Vạn vật cúi đầu, Khấu Đông với Diệp Ngôn Chi lại chẳng có chút ý niệm muốn cong lưng.

Bọn họ vẫn đứng thẳng người tại chỗ rồi nhìn về phía trước, dưới ánh vàng rực rỡ của mặt trời Ngày thứ nhất.
Là nơi mà Thiên Phụ ở.
Thần linh đột nhiên về vị trí cũ là việc mà hai người đều không ngờ tới, đây đối với bọn họ tuyệt đối không phải là tin tức gì hay ho.

Dù sao Thần linh trong thế giới phó bản sở hữu sức mạnh cực khủng, nếu như phải đối đầu thì chỉ sợ bọn họ sẽ thua chắc.
Nhưng nhiệm vụ là phải tìm hiểu nốt nhánh còn lại của cốt truyện, bọn họ chạy trời không nổi.
Khấu Đông liếc mắt nhìn người bên cạnh.
"Đi không?"
Diệp Ngôn Chi cũng gật gật đầu.
"Đi."
Nếu không tránh được thì cứ nắm quyền chủ động cái đã.
Thang mây nối liền các thần điện lại với nhau, hai người dọc theo cầu thang dài dằng dặc đi lên trên, từ từ đi tới Ngày thứ nhất cao cao vô thượng.
Mây lờ lờ ẩn hiện, từng tầng từng tầng xô vào rồi lại đẩy ra, từ trên đây nhìn xuống dưới, vạn vật thế gian bé như giun như dế.

Vài ngọn gió từ đâu đi tới vòng qua bọn họ rồi lại đập vào cây cột, sau đó lượn lờ hai vòng hướng thẳng về phía chân trời bay đi.
Trống rỗng, bọn họ có thể cảm nhận được dư quang lạnh lẽo từ nó.

Mà trong trí nhớ của Khấu Đông, dù cho các thiên sứ có muốn bái kiến người kia cũng chẳng ai dám bước vào Ngày thứ nhất.
Nơi đó rộng lớn bao la, vô số năm qua cũng chỉ có một người là thần linh ngồi trên thần tọa.
Y cũng phần nào hiểu được tâm lý biến thái của thần linh nọ.
Một thân một mình ở trên tất cả mọi người quanh năm suốt tháng, không biến thái mới là lạ!
"Cọt kẹt – "
Có vẻ là tiếng cửa của thần điện nào đó bị ai đẩy ra, đúng thật, cửa lớn Ngày thứ nhất dần dần mở toang.
Một thiên sứ dùng tay đẩy cửa, nụ cười tươi rói chào đón hai người.

Trên lưng của cậu ta là đôi cánh to lớn trắng như tuyết phủ xuống tận gót chân, tóc vàng mắt xanh, khuôn mặt tuấn tú, đôi môi đỏ sẫm xinh đẹp, khóe môi hơi nhếch lên, hoàn toàn khác xa đám bác sĩ mỏ chim, quanh thân là khí tức thánh khiết tự nhiên.
Trên người cậu ta hoàn toàn không có chút dáng vẻ lọm khọm già nua như bác sĩ mỏ chim

Điều này làm cả hai kinh ngạc không thôi.
Bọn họ nhìn nhau một chút, trong lòng cũng giật mình – thế mà vẫn tồn tại thiên sứ chưa từng sa đọa.
"Ngài Lucifer." Thiên sứ tay đặt lên ngực làm theo lễ tiết ở thiên đường.

Đôi mắt xanh biếc của cậu ta chưa từng chuyển hướng qua huyết tộc trẻ tuổi, chỉ hàm chứa chút ý cười, chuyên chú nhìn vị quý tộc phương Đông, âm điệu có chút kích động cổ quái, "Hoan nghênh ngài trở lại."
......
Ngày thứ nhất từng là nơi mà thiên sứ sáu cánh hay lui tới.
Trong thiên đường, cũng chỉ có tạo vật được cưng chiều nhất như y là hay được Thiên Phụ gửi lời mời đi tới.

Các thiên sứ còn lại mặc dù cũng được triệu hoán nhưng cùng lắm là tới Ngày thứ hai hay Ngày thứ ba; địa phương kia là nơi thánh khiết của Thần, bọn họ tuyệt đối không được đặt chân đến.
Chỉ có duy nhất thiên thần sáu cánh là khách quen nơi đây.
Thiên sứ còn sót lại dang cánh chim rộng lớn, dẫn dắt bọn họ vào đại diện.

Trong điện trống rỗng, chỉ có mặt đất làm bằng thủy tinh óng ánh, phát ra ánh sáng nhạt nhẽo trước sau như một.
"Ngài đã trở về," cậu ta nói, ánh mắt vẫn chỉ nhìn Khấu Đông, cứ như người đi bên cạnh y không tồn tại, "Thiên Phụ đã đợi ngài rất lâu đó."
Từ trong ngữ điệu của cậu ta, Khấu Đông có thể cảm nhận được một loại nhiệt tình kỳ quái.

Y từng bước từng bước đi về phía trước, trái tim không nhịn được rơi xuống đáy, cảm giác buồn nôn từ trong dạ dày giờ đang cuồn cuộn dâng lên, nơi này càng sạch sẽ thánh khiết lại càng khiến y thấy quái lạ dị thường.

Y trầm thấp hắng giọng một cái, mơ hồ cảm thấy có chút không ổn, mãi đến khi lòng bàn tay truyền đến xúc cảm tê tê.
Huyết tộc trẻ tuổi không chút biến sắc ngoắc ngoắc lòng bàn tay y.
An ủi của hắn ít nhiều cũng khiến Khấu Đông hòa hoãn đôi chút, y nâng mắt nhìn về phía trước.
Thần tọa được bao bọc bởi thánh quang trắng như tuyết, chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy bóng người bên trong, gương mặt ra sao chẳng ai biết.
Hình ảnh này khá giống với ảo cảnh mà Khấu Đông đã nhìn thấy ở Ngày thứ ba.
Thiên sứ đưa bọn họ tới dưới thần tọa, cung kính hành lễ.
"Thiên Phụ kính yêu," cậu ta nhẹ giọng nói, "Theo phân phó của Người, con đã mang ngài Lucifer đến đây."
Vị thần đang yên vị trên thần tọa lúc này mới mở đôi mắt vàng nhạt ra.
Ánh mắt nhìn chằm chằm vào người của hắn ta chẳng có đau khổ hay buồn vui, dưới ánh mắt ấy, những dơ bẩn trong linh hồn không thể nào che giấu, toàn bộ ngụy trang đều bị nó tước bỏ bằng sạch.
Người đê tiện, kẻ giả dối, ngay cả là tà ác đi chăng nữa, chẳng ai có thể ngụy trang linh hồn bẩn thỉu của mình trước mặt thần linh.
Đây là sức mạnh của thần sáng thế mà thế nhân vẫn luôn tán tụng.

Trong khoảnh khắc hắn ta mở mắt, Khấu Đông cảm nhận được huyết tộc trẻ tuổi đứng bên cạnh hơi run lên, cứ như đang bị thánh quang trên người thần linh đốt cháy.
Điều này làm Khấu Đông hơi sốt ruột.
"Luci," Ánh mắt của Thiên Phụ lại chuyển qua người y, âm thanh bình tĩnh mà ôn hòa, lạnh nhạt nói, "Lại đây."
"........."
Khấu Đông không vì mệnh lệnh này của hắn ta mà cảm thấy ngạc nhiên.
Y vẫn đứng tại chỗ không hề nhúc nhích – y không muốn tiến lên.
"Luci."
Âm thanh của thần linh lại lần nữa vang lên, không nghe ra tức giận, nhưng lại mang theo quyền uy, "Lại đây."
Thiên sứ dẫn đường đã có chút kinh hoàng.

Cậu ta đứng một bên nháy mắt làm dấu, nghe xong câu này liền thấp giọng giục: "Ngài Lucifer, mau lên."
"Ngài không biết, sau khi ngài sa đọa, Thiên Phụ đã ngủ say với ngài bao lâu đâu....."
Một nguồn sức mạnh vô hình điều khiển cẳng chân Khấu Đông, gần như là bắt ép y phải bước lên.

Y rõ ràng không muốn nhưng lại từng bước từng bước đi lên.

Huyết tộc trẻ tuổi nhíu mày, muốn nhấc chân đi theo nhưng lại bị Khấu Đông vẫy nhẹ tay bảo hắn đừng làm thế.
Ngày hôm nay Diệp Ngôn Chi là huyết tộc từ đầu đến đuôi, mà huyết tộc thì không chịu được thánh quang.
Chạm tới phần thánh quang trắng như tuyết, bước chân của thanh niên hơi ngưng lại chút, cuối cùng vẫn bước vào bên trong.

Thánh quang lập tức tiếp nhận y, y giống như xuyên qua một tầng sương mù mỏng manh, cất bước đến trước mắt thần linh.
Y không khống chế được bản thân bước lên phía trước, đặt chân lên đầu gối thần linh.
Đây là động tác mà thiên sứ sáu cánh vẫn hay làm.

Khi thần linh tạo ra y trong Ngày thứ nhất, y vẫn ở trong hình dáng của đứa trẻ, người kia là người đã dạy dỗ và nuôi nấng y trở thành một thiên sứ nhỏ cao đến eo mình.
Cho tới sau này trở thành thiên sứ sáu cánh được người người tôn kính gọi là ngài Lucifer, ngày ngày cùng Thiên Phụ hưởng thụ thời gian trưởng thành, sáng tạo ra vạn vật.
Từ khi còn nhỏ, Lucifer đã lớn lên trước mặt thần linh.


Y quen thuộc với khí tức của người, thường ngày vẫn nằm trên đầu gối của người, thần vuốt ve đôi cánh nho nhỏ còn non nớt của y.
Bây giờ, Khấu Đông cũng dán mặt mình vào.
Đây không phải do y tình nguyện – chẳng biết tên biến thái này có biện pháp gì mà thao túng được y, quả thực là có một nguồn sức mạnh kinh khủng đang đè đầu y xuống.

Khấu Đông bị ép vùi đầu xuống không nhịn nổi chửi thầm mấy câu.
Thần linh đưa tay vuốt tóc y.
"Đáng tiếc," hắn ta khe khẽ thở dài, "Luci, bây giờ con không có cánh."
Khấu Đông: "........"
Tốt mà, có gì đáng tiếc?
Ông anh đừng tưởng là tui không biết vì sao ông anh muốn tôi có cánh nhá! Lão già biến thái này!
Y đối với tên thần linh này không hề có chút thiện cảm nào.

Còn chưa kể hắn đã hại chết người bạn thân duy nhất của nguyên chủ, chỉ việc này đã nói lên ước muốn chiếm hữu của hắn ta mạnh cỡ nào, làm da đầu y tê dại chỉ hận không thể lập tức tránh xa.
Nói chung thì không khác gì bệnh thần kinh.
Hắn ta cho lồng sắt, Khấu Đông lại hoàn toàn không muốn trở thành chim hoàng yến trong lồng.
Thiên Phụ thấp giọng cười thành tiếng.
Tiếng cười của hắn ta nhẹ vô cùng, chỉ có Khấu Đông đang dựa vào hắn ta mới nghe được.

Thần linh dùng một loại thái độ dung túng nói: "Luci còn đang giận ta hả?"
Khấu Đông ngậm mỏ, không đáp lời.
Thực tế thì chấp nhận sa đọa từ trên trời xuống dưới trần gian, đây đâu còn phải chuyện tức giận hay hờn dỗi?
—— Lucifer đã ghét bỏ cả trời đất này rồi.
Thế nhưng qua lời của tên thần linh này lại thành kiểu dỗ một đứa trẻ nghịch ngợm đang cố gắng gây sự chú ý.

Hắn ta nói: "Nếu con muốn thì ta sẽ trả lại con bạn bè – con muốn không?"
Lông mày của Khấu Đông nhíu lên.
Y dùng hết sức lực cuối cùng cũng ngẩng đầu lên từ đầu gối thần linh, dừng lại ở đôi mắt màu vàng nhạt của Thiên Phụ.
Những thiên sứ khác chắc chắn sẽ không có cái can đảm này, cũng chẳng có năng lực này, nhưng Khấu Đông không giống như bọn họ, y chẳng sợ gì điều này.

Nếu không kính nể thì cũng chẳng có gì phải hoảng sợ.
Y lạnh nhạt nói: "Thiên Phụ, chuyện ngài hứa với tôi ngài cũng đâu có làm được."
Ánh mắt thần linh hơi lóe lên.
"Phải không," thần sáng thế vĩ đại đáp lời, "Chuyện gì mà ta cũng không thể làm thế?"
" —— Tự do."

Khấu Đông nói, lồng ngực cũng nổi gió, "Ngài đã từng nhận lời rồi, tự do hoàn toàn."
Nhưng Lucifer chẳng qua là một con chim bị giam giữ trên thiên đường.
Thần trụ là lao tù của y, ở nơi đây y chẳng thể tự do di chuyển được lấy một bước, mỗi một động tác cũng chẳng thể trốn khỏi ánh nhìn của thần linh.
"Tự do mà ngài bảo, là nhốt tôi ở chốn này ư?"
Ý cười trong mắt thần linh cuối cùng cũng thu lại.
Hắn ta lẳng lặng nhìn chằm chằm Luci, bình tĩnh nói: "Con ở chốn này mới an toàn."
Tà ác dơ bẩn trên thế gian không xứng để chạm tới con, con phải ở Ngày thứ ba cao cao tại thượng được vạn vật kính ngưỡng, có gì là sai đâu?
Có gì không tốt chứ?
Khấu Đông bất lực, y không biết đáp lại như nào.

Tên thần linh này vẫn cứ cố chấp hoang tưởng, cho là mình đang muốn tốt cho thiên sứ nhỏ kia, nhưng nhiệm vụ của Khấu Đông không phải là sửa lại tam quan cho tên này mà là mở khóa cốt truyện.
Y chỉ cố gắng suy nghĩ làm sao mới có thể mở khóa nhánh của cốt truyện, không hề nghĩ rằng tên thần linh kia lại nói tiếp: "Nhưng ta cũng từng nói, ta sẽ cho con tất cả những gì ta có."
Ta tuyệt đối không nuốt lời.
Bởi vậy, ta sẽ cho con mọi thứ.
Khấu Đông: "......?"
Y không tin nổi mà quay đầu nhìn thần linh, cũng chẳng biết tại sao mà tên này đột nhiên đổi ý, "Ngài?"
Lucifer muốn gì ư? Chỉ có duy nhất hai chữ "tự do".

Nói như vậy, thần linh đột nhiên nổi lòng từ bi thả y đi hả?
Nếu nói như vậy thì bây giờ y đòi thêm cốt truyện nhánh còn kịp không?
"Con sẽ có hết."
Thần linh thấp giọng nói, đầu ngón tay phóng ra một ánh sáng màu vàng ấm áp.

Hắn ta một lần nữa vuốt ve cột sống của thanh niên, từ trên xuống dưới, từ nơi ngón tay chạm vào, y cảm giác máu bắt đầu sôi lên như dung nham, sau đó có thứ gì đó trào ra khỏi cơ thể, không đợi chờ được nữa chỉ muốn chui ra ngoài ——
Khấu Đông đã quá quen thuộc với cảm giác này, trên lưng đột nhiên cảm thấy nặng trĩu, chẳng cần nhìn cũng biết là có thêm cái gì.
Y quay đầu lại nhìn ra phía sau.
Không hề ngạc nhiên, y nhìn thấy cái gì trắng như tuyết rủ xuống mũi chân ——
Đó là một đôi cánh đang cụp lại.
Thần linh chạm vào đôi cánh của y, hiển nhiên rất hài lòng với xúc cảm này, hắn ta vuốt ve lông cánh non mềm của tạo vật mà mình âu yếm.
"Ta luôn luôn giữ lời."
Khấu Đông: "......"
Ông anh nói ông anh muốn, chẳng lẽ là cái này hả?
Y có một câu chửi bậy, bây giờ muốn phun ra luôn!.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương