đã kéo dây cảnh giới, chỉ có hai cảnh sát chịu trách nhiệm ở lại.

“Đội trưởng Tần, sao anh tới đây thế?”

“Đến xem hiện trường.”

“Bây giờ à?”

“Anh theo tôi vào đi.” Tần Phong gọi một người, bước qua cảnh giới vào tòa nhà thư viện. Cửa lớn đã bị phá hư, có lẽ là nhân viên phòng cháy làm. Khi bước vào đã nhìn thấy trên mặt đất có nước bẩn, trong không khí tràn ngập mùi hắc. Tần Phong quay đầu lại giữ chặt tay Lâm Phạm, cảnh sát ở phía trước dẫn đường: "Chết ở vị trí này."

Tần Phong quan sát bốn phía, đi lên lầu, giầy giẫm xuống nước phát ra tiếng vang. Tay Lâm Phạm lạnh buốt, anh đi qua, quan sát bốn phía, bỗng nhiên trên tay bị xiết chặt, Lâm Phạm trốn ra sau lưng Tần Phong.

Góc khuất lầu ba có một người phụ nữ mặc áo đỏ, cô ta lẳng lặng nhìn về phía bọn họ. Tần Phong quay đầu lại: “Sao vậy?" Anh cảnh giác dò xét bốn phía, Lâm Phạm dùng ngón tay chỉ vị trí của người phụ nữ đó: "Có một người phụ nữ."

Tần Phong nhanh chóng rút súng, chỉ vào phương hướng trên lầu, một người cảnh sát khác cũng nhanh chóng rút súng ra, hô to một tiếng: "Đi ra."

Đèn pin trong tay quét tới, trên lầu không còn cái gì nữa, trống rỗng. Anh quay đầu lại nhìn Lâm Phạm: “Có lẽ là em nhìn lầm rồi?"

Thật sự có quỷ, căn phòng của tòa nhà này không sạch sẽ. Tần Phong lôi kéo Lâm Phạm đến lầu ba, nói: “Tôi đi lên xem một chút."

“Được.”

Lâm Phạm nắm tay Tần Phong rất chặt, mới vừa đi tới lầu ba, sau lưng đã mát lạnh, Lâm Phạm lôi kéo Tần Phong lui về sau, bóng dáng màu đỏ vừa hiện lên đã không còn tăm hơi. Đoản kiếm đã hiện ra trong tay Lâm Phạm, cô cầm kiếm, Tần Phong nhìn về phía cô: “Cái gì thế?”

Không ngờ là có quỷ không sợ Tần Phong, Lâm Phạm hợp đoản kiếm và cánh tay lại, chú ý đến bốn phía. Thứ này so với con quỷ nhỏ mà nữ minh tinh kia mời tới còn đáng sợ hơn, nó không chút kiêng kị Tần Phong.

“Mặc đồ đỏ, không nhìn thấy rõ mặt.” Lâm Phạm nói.

Tần Phong bảo vệ Lâm Phạm ở sau lưng, thuận theo đường đi đi thẳng lên phía trước, gió âm đập vào mặt, không đợi Lâm Phạm động, Tần Phong đã đánh qua một quyền. Trong nháy mắt một tiếng kêu thảm thiết chói tai vang lên, Lâm Phạm lôi kéo Tần Phong bước nhanh xuống lầu, cảnh sát dưới lầu cũng bị dọa sợ rồi: "Xảy ra chuyện gì vậy? Hồi nãy cái gì vừa mới hét thế?"

"Không biết." Tần Phong nói: "Đi ra ngoài trước."

Bọn họ lui đến ngoài cửa, Lâm Phạm kéo tay Tần Phong nhìn, thấy không tổn thương mới yên tâm. Hai người ngồi xuống thành khóm hoa, Lâm Phạm nhìn về phía lầu ba của căn phòng, một mảnh đen kịt: "Cô ta là cái gì?"

"Có lẽ là quỷ." Vẻ mặt Tần Phong rất khó coi.

“Nhưng sao lại không sợ anh?”

Tần Phong cũng không biết, anh lắc đầu.

Ngồi ở thành khóm hoa trong chốc lát, anh rút ra một điếu thuốc. Anh sợ hai người cảnh sát kia gặp chuyện không may nên đã bảo bọn họ lui khỏi hiện trường, một người cảnh sát trong đó hỏi: "Vậy hiện trường phải làm sao bây giờ? Tôi sợ có người đến."

“Vào phòng an ninh xem, bây giờ trong trường không có học sinh, nhìn cổng chính là được rồi.”

“Được.”

Hai người cảnh sát cũng rất sợ hãi, tiếng kêu vừa nãy quá lạnh người. Bọn họ không dám nghĩ nhiều. Cái chết của Lôi Hiểu Giai kỳ quặc, nơi đây còn vô cùng quỷ dị, lỡ như thật sự có... bọn họ vẫn còn muốn mạng mà.

Ngồi trên xe, Tần Phong đưa ly nước đưa cho Lâm Phạm, Lâm Phạm cầm ly uống hai phần nước, quay đầu nhìn Tần Phong: “Lúc anh còn đang học ở trường, thư viện cũng bị niêm phong hả?"

“Hồi anh cấp hai đã niêm phong rồi.”

“Tại sao?”

“Có một học sinh nữ chết trong đó, là thắt cổ chết. Lúc ấy thư viện còn xài quạt trần, học sinh nữ đó treo cổ trên đó.” Tần Phong đốt một điếu thuốc, rít mạnh hai hơi, véo bóp mi tâm: "Tướng chết... rất thảm."

Lâm Phạm nhìn Tần Phong, đôi mắt của anh rất nặng.

Lâm Phạm mím môi: “Anh biết cô ấy hả?”

"Ừ." Tần Phong hạ kiếng xe xuống, quay đầu nhìn màu đen tối vô cùng vô tận ngoài cửa sổ: "Lúc cô ấy chết mặc áo lông màu đỏ, lúc ấy cảnh sát phá án kết luận là tự sát, kết án qua loa."

“Cô ấy có phải tự sát thật không?”

Tần Phong lắc đầu: “Anh không biết."

“Anh thấy thế nào?"

Tần Phong ấn tắt thuốc lá, thuốc lá trong gạt tàn thuốc bị kéo lê một đường để lại dấu vết màu đen, cực kỳ chướng mắt. Anh quay đầu nhìn Lâm Phạm: "Quạt trần cách mặt đất ba thước, cô ta đi lên như thế nào? Dưới chân không có bất kỳ đồ vật nào có thể đạp để cho cô ta trèo leo được. Với lại, trong danh sách cử đi học, cô ta được cử đi học B Đại, tại sao phải tự sát?"

“Tại sao cô ấy tới thư viện?”

Tần Phong không nói gì, anh gác tay lên cửa sổ xe, nhìn bên ngoài, đôi mắt trầm tĩnh như biển. Gió lạnh từ cửa sổ thổi vào, Lâm Phạm cảm thấy mình đã đoán được cái gì, nhưng mà cô không dám xác định.

Lâm Phạm dựa vào chỗ dựa của ghế, cuộn tay nắm chặt dần dần buông ra: "Cô ta đang đợi người?"

"Ừ."

“Đợi anh à?”

Tần Phong quay đầu lại nhìn cô, cửa sổ xe được kéo lên: "Về nhà thôi."

“Lúc ấy hai người có quan hệ yêu đương?”

Tần Phong lắc đầu: "Không phải."

Anh cười: "Anh năm đó rất ngu ngốc, tính khí cũng rất xấu. Nếu như khi đó em biết anh thì em tuyệt đối sẽ không ở bên cạnh anh."

Hiện tại tâm trạng Lâm Phạm nặng nề, cũng không muốn vui đùa gì, nhìn chằm chằm vào sườn mặt Tần Phong: “Ngu ngốc như thế nào?”

Tần Phong có xuất thân tốt, là con nhà giàu, lại là học bá, thành tích học tập luôn luôn là con nhà người ta, anh căn bản là khinh thường yêu đương, mắt cao hơn đầu, kiêu ngạo không ai bì nổi.

Tần Phong vươn tay ra đặt trên đầu Lâm Phạm: "Anh không có gì để nói."

Trong đầu Lâm Phạm hiện lên một suy nghĩ, rất lớn mật, nhưng mà rất phù hợp với sự ngu ngốc mà Tần Phong đã nói: “Anh ngủ... với con gái nhà người ta rồi vứt bỏ?"

Tần Phong sững người, bóp mặt cô: “Trong đầu của em suy nghĩ vớ vẩn gì đó hả? Hả? Nghĩ gì đó hả?”

Lâm Phạm bị bóp đau, hít vào một hơi: "Đau."

Tần Phong buông tay: “Anh với em là lần đầu tiên, đồ ngốc.”

Lâm Phạm: "..."

Tần Phong khởi động động cơ, lái xe đi: "Cô ta hẹn anh gặp mặt ở thư viện, anh không có đi, anh trở về phòng và ngủ." Tay nắm tay lái của Tần Phong nắm rất chặt: “Hồi nãy em bảo là người phụ nữ mặc áo màu đỏ, anh đã nghĩ tới cái này. Cô ta e rằng khó có thể tiêu tan. Sau khi cô ta chết, trường học đã truyền ra mấy tin đồn, sau đó thư viện cũng bị niêm phong, cũng là mùa này."

Tính tình Tần Phong năm đó không có quan tâm ai, ai cũng xem thường. Tôn nghiêm của người khác đối với anh chẳng là thá gì.

"Chẳng lẽ là cô ta?" Trong lòng Lâm Phạm rất loạn, vừa nghĩ tới Lôi Hiểu Giai chết, cô liền không có cách nào làm cho mình tỉnh táo lại. Rất nhanh sau đó đã về đến nhà, Lâm Phạm nói: "Chẳng lẽ Lôi Hiểu Giai bị hù chết sao? Hay là bị cô ta giết? Cô ta đã ở đó nhiều năm rồi, chừng mười một mười hai năm nhỉ? Anh học xong cấp ba bao lâu rồi?"

Tần Phong gật đầu: “Là mười hai năm."

Anh lái xe xuống bãi đổ xe dưới tầng hầm. Nhìn đồng hồ, sắp ba giờ rồi.

“Trong khoảng thời gian mười hai năm, cô ta không giết người, nhưng mà sao hôm nay lại giết người chứ? Chẳng lẽ là có chuyện gì mà chúng ta không biết chăng?”

Tần Phong dừng hẳn xe: "Ngày mai điều tra thêm sẽ biết kết quả, đừng nghĩ nữa, về nhà rồi ngủ đi, mọi thứ đợi ngày mai rồi hãy nói."

Trải qua một ngày mệt mỏi, bọn họ ai nấy cũng đuối sức hết. Về nhà rửa mặt, ngã đầu liền ngủ. Khoảng bảy giờ, Tần Phong rời giường đi tắm rửa, Lâm Phạm nghe được âm thanh mở mắt ra lấy điện thoại di động nhìn đồng hồ, rồi nhét điện thoại về vị trí cũ xong tiếp tục ngủ. Trong lúc mơ màng, hình như Tần Phong có nói gì đó, nhưng Lâm Phạm không nghe rõ vì cô thật sự quá mệt.

Cô tỉnh lại lần nữa là bị lạnh nên tỉnh, bọc chăn tựa như nhộng nhưng vẫn lạnh, mở mắt ra liền nhìn thấy một người đứng trước mặt lấy. Lâm Phạm bị hù suýt chút nữa lăn xuống giường, tỉnh táo tức thì.

“Lâm Phạm, là tớ.”

Lâm Phạm nghe thấy là giọng của Lôi Hiểu Giai, cô bèn cầm chăn ngẩng đầu nhìn Lôi Hiểu Giai, Lôi Hiểu Giai thất hồn lạc phách đứng ở bên giường: "Tớ khó lắm mới tìm được cậu.”

Lâm Phạm ngồi xuống, tối hôm qua cô vừa về là ngủ ngay nên quần áo cũng chưa cởi.

"Lôi Hiểu Giai...”

“Tớ biết tớ chết rồi." Bức màn kéo dày, cô ấy đứng trong bóng đêm, chỉ có khuôn mặt trắng bệch. Lâm Phạm vén chăn lên ngồi ở cạnh giường, nhìn Lôi Hiểu Giai trong chốc lát, rồi nói: "Cậu chết như thế nào?"

Dường như Lôi Hiểu Giai đang sợ hãi, sợ run cả người, Lâm Phạm mở đèn đầu giường. Cô ấy đã rúc vào góc tường cạnh cửa, lạnh run: "Tớ không biết."

“Đêm qua cậu chơi trò gì?”

"Chiêu hồn” Lôi Hiểu Giai ngẩng đầu nhìn Lâm Phạm, cười miễn cưỡng: "Lần trước cậu nói chỗ đó không có quỷ, tớ không phục, tớ cảm thấy là cậu không biết mà giả vờ biết.”

Lâm Phạm không biết nên nói cái gì, trong nội tâm cảm thấy bi ai, không biết là vì ai.

“Bây giờ mới chịu phục sao?”

“Thư viện đó thật sự có quỷ." Lôi Hiểu Giai nói đến đây đã run lẩy bẩy: "Con quỷ đó rất lợi hại, rất đáng sợ, cái này tớ không có nói dối, thật sự là cậu không biết."

Cô ấy vì muốn rõ sự chân thật này mà ngay cả mệnh cũng bỏ vào.

"Được rồi, tớ sai rồi." Lâm Phạm nói: “Các cậu chơi trò "chiêu hồn",  đã dẫn quỷ thật sự tới? Sau đó quỷ giết cậu?"

Cô ấy lại bắt đầu run, co lại thành một cục, giọng nói run rẩy bén nhọn, hét lớn: "Cô ta vô cùng khủng bố... rất đáng sợ, cô ta muốn giết tớ!" Cô ấy ngẩng đầu, trong ánh mắt tràn đầy sợ hãi, đồng tử phóng to: "Lâm Phạm, cô ta rất đáng sợ! Các cậu đừng đến thư viện nữa. Cô ta rất đáng sợ, cô sẽ lấy mạng của cậu!"

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương