Ngự Thú Quân Lâm
-
Chương 39: Tống tiền
“Cái này… cái này”
Không những hai người đại hán râu quai nón hai mắt trợn tròn, mà ba người Lam Linh cũng trợn mắt hốc mồm nhìn bốn thân ảnh chiến thú vừa xuất hiện, cảm nhận được áp bách từ bốn thân ảnh này tỏa ra khiến họ như muốn nghẹt thở.
“Ngoài Thủy Tinh Linh chiến tướng viên mãn, còn lại toàn bộ là chiến vương, hơn nữa còn sắp tiếp cận Hậu kỳ chiến vương” Đám người một ngụm nuốt nước bọt, xoa xoa hai mắt, bọn hắn nằm mơ cũng không nghĩ tới mấy người trẻ tuổi trước mặt khủng bố như vậy a.
“Thiếu gia, lần này không dễ làm, đá nhầm thiết bảng” Đại hán râu quai nón sắc mặt khó coi truyền âm, hắn chỉ có hai chiến sủng cấp chiến vương, trong đó còn một chiến vương sơ kỳ, đối mặt đám chiến thú nhìn qua đã biết không tầm thường trước mặt, ngay cả xương cũng không đủ người ta gặm.
Nhìn Viêm hỏa cùng Tử Hỏa hừng hực bốc lên xung quanh Hỏa Tông và Kê Tử, lại nhìn Xí Nga Vương và Lôi Hầu bình tĩnh đến đáng sợ, đám người không dám thở mạnh.
“Ngươi…các ngươi muốn thế nào? Muốn đắc tội Hùng Ưng đoàn phải không?” Thanh niên mũi ưng sắc mặt tái nhợt, chỉ có thể lấy thế lực sau lưng ra củng cố niềm tin.
Trong mắt đám người lộ ra nét khinh thường.
“Khanh khách, không phải hai thằng này lúc đầu kiêu ngạo lắm sao? Hiện tại như cún con run rẩy thế kia” Hỏa Chúc Diễm cười khanh khanh, bộ ngực sửa run rẩy gợn sóng lăn tăn.
Lạc Nam lắc đầu, loại người này hắn gặp phát ngán rồi, có lẽ chỉ đến những thành trì cao cấp hơn mới có cấp bậc anh kiệt xuất hiện, hắn nhàn nhạt hướng hai tên Hùng Ưng Đoàn nói:
“Giao ra một trăm vương cấp thú hạch, sau đó cút”
“Ngươi dám tống tiền chúng ta?” Thiếu niên mũi ưng tức giận nhảy dựng hỏi.
“Đòi một điểm phí tổn tinh thần mà thôi” Lạc Nam vẫn nhàn nhạt, Thủy Mị Nhi nghe vậy ôm bụng cười khúc khích.
“Nếu chúng ta không đáp ứng đây?”Đại hán râu quai nón âm trầm, trong lòng thầm nghĩ liều mạng đào tẩu, quay về gọi hội trả thù.
“Ngươi không có cơ hội không đáp ứng” Lạc Nam nhìn sang Kê Tử.
Ó Ò Ó
Kê Tử hiểu ý, gáy vang một tiếng, tử hỏa dưới chân điên cuồng thiêu đốt, chân đạp Thông Thiên Bộ, đám người chưa kịp định thần, đã thấy một Tử sắc thân Ảnh biến mất trước mặt họ.
ẦM
Phụt
Âm thanh chấn động vang lên, đại hán râu quai nón sắc mặt tái nhợt phun ra một ngụm máu tươi, hắn trợn to hai mắt đầy tơ máu nhìn cảnh tượng con Thông Thiên Hỏa Kê toàn thân thiêu đốt Tử Hỏa đang bá đạo giẫm nát đầu chiến sủng Dạ Dực Bàng của hắn.
Đám người Lam Linh nuốt nước bọt nhìn Dạ Dực Bàng đang nằm hấp hối trên mặt đất, khó có thể tin một con Chiến vương lại bị giẫm ở dưới chân một cách tàn bạo như vậy, bất lực đến mức không còn sức dãy giụa.
Tam nữ mắt đẹp cũng hiện dị sắc, các nàng biết Kê Tử của Lạc Nam rất mạnh, nhưng không ngờ mạnh mẽ tới trình độ này, dù đẳng cấp của Dạ Dực Bàng thấp hơn nó một tí, nhưng một cướt giẫm xuống đối phương ngay cả cơ hội phản kháng cũng không có thì quá bá đạo rồi.
Lạc Nam nhìn hai chân Kê Tử được tử hỏa bao phủ đang giẫm nát Dạ Dực Bàng không cảm thấy ngoài ý muốn, dù sao thì trước đây khi còn ở miệng núi lửa, Kê Tử đã chiến đấu với phi hành hệ chiến sủng không biết bao nhiêu trận, Lạc Nam còn nhớ rõ cảnh tượng gia hỏa này bá đạo lấy sức một mình cân ba bốn đối thủ cùng cấp, cảnh tượng đó thật sâu cuốn hút hắn, khiến hắn liều lĩnh thu phục nó.
Hiện tại thực lực Kê Tử tiến bộ không nhỏ, nhất kích hành hung Phi hành hệ chiến vương cấp hoàn toàn là chuyện bình thường.
“Hiện tại giao tiền chứ?” Lạc Nam trêu tức nhìn hai kẻ vừa nãy còn một mặt không ai bì nổi trước mặt.
Thanh niên mũi ưng cùng đại hán râu quai nón sắc mặt vặn vẹo điên cuồng, hai đôi mắt hận không thể ăn tươi nuốt sống Lạc Nam. Trong lòng âm thầm hối hận hành động lần này lỗ mãng, vốn dĩ bọn hắn xem đám người Lạc Nam còn trẻ tuổi, lại thấy Lam Liễu nhìn già nhất bọn chỉ có Ngự Vương sơ kỳ tu vi, cảm thấy gặp được con mồi ngon, nào ngờ gặp nhầm bầy sói dữ.
Mà ba người Lam Liễu như rơi vào hầm băng nhìn thiếu niên trẻ tuổi trước mặt, trong lòng âm thầm nhớ lại, con chiến sủng giống trâu màu vàng lai lịch không rõ vững trãi như một ngọn núi kia, Lôi Hầu tràn đầy lôi quang chóp động, sắc mặt bình tĩnh khoanh tay ôm lấy Lôi Thương trước mặt, cùng với con Thông Thiên Hỏa Kê hỏa diễm biến dị đang bá đạo giẫm đối thủ cùng cấp dưới chân.
Ba người liếc mắt nhìn nhau, thấy được trong mắt đối phương từng tia kinh hãi, chỉ riêng thiếu niên này một người đã sở hữu tận ba tồn tại Chiến Vương cường đại, chưa kể ba nữ nhân của hắn thực lực cũng đạt mức khủng bố, trừ thiếu nữ trẻ tuổi gọi Mị Nhi thì hai nữ còn lại mỗi người đã triệu hoán hai chiến vương cấp rồi. Quan trọng là đối phương đều rất trẻ tuổi, bọn họ rốt cuộc có thân phận gì đây? Thánh tử, thần nữ của thập đại thế lực hay sao? Bất tri bất giác, trong lòng ba người có chút đồng tình nhìn hai kẻ Hùng Ưng Đoàn.
“Thú hạch cho ngươi, bất quá chúng ta không có đủ số lượng 100 viên, hy vọng các hạ giơ cao đánh khẽ” Đại hán râu quai nón vạn phần không muốn, bất quá vẫn phải cúi đầu hạ giọng, cố che đi oán độc trong mắt hắn.
Thiếu niên mũi ưng hai mắt như bốc hỏa, trong lòng biệt khuất muốn tuyệt, trước đây toàn là bọn hắn chèn ép, bốc lột người khác, không ngờ hôm nay lại đến bản thân, hắn sao có thể cam tâm, âm thầm quyết định lập tức trở về nhờ phụ thân quay lại trả thù, hắn muốn đám người này toàn bộ bị ngàn đao phanh thây, nữ nhân bắt làm nô lệ cho toàn bộ Hùng Ưng đoàn đùa giỡn.
Lạc Nam nhận ra oán độc trong mắt bọn hắn, trong lòng cười lạnh, ngoài mặt lạnh lẽo nói: “Đưa hai chiếc nhẫn trữ vật đây, đừng bắt ta lập lại”
Lôi Hầu tay cầm Lôi Thương phát ra khí thế hung hăng ép đến, bị khí thế Lôi Hầu trực tiếp ảnh hưởng, hai tên lập tức lùi lại gần mười bước mới đứng vững.
“Tiểu tử, xem như ngươi thắng, hy vọng ngươi nuốt trôi” Đại hán râu quai nón sắc mặt tái nhợt, Dạ Dực Bàng vừa tắt thở, ảnh hưởng nghiêm trọng đến tu vi của hắn. Vứt hai chiến nhẫn trữ vật về phía Lạc Nam.
Lạc Nam tiếp nhận, đưa cho mấy nữ kiểm kê, thấy ba nàng gật đầu, lúc này mở miệng: “Cút đi”
“Hừ, chúng ta đi” Đại Hán râu quai nón lại thả ra một chiến thú phi hành khác, kéo lấy thanh niên mũi ưng chật vật rời đi, còn không quên nhìn chằm chằm thật kỹ đám người Lạc Nam.
Lạc Nam nhìn vẻ oán hận trong mắt hai tên này, bình thản cười cười, ý niệm vừa động, một thân ảnh màu trắng vô hình như U Linh xuất hiện, dưới ánh mắt của một mình Lạc Nam nhìn thấy, lấy tốc độ cực nhanh truy đuổi hai kẻ vừa rời đi kia.
“Tiểu Lạc, sao không làm thịt?” Hỏa Chúc Diễm truyền âm cho Lạc Nam, tay ngọc đưa ngang cái cổ mê người làm động tác cắt.
Mà tỷ muội Thủy Gia cũng khó hiểu nhìn hắn, các nàng nhận ra oán hận cùng cực của hai tên Hùng Ưng Đoàn, thả chúng rời đi, tin tưởng không lâu phiền phức sẽ tìm đến cửa.
Lạc Nam nhìn ba nữ nhân một mặt sát khí, kéo lấy tay ngọc của các nàng, cười cười truyền âm: “Các nàng yên tâm, không nhớ cái chết của Hàn Xẻng Hàn Hổ bang hay sao?”
Tam nữ nghe hắn truyền âm, một mặt bừng tỉnh đại ngộ, cũng không tò mò hắn làm cách nào, dù sao nam nhân của mình có bí mật cường đại là điều tốt, các nàng biết rằng hắn không bao giờ làm tổn thương chính mình là được.
Thủy Mị Nhi truyền âm: “Chàng định xử lý toàn bộ Hùng Ưng đoàn?”
“Không, chỉ hai kẻ vừa rồi mà thôi, Hùng Ưng đoàn có tồn tại tiếp cận Ngự Hoàng không dễ xử lý” Lạc Nam lắc đầu, hắn chỉ cần diệt khẩu hai kẻ vừa rồi, tin tưởng Hùng Ưng đoàn cũng không tra ra hắn.
“Cũng tốt, dù sao trước mặt người ngoài cũng không tiện hạ thủ” Thủy Nguyệt Cầm hơi liếc ba người Lam Liễu, ôn nhu truyền âm.
“Khanh khách, ba vị, hy vọng quên hết mọi chuyện hôm nay, thế nào?” Hỏa Chúc Diễm cười cười hướng ba người Lam Liễu tủm tỉm hỏi.
“Hôm nay xảy ra chuyện gì vậy Diễm nhi tiểu thư? Nàng đang nói chuyện gì thế?” Lam Linh một mặt không hiểu chuyện gì xảy ra hỏi lại, nhìn gương mặt tuyệt mỹ với đôi mắt đỏ như bảo thạch cùng Hỏa Tông giác Thú thiêu đốt Viêm hỏa đứng bên cạnh nàng, trong lòng Lam Linh run lên.
Hai người Lam Liễu, Lam Nghĩa cũng nghiêm túc gật mạnh đầu: “Không biết Diễm nhi tiểu thư nhắc đến chuyện gì?”
“Không có gì, chỉ là lần này chúng ta hợp tác vui vẻ, buôn bán cũng thuận lợi, hy vọng ngày sau còn cơ hội tiếp tục” Lạc Nam lên tiếng nói.
Tam nữ cũng gật gật đầu, nếu không có sự xuất hiện ngoài ý muốn của hai con ruồi kia, quả thật hành động lần này phi thường thuận lợi.
“Đương nhiên rồi, rất hy vọng còn cơ hội hợp tác cùng các vị, ngày sau có dịp đến Trang thành, xin đến Lam gia chúng ta làm khách, sẽ lấy lễ khách quý nhất chiêu đãi” Lam Liễu khách khí cười nói, có thể kết giao cùng mấy thanh niên khủng bố này, đối với Lam gia trăm lợi vô hại.
“Được rồi, chúng ta hiện phải gấp gáp trở về gia tộc, xin cáo biệt tại đây vậy” Lam Linh xinh đẹp kéo Lam Nghĩa hơi khom người từ biệt, thả ra tọa kỵ.
Lạc Nam nhìn ra tu vi Lam Liễu bà bà sau khi kết khế ước cùng Hùng Miêu chiến vương tiến bộ không ít, không lâu có thể đột phá Ngự Vương hậu kỳ.
“Tạm biệt” Lạc Nam cùng tam nữ đáp lại, nhìn hai chiến thú chở theo ba người gấp rút rời đi, trong lòng âm thầm buồn cười, xem ra lần này dọa họ không nhẹ.
Không những hai người đại hán râu quai nón hai mắt trợn tròn, mà ba người Lam Linh cũng trợn mắt hốc mồm nhìn bốn thân ảnh chiến thú vừa xuất hiện, cảm nhận được áp bách từ bốn thân ảnh này tỏa ra khiến họ như muốn nghẹt thở.
“Ngoài Thủy Tinh Linh chiến tướng viên mãn, còn lại toàn bộ là chiến vương, hơn nữa còn sắp tiếp cận Hậu kỳ chiến vương” Đám người một ngụm nuốt nước bọt, xoa xoa hai mắt, bọn hắn nằm mơ cũng không nghĩ tới mấy người trẻ tuổi trước mặt khủng bố như vậy a.
“Thiếu gia, lần này không dễ làm, đá nhầm thiết bảng” Đại hán râu quai nón sắc mặt khó coi truyền âm, hắn chỉ có hai chiến sủng cấp chiến vương, trong đó còn một chiến vương sơ kỳ, đối mặt đám chiến thú nhìn qua đã biết không tầm thường trước mặt, ngay cả xương cũng không đủ người ta gặm.
Nhìn Viêm hỏa cùng Tử Hỏa hừng hực bốc lên xung quanh Hỏa Tông và Kê Tử, lại nhìn Xí Nga Vương và Lôi Hầu bình tĩnh đến đáng sợ, đám người không dám thở mạnh.
“Ngươi…các ngươi muốn thế nào? Muốn đắc tội Hùng Ưng đoàn phải không?” Thanh niên mũi ưng sắc mặt tái nhợt, chỉ có thể lấy thế lực sau lưng ra củng cố niềm tin.
Trong mắt đám người lộ ra nét khinh thường.
“Khanh khách, không phải hai thằng này lúc đầu kiêu ngạo lắm sao? Hiện tại như cún con run rẩy thế kia” Hỏa Chúc Diễm cười khanh khanh, bộ ngực sửa run rẩy gợn sóng lăn tăn.
Lạc Nam lắc đầu, loại người này hắn gặp phát ngán rồi, có lẽ chỉ đến những thành trì cao cấp hơn mới có cấp bậc anh kiệt xuất hiện, hắn nhàn nhạt hướng hai tên Hùng Ưng Đoàn nói:
“Giao ra một trăm vương cấp thú hạch, sau đó cút”
“Ngươi dám tống tiền chúng ta?” Thiếu niên mũi ưng tức giận nhảy dựng hỏi.
“Đòi một điểm phí tổn tinh thần mà thôi” Lạc Nam vẫn nhàn nhạt, Thủy Mị Nhi nghe vậy ôm bụng cười khúc khích.
“Nếu chúng ta không đáp ứng đây?”Đại hán râu quai nón âm trầm, trong lòng thầm nghĩ liều mạng đào tẩu, quay về gọi hội trả thù.
“Ngươi không có cơ hội không đáp ứng” Lạc Nam nhìn sang Kê Tử.
Ó Ò Ó
Kê Tử hiểu ý, gáy vang một tiếng, tử hỏa dưới chân điên cuồng thiêu đốt, chân đạp Thông Thiên Bộ, đám người chưa kịp định thần, đã thấy một Tử sắc thân Ảnh biến mất trước mặt họ.
ẦM
Phụt
Âm thanh chấn động vang lên, đại hán râu quai nón sắc mặt tái nhợt phun ra một ngụm máu tươi, hắn trợn to hai mắt đầy tơ máu nhìn cảnh tượng con Thông Thiên Hỏa Kê toàn thân thiêu đốt Tử Hỏa đang bá đạo giẫm nát đầu chiến sủng Dạ Dực Bàng của hắn.
Đám người Lam Linh nuốt nước bọt nhìn Dạ Dực Bàng đang nằm hấp hối trên mặt đất, khó có thể tin một con Chiến vương lại bị giẫm ở dưới chân một cách tàn bạo như vậy, bất lực đến mức không còn sức dãy giụa.
Tam nữ mắt đẹp cũng hiện dị sắc, các nàng biết Kê Tử của Lạc Nam rất mạnh, nhưng không ngờ mạnh mẽ tới trình độ này, dù đẳng cấp của Dạ Dực Bàng thấp hơn nó một tí, nhưng một cướt giẫm xuống đối phương ngay cả cơ hội phản kháng cũng không có thì quá bá đạo rồi.
Lạc Nam nhìn hai chân Kê Tử được tử hỏa bao phủ đang giẫm nát Dạ Dực Bàng không cảm thấy ngoài ý muốn, dù sao thì trước đây khi còn ở miệng núi lửa, Kê Tử đã chiến đấu với phi hành hệ chiến sủng không biết bao nhiêu trận, Lạc Nam còn nhớ rõ cảnh tượng gia hỏa này bá đạo lấy sức một mình cân ba bốn đối thủ cùng cấp, cảnh tượng đó thật sâu cuốn hút hắn, khiến hắn liều lĩnh thu phục nó.
Hiện tại thực lực Kê Tử tiến bộ không nhỏ, nhất kích hành hung Phi hành hệ chiến vương cấp hoàn toàn là chuyện bình thường.
“Hiện tại giao tiền chứ?” Lạc Nam trêu tức nhìn hai kẻ vừa nãy còn một mặt không ai bì nổi trước mặt.
Thanh niên mũi ưng cùng đại hán râu quai nón sắc mặt vặn vẹo điên cuồng, hai đôi mắt hận không thể ăn tươi nuốt sống Lạc Nam. Trong lòng âm thầm hối hận hành động lần này lỗ mãng, vốn dĩ bọn hắn xem đám người Lạc Nam còn trẻ tuổi, lại thấy Lam Liễu nhìn già nhất bọn chỉ có Ngự Vương sơ kỳ tu vi, cảm thấy gặp được con mồi ngon, nào ngờ gặp nhầm bầy sói dữ.
Mà ba người Lam Liễu như rơi vào hầm băng nhìn thiếu niên trẻ tuổi trước mặt, trong lòng âm thầm nhớ lại, con chiến sủng giống trâu màu vàng lai lịch không rõ vững trãi như một ngọn núi kia, Lôi Hầu tràn đầy lôi quang chóp động, sắc mặt bình tĩnh khoanh tay ôm lấy Lôi Thương trước mặt, cùng với con Thông Thiên Hỏa Kê hỏa diễm biến dị đang bá đạo giẫm đối thủ cùng cấp dưới chân.
Ba người liếc mắt nhìn nhau, thấy được trong mắt đối phương từng tia kinh hãi, chỉ riêng thiếu niên này một người đã sở hữu tận ba tồn tại Chiến Vương cường đại, chưa kể ba nữ nhân của hắn thực lực cũng đạt mức khủng bố, trừ thiếu nữ trẻ tuổi gọi Mị Nhi thì hai nữ còn lại mỗi người đã triệu hoán hai chiến vương cấp rồi. Quan trọng là đối phương đều rất trẻ tuổi, bọn họ rốt cuộc có thân phận gì đây? Thánh tử, thần nữ của thập đại thế lực hay sao? Bất tri bất giác, trong lòng ba người có chút đồng tình nhìn hai kẻ Hùng Ưng Đoàn.
“Thú hạch cho ngươi, bất quá chúng ta không có đủ số lượng 100 viên, hy vọng các hạ giơ cao đánh khẽ” Đại hán râu quai nón vạn phần không muốn, bất quá vẫn phải cúi đầu hạ giọng, cố che đi oán độc trong mắt hắn.
Thiếu niên mũi ưng hai mắt như bốc hỏa, trong lòng biệt khuất muốn tuyệt, trước đây toàn là bọn hắn chèn ép, bốc lột người khác, không ngờ hôm nay lại đến bản thân, hắn sao có thể cam tâm, âm thầm quyết định lập tức trở về nhờ phụ thân quay lại trả thù, hắn muốn đám người này toàn bộ bị ngàn đao phanh thây, nữ nhân bắt làm nô lệ cho toàn bộ Hùng Ưng đoàn đùa giỡn.
Lạc Nam nhận ra oán độc trong mắt bọn hắn, trong lòng cười lạnh, ngoài mặt lạnh lẽo nói: “Đưa hai chiếc nhẫn trữ vật đây, đừng bắt ta lập lại”
Lôi Hầu tay cầm Lôi Thương phát ra khí thế hung hăng ép đến, bị khí thế Lôi Hầu trực tiếp ảnh hưởng, hai tên lập tức lùi lại gần mười bước mới đứng vững.
“Tiểu tử, xem như ngươi thắng, hy vọng ngươi nuốt trôi” Đại hán râu quai nón sắc mặt tái nhợt, Dạ Dực Bàng vừa tắt thở, ảnh hưởng nghiêm trọng đến tu vi của hắn. Vứt hai chiến nhẫn trữ vật về phía Lạc Nam.
Lạc Nam tiếp nhận, đưa cho mấy nữ kiểm kê, thấy ba nàng gật đầu, lúc này mở miệng: “Cút đi”
“Hừ, chúng ta đi” Đại Hán râu quai nón lại thả ra một chiến thú phi hành khác, kéo lấy thanh niên mũi ưng chật vật rời đi, còn không quên nhìn chằm chằm thật kỹ đám người Lạc Nam.
Lạc Nam nhìn vẻ oán hận trong mắt hai tên này, bình thản cười cười, ý niệm vừa động, một thân ảnh màu trắng vô hình như U Linh xuất hiện, dưới ánh mắt của một mình Lạc Nam nhìn thấy, lấy tốc độ cực nhanh truy đuổi hai kẻ vừa rời đi kia.
“Tiểu Lạc, sao không làm thịt?” Hỏa Chúc Diễm truyền âm cho Lạc Nam, tay ngọc đưa ngang cái cổ mê người làm động tác cắt.
Mà tỷ muội Thủy Gia cũng khó hiểu nhìn hắn, các nàng nhận ra oán hận cùng cực của hai tên Hùng Ưng Đoàn, thả chúng rời đi, tin tưởng không lâu phiền phức sẽ tìm đến cửa.
Lạc Nam nhìn ba nữ nhân một mặt sát khí, kéo lấy tay ngọc của các nàng, cười cười truyền âm: “Các nàng yên tâm, không nhớ cái chết của Hàn Xẻng Hàn Hổ bang hay sao?”
Tam nữ nghe hắn truyền âm, một mặt bừng tỉnh đại ngộ, cũng không tò mò hắn làm cách nào, dù sao nam nhân của mình có bí mật cường đại là điều tốt, các nàng biết rằng hắn không bao giờ làm tổn thương chính mình là được.
Thủy Mị Nhi truyền âm: “Chàng định xử lý toàn bộ Hùng Ưng đoàn?”
“Không, chỉ hai kẻ vừa rồi mà thôi, Hùng Ưng đoàn có tồn tại tiếp cận Ngự Hoàng không dễ xử lý” Lạc Nam lắc đầu, hắn chỉ cần diệt khẩu hai kẻ vừa rồi, tin tưởng Hùng Ưng đoàn cũng không tra ra hắn.
“Cũng tốt, dù sao trước mặt người ngoài cũng không tiện hạ thủ” Thủy Nguyệt Cầm hơi liếc ba người Lam Liễu, ôn nhu truyền âm.
“Khanh khách, ba vị, hy vọng quên hết mọi chuyện hôm nay, thế nào?” Hỏa Chúc Diễm cười cười hướng ba người Lam Liễu tủm tỉm hỏi.
“Hôm nay xảy ra chuyện gì vậy Diễm nhi tiểu thư? Nàng đang nói chuyện gì thế?” Lam Linh một mặt không hiểu chuyện gì xảy ra hỏi lại, nhìn gương mặt tuyệt mỹ với đôi mắt đỏ như bảo thạch cùng Hỏa Tông giác Thú thiêu đốt Viêm hỏa đứng bên cạnh nàng, trong lòng Lam Linh run lên.
Hai người Lam Liễu, Lam Nghĩa cũng nghiêm túc gật mạnh đầu: “Không biết Diễm nhi tiểu thư nhắc đến chuyện gì?”
“Không có gì, chỉ là lần này chúng ta hợp tác vui vẻ, buôn bán cũng thuận lợi, hy vọng ngày sau còn cơ hội tiếp tục” Lạc Nam lên tiếng nói.
Tam nữ cũng gật gật đầu, nếu không có sự xuất hiện ngoài ý muốn của hai con ruồi kia, quả thật hành động lần này phi thường thuận lợi.
“Đương nhiên rồi, rất hy vọng còn cơ hội hợp tác cùng các vị, ngày sau có dịp đến Trang thành, xin đến Lam gia chúng ta làm khách, sẽ lấy lễ khách quý nhất chiêu đãi” Lam Liễu khách khí cười nói, có thể kết giao cùng mấy thanh niên khủng bố này, đối với Lam gia trăm lợi vô hại.
“Được rồi, chúng ta hiện phải gấp gáp trở về gia tộc, xin cáo biệt tại đây vậy” Lam Linh xinh đẹp kéo Lam Nghĩa hơi khom người từ biệt, thả ra tọa kỵ.
Lạc Nam nhìn ra tu vi Lam Liễu bà bà sau khi kết khế ước cùng Hùng Miêu chiến vương tiến bộ không ít, không lâu có thể đột phá Ngự Vương hậu kỳ.
“Tạm biệt” Lạc Nam cùng tam nữ đáp lại, nhìn hai chiến thú chở theo ba người gấp rút rời đi, trong lòng âm thầm buồn cười, xem ra lần này dọa họ không nhẹ.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook