Người Bảo Vệ
Chương 48:

Thảo uể oải bước về nhà, nàng thay một bộ váy và nằm ra ghế sofa, mắt đăm chiêu nhìn ra bầu trời bên ngoài ban công, nàng thở dài mệt mỏi vì tinh thần đi xuống, hy vọng tiêu tan… Sự thực nàng rất ngại nói với bố chồng cần thêm một lần mẫu nữa, vì nàng không chắc lần này bố chồng nàng sẽ câu dẫn nàng như thế nào, Thảo phải thừa nhận ông rất biết cách câu kéo phụ nữ, mỗi lần ông đòi hỏi nàng đều cảm thấy khó từ chối, tuy vậy Thảo vẫn cảm nhận được mình luôn được bố chồng tôn trọng trong những lần động chạm cơ thể, nếu nàng có khước từ thì bố chồng cũng không cưỡng ép, không đánh mất bản thân mà làm điều xằng bậy với nàng, tuy vậy mỗi lần đòi hỏi thì nàng cũng cảm thấy điều đó cũng cần thiết không thừa thãi cũng không vượt quá giới hạn… Bỗng mặt nàng đỏ ửng lên, không hiểu sao mình lại đang có những suy nghĩ ủng hộ, nghĩ đó là cần thiết ư? Tại sao lại vậy? Bản thân mình hư quá rồi sao… nàng cũng phải thừa nhận gần đây bản thân chiều hư bố chồng quá nhiều, điều đó sắp trở thành điều hiển nhiên? Mỗi lần gặp cái dương vật đó là mỗi lần Thảo thấy tò mò, thấy hưng phấn khó tả, dường như lý trí nàng rối tung rối mù hết lên…

– Tính toong!!! – Tiếng chuông cửa khiến Thảo giật mình, nàng ngồi dậy đi ra mở cửa không biết ai đến vào giờ này.

– ai đấy ạ? – Vừa nói Thảo vừa khẽ mở cửa nhưng vẫn giữ chốt của xích cửa đề phòng kẻ gian.

– Bố đây! – Đứng ngoài là ông Vũ, đang mặc một bộ vest lịch sự, nhưng vẫn không dấu được quả bụng béo của ông.

– Bố ạ, bố đợi con mở cửa. – Thấy ông Vũ Thảo đóng lại cửa khuôn mặt có phần hơi ngại ngùng, vừa nghĩ đến xong giờ xuất hiện bất thình lình, ai mà chả ngại cơ chứ. Nàng từ từ mở chốt xích và mở cửa, thấy tay ông Vũ đang cầm một túi đồ.

– Con hôm nay không đi dậy à? – Ông Vũ cười và đi vào trong nhà. Thảo để cửa mở và đi theo sau.

– Con nghỉ hè rồi bố ạ, bố uống nước cam cho mát nha! – Thảo đứng ở giữa nhà, hai tay đặt ở trước bụng lễ phép hỏi.

– Thôi bố ghé qua một chút, bố đi luôn bây giờ, à hôm nọ bố đi hội nghị, họ có bán ít thực phẩm và sâm dành riêng cho phụ nữ, hàng singapore xịn lắm, bố thấy con nên dùng để tốt… tốt cho em bé… và tốt cho cơ thể phụ nữ… nói chung nhiều công dụng lắm… – Ông Vũ nói ấp úng vì ngại.

– Dạ… con… cảm ơn bố ạ… – Thảo không biết nói gì, nàng cũng khá cảm động khi bố chồng quan tâm mình đến vậy.

– Thôi! Bố đi làm đây, vẫn còn vài việc cần giải quyết… – Ông Vũ cười và đặt túi đồ lên bàn.

– Bố ở lại ăn cơm với bọn con ạ… – Thảo hơi ửng đỏ má vì món quà bất ngờ của ông Vũ. Nàng cảm nhận được sự quan tâm chăm sóc từ người bố, điều nhỏ nhặt mà Minh không chú ý tới, Thảo không biết phải cảm ơn thế nào nên lúng túng mời ông Vũ ở lại ăn cơm.

– Để lúc khác, bố còn một số việc cần giải quyết… à đấy! Tiện đây bố sang bảo với bọn con luôn, sắp tới dỗ anh bố, con gọi bằng bác, ở quê, bố sang hỏi con với Minh có thời gian thì chúng ta về quê 2 ngày con nhé.

– Vâng ạ, con cũng đang nghỉ hè nên rảnh lắm, không biết anh Minh thế nào, con sẽ cố gắng bảo anh ấy vì dù gì cũng là dỗ bác nên chắc anh ấy sẽ sắp xếp được ạ.

– Ừ! Thế bảo nó tầm 2 ngày nữa nhé… bố con mình đi xe khách cho đỡ mệt.



– Vâng! Bố đi cẩn thận ạ, có gì con sẽ nhắn tin cho bố… – Thảo đứng chào ông Vũ, thấy ông đi khuất nàng mới đóng cửa nhưng chợt nhớ ra chưa nói kết quả quan trọng, nàng liền mở cửa và chạy theo.

– Bố ơi! Bố! Bố đợi con! – Thảo chạy theo đến thang máy, thấy ông Vũ đang đứng bên trong nàng liền gọi, chỉ thấy ông Vũ vội vàng bấm nút dừng thang. Thảo chạy vào trong thang máy thì bất ngờ gặp vài bác hàng xóm cũng đang ở đây, vội quá nàng vẫn đang mặc chiếc váy ở nhà dài chưa tới đầu gối, bên trên nàng không mặc áo lót, bộ ngực nàng nảy tưng tưng khi chạy vào trong chắc hẳn mọi người đã nhìn thấy rồi, cũng may đầu ti nàng không nổi lên như những cô gái khác, Thảo ngơ ngác chưa kịp định hình thì cửa thang máy đóng lại.

– Cháu… chào các bác ạ… – Thảo đứng nép nép về phía sau, hai tay chắp lại ngại ngùng.

– Cái Thảo vợ thằng Minh đúng không, con bé xinh đáo để! – Một bác quay lại nói.

– Dạ vâng ạ, hì hì, cháu ở căn ngoài cùng ạ, bác ở đối diện nhà cháu đúng không? – Tuy ngại nhưng nàng vẫn lễ phép bắt chuyện.

– Con bé này, mày đi làm người mẫu được đấy, cao ráo, xinh xắn trắng trẻo! – Một bác khác lại nói.

– Hì hì bác cứ khen cháu, cháu ngại…

– Khà khà! Các bác quá khen, con dâu nhà tôi đó! – Ông Vũ như bị tàng hình từ nãy nên cố gắng lên tiếng chen ngang.

– À hóa ra anh đây là bố cháu Minh, chào anh, tôi ở cùng tầng với vợ chồng nhà nó! – Mấy ông bà già bắt chuyện với nhau rất nhanh.

– Các bác có gì giúp đỡ chúng nó, chứ chúng nó vẫn tồ lắm! – Ông Vũ cười nói, nhìn sang Thảo thấy đứng im re chỉ dám cười.

– Hai đứa này bao giờ mới chịu đẻ con đây, tuổi này hợp lắm đấy cháu ạ. – Một bà vô duyên hỏi.

– Dạ… – Thảo ấp úng.

– Ui dào cái bọn trẻ thời này nó lạ lắm bác ạ, chứ không sồn sồn như các cụ ngày xưa đâu, tuổi này rồi chúng nó vẫn đòi kế hoạch đó bác! Khà khà! – Ông Vũ liền chen ngang nói đỡ giúp Thảo. Thảo không nói gì cả, nàng chỉ mỉm cười nhưng là nụ cười không thoải mái, những áp lực vô hình đến từ khắp nơi xung quanh cuộc sống của nàng…



Xuống tầng 1 bước ra khỏi thang máy Thảo mới thở phào nhẹ nhõm, mấy ông bà già toàn hỏi mấy câu vô duyên khiến nàng ngại chín mặt, may mà có ông Vũ nói đỡ nhiều.

– Sao vậy con, chạy thục mạng ra gọi cho bố, có việc gì vậy? – Ông Vũ và Thảo ngồi ở ghế đá dưới cổng chung cư.

– Cái Linh nó có kết quả rồi bố ạ… – Thảo cúi mặt buồn bã.

– Vậy sao? Nhưng sao nhìn con buồn thế, kết quả sao hả con? – Ông Vũ lo lắng.

– Nó bảo, tinh trùng không bơi được vào trong trứng…

– Trời! Vậy là do bố ư? Có lẽ do tuổi bố đã cao… – Ông Vũ thất vọng nói.

– Dạ không, là do trứng của con… của bố không có vấn đề gì cả…

– Nhưng sao… bố vẫn không hiểu…

– Cái Linh nói nó cần thêm thời gian… nó cần thêm… một ống nghiệm nữa ạ… – Thảo lấy hơi nói, vì nàng rất ngại phải nói ra.

– Nhưng… nếu tinh trùng không bơi vào được…

– Bố yên tâm ạ, nó nói sẽ có nhiều cách, mẹ nó sẽ đích thân xét nghiệm trứng cho con bố ạ, cái này an toàn, mẹ nó không biết đâu nên bố đừng lo… – Thảo ngẩng lên nhìn bố chồng, an ủi để ông yên tâm, nàng thấy được trong lời nói và phản ứng của ông Vũ thấy ông đang khá bồi hồi, có chút xúc động của sự thất vọng, dù gì ông cũng là người rất mong ngóng không kém gì nàng, một phần tuổi tác cao chỉ sợ ông xúc động quá lại sinh ra bệnh thì nguy.

– Vậy à… bố tin tưởng các con…

– BỐ! Thảo! Sao bố không lên nhà đi ạ? – Minh đi từ hầm gửi xe lên ngạc nhiên khi thấy Thảo và bố mình đang ngồi ở ghế đá.

– anh! anh đi làm về sớm thế? – Thảo giật mình khi thấy Minh, có chút bối rối sợ hãi.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương