Đầu óc của Lâm Phạm vang lên một tiếng “ầm”, cô xông thẳng về phòng vội vã mặc quần áo, ngón tay run rẩy. Lôi Hiểu Giai chết rồi, sao Lôi Hiểu Giai lại chết chứ? Chuyện này không thực tế.

Lâm Phạm mặc quần áo tử tế đi ra ngoài: “Cậu ấy ở đâu?”

“Cô ấy ở trung tâm kiểm nghiệm xác.”

Tần Phong kéo Lâm Phạm sửa sang lại quần áo cho cô, sắc mặt của Lâm Phạm nhợt nhạt rất khó nhìn. Cô khó khăn lắm mới có người bạn, nếu như là cô gái đó thì sẽ là cú sốc lớn với Lâm Phạm.

“Đi thôi.”

Lâm Phạm cúi đầu đi theo sau Tần Phong, trong đầu đều là lời mắng chửi của những người đó khi cô còn bé, cô là sao chổi, ở bên cạnh ai thì người đó sẽ xui xẻo. Lâm Phạm cũng không xứng có bạn bè, trước là Hứa Châu, bây giờ là Lôi Hiểu Giai.

Chạy thẳng tới trung tâm kiểm nghiệm xác, mới vừa vào cửa Lâm Phạm đã nghe thấy tiếng khóc điên cuồng, Tần Phong cầm tay cô: “Anh đi hỏi tình hình, xem có phải là cô ấy không.”

Lâm Phạm hung hăng xoa mặt, đứng tại chỗ không dám nhấc chân.

Tần Phong đi tìm Tiểu Vương, người trực hôm nay là anh ta. Anh đẩy cửa ra thì thấy Tiểu Vương và pháp y Lưu sát lại một chỗ hút thuốc lá, cau mày: “Xảy ra chuyện gì?”

“Anh tới rồi.” Tiểu Vương phả khói, nói: “Có một học sinh nữ chết, nghe nói tối nay bọn họ lén mở party chủ đề kinh dị ở thư viện phía sau trường học. Không biết sao lại cháy, sau khi dập tắt lửa thì họ phát hiện bên trong có một thi thể, lúc đó mới báo cảnh sát.”

“Ở trường học?” Tần Phong nhíu mày: “Chuyện xảy ra lúc mấy giờ?”

“Cháy vào chín rưỡi, lúc chúng tôi đến là mười giờ.” Tiểu Vương nói: “Theo bảo vệ nói bọn họ cạy cửa sổ bị đóng kín của thư viện, nhảy vào chơi trò chơi kinh dị gì đó.”

“Thư viện?” Tần Phong hỏi.

Tiểu Vương lấy hình tới: “Là cái này, bên trong cũng không có sách, nghe nói là bỏ hoang.”

Tần Phong cầm lấy nhìn: “Lúc tôi ở trường học này thì đã niêm phong rồi, những đứa trẻ còn cạy cửa sổ đi vào, rảnh rỗi à? Những người khác đâu?”

“Tính cả Lôi Hiểu Giai đã chết thì tổng cộng có mười hai người, những người còn lại ở phòng làm việc phía sau, Tiểu Tạ trông coi.”

“Những người khác không bị thương sao?”

“Không có, sau khi bốc cháy bọn họ đã chạy ra ngoài rồi.”

“Ai là người đầu tiên phát hiện Lôi Hiểu Giai biến mất?”

“Một học sinh nữ tên là Giang Hàm, cô ấy nói sau khi ra ngoài đã không thấy tăm hơi Lôi Hiểu Giai đâu.”

Tần Phong lật hình hiện trường thấy thi thể của Lôi Hiểu Giai, bị thiêu không nghiêm trọng, ánh mắt trừng rất lớn, con ngươi hơi lồi ra, vô cùng đáng sợ: “Không ngờ thật sự là cô ấy.”

“Anh quen biết?”

“Bạn cùng phòng của Lâm Phạm.”

Tiểu Vương vỗ ót một cái: “Quên mất, bây giờ Tiểu Lâm cũng học lớp mười hai, vậy người chết là bạn của Tiểu Lâm? Ai da, Tiểu Lâm tới chưa?”

“Tới rồi.” Tần Phong nói: “Ở bên ngoài.”

“Hiện trường không có nhiều chứng cứ, một số thứ bị thiêu hủy, lại được vòi nước của đội chữa cháy phun vào, mất ráo.”

Pháp y Lưu dập tàn thuốc: “Không giải phẫu thì tôi về đây, đi trực ban cũng cần mạng.”

“Không có ngoại thương chứ?” Tần Phong nhìn pháp y Lưu: “Là bị lửa thiêu chết sao?”

“Không phải, bên ngoài người chết không thấy vết thương, trong khoang miệng và mũi cũng không có bụi bặm, không phù hợp với tình trạng bị thiêu chết.” Pháp y Lưu nói: “Từ bên ngoài có thể thấy nhiều như vậy, còn nguyên nhân cặn kẽ cái chết, chúng tôi phải giải phẩu mới biết được.”

“Anh nghi ngờ là bị giết?”

“Có thể.” Pháp y Lưu nói: “Chẳng lẽ là tự sát à?”

Tiểu Vương nói: “Dựa theo lời khai của người ở hiện trường, Lôi Hiểu Giai này không có khả năng tự sát.”

“Cô ấy chết ở tầng hai?” Tần Phong tiếp tục lật hình, trên mặt đất là nước bẩn: “Tụ họp ở tầng mấy?” Anh không nhớ lầm, giữa thư viện này trống không, thông thẳng đến tầng ba.

“Phòng khách tầng một.” Tiểu Vương nói: “Hiện trường có chai bia rỗng và túi quà vặt, phù hợp với lời khai.”

“Vậy một mình Lôi Hiểu Giai lên tầng hai?”

“Nghe nói là đi lên nghe điện thoại, người dưới tầng đang chơi, cũng uống nhiều rồi nên không để ý tới cô ấy.”

“Mồi lửa ở đâu?”

“Tầng hai, nghe nói là thiêu cháy từ tầng hai trước.” Tiểu Vương cũng dập tắt thuốc: “Lời khai của họ thống nhất, hiện trường chỉ có mười hai người bọn họ, Lôi Hiểu Giai chết, hung thủ nằm trong mười hai người này sao?”

“Điều tra thêm đi.”

Pháp y Lưu nói: “Tôi đi giải thích với người nhà của người chết, nếu là án mạng thì kiên quyết không thể bỏ qua bất cứ đầu mối nào.”

————

Trong phòng khách, Lâm Phạm thấy Lôi Hiểu Giai cách đó không xa, cô ấy mặc áo choàng dài màu đen, sắc mặt tái nhợt, đứng trong bóng tối. Lâm Phạm chợt giật mình, nhanh chóng lao tới: “Lôi Hiểu Giai?”

Lôi Hiểu Giai quay đầu lại, nhìn chằm chằm Lâm Phạm. “Tại sao cậu lại ở đây?”

Cô ấy không chết? Chẳng lẽ bọn họ sai rồi? Hay là trong trường học còn có Lôi Hiểu Giai thứ hai? Mặc dù nghĩ như vậy rất không có đạo đức, nhưng Lâm Phạm có một người bạn như vậy, cô luyến tiếc Lôi Hiểu Giai.

Lâm Phạm hung hăng lau mặt, chạy tới muốn giữ Lôi Hiểu Giai nhưng giữ hụt.

Lôi Hiểu Giai đầy hoang mang: “Cậu làm gì vậy chứ? Cậu khóc cái gì?” Ánh mắt của Lâm Phạm hơi đỏ, Lôi Hiểu Giai vui vẻ cười nhạo cô: “Nhìn dáng vẻ ngốc nghếch của cậu kìa, như thỏ khóc ấy.”

Lâm Phạm lạnh sống lưng, đầu óc trống rỗng.

Lôi Hiểu Giai đã chết thật rồi.

“Này? Cậu làm gì thế? Nhìn mãi thế?” Lôi Hiểu Giai muốn đến giữ Lâm Phạm, cũng giữ hụt, cô ấy ngẩn ra: “Má, cậu dùng ma thuật gì à? Giỏi thật.”

Lâm Phạm cắn môi: “Lôi Hiểu Giai.”

“Làm sao?”

“Sao cậu đến đây?”

“Còn làm sao đến ——” Lôi Hiểu Giai vung tay lên: “Tớ ——” Cô ấy dừng lại, sự yên lặng ngắn ngủi, cô ấy nhíu mày: “Sao tớ lại đến đây? Không phải tớ ở thư viện cũ của trường học sao? Sao lại đến đây? Đây là đâu?”

Lâm Phạm nuốt nước miếng, nhìn cô ấy: “Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?”

“Cậu hỏi tớ, làm sao tớ biết?” Lôi Hiểu Giai còn muốn nói gì, bên trong có người chạy ra ngoài, vô cùng hỗn loạn: “Mau gọi xe cứu thương! Bà ấy phát bệnh rồi!”

Lôi Hiểu Giai nhướng mày, ngoáy lỗ tai: “Rốt cuộc đây là đâu? Sao hỗn loạn thế? Om sòm ầm ĩ.” Cô ấy luôn thích tham gia chuyện vui, vòng qua Lâm Phạm đi tới cửa: “Hình như có người té xỉu, họ chạy ra ngoài rồi.”

Bố của Lôi Hiểu Giai ôm mẹ cô ấy lao ra, Lôi Hiểu Giai trợn to mắt, thất thanh thét chói tai: “Bố? Mẹ con sao thế? Mẹ? Bố!”

Cô ấy chạy đến như bay, không ai thấy được cô ấy, Lôi Hiểu Giai xuyên qua cơ thể của dì nhỏ, nhào hụt. Một đám người nhốn nháo chạy ra ngoài, cô ấy há miệng, bố mẹ đã lên xe chạy thẳng tới bệnh viện. Lôi Hiểu Giai lập tức rơi nước mắt, vô cùng hoang mang, rốt cuộc là sao? Cô ấy sửng sốt mấy giây bèn chạy về phía chiếc xe lao đi. Sao bố mẹ không để ý tới cô ấy chứ? Sao cô không thể chạm vào họ?

Một chiếc xe xuyên qua cơ thể cô ấy, Lôi Hiểu Giai ngỡ ngàng đứng trên đường, Lâm Phạm siết chặt nắm tay. Cô ấy thật sự đã chết rồi, sinh ly tử biệt, bốn chữ hời hợt nhưng nặng nề khiến người ta không chịu nổi.

Lâm Phạm đi về phía trước, đột nhiên cánh tay bị giữ lại, cô chợt quay đầu thấy gương mặt của Tần Phong, Tần Phong kéo cô về: “Phía trước là đường, em làm gì thế? Cẩn thận.”

Cổ họng của Lâm Phạm trở nên cứng ngắc, không thở nổi: “Lôi Hiểu Giai chết rồi ——” Cô nghẹn ngào, không khống chế được mà rơi nước mắt: “Lôi Hiểu Giai chết rồi.”

Tần Phong ấn Lâm Phạm vào trong lòng, ôm cô: “Lâm Phạm, thế sự vô thường —— ”

Lâm Phạm ôm lấy anh, nước mắt chảy không ngừng, trước đây cô có người bạn tên là Hứa Châu, giết rất nhiều người. Cô luôn sống hèn mọn, không dám kết bạn, không dám tiếp xúc với người khác. Lôi Hiểu Giai rất tốt, rất hoạt bát hướng ngoại, cô ấy dạy Lâm Phạm rất nhiều thứ.

Cô ấy cũng chết rồi, có lẽ Lâm Phạm chính là quỷ xui xẻo.

Lâm Phạm nghẹn ngào nói, cô sợ, giữ chặt áo Tần Phong: “Sao Lôi Hiểu Giai lại chết? Sao cậu ấy lại chết hả? Tần Phong, em phải làm sao đây?”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương