[Ngôn Tình] Sở Sở
-
Chương 7: Đừng mơ tưởng tiến vào cái nhà này
Edit: V.O
Tần Liễu Liễu trốn ở sau lưng Trần Kính Đông lau nước mắt, dáng vẻ mảnh mai, khóc nói với Giang Huệ: "Bác gái, con biết bác không thích con, mà con với Kính Đông là thật lòng yêu nhau, Kính Đông yêu con, con cũng yêu Kính Đông, Mục Sở Sở cô ta mới là người thừa thãi, nhiều năm như vậy, bác cho rằng Kính Đông sống vui vẻ sao? Mỗi ngày mở mắt ra anh ấy đều nhìn thấy Mục Sở Sở, chính là người phụ nữ anh ấy không yêu, anh ấy cũng rất khổ..."
"Cô im miệng cho tôi, con hồ ly tinh cô còn có mặt mũi nói chuyện?"
Giang Huệ tức giận đến huyết áp tăng cao, chỉ vào mũi Tần Liễu Liễu nói: "Nếu không vì cô chen chân vào giữa Kính Đông và Sở Sở, bọn họ sẽ không vui vẻ sao? Tôi đúng là sống lâu đến từng tuổi này mới thấy được con đàn bà không biết xấu hổ như cô, làm tiểu tam đúng lý hợp tình, được, Giang Huệ tôi đây cũng nói thẳng, trừ phi tôi chết, nếu không cô đừng mơ tưởng vào cánh cửa nhà họ Trần chúng tôi, nhà họ Trần chúng tôi không muốn có người con dâu như cô, mất mặt xấu hổ..."
"Kính Đông, em..."
Tần Liễu Liễu bụm mặt khóc, thân thể run run: "Kính Đông, em đã nói, em không được hoan nghênh, năm đó em liều mạng cứu anh như vậy, thật ra em cũng không cần anh cưới em, chỉ cần...chỉ cần trong lòng anh có em là được rồi, thật đó, Kính Đông, vốn em cũng không có gì muốn cầu xin anh, nhưng anh đừng cãi nhau với bác gái, nếu không em sẽ cảm thấy bản thân mình rất có lỗi với bác gái."
Hai hàng lông mày Trần Kính Đông nhất thời nhíu chặt lại.
Y bình tĩnh nhìn Giang Huệ: "Mẹ, nếu không có Liễu Liễu, cũng sẽ không có con hiện tại, có lẽ con đã chết vào năm năm trước rồi, lúc đó con từng đồng ý với cô ấy, sau khi con ra ngoài, nhất định sẽ cưới cô ấy làm vợ, nhưng mẹ vẫn kiên quyết đưa Mục Sở Sở cho con, con không vui, Mục Sở Sở cũng không vui, bây giờ cô ta ly hôn, con nhất định phải cưới Liễu Liễu làm vợ, mẹ ngăn cũng không được."
Ánh mắt Trần Kính Đông trầm xuống, dieendaanleequuydoon – V.O, vẻ mặt tâm ý đã định, y nói: "Còn nữa, trước đó vài ngày Liễu Liễu đã sinh non, là bị Mục Sở Sở đẩy, thân thể cô ấy không tốt, không thể chịu kích động, mẹ, con hy vọng mẹ có thể hiểu cho con, cho phép cô ấy vào cửa, Liễu Liễu trả giá vì con, cũng rất nhiều..."
Giang Huệ nghe đến đó, bỗng nhiên hừ lạnh một tiếng: "Tần Liễu Liễu cô ta trả giá vì anh, anh đều nhớ trong lòng, Sở Sở trả giá vì anh, anh hoàn toàn không thèm để ý, Trần Kính Đông ơi Trần Kính Đông, tôi thật sự uổng công sinh ra người con trai như anh, ngay cả đạo nghĩa tối thiểu anh cũng không quan tâm, anh không thử nghĩ lại xem, Tần Liễu Liễu cô ta đã từng là bạn thân của Sở Sở, ngay cả chồng của bạn thân cũng cướp, cô ta còn là con người sao?"
Trần Kính Đông nghe thấy ba chữ "Mục Sở Sở", thật ra trong lòng vẫn hơi có gợn sóng.
Y vẫn nhớ tới vẻ mặt hôm đó của Mục Sở Sở, nhớ tới ánh mắt đau thương của cô, nhớ tới lạc hồng trên giường.
Y lại có chút hối hận, không nên đối xử với Mục Sở Sở như vậy, ít nhất không nên chạm vào cô...
Y biết, y thật sự có lỗi với Mục Sở Sở, nhưng có thể làm sao? Trên tay Mục Sở Sở, dù sao cũng dính máu của con y, Mục Sở Sở hại chết con của y, y không có cách nào tha thứ cho cô.
"Kính Đông, đừng cãi nhau với bác gái, em thật sự không sao, em không danh không phận như vậy cũng được, em sẽ ở cùng anh cả đời, em cũng biết rõ em có lỗi với Sở Sở, em biết, nhưng Kính Đông, em...em yêu anh..."
Vẻ mặt Tần Liễu Liễu điềm đạm đáng yêu nhìn Trần Kính Đông, hận không thể dùng tất cả kỹ thuật diễn của mình cho chuyện này, cô ta càng như thế, Trần Kính Đông lại càng cảm thấy có lỗi với cô ta, càng muốn lấy cô ta vào cửa.
"Mẹ, cho dù mẹ có đồng ý hay không, ngày mai trên hội đồng quản trị, con sẽ tuyên bố hôn sự của con và Liễu Liễu." Trần Kính Đông không hề chùn bước đưa ra tối hậu thư, thậm chí còn không thương lượng, mà là tự mình quyết định.
Tần Liễu Liễu trốn ở sau lưng Trần Kính Đông lau nước mắt, dáng vẻ mảnh mai, khóc nói với Giang Huệ: "Bác gái, con biết bác không thích con, mà con với Kính Đông là thật lòng yêu nhau, Kính Đông yêu con, con cũng yêu Kính Đông, Mục Sở Sở cô ta mới là người thừa thãi, nhiều năm như vậy, bác cho rằng Kính Đông sống vui vẻ sao? Mỗi ngày mở mắt ra anh ấy đều nhìn thấy Mục Sở Sở, chính là người phụ nữ anh ấy không yêu, anh ấy cũng rất khổ..."
"Cô im miệng cho tôi, con hồ ly tinh cô còn có mặt mũi nói chuyện?"
Giang Huệ tức giận đến huyết áp tăng cao, chỉ vào mũi Tần Liễu Liễu nói: "Nếu không vì cô chen chân vào giữa Kính Đông và Sở Sở, bọn họ sẽ không vui vẻ sao? Tôi đúng là sống lâu đến từng tuổi này mới thấy được con đàn bà không biết xấu hổ như cô, làm tiểu tam đúng lý hợp tình, được, Giang Huệ tôi đây cũng nói thẳng, trừ phi tôi chết, nếu không cô đừng mơ tưởng vào cánh cửa nhà họ Trần chúng tôi, nhà họ Trần chúng tôi không muốn có người con dâu như cô, mất mặt xấu hổ..."
"Kính Đông, em..."
Tần Liễu Liễu bụm mặt khóc, thân thể run run: "Kính Đông, em đã nói, em không được hoan nghênh, năm đó em liều mạng cứu anh như vậy, thật ra em cũng không cần anh cưới em, chỉ cần...chỉ cần trong lòng anh có em là được rồi, thật đó, Kính Đông, vốn em cũng không có gì muốn cầu xin anh, nhưng anh đừng cãi nhau với bác gái, nếu không em sẽ cảm thấy bản thân mình rất có lỗi với bác gái."
Hai hàng lông mày Trần Kính Đông nhất thời nhíu chặt lại.
Y bình tĩnh nhìn Giang Huệ: "Mẹ, nếu không có Liễu Liễu, cũng sẽ không có con hiện tại, có lẽ con đã chết vào năm năm trước rồi, lúc đó con từng đồng ý với cô ấy, sau khi con ra ngoài, nhất định sẽ cưới cô ấy làm vợ, nhưng mẹ vẫn kiên quyết đưa Mục Sở Sở cho con, con không vui, Mục Sở Sở cũng không vui, bây giờ cô ta ly hôn, con nhất định phải cưới Liễu Liễu làm vợ, mẹ ngăn cũng không được."
Ánh mắt Trần Kính Đông trầm xuống, dieendaanleequuydoon – V.O, vẻ mặt tâm ý đã định, y nói: "Còn nữa, trước đó vài ngày Liễu Liễu đã sinh non, là bị Mục Sở Sở đẩy, thân thể cô ấy không tốt, không thể chịu kích động, mẹ, con hy vọng mẹ có thể hiểu cho con, cho phép cô ấy vào cửa, Liễu Liễu trả giá vì con, cũng rất nhiều..."
Giang Huệ nghe đến đó, bỗng nhiên hừ lạnh một tiếng: "Tần Liễu Liễu cô ta trả giá vì anh, anh đều nhớ trong lòng, Sở Sở trả giá vì anh, anh hoàn toàn không thèm để ý, Trần Kính Đông ơi Trần Kính Đông, tôi thật sự uổng công sinh ra người con trai như anh, ngay cả đạo nghĩa tối thiểu anh cũng không quan tâm, anh không thử nghĩ lại xem, Tần Liễu Liễu cô ta đã từng là bạn thân của Sở Sở, ngay cả chồng của bạn thân cũng cướp, cô ta còn là con người sao?"
Trần Kính Đông nghe thấy ba chữ "Mục Sở Sở", thật ra trong lòng vẫn hơi có gợn sóng.
Y vẫn nhớ tới vẻ mặt hôm đó của Mục Sở Sở, nhớ tới ánh mắt đau thương của cô, nhớ tới lạc hồng trên giường.
Y lại có chút hối hận, không nên đối xử với Mục Sở Sở như vậy, ít nhất không nên chạm vào cô...
Y biết, y thật sự có lỗi với Mục Sở Sở, nhưng có thể làm sao? Trên tay Mục Sở Sở, dù sao cũng dính máu của con y, Mục Sở Sở hại chết con của y, y không có cách nào tha thứ cho cô.
"Kính Đông, đừng cãi nhau với bác gái, em thật sự không sao, em không danh không phận như vậy cũng được, em sẽ ở cùng anh cả đời, em cũng biết rõ em có lỗi với Sở Sở, em biết, nhưng Kính Đông, em...em yêu anh..."
Vẻ mặt Tần Liễu Liễu điềm đạm đáng yêu nhìn Trần Kính Đông, hận không thể dùng tất cả kỹ thuật diễn của mình cho chuyện này, cô ta càng như thế, Trần Kính Đông lại càng cảm thấy có lỗi với cô ta, càng muốn lấy cô ta vào cửa.
"Mẹ, cho dù mẹ có đồng ý hay không, ngày mai trên hội đồng quản trị, con sẽ tuyên bố hôn sự của con và Liễu Liễu." Trần Kính Đông không hề chùn bước đưa ra tối hậu thư, thậm chí còn không thương lượng, mà là tự mình quyết định.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook