Người Bảo Vệ
Chương 49:

– Bố qua định thông báo với các con một việc, vừa đến đây thì thấy Thảo đi đổ rác. – Ông Vũ lại nhanh trí.

– Vâng! Bố lên nhà đi! Ăn cơm với bọn con! – Không chút mảy may nghi ngờ, Minh cười nói tiến lại gần.

– Thôi! Bố về đây! Còn nhiều việc phải làm, sắp tới dỗ bác cả, bố sang rủ các con ngày kia về quê một chuyến, mẹ thì không đi được rồi, con nhớ sắp xếp công việc, không được từ chối đâu nhé! – Ông Vũ đứng dậy nói.

– Vâng! Con biết rồi, con sẽ cố gắng! Vậy bố về cẩn thận ạ! – Minh chào ông Vũ, ông Vũ đi bộ một đoạn thì quay lại.

– Thảo! Ra đây bố nhờ một chút! – Ông Vũ gọi với ra chỗ Minh Thảo.

– Dạ! – Thảo lạch bạch chạy tới, cái dáng trông đáng yêu làm sao.

– Con bảo lấy thêm một lần nữa, vậy… – Ông Vũ bất ngờ nói chuyện này mặc dù Minh đứng ngay kia.

– Hmmmm – Thảo không nói gì chỉ mở to mắt mím môi ra hiệu ông Vũ nói bé lại, rồi liếc về sau nhìn Minh.

– Ừ ừ! Thôi bố về, tính sau vậy… – Nói xong ông Vũ quay đầu đi thẳng ra xe.

– Bố bảo em chuyện gì vậy? – Minh đi tới khoác vai Thảo.

– Dạ không có gì đâu! Thôi mình lên nhà đi anh! – Thảo mỉm cười ôm eo Minh, hai vợ chồng dìu dắt nhau lên nhà.

Hai ngày sau, ba bố con đứng chờ xe ở đường vành đai.

– Bố! Sao nhà mình không tự đi xe, sao phải đứng chờ xe thế này khổ sở… – Minh cằn nhằn, vì anh hầu như chưa đưa vợ đi xe khách lần nào.

– Cái thằng này! Đi xe khách cho đỡ mệt. 400km chứ có ít đâu, về dưới đó còn lễ nghi cúng bái đủ kiểu, tất cả nhà phải đủ sức khỏe bố mới an tâm…



– Ui dời, thế sao không thuê cái taxi mà đi hả bố, đứng đường đứng chợ thế này…

– Cái thằng… – Ông Vũ không nói được gì quay người đi chỗ khác.

– Đi xe khách cũng được mà anh, kinh tế hơn mà giường nằm, ngủ một giấc là tới, chả phải tiện hơn sao… – Thảo khoác tay Minh cười nói.

– anh thì không vấn đề gì, nhưng sợ em đi xe mệt, với lại đi xe khách đủ kiểu người… – Minh lo xa.

– Không sao, có anh với bố đi cùng thì em sợ gì hihi… – Thảo hôm nay mặc một chiếc váy màu đen dài qua đầu gối, bên trên là phần áo cũng màu đen cùng bộ với chiếc váy, và đeo một chiếc khẩu trang, tuy mặc kín đáo vậy nhưng vẫn lộ ra những đường cong nữ tính, vòng một đầy đặn, cùng đôi chân dài trắng muốt, nàng có mặc kín nữa thì nhìn nàng vẫn rất đẹp.

– anh ra mua chai nước ngọt đã – Minh chạy một mạch sang bên đường.

– Thảo này! – Ông Vũ đứng lại gần Thảo, nhìn ông Vũ còn thấp hơn Thảo một chút.

– Dạ…

– Con có mang… ống nghiệm không? – Ông Vũ ho khụ khụ khi hỏi câu đó.

– Bố nha! Có anh Minh ở đây con xin bố đừng nói những điều đó… – Thảo nhíu mày nói.

– Con yên tâm, nó không nghe thấy đâu… – Ông Vũ cười cợt. Thảo đứng khoanh tay lại bó tay với bố chồng, ông có tuổi rồi mà nhiều lúc như trẻ con.

– Con có… lúc nào cũng để trong túi xách… – Thảo nói nhưng mặt vẫn nhìn ra chỗ Minh, vờ như đang đứng im. Vừa nói xong thì Minh cũng chạy lại.

Vừa lúc đó tiếng còi xe từ xa, đây là một chiếc xe giường nằm 24 chỗ trông khá mới…

– Bác và gia đình cất đồ vào cốp đi! – Ông Phụ xe niềm nở mở cốp và cất đồ. Minh bước lên xe nhìn qua một loạt thấy đều kín chỗ.



– anh gì ơi! Xe kín hết chỗ rồi! – Minh đứng ở cửa xe hỏi.

– anh thông cảm, hồi chiều em có nhận được điện thoại đuôi 888 đúng không ạ, lúc đó còn đúng 3 giường cuối cùng, mọi giường bên trên đều kín rồi ạ.

– Tôi không nằm cuối đâu! Thôi bố ơi mình đi xe khác. – Minh xuống xe cau mày nói.

– anh ơi! anh thông cảm giúp nhà xe chúng em, bọn em không dám bắt thừa khách đâu, ba ghế cuối vừa đúng nhân khẩu nhà mình luôn ạ, nằm dưới thoải mái hơn nằm trên nhiều… – Ông phụ xe cố gắng giải thích trèo kéo.

– Thôi lên đi, xe bố đặt rồi, nằm một giấc là tới nơi, quan trọng gì trước sau! – Ông Vũ cau mày nói, thằng con ông nó kỹ tính quá.

– Vâng! Nằm dưới thoải mái lắm ạ, với lại đây là chuyến cuối rồi, nếu anh không đi chỉ chờ đến mai mới có xe đó.

– Mai thì không được đâu anh! Mai dỗ bác rồi! Với lại nằm cuối cùng tránh được người khác có ý đồ xấu, em đọc nhiều vụ sàm sỡ trên xe khách ở Facebook ghê lắm… – Thảo kéo áo Minh nói.

– Thôi được rồi! Lên xe đi – Minh nghĩ thấy lời Thảo nói cũng có lý, nên đành quyết định, đây là chuyến xe phải đi chứ không đi không được nữa rồi. Minh trèo lên trước cất dép vào túi nilon và đi về phía cuối xe, nhìn trên xe giường nào cũng kín, còn đúng hàng ghế cuối có ba chiếc giường xếp lại thành một, nằm cạnh nhau, bên trên đầu cũng là ba chiếc giường khác tầng 2 nhưng đã chứa đầy đồ dùng của xe, nhà xe đã cắt đi ba chiếc giường đó không phục vụ khách, nói chung phía dưới khá là riêng tư vì nếu tắt đèn xe đi thì hầu như chẳng thể nhìn về cuối xe.

– Đây anh vào đi! – Ông Phụ chỉ Minh vào nằm trong cùng.

– Ấy từ từ đã, em lên trước đi! – Minh vẫy tay Thảo nhưng lúc này Thảo vừa mới cất giày xong.

– anh lên nằm trước đi, xe di chuyển rồi anh, nguy hiểm lắm. – Ông phụ đẩy Minh vào nằm. Minh đành miễn cưỡng trèo lên nằm trước, sau đó đến Thảo và ông Vũ. Minh cũng có ý muốn Thảo nằm trong cùng để anh nằm giữa nhưng cuối cùng Thảo lại là người nằm giữa, hơi khó chịu nhưng Minh cũng tặc lưỡi cho qua, vì người nằm cạnh là bố mình mà có phải ai xa lạ đâu.

– Em gửi anh chị chăn! – Ông Phụ đưa cho Thảo một chiếc to, và ông Vũ một chiếc to, trên xe mở điều hòa lạnh toát nên không có chăn không được.

Nằm một lúc Minh lôi laptop từ trong cặp ra tranh thủ làm việc, phải nói Minh là nô lệ của công việc, Thảo nằm nghịch điện thoại, ông Vũ hai tay chắp ra sau đầu nhắm mắt. Tầm một tiếng trôi qua, sau khi chiếc xe đi ra khỏi nội thành Hà Nội, đèn trên xe tắt ngóm, cả xe chìm vào bóng tối, chỉ còn đúng ánh sáng của đèn pha xe ô tô phía trước, chiếc xe chạy một mạch không bắt khách vì số lượng hành khách đã đủ.

Sau khi đèn tắt, mắt Minh cũng mỏi dần, vì làm việc ở nơi chòng chành thiếu ánh sáng thế này rất nhanh mệt nên anh đã đóng laptop và nằm xuống. Thảo cũng tắt điện thoại, nàng quay sang ôm Minh, nàng chùm chăn kín hai vợ chồng, còn ông Vũ nằm bên cạnh Thảo cũng đang đắp chiếc chăn của riêng mình.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương