Ngự Xà Cuồng Phi
-
Chương 214: Sống không bằng chết
Edit: Đường Y Huệ***** Beta: ๖ۣۜJmiuღ
“Được rồi, bây giờ con đang bị trọng thương, sư phụ sẽ chữa thương cho con!” Quý Thiên thấy vậy, nói.
“Cảm ơn sư phụ” Thương Lan Việt nói lời cám ơn, dứt lời, Thương Lan Việt đến mép giường ngồi khoanh chân.
Bên này, đám người Phượng Thiên Mị xem xong Tô Bình bị xử trảm, sau khi cáo từ với mọi người, đang trên đường quay về Phượng phủ.
Trên xe ngựa, Phượng Thiên Mị không nói lời nào với Phượng Thanh Tường, bầu không khí có chút lúng túng, Phượng Thanh Tường có chuyện muốn hỏi, nhưng lại không biết mở miệng thế nào, lời đến khóe miệng, lại nuốt xuống.
Phượng Thiên Mị thấy Phượng Thanh Tường muốn nói lại thôi, chủ động hỏi: “Người có chuyện gì muốn hỏi con sao?”
“Phụ thân ···” Phượng Thanh Tường nói ra, lại nuốt xuống, hoặc là có chút khó xử, không biết mở miệng hỏi thế nào.
“Trước khi trở lại Phượng phủ, con có chuyện muốn nói với người, mặc kệ tý nữa về Phượng phủ có xảy ra chuyện gì, con có làm gì khiến người cảm thấy tàn nhẫn, tốt nhất người đừng nhúng tay vào, nếu không, con không thể cam đoan, không ra tay với người.” Phượng Thiên Mị không thèm để ý khó xử của Phượng Thanh Tường, trực tiếp ngắt lời, tuy là cảnh cáo, giọng điệu lại rõ ràng tốt hơn trước rất nhiều.
Phượng Thanh Tường ngẩn ra, không nói gì, nhưng cũng thầm chấp nhận.
Ông biết, Phượng Thiên Mị làm chuyện gì đều có nguyên nhân, cho dù là Hoàng Thượng, con bé cũng không để vào mắt, huống chi là người phụ thân như ông đã bỏ con bé bảy năm! Càng không có tư cách nói chuyện.
Con bé không muốn ông nhúng tay, đó là còn nhớ tới một chút tình thân, không muốn ra tay với ông, e rằng coi như đây là ban ơn.
Phượng phủ, Nam Uyển.
“A!” Trong phòng, liên tục vang lên tiếng kêu thảm thiết, vang vọng khắp toàn bộ Phượng phủ, dội đau cả màng nhĩ, người nghe được toàn thân run rẩy, rợn cả tóc gáy.
Rốt cuộc đau đớn ra sao, mới khiến người ta phát ra như tiếng kêu thê thảm như vậy!
Nha hoàn và gia đinh quỳ đầy trong viên, người người hoảng sợ run lẩy bẩy, không dám ngẩng đầu, giống như vừa ngẩng đầu, sẽ nhìn thấy cái gì thật kinh khủng vậy.
Ngay cả đỗ di nương và Phượng Thiên Dao đứng ở bên cạnh cũng rợn tóc gáy từng cơn, chỉ là, trong mắt hai người không hề che dấu lại lóe lên độc ác và đắc ý, còn có một loại thích thú hả hê lòng người.
Tuy rằng hai người không biết Phượng Thiên Linh đã xảy ra chuyện gì, nhưng nghe thấy mấy tiếng kêu này, đủ để biết, giờ phút này Phượng Thiên Linh sống không bằng chết.
Đỗ di nương: Phương Vãn Tình, mụ có biết không, ta chờ ngày hôm nay đã rất lâu rồi, nếu không có đại tiểu thư, mẹ con chúng ta cũng không biết bị ngươi chèn ép tới khi nào. Đại tiểu thư đã đáp ứng ta, vị trí chủ mẫu, nhất định là của ta, cho nên, tốt nhất mụ đi tìm chết đi!
Phượng Thiên Dao: Phượng Thiên Linh, chỉ cần ngươi vừa chết, ta sẽ không còn vì lộ ra phong thái tài hoa mà gặp phải thủ đoạn độc ác của ngươi. Cứ như vậy, ta có thể leo lên vị trí tài nữ, đến lúc đó, ta có thể không cần tự ti, có thể đối mặt với người mình thích.
Nghĩ vậy, dường như hai người đã thấy được tương lai, thấy được dáng vẻ rạng rỡ của mình.
Nhưng mà nháy mắt, hai tròng mắt đắc ý của Phượng Thiên Dao dần dần nhiễm phải một sự ghen tỵ khác, nhớ tới đại tỷ lại câu dẫn Mộc công tử, lòng của nàng, rất khó chịu, rất bực bội, khó chịu đến mức không thở nổi.
Nhưng mà nàng phải làm sao! Một người là người mà nàng thích, một người là đại tỷ của nàng, nàng không thể phản bội đại tỷ, trong lòng Phượng Thiên Dao vô cùng rối rắm.
“Linh nhi, Linh nhi.” Phương Vãn Tình kêu to, tiếng kêu ẩn chứa đau đớn, liên tục nức nở.
“Nương, con, con không muốn sống nữa, đau đớn quá ··· á!” Phượng Thiên Linh giống như chịu cực hình bị đốt bởi ngọn lửa dưới mười tám tầng địa ngục, sống không bằng chết.
“Linh nhi, con nhịn một chút, nương cho người đi mời đại phu, rất nhanh, rất nhanh sẽ tốt.” Giọng nói Phương Vãn Tình run rẩy nói an ủi.
“Không, con bây giờ, bây giờ con sống, sống không bằng chết! Nương, người, người giết, giết con đi!” Phượng Thiên Linh đau khổ cầu xin nói.
“Không, sao nương có thể giết con được!” Phương Vãn Tình khóc ruột gan đứt từng khúc.
Ngoài Phượng phủ, Phượng Thiên Mị và Phượng Thanh Tường xuống xe ngựa, quản gia vội đi ra đón, nói: “Lão gia, Nam Uyển đã xảy ra chuyện.”
Phượng Thanh Tường ngẩn ra, nhưng không ngạc nhiên nhiều, bởi vì Phượng Thiên Mị vừa nói với ông, trở lại Phượng phủ, xảy ra chuyện gì khiến ông cảm thấy tàn nhẫn, ông không được nhúng tay, ông đã chuẩn bị tâm lý thật tốt.
“Đi xem” Lời này không phải Phượng Thanh Tường nói, mà là Phượng Thiên Mị nói.
Lập tức, ba người vội vàng đi đến Nam Uyển.
Chưa bước vào Nam Uyển, đã nghe được tiếng kêu của nữ nhân vang lên, sắc mặt Phượng Thanh Tường dần dần sa sầm lại, tuy rằng hông sớm biết chuyện xảy ra trong phủ không đơn giản, nhưng mà chính tai nghe được tiếng kêu đau đớn như vậy, trong lòng vẫn không tránh khỏi có vài phần run rẩy và lo lắng.
Dọc theo đường đi, vốn ông còn nghi ngờ sao không thấy nha hoàn và gia đinh, nhưng khi bước vào Nam Uyển, thì ông đã biết. Bởi vì nha hoàn và gia đinh trong phủ hầu như đều đễn chỗ này, hơn nữa một đám còn đang quỳ dưới đất.
“Chuyện gì đang xảy ra ở đây?” Phượng Thanh Tường giận như không giận gầm quát nhẹ, phải nói là cố gắng kiềm chế tức giận thét lên, chỉ vì Phượng Thiên Mị đã cảnh cáo trước đó, nên ông không dám biểu hiện ra ngoài.
Mọi người bị giọng nói bất ngờ vang lên khiến cho hoảng sợ, đồng loạt quay lưng nhìn ra cửa ra vào, nhìn thấy người đến, ồn ào lộ ra vui mừng vì cứu tinh đến.
“Lão gia” Mọi người nơm nớp lo sợ kêu.
Vẻ mặt Đỗ di nương vốn đang đắc ý bỗng cứng đờ, vội vàng thay đổi sắc mặt, nhìn thấy Phượng Thanh Tường, ra vẻ hoảng sợ, hốt hoảng chạy tới, Phượng Thiên Dao cũng vậy.
“Lão gia, đại tiểu thư, mọi người đã trở lại. Không biết nhị tiểu thư bị làm sao? Đòi sống đòi chết, tỷ tỷ, tỷ ấy bắt toàn bộ mọi người đến đây, bắt bọn họ quỳ, nói là nếu nhị tiểu thư xảy ra bất trắc, sẽ khiến cho toàn bộ chúng ta chôn cùng.” Đỗ di nương hoảng hốt lo sợ giống một con thỏ, điềm đạm đáng yêu.
“Phụ thân, người nên mau vào xem một chút đi! Nếu như nhị tỷ xảy ra chuyện gì không may, Phương di nương sẽ không bỏ qua cho chúng ta.” Phượng Thiên Dao rất là hoảng sợ nói.
Ngụ ý, ở trong lòng bọn họ Phương Vãn Tình là một người lợi hại, là một người không thể đắc tội, giống như đứng đầu một nhà, có quyền hành quản lý sống chết của toàn bộ Phượng phủ vậy.
“Được rồi, bây giờ con đang bị trọng thương, sư phụ sẽ chữa thương cho con!” Quý Thiên thấy vậy, nói.
“Cảm ơn sư phụ” Thương Lan Việt nói lời cám ơn, dứt lời, Thương Lan Việt đến mép giường ngồi khoanh chân.
Bên này, đám người Phượng Thiên Mị xem xong Tô Bình bị xử trảm, sau khi cáo từ với mọi người, đang trên đường quay về Phượng phủ.
Trên xe ngựa, Phượng Thiên Mị không nói lời nào với Phượng Thanh Tường, bầu không khí có chút lúng túng, Phượng Thanh Tường có chuyện muốn hỏi, nhưng lại không biết mở miệng thế nào, lời đến khóe miệng, lại nuốt xuống.
Phượng Thiên Mị thấy Phượng Thanh Tường muốn nói lại thôi, chủ động hỏi: “Người có chuyện gì muốn hỏi con sao?”
“Phụ thân ···” Phượng Thanh Tường nói ra, lại nuốt xuống, hoặc là có chút khó xử, không biết mở miệng hỏi thế nào.
“Trước khi trở lại Phượng phủ, con có chuyện muốn nói với người, mặc kệ tý nữa về Phượng phủ có xảy ra chuyện gì, con có làm gì khiến người cảm thấy tàn nhẫn, tốt nhất người đừng nhúng tay vào, nếu không, con không thể cam đoan, không ra tay với người.” Phượng Thiên Mị không thèm để ý khó xử của Phượng Thanh Tường, trực tiếp ngắt lời, tuy là cảnh cáo, giọng điệu lại rõ ràng tốt hơn trước rất nhiều.
Phượng Thanh Tường ngẩn ra, không nói gì, nhưng cũng thầm chấp nhận.
Ông biết, Phượng Thiên Mị làm chuyện gì đều có nguyên nhân, cho dù là Hoàng Thượng, con bé cũng không để vào mắt, huống chi là người phụ thân như ông đã bỏ con bé bảy năm! Càng không có tư cách nói chuyện.
Con bé không muốn ông nhúng tay, đó là còn nhớ tới một chút tình thân, không muốn ra tay với ông, e rằng coi như đây là ban ơn.
Phượng phủ, Nam Uyển.
“A!” Trong phòng, liên tục vang lên tiếng kêu thảm thiết, vang vọng khắp toàn bộ Phượng phủ, dội đau cả màng nhĩ, người nghe được toàn thân run rẩy, rợn cả tóc gáy.
Rốt cuộc đau đớn ra sao, mới khiến người ta phát ra như tiếng kêu thê thảm như vậy!
Nha hoàn và gia đinh quỳ đầy trong viên, người người hoảng sợ run lẩy bẩy, không dám ngẩng đầu, giống như vừa ngẩng đầu, sẽ nhìn thấy cái gì thật kinh khủng vậy.
Ngay cả đỗ di nương và Phượng Thiên Dao đứng ở bên cạnh cũng rợn tóc gáy từng cơn, chỉ là, trong mắt hai người không hề che dấu lại lóe lên độc ác và đắc ý, còn có một loại thích thú hả hê lòng người.
Tuy rằng hai người không biết Phượng Thiên Linh đã xảy ra chuyện gì, nhưng nghe thấy mấy tiếng kêu này, đủ để biết, giờ phút này Phượng Thiên Linh sống không bằng chết.
Đỗ di nương: Phương Vãn Tình, mụ có biết không, ta chờ ngày hôm nay đã rất lâu rồi, nếu không có đại tiểu thư, mẹ con chúng ta cũng không biết bị ngươi chèn ép tới khi nào. Đại tiểu thư đã đáp ứng ta, vị trí chủ mẫu, nhất định là của ta, cho nên, tốt nhất mụ đi tìm chết đi!
Phượng Thiên Dao: Phượng Thiên Linh, chỉ cần ngươi vừa chết, ta sẽ không còn vì lộ ra phong thái tài hoa mà gặp phải thủ đoạn độc ác của ngươi. Cứ như vậy, ta có thể leo lên vị trí tài nữ, đến lúc đó, ta có thể không cần tự ti, có thể đối mặt với người mình thích.
Nghĩ vậy, dường như hai người đã thấy được tương lai, thấy được dáng vẻ rạng rỡ của mình.
Nhưng mà nháy mắt, hai tròng mắt đắc ý của Phượng Thiên Dao dần dần nhiễm phải một sự ghen tỵ khác, nhớ tới đại tỷ lại câu dẫn Mộc công tử, lòng của nàng, rất khó chịu, rất bực bội, khó chịu đến mức không thở nổi.
Nhưng mà nàng phải làm sao! Một người là người mà nàng thích, một người là đại tỷ của nàng, nàng không thể phản bội đại tỷ, trong lòng Phượng Thiên Dao vô cùng rối rắm.
“Linh nhi, Linh nhi.” Phương Vãn Tình kêu to, tiếng kêu ẩn chứa đau đớn, liên tục nức nở.
“Nương, con, con không muốn sống nữa, đau đớn quá ··· á!” Phượng Thiên Linh giống như chịu cực hình bị đốt bởi ngọn lửa dưới mười tám tầng địa ngục, sống không bằng chết.
“Linh nhi, con nhịn một chút, nương cho người đi mời đại phu, rất nhanh, rất nhanh sẽ tốt.” Giọng nói Phương Vãn Tình run rẩy nói an ủi.
“Không, con bây giờ, bây giờ con sống, sống không bằng chết! Nương, người, người giết, giết con đi!” Phượng Thiên Linh đau khổ cầu xin nói.
“Không, sao nương có thể giết con được!” Phương Vãn Tình khóc ruột gan đứt từng khúc.
Ngoài Phượng phủ, Phượng Thiên Mị và Phượng Thanh Tường xuống xe ngựa, quản gia vội đi ra đón, nói: “Lão gia, Nam Uyển đã xảy ra chuyện.”
Phượng Thanh Tường ngẩn ra, nhưng không ngạc nhiên nhiều, bởi vì Phượng Thiên Mị vừa nói với ông, trở lại Phượng phủ, xảy ra chuyện gì khiến ông cảm thấy tàn nhẫn, ông không được nhúng tay, ông đã chuẩn bị tâm lý thật tốt.
“Đi xem” Lời này không phải Phượng Thanh Tường nói, mà là Phượng Thiên Mị nói.
Lập tức, ba người vội vàng đi đến Nam Uyển.
Chưa bước vào Nam Uyển, đã nghe được tiếng kêu của nữ nhân vang lên, sắc mặt Phượng Thanh Tường dần dần sa sầm lại, tuy rằng hông sớm biết chuyện xảy ra trong phủ không đơn giản, nhưng mà chính tai nghe được tiếng kêu đau đớn như vậy, trong lòng vẫn không tránh khỏi có vài phần run rẩy và lo lắng.
Dọc theo đường đi, vốn ông còn nghi ngờ sao không thấy nha hoàn và gia đinh, nhưng khi bước vào Nam Uyển, thì ông đã biết. Bởi vì nha hoàn và gia đinh trong phủ hầu như đều đễn chỗ này, hơn nữa một đám còn đang quỳ dưới đất.
“Chuyện gì đang xảy ra ở đây?” Phượng Thanh Tường giận như không giận gầm quát nhẹ, phải nói là cố gắng kiềm chế tức giận thét lên, chỉ vì Phượng Thiên Mị đã cảnh cáo trước đó, nên ông không dám biểu hiện ra ngoài.
Mọi người bị giọng nói bất ngờ vang lên khiến cho hoảng sợ, đồng loạt quay lưng nhìn ra cửa ra vào, nhìn thấy người đến, ồn ào lộ ra vui mừng vì cứu tinh đến.
“Lão gia” Mọi người nơm nớp lo sợ kêu.
Vẻ mặt Đỗ di nương vốn đang đắc ý bỗng cứng đờ, vội vàng thay đổi sắc mặt, nhìn thấy Phượng Thanh Tường, ra vẻ hoảng sợ, hốt hoảng chạy tới, Phượng Thiên Dao cũng vậy.
“Lão gia, đại tiểu thư, mọi người đã trở lại. Không biết nhị tiểu thư bị làm sao? Đòi sống đòi chết, tỷ tỷ, tỷ ấy bắt toàn bộ mọi người đến đây, bắt bọn họ quỳ, nói là nếu nhị tiểu thư xảy ra bất trắc, sẽ khiến cho toàn bộ chúng ta chôn cùng.” Đỗ di nương hoảng hốt lo sợ giống một con thỏ, điềm đạm đáng yêu.
“Phụ thân, người nên mau vào xem một chút đi! Nếu như nhị tỷ xảy ra chuyện gì không may, Phương di nương sẽ không bỏ qua cho chúng ta.” Phượng Thiên Dao rất là hoảng sợ nói.
Ngụ ý, ở trong lòng bọn họ Phương Vãn Tình là một người lợi hại, là một người không thể đắc tội, giống như đứng đầu một nhà, có quyền hành quản lý sống chết của toàn bộ Phượng phủ vậy.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook