[Ngôn Tình] Sở Sở
Chương 6: Lương tâm của anh bị chó ăn

Edit: V.O

Cuối cùng Trần Kính Đông cũng đạt được tự do.

Bên cạnh y không còn bóng dáng của Mục Sở Sở.

Đi làm, tan ca, thậm chí tụ tập bạn bè, tất cả tất cả, đều không có bóng dáng của Mục Sở Sở.

Mục Sở Sở rời đi, giống như một giọt nước nhỏ xuống biển lớn, không có nửa phần gợn sóng ở trong thế giới của y.

Chẳng qua chuyện Trần Kính Đông ly hôn lại chọc mẹ y - Giang Huệ giận dữ.

Ngày đó Trần Kính Đông dẫn Tần Liễu Liễu đến dự bữa tiệc trong nhà, giây phút Giang Huệ nhìn thấy Tần Liễu Liễu, đôi mắt vừa lạnh vừa giận dữ, trực tiếp cầm một ly trà nóng trên bàn lên, tạt thẳng về phía Trần Kính Đông và Tần Liễu Liễu.

Ly trà rơi xuống đất, vỡ nát, thiếu chút nữa trà nóng đã dính lên mặt Tần Liễu Liễu.

Tần Liễu Liễu sợ tới mức thét chói tai, gương mặt vô cùng tái nhợt.

"Kính Đông, em sợ, Kính Đông, em biết bác gái không thích em, chúng ta đi thôi..."

Trần Kính Đông nhanh chóng kéo Tần Liễu Liễu ra phía sau: "Mẹ, mẹ làm cái gì vậy?"

Giang Huệ tức giận đến mức cả người run lên, lạnh giọng mắng: "Tên nghịch tử này, anh nói cho tôi biết, Mục Sở Sở không tốt chỗ nào vậy hả? Con bé vốn là một tiểu thư khuê các, liều lĩnh cầm toàn bộ gia tài của bản thân gả cho anh, anh lại giỏi rồi, nuôi một con hồ ly tinh bên cạnh nhiều năm như vậy, bây giờ dứt khoát ép con bé đi rồi, anh nói xem, lương tâm của anh đâu? Chẳng lẽ thật sự bị chó ăn hay sao? Hay là anh hoàn toàn không có lương tâm? Nếu anh không phải là con tôi, tôi...tôi thật muốn đánh chết anh..."

Giang Huệ thật sự rất tức giận.

Năm năm, dieendaanleequuydoon – V.O, Mục Sở Sở làm cái gì bà cũng nhìn thấy rõ ràng, cho dù Trần Kính Đông hồ đồ như thế nào, cô vẫn giữ cái nhà kia không rời, một người phụ nữ có thể có mấy cái năm năm?

Nhưng Trần Kính Đông chính là không biết đủ, lại muốn nuôi Tần Liễu Liễu ở bên ngoài.

Tần Liễu Liễu thì tính là gì?

Chỉ là một tiện nhân không biết xấu hổ mà thôi.

"Mẹ, mẹ đừng đối xử với Liễu Liễu như vậy, thân thể Liễu Liễu không tốt..." Sắc mặt Trần Kính Đông trông không tốt, nói với Giang Huệ: "Năm năm trước con đã từng nói với mẹ, con không muốn cưới Mục Sở Sở, người con muốn cưới là Liễu Liễu, nhưng mẹ có nghe con nói không? Mẹ không nghe, mẹ lại lừa con thông báo với truyền thông, quyết định chuyện hôn sự cho con và Mục Sở Sở, thậm chí lấy cái chết uy hiếp, khiến con không thể không cưới Mục Sở Sở, trong năm năm này, con vẫn chưa từng động đến cô ta..."

"Đó là mắt anh mù, tốt xấu cũng không phân rõ." Giang Huệ cũng không bao che cho con trai của mình.

Điều bà thờ phụng, là làm người phải có lương tâm.

Năm năm trước có một trận chiến lớn ở Tập đoàn Trần Thị, thiếu chút nữa Trần Kính Đông đã không làm được CEO, là Mục Sở Sở lấy tất cả ra giúp Trần Kính Đông, trên đời có mấy người phụ nữ có thể làm được những chuyện này? Phải biết rằng, thứ Mục Sở Sở lấy ra chính là tất cả của cô, cô lấy tất cả của chính mình cho Trần Kính Đông, nhưng Trần Kính Đông lại không biết quý trọng, sau khi kết hôn luôn luôn không rõ ràng với Tần Liễu Liễu.

Vì chuyện này, Giang Huệ đã mắng Trần Kính Đông mấy lần, thậm chí còn tìm người bắt Tần Liễu Liễu đi, nhưng người phụ nữ Tần Liễu Liễu này thật không thể khinh thường, mỗi lần đều có thể tránh thoát, thậm chí khóc lóc tố cáo trước mặt Trần Kính Đông.

Trong mấy năm nay, tình cảm mẹ con giữa Trần Kính Đông và Giang Huệ đã không còn tốt nữa.

Giang Huệ hận thấu Tần Liễu Liễu.

Nhưng Trần Kính Đông lại chính là mắt mù, chỉ thích Tần Liễu Liễu.

Người làm mẹ như bà có thể làm gì đây?

Trong năm năm này, bà chỉ có thể trơ mắt nhìn Mục Sở Sở chịu khổ, nhìn Mục Sở Sở giãy dụa.

Bây giờ thì tốt rồi, dứt khoát ly hôn rồi.


Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương