Ngự Thú Quân Lâm
-
Chương 40: Mục tiêu của tam nữ
Bầu trời Vô Lượng Sơn Mạch, trên lưng một phi hành hệ chiến thú.
“Tiểu súc sinh đáng chết, ta muốn lột da rút gân ngươi, nữ nhân của ngươi toàn bộ bắt làm kỷ nữ cho ba ngàn huynh đệ Hùng Ưng đoàn chơi chết” Một âm thanh mang theo vô tận tàn độc, điên cuồng gào thét trên không trung phát ra, kèm theo tiếng thở hổn hển vì tức giận quá độ.
Nhìn hai ánh mắt đỏ ngầu như phát điên, sắc mặt vặn vẹo của thiếu gia Hùng Ưng Đoàn, đại hán râu quai nón không nói gì, bất quá hai mắt hắn cũng sắp bốc hỏa, sát ý điên cuồng như muốn hóa thành thực chất, hắn tổn thất một chiến vương cấp, lại bị bốc lột trắng trợn, cơn giận này là sỉ nhục cả đời của hắn, không đem đối phương chặt thành tám khối không giải được hận. Bất quá hắn không ngu ngốc, đối phương rất cường đại, hắn lại nhìn không thấu tu vi bọn họ, xem ra cần về Hùng Ưng Đoàn bàn bạt kỹ lưỡng rồi mới tìm đối phương trả thù.
Một cái bóng màu trắng bỗng nhiên xuất hiện trước mặt con chiến thú phi hành và hai kẻ còn đang oán hận trên lưng nó, hiện ra thân hình màu trắng nhỏ nhắn đáng yêu, hai mắt to tròn lúng liếng nhìn bọn hắn nghịch ngợm lè lưỡi.
“Đây là cái gì?” Hai tên Hùng Ưng đoàn nghi hoặc, nhìn tiểu gia hỏa đột nhiên xuất hiện, trong lòng bọn hắn một luồng dự cảm bất thường vang lên.
Đột ngột, cặp mắt to tròn đáng yêu của gia hỏa màu trắng trước mặt phát ra ánh sáng kỳ dị.
“Không tốt” Đây là ý nghĩ cuối cùng trước khi đại hán râu quai nón rơi vào ảo cảnh.
Mà bên cạnh hắn, thanh niên mũi ưng hai mắt mê mang, miệng cười ha hả, trong ảo cảnh hắn nhìn thấy mình giết chết thiếu niên đáng sợ kia, còn dùng đủ loại thủ đoạn tàn bạo tra tấn hắn, khiến hắn quỳ xuống cầu xin tha thứ, sống không bằng chết.
Chiến thú phi hành hệ không khá hơn bao nhiêu, cặp mắt nó mê mang, chao đảo trên không trung.
“Ảo Cảnh Mê Linh – kỹ năng của Trấn Ngục Thần Khuyển”
Nhìn ba kẻ đang lạc lối trong ảo cảnh của mình tạo ra, Tiểu Bạch chóp chóp đôi mắt đáng yêu to tròn, ba sợi hắc ám xiềng xích ngưng tụ, lần lượt tìm đến vị trí cái cổ của hai người một sủng.
Ám Ngục Xiềng Xích siết thặt chặt.
Ba đôi mắt trợn tròn, đến khi chết, cái miệng bọn hắn vẫn còn cười một cách sảng khoái vì báo được cừu hận.
Tiểu Bạch dễ dàng lấy ra thú hạch vương cấp của chiến sủng phi hành hệ, may mắn nó còn tìm thấy một viên vương cấp kết tinh hệ Phi hành của chiến thú phi hành trước mặt, Tiểu Bạch cười mĩm hài lòng, mặc kệ ba cái xác đang rơi tự do từ không trung, thân ảnh màu trắng nhỏ dần dần như U Linh biến mất, bay về tìm Lạc Nam tranh công.
………………..
Lạc Nam mĩm cười nhìn tiểu Bạch màu trắng trở lại bên cạnh, thân ảnh nó hiện lên, cúi đầu nhỏ vào lòng hắn làm nũng, Lạc Nam cười cười xoa đầu tiểu gia hỏa, lấy ra thú hạch đút nó ăn rồi thu về chiến giới.
Tam nữ nhìn thân ảnh Tiểu Bạch làm nũng, hơi suy nghĩ, bất quá rất nhanh lắc đầu, các nàng luôn biết tiểu gia hỏa màu trắng kia là thú cưng Lạc Nam nuôi dưỡng, theo lý mà nói Lạc Nam tu vi Ngự Vương có bốn chiến sủng là bình thường, Tiểu Kim, Lôi Hầu, Thiên Mã, Kê Tử. Vừa đủ số lượng chiến sủng của một Ngự Vương, về phần gia hỏa Tiểu Bạch tam nữ luôn cho rằng nó ở trong thú trạc.
Về phần Lạc Nam vô thanh vô tức tiêu diệt Hàn Hổ Bang, tam nữ suy đoán có lẽ sau lưng Lạc Nam có lực lượng cường đại của thế lực nào đó, lần này hẳn là cũng nhờ họ diệt khẩu hai kẻ Hùng Ưng đoàn, suy nghĩ của chúng nữ hợp lý vô cùng, dù sao thì Lạc Nam còn trẻ đã kinh khủng như vậy, nếu không có thế lực lớn bồi dưỡng mới là điều khó tin.
Nhìn ba gương mặt xinh đẹp hơi trầm tư, Lạc Nam cười cười, hơi có lỗi nói: “Đến thời điểm thích hợp, ta sẽ nói hết chuyện của mình với các nàng”
“Ừm, đệ đừng miễn cưỡng mình, chúng ta chỉ hơi suy nghĩ lung tung mà thôi” Thủy Nguyệt Cầm ôn nhu mỉm cười, có lời của hắn nàng đã thấy đủ, không phải hắn muốn giấu diếm các nàng, mà là thời cơ chưa thích hợp mà thôi.
“Khanh khách, nam nhân có bí mật mới hấp dẫn nha, người ta muốn tự mình khám phá đệ, không cần phải nói” Hỏa Chúc Diễm quyến rũ cười nói.
“Yêu tinh lần đầu nói được tiếng người, hì hì” Thủy Mị Nhi trêu chọc, tuy nhiên ai cũng nghe ra trong lòng nàng lại tán thánh cách nói của Hỏa Chúc Diễm.
“Được rồi, chúng ta tiếp tục lên đường, Mị Nhi đã Ngự Tướng Viên mãn, cũng nên tìm thêm chiến sủng mới thích hợp” Lạc Nam đề nghị.
“Ta chưa biết mục tiêu kế tiếp nên là loại chiến thú gì, chàng tư vấn cho người ta đi” Thủy Mị Nhi một bộ nói thật, nàng quả thật chưa tìm được đối tượng kế tiếp.
Lạc Nam thả ra Hãn Huyết Bảo Mã, bế Thủy Nguyệt Cầm ngồi lên cùng hắn trước bộ mặt đỏ hồng như muốn chảy nước của nàng, nhìn Hỏa Chúc Diễm cùng Mị Nhi cười nói:
“Hai nàng hay đấu khẩu, để ngồi chung một chỗ cãi thiện quan hệ”
Thủy Mị Nhi không cam lòng cùng Hồng Chúc Diễm kỵ một mã, hầm hừ nói: “Xú Lạc Nam, còn chưa trả lời người ta đã muốn chiếm tiện nghi của tỷ tỷ”
Lạc Nam không để ý nàng hờn dỗi, nghiêm túc suy nghĩ một lát, lúc này nói rằng:
“Mị Nhi nàng hiểu rõ nhất hẳn là Thủy hệ chiến thú đi, kiến thức đối với các loại khác như thế nào?”
Thủy Mị Nhi tròng mắt hơi đảo quanh, môi hồng nhỏ đáp lời:
“Từ nhỏ ta đã được học rất nhiều về Chiến thú Thủy hệ và Băng hệ, tất cả từ cách nuôi dưỡng cho đến ưu nhược điểm của chúng, các loại chiến thú hệ khác chỉ được học cơ bản đủ dùng mà thôi”
Lạc Nam nhìn sang Nguyệt Cầm cùng Chúc Diễm hỏi:”Các nàng cũng vậy?”
Hai nàng gật đầu, Hỏa Chúc Diễm liếm môi nói: “Hai nhà chúng ta chỉ hiểu rõ nhiều về Hỏa hệ và Thủy hệ, các loại khác chỉ học đủ biết cách ứng phó mà thôi, không chuyên sâu lắm”
Lạc Nam gật đầu, thật ra bản thân hắn khá giống phụ thân Lạc Long, từ nhỏ đã say mê đủ hệ các loại chiến thú, nên bỏ công tìm tòi, học hỏi kiến thức về nhiều loại, về phần mẫu thân Hoa Tiên của hắn chỉ tinh thông hai loại Thực vật hệ cùng Phi hành hệ, mấy nữ hiển nhiên khá giống mẫu thân hắn.
Trên đại lục Thiên Thú, rất ít người lựa chọn trở thành đa hệ Ngự Chiến sư, bởi vì thời gian bỏ ra học hỏi phải gấp nhiều lần người thường không nói, tài nguyên để nuôi nhiều hệ khác nhau cũng là vấn đề khiến người khác đau đầu vô cùng.
Thực lực của đa hệ ngự chiến sư cũng tiến bộ chậm hơn, vì phải bỏ công nuôi dưỡng nhiều loại chiến thú cùng một lúc, đương nhiên không thể so với người chỉ nuôi một loại. Về phần lợi thế cũng không lớn, khi chiến thú ở đẳng cấp thấp, có thể dùng khác hệ để khắc chế nhau nhưng khi đạt cấp bậc cao rồi, hầu như việc khắc chế các hệ trở nên không mấy hiệu quả, bởi khi đó thực lực mạnh yếu được quyết định bởi vô số yếu tố.
“Các nàng có hứng thú với một số hệ nào khác hay không?” Lạc Nam hướng tam nữ nghiêm túc hỏi.
Ba nữ nhìn nhau, Hỏa Chúc Diễm đầu tiên mở môi đỏ mê người, không do dự đáp trả: “Mục tiêu của tỷ là đứng trên đỉnh cao nhất của Hỏa hệ ngự chiến sư, chiến thú tỷ nhìn trúng bắt buộc phải có chủ hệ là Hỏa hệ hoặc Nham hệ, những hệ khác nếu có chỉ để phụ trợ cho chủ hệ trong chiến đấu”
Lạc Nam gật đầu, ba chiến thú hiện tại của Chúc Diễm đúng là lấy Hỏa và Nham hệ làm chủ, hắn nhìn sang tỷ muội Thủy gia.
“Tỷ cũng muốn leo lên đỉnh cao nhất lĩnh vực Thủy hệ và Băng hệ ngự chiến sư, nếu điều kiện cho phép, sẽ phát triển thêm Linh hệ phụ trợ, những hệ khác không hứng thú cho lắm” Thủy Nguyệt Cầm ngồi trong lòng Lạc Nam, nghiêm túc nhìn hắn nói khẽ.
“Linh hệ quả không tồi, đôi khi có thể bất ngờ xoay chuyển cục diện trận đấu, lại thích hợp cho đoàn đội hoạt động” Lạc Nam ôm nàng eo nhỏ, hài lòng gật gật đầu, âm thầm suy nghĩ cách gia tăng thực lực linh hệ cho nàng.
“Người ta chưa xác định được mục tiêu à nha” Thủy Mị Nhi mày liễu hơi cau lại, Lạc Nam nhắc nhở làm nàng bừng tỉnh, trước giờ nàng lấy mẫu thân và tỷ tỷ làm gương, nên chỉ thích Thủy hệ chiến thú, bất quá nàng thật sự không hứng thú với hệ khác sao?
Lạc Nam nhìn vẻ mặt mê mang của nàng, từ từ hướng dẫn: “Muốn xác định con đường đúng đắn, nàng phải tự hỏi bản thân yêu thích thứ gì? Đam mê thứ gì? Nếu không có sở thích và đam mê làm động lực chèo chống, sẽ rất khó thành công trong tương lai, nàng thử nhớ lại xem, trước giờ nàng hứng thú với điều gì?”
Thủy Nguyệt Cầm cũng hơi ái náy nhìn muội muội, hai mắt đỏ hồng, trước nay nàng và mẫu thân chỉ tập trung cho gia tộc, quá ít thời gian dành cho muội muội, đến sở thích và mục tiêu của muội muội mình nàng cũng không rõ ràng, nghĩ đến đây nàng càng biết ơn Lạc Nam, nhờ có sự xuất hiện của hắn làm nàng và mẫu thân thức tỉnh, hiện tại bắt đầu bù đắp cho muội muội cũng không muộn.
Hỏa Chúc Diễm cũng im lặng, thông cảm nhìn Thủy Nguyệt Cầm, nàng là nữ nhân thông minh, nhìn tình huống đã hiểu được lòng Nguyệt Cầm nghĩ gì, đối thủ cạnh tranh nhiều năm không khác gì tri kỷ.
Hai canh giờ trôi qua, hai con Hãn Huyết Mã vẫn không nhanh không chậm song song cùng nhau, lướt qua từng con đường nơi Vô Lượng Sơn Mạch.
Việc xác định được đam mê của bản thân không hề dễ dàng, có nhiều người sống đến cuối đời, vẫn không biết mình thích nhất điều gì, không biết cuộc sống bản thân cần làm gì, chỉ sống tạm bợ theo một khuôn mẫu nhất định nào đó do gia tộc đặt ra, hay cố sống theo một người nào đó mà thôi, đây có lẽ là một trong những bi ai nhất đời người.
Ở đời trước của Lạc Nam, trường hợp này hoàn toàn không hiếm, rất nhiều người vì hoàn cảnh gia đình ép buộc, vì bản thân mê mang chưa tìm ra đam mê của riêng mình, hay những người đã được trải sẳn đường đi theo một lói mòn có sẳn, mà họ đã quyết định chọn vào những ngành nghề nào đó một cách mê mang, tạm bợ. Để rồi khi nhận ra bản thân mình không phù hợp với nó, không có đam mê với nó, nó không thể trở thành động lực để họ phấn đấu, họ phải từ bỏ nó, họ mất đi thời gian và công sức, thậm chí mất đi cả tuổi thanh xuân một cách vô ít.
Lại vài canh giờ trôi qua, đám người vẫn im lặng, để Thủy Mị Nhi trầm tư suy nghĩ.
“Ta nghĩ ra mình thích gì nha” Thủy Mị Nhi đột ngột hai mắt tỏa sáng vô cùng, nhoẻn miệng cười rạng rỡ như ánh nắng rực rỡ sau cơn mưa u ám.
“Nói nghe xem nào” Ba người nhìn nàng, thấy vẻ rạng rỡ trên gương mặt nàng, xem ra nàng đã nhận ra được điều gì đó.
“Cảm giác làm ta cảm thấy hạnh phúc và thích thú nhất từ khi sinh ra đến hiện tại là được ngồi trên lưng Dực Nhi bay lượn trên không trung vô tận nha, được hòa mình vào bầu trời rộng lớn, được nhìn ngắm những cảnh vật trong tầm mắt, khi đó ta cảm thấy mãn nguyện vô cùng, lúc đầu ta cứ nghĩ do bản thân vừa được bay lượn lần đầu nhờ chiến thú của mình nên thích thú tạm thời, nhưng hoàn toàn không phải, bay lượn trên bầu trời chưa bao giờ làm ta nhàm chán, ta có thể bay mãi bay mãi cúng không biết chán là gì”
Thủy Mị Nhi vui vẻ rạng ngời nói, lại hơi cúi đầu lẩm bẩm âm thanh gần như mình nàng nghe thấy: “Được ngồi trong lòng chàng bay lượn thích hơn một chút”
“Khanh khách, Mị Nhi muội muội nói lớn hơn được không, ta nghe không rõ ràng” Hỏa Chúc Diễm trêu chọc, bất quá trong lòng âm thầm thừa nhận bản thân ngồi trong lòng hắn cưỡi tọa kỵ cảm giác cũng rất tốt.
“Muội nói ra tỷ mới nhớ, từ ngày muội thu phục Thủy Dực Điểu, hầu như mỗi ngày đều bay lượn cùng nó, sau khi về nhà hằng ngày cũng đều bay một vòng trên không trung trang viên, xem ra muội thật sự thích thú với cảm giác bay lượn” Thủy Nguyệt Cầm gật đầu, nhớ lại vẻ mặt hạnh phúc khi bay lượn của muội muội.
Lạc Nam cũng nhớ lại lần đầu nhìn thấy nàng cùng Thủy Dực Điểu bay trên không trung bí cảnh, mặc dù nét mặt vài phần u oán hắn không trở lại, nhưng nàng quả thật thích thú bay lượn, bóng lưng nhỏ nhắn màu lam nhạt khi đó như muốn hòa mình vào bầu trời xanh thẳm vậy.
“Xem ra Mị Nhi rất thích những loại có thể phi hành chiến thú, những lần cùng ta kỵ Thiên Mã bay lượn, ta có thể cảm nhận vui vẻ trong lòng của nàng” Lạc Nam cười nói.
“Ta đã quyết định được mục tiêu của bản thân, ta muốn đứng trên đỉnh cao nhất lĩnh vực Phi Hành hệ, ta muốn đứng trên lưng chiến thú phi hành đẹp nhất, cường đại nhất cùng mọi người bay lượn khắp thiên hạ, quan sát chúng sinh, hưởng thụ ánh mắt ngưỡng mộ của bọn họ”
Thủy Mị Nhi hai mắt lấp lánh vô cùng, tìm được mục tiêu phấn đấu khiến nàng chiến ý được kích phát hừng hực, siết chặt nấm đấm nhỏ.
“Tiểu súc sinh đáng chết, ta muốn lột da rút gân ngươi, nữ nhân của ngươi toàn bộ bắt làm kỷ nữ cho ba ngàn huynh đệ Hùng Ưng đoàn chơi chết” Một âm thanh mang theo vô tận tàn độc, điên cuồng gào thét trên không trung phát ra, kèm theo tiếng thở hổn hển vì tức giận quá độ.
Nhìn hai ánh mắt đỏ ngầu như phát điên, sắc mặt vặn vẹo của thiếu gia Hùng Ưng Đoàn, đại hán râu quai nón không nói gì, bất quá hai mắt hắn cũng sắp bốc hỏa, sát ý điên cuồng như muốn hóa thành thực chất, hắn tổn thất một chiến vương cấp, lại bị bốc lột trắng trợn, cơn giận này là sỉ nhục cả đời của hắn, không đem đối phương chặt thành tám khối không giải được hận. Bất quá hắn không ngu ngốc, đối phương rất cường đại, hắn lại nhìn không thấu tu vi bọn họ, xem ra cần về Hùng Ưng Đoàn bàn bạt kỹ lưỡng rồi mới tìm đối phương trả thù.
Một cái bóng màu trắng bỗng nhiên xuất hiện trước mặt con chiến thú phi hành và hai kẻ còn đang oán hận trên lưng nó, hiện ra thân hình màu trắng nhỏ nhắn đáng yêu, hai mắt to tròn lúng liếng nhìn bọn hắn nghịch ngợm lè lưỡi.
“Đây là cái gì?” Hai tên Hùng Ưng đoàn nghi hoặc, nhìn tiểu gia hỏa đột nhiên xuất hiện, trong lòng bọn hắn một luồng dự cảm bất thường vang lên.
Đột ngột, cặp mắt to tròn đáng yêu của gia hỏa màu trắng trước mặt phát ra ánh sáng kỳ dị.
“Không tốt” Đây là ý nghĩ cuối cùng trước khi đại hán râu quai nón rơi vào ảo cảnh.
Mà bên cạnh hắn, thanh niên mũi ưng hai mắt mê mang, miệng cười ha hả, trong ảo cảnh hắn nhìn thấy mình giết chết thiếu niên đáng sợ kia, còn dùng đủ loại thủ đoạn tàn bạo tra tấn hắn, khiến hắn quỳ xuống cầu xin tha thứ, sống không bằng chết.
Chiến thú phi hành hệ không khá hơn bao nhiêu, cặp mắt nó mê mang, chao đảo trên không trung.
“Ảo Cảnh Mê Linh – kỹ năng của Trấn Ngục Thần Khuyển”
Nhìn ba kẻ đang lạc lối trong ảo cảnh của mình tạo ra, Tiểu Bạch chóp chóp đôi mắt đáng yêu to tròn, ba sợi hắc ám xiềng xích ngưng tụ, lần lượt tìm đến vị trí cái cổ của hai người một sủng.
Ám Ngục Xiềng Xích siết thặt chặt.
Ba đôi mắt trợn tròn, đến khi chết, cái miệng bọn hắn vẫn còn cười một cách sảng khoái vì báo được cừu hận.
Tiểu Bạch dễ dàng lấy ra thú hạch vương cấp của chiến sủng phi hành hệ, may mắn nó còn tìm thấy một viên vương cấp kết tinh hệ Phi hành của chiến thú phi hành trước mặt, Tiểu Bạch cười mĩm hài lòng, mặc kệ ba cái xác đang rơi tự do từ không trung, thân ảnh màu trắng nhỏ dần dần như U Linh biến mất, bay về tìm Lạc Nam tranh công.
………………..
Lạc Nam mĩm cười nhìn tiểu Bạch màu trắng trở lại bên cạnh, thân ảnh nó hiện lên, cúi đầu nhỏ vào lòng hắn làm nũng, Lạc Nam cười cười xoa đầu tiểu gia hỏa, lấy ra thú hạch đút nó ăn rồi thu về chiến giới.
Tam nữ nhìn thân ảnh Tiểu Bạch làm nũng, hơi suy nghĩ, bất quá rất nhanh lắc đầu, các nàng luôn biết tiểu gia hỏa màu trắng kia là thú cưng Lạc Nam nuôi dưỡng, theo lý mà nói Lạc Nam tu vi Ngự Vương có bốn chiến sủng là bình thường, Tiểu Kim, Lôi Hầu, Thiên Mã, Kê Tử. Vừa đủ số lượng chiến sủng của một Ngự Vương, về phần gia hỏa Tiểu Bạch tam nữ luôn cho rằng nó ở trong thú trạc.
Về phần Lạc Nam vô thanh vô tức tiêu diệt Hàn Hổ Bang, tam nữ suy đoán có lẽ sau lưng Lạc Nam có lực lượng cường đại của thế lực nào đó, lần này hẳn là cũng nhờ họ diệt khẩu hai kẻ Hùng Ưng đoàn, suy nghĩ của chúng nữ hợp lý vô cùng, dù sao thì Lạc Nam còn trẻ đã kinh khủng như vậy, nếu không có thế lực lớn bồi dưỡng mới là điều khó tin.
Nhìn ba gương mặt xinh đẹp hơi trầm tư, Lạc Nam cười cười, hơi có lỗi nói: “Đến thời điểm thích hợp, ta sẽ nói hết chuyện của mình với các nàng”
“Ừm, đệ đừng miễn cưỡng mình, chúng ta chỉ hơi suy nghĩ lung tung mà thôi” Thủy Nguyệt Cầm ôn nhu mỉm cười, có lời của hắn nàng đã thấy đủ, không phải hắn muốn giấu diếm các nàng, mà là thời cơ chưa thích hợp mà thôi.
“Khanh khách, nam nhân có bí mật mới hấp dẫn nha, người ta muốn tự mình khám phá đệ, không cần phải nói” Hỏa Chúc Diễm quyến rũ cười nói.
“Yêu tinh lần đầu nói được tiếng người, hì hì” Thủy Mị Nhi trêu chọc, tuy nhiên ai cũng nghe ra trong lòng nàng lại tán thánh cách nói của Hỏa Chúc Diễm.
“Được rồi, chúng ta tiếp tục lên đường, Mị Nhi đã Ngự Tướng Viên mãn, cũng nên tìm thêm chiến sủng mới thích hợp” Lạc Nam đề nghị.
“Ta chưa biết mục tiêu kế tiếp nên là loại chiến thú gì, chàng tư vấn cho người ta đi” Thủy Mị Nhi một bộ nói thật, nàng quả thật chưa tìm được đối tượng kế tiếp.
Lạc Nam thả ra Hãn Huyết Bảo Mã, bế Thủy Nguyệt Cầm ngồi lên cùng hắn trước bộ mặt đỏ hồng như muốn chảy nước của nàng, nhìn Hỏa Chúc Diễm cùng Mị Nhi cười nói:
“Hai nàng hay đấu khẩu, để ngồi chung một chỗ cãi thiện quan hệ”
Thủy Mị Nhi không cam lòng cùng Hồng Chúc Diễm kỵ một mã, hầm hừ nói: “Xú Lạc Nam, còn chưa trả lời người ta đã muốn chiếm tiện nghi của tỷ tỷ”
Lạc Nam không để ý nàng hờn dỗi, nghiêm túc suy nghĩ một lát, lúc này nói rằng:
“Mị Nhi nàng hiểu rõ nhất hẳn là Thủy hệ chiến thú đi, kiến thức đối với các loại khác như thế nào?”
Thủy Mị Nhi tròng mắt hơi đảo quanh, môi hồng nhỏ đáp lời:
“Từ nhỏ ta đã được học rất nhiều về Chiến thú Thủy hệ và Băng hệ, tất cả từ cách nuôi dưỡng cho đến ưu nhược điểm của chúng, các loại chiến thú hệ khác chỉ được học cơ bản đủ dùng mà thôi”
Lạc Nam nhìn sang Nguyệt Cầm cùng Chúc Diễm hỏi:”Các nàng cũng vậy?”
Hai nàng gật đầu, Hỏa Chúc Diễm liếm môi nói: “Hai nhà chúng ta chỉ hiểu rõ nhiều về Hỏa hệ và Thủy hệ, các loại khác chỉ học đủ biết cách ứng phó mà thôi, không chuyên sâu lắm”
Lạc Nam gật đầu, thật ra bản thân hắn khá giống phụ thân Lạc Long, từ nhỏ đã say mê đủ hệ các loại chiến thú, nên bỏ công tìm tòi, học hỏi kiến thức về nhiều loại, về phần mẫu thân Hoa Tiên của hắn chỉ tinh thông hai loại Thực vật hệ cùng Phi hành hệ, mấy nữ hiển nhiên khá giống mẫu thân hắn.
Trên đại lục Thiên Thú, rất ít người lựa chọn trở thành đa hệ Ngự Chiến sư, bởi vì thời gian bỏ ra học hỏi phải gấp nhiều lần người thường không nói, tài nguyên để nuôi nhiều hệ khác nhau cũng là vấn đề khiến người khác đau đầu vô cùng.
Thực lực của đa hệ ngự chiến sư cũng tiến bộ chậm hơn, vì phải bỏ công nuôi dưỡng nhiều loại chiến thú cùng một lúc, đương nhiên không thể so với người chỉ nuôi một loại. Về phần lợi thế cũng không lớn, khi chiến thú ở đẳng cấp thấp, có thể dùng khác hệ để khắc chế nhau nhưng khi đạt cấp bậc cao rồi, hầu như việc khắc chế các hệ trở nên không mấy hiệu quả, bởi khi đó thực lực mạnh yếu được quyết định bởi vô số yếu tố.
“Các nàng có hứng thú với một số hệ nào khác hay không?” Lạc Nam hướng tam nữ nghiêm túc hỏi.
Ba nữ nhìn nhau, Hỏa Chúc Diễm đầu tiên mở môi đỏ mê người, không do dự đáp trả: “Mục tiêu của tỷ là đứng trên đỉnh cao nhất của Hỏa hệ ngự chiến sư, chiến thú tỷ nhìn trúng bắt buộc phải có chủ hệ là Hỏa hệ hoặc Nham hệ, những hệ khác nếu có chỉ để phụ trợ cho chủ hệ trong chiến đấu”
Lạc Nam gật đầu, ba chiến thú hiện tại của Chúc Diễm đúng là lấy Hỏa và Nham hệ làm chủ, hắn nhìn sang tỷ muội Thủy gia.
“Tỷ cũng muốn leo lên đỉnh cao nhất lĩnh vực Thủy hệ và Băng hệ ngự chiến sư, nếu điều kiện cho phép, sẽ phát triển thêm Linh hệ phụ trợ, những hệ khác không hứng thú cho lắm” Thủy Nguyệt Cầm ngồi trong lòng Lạc Nam, nghiêm túc nhìn hắn nói khẽ.
“Linh hệ quả không tồi, đôi khi có thể bất ngờ xoay chuyển cục diện trận đấu, lại thích hợp cho đoàn đội hoạt động” Lạc Nam ôm nàng eo nhỏ, hài lòng gật gật đầu, âm thầm suy nghĩ cách gia tăng thực lực linh hệ cho nàng.
“Người ta chưa xác định được mục tiêu à nha” Thủy Mị Nhi mày liễu hơi cau lại, Lạc Nam nhắc nhở làm nàng bừng tỉnh, trước giờ nàng lấy mẫu thân và tỷ tỷ làm gương, nên chỉ thích Thủy hệ chiến thú, bất quá nàng thật sự không hứng thú với hệ khác sao?
Lạc Nam nhìn vẻ mặt mê mang của nàng, từ từ hướng dẫn: “Muốn xác định con đường đúng đắn, nàng phải tự hỏi bản thân yêu thích thứ gì? Đam mê thứ gì? Nếu không có sở thích và đam mê làm động lực chèo chống, sẽ rất khó thành công trong tương lai, nàng thử nhớ lại xem, trước giờ nàng hứng thú với điều gì?”
Thủy Nguyệt Cầm cũng hơi ái náy nhìn muội muội, hai mắt đỏ hồng, trước nay nàng và mẫu thân chỉ tập trung cho gia tộc, quá ít thời gian dành cho muội muội, đến sở thích và mục tiêu của muội muội mình nàng cũng không rõ ràng, nghĩ đến đây nàng càng biết ơn Lạc Nam, nhờ có sự xuất hiện của hắn làm nàng và mẫu thân thức tỉnh, hiện tại bắt đầu bù đắp cho muội muội cũng không muộn.
Hỏa Chúc Diễm cũng im lặng, thông cảm nhìn Thủy Nguyệt Cầm, nàng là nữ nhân thông minh, nhìn tình huống đã hiểu được lòng Nguyệt Cầm nghĩ gì, đối thủ cạnh tranh nhiều năm không khác gì tri kỷ.
Hai canh giờ trôi qua, hai con Hãn Huyết Mã vẫn không nhanh không chậm song song cùng nhau, lướt qua từng con đường nơi Vô Lượng Sơn Mạch.
Việc xác định được đam mê của bản thân không hề dễ dàng, có nhiều người sống đến cuối đời, vẫn không biết mình thích nhất điều gì, không biết cuộc sống bản thân cần làm gì, chỉ sống tạm bợ theo một khuôn mẫu nhất định nào đó do gia tộc đặt ra, hay cố sống theo một người nào đó mà thôi, đây có lẽ là một trong những bi ai nhất đời người.
Ở đời trước của Lạc Nam, trường hợp này hoàn toàn không hiếm, rất nhiều người vì hoàn cảnh gia đình ép buộc, vì bản thân mê mang chưa tìm ra đam mê của riêng mình, hay những người đã được trải sẳn đường đi theo một lói mòn có sẳn, mà họ đã quyết định chọn vào những ngành nghề nào đó một cách mê mang, tạm bợ. Để rồi khi nhận ra bản thân mình không phù hợp với nó, không có đam mê với nó, nó không thể trở thành động lực để họ phấn đấu, họ phải từ bỏ nó, họ mất đi thời gian và công sức, thậm chí mất đi cả tuổi thanh xuân một cách vô ít.
Lại vài canh giờ trôi qua, đám người vẫn im lặng, để Thủy Mị Nhi trầm tư suy nghĩ.
“Ta nghĩ ra mình thích gì nha” Thủy Mị Nhi đột ngột hai mắt tỏa sáng vô cùng, nhoẻn miệng cười rạng rỡ như ánh nắng rực rỡ sau cơn mưa u ám.
“Nói nghe xem nào” Ba người nhìn nàng, thấy vẻ rạng rỡ trên gương mặt nàng, xem ra nàng đã nhận ra được điều gì đó.
“Cảm giác làm ta cảm thấy hạnh phúc và thích thú nhất từ khi sinh ra đến hiện tại là được ngồi trên lưng Dực Nhi bay lượn trên không trung vô tận nha, được hòa mình vào bầu trời rộng lớn, được nhìn ngắm những cảnh vật trong tầm mắt, khi đó ta cảm thấy mãn nguyện vô cùng, lúc đầu ta cứ nghĩ do bản thân vừa được bay lượn lần đầu nhờ chiến thú của mình nên thích thú tạm thời, nhưng hoàn toàn không phải, bay lượn trên bầu trời chưa bao giờ làm ta nhàm chán, ta có thể bay mãi bay mãi cúng không biết chán là gì”
Thủy Mị Nhi vui vẻ rạng ngời nói, lại hơi cúi đầu lẩm bẩm âm thanh gần như mình nàng nghe thấy: “Được ngồi trong lòng chàng bay lượn thích hơn một chút”
“Khanh khách, Mị Nhi muội muội nói lớn hơn được không, ta nghe không rõ ràng” Hỏa Chúc Diễm trêu chọc, bất quá trong lòng âm thầm thừa nhận bản thân ngồi trong lòng hắn cưỡi tọa kỵ cảm giác cũng rất tốt.
“Muội nói ra tỷ mới nhớ, từ ngày muội thu phục Thủy Dực Điểu, hầu như mỗi ngày đều bay lượn cùng nó, sau khi về nhà hằng ngày cũng đều bay một vòng trên không trung trang viên, xem ra muội thật sự thích thú với cảm giác bay lượn” Thủy Nguyệt Cầm gật đầu, nhớ lại vẻ mặt hạnh phúc khi bay lượn của muội muội.
Lạc Nam cũng nhớ lại lần đầu nhìn thấy nàng cùng Thủy Dực Điểu bay trên không trung bí cảnh, mặc dù nét mặt vài phần u oán hắn không trở lại, nhưng nàng quả thật thích thú bay lượn, bóng lưng nhỏ nhắn màu lam nhạt khi đó như muốn hòa mình vào bầu trời xanh thẳm vậy.
“Xem ra Mị Nhi rất thích những loại có thể phi hành chiến thú, những lần cùng ta kỵ Thiên Mã bay lượn, ta có thể cảm nhận vui vẻ trong lòng của nàng” Lạc Nam cười nói.
“Ta đã quyết định được mục tiêu của bản thân, ta muốn đứng trên đỉnh cao nhất lĩnh vực Phi Hành hệ, ta muốn đứng trên lưng chiến thú phi hành đẹp nhất, cường đại nhất cùng mọi người bay lượn khắp thiên hạ, quan sát chúng sinh, hưởng thụ ánh mắt ngưỡng mộ của bọn họ”
Thủy Mị Nhi hai mắt lấp lánh vô cùng, tìm được mục tiêu phấn đấu khiến nàng chiến ý được kích phát hừng hực, siết chặt nấm đấm nhỏ.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook