Ngôi Nhà Rác
-
Chương 14: Bãi rác
Nơi tràn ngập rác rưởi mà Quan Hử và Tần Thiên Hạo ở, vài năm sau đã trở thành một bãi đất hoang chuyên chứa các loại kim khí, xe cộ và đồ dùng trong nhà không còn sử dụng, các loại rác rưởi lúc trước dần bị chuyển đến bãi rác ở gần đó, thế là hoạt động của hai người họ đã thay đổi, trước đây họ nhặt rác ở quanh nhà rồi đến trạm thu gom rác bán lấy tiền, còn bây giờ sẽ đi thẳng đến bãi rác bên đấy nhặt rồi bán tại chỗ.
Chiếc xe tải ban đầu đã không còn đủ rộng rãi để chứa các vật bày trí tìm được bên ngoài và hai cậu trai đang trong thời kỳ trưởng thành ở nữa. Nhờ vào năng lực làm việc linh hoạt của mình, mỗi ngày trong lúc Quan Hử và Tần Thiên Hạo nhặt những phế phẩm sẽ chú ý xem có vật nào dùng được hay không rồi mang về sữa chữa tô điểm thêm. Dần dà cũng tìm đủ, chầm chậm xây dựng nên ngôi nhà rác mà họ ở ngày hôm nay.
Tuy bề ngoài của ngôi nhà xấu xí lắm, nhưng bên trong nó, những vật cần thiết đều có cả, vì để đề phòng chuột và các loài côn trùng khác chạy vào, vấn đề vệ sinh bên trong ngôi nhà rác rất sạch sẽ, diệt tận gốc tất cả những loài sinh vật gây hại.
Mỗi ngày, khi vừa ăn sáng xong, Quan Hử và Tần Thiên Hạo sẽ bắt đầu một ngày mới của mình, đi bộ chừng một tiếng đồng hồ đến bãi rác. Bởi vì mỗi lần họ đến thì sẽ có xe rác đến đổ, ngoài hai người họ ra, gần bãi rác cũng có người đang thu nhặt rác, hơn nữa số người cũng nhiều, những năm gần đây người đến nhặt rác ngày càng đông hơn. Nếu đến trễ, những thứ rác tốt sẽ bị người ta gom hết.
Vừa đến gần bãi rác, từ xa đã thấy những chiếc xe rác to đang chạy sang. Một bãi rác rộng lớn đến nỗi gần như không thấy điểm cuối chất chồng các loại rác màu sắc và chất liệu khác nhau, mùi hôi thối khó ngửi lan tỏa bốn phía.
Hai người đã thích nghi với mùi hôi của rác từ lâu, miệng bịt lớp khẩu trang dày, tay đeo bao tay cao đến khuỷu tay, cầm móc sắt chuyên dùng để nhặt rác, họ chờ đợi các loại phế phẩm mới tinh được vận chuyển từ thành phố về. Trước đây khi vừa đến nhặt rác, họ đều dùng hai tay, nhưng do có quá nhiều thứ tanh hôi thổi rửa hoặc những ‘cái bẫy’ đang ẩn mình trong đống rác to như đinh sắt hoặc mảnh vỡ thủy tinh, chỉ cần bất cẩn tí thôi sẽ làm tay bị thương và nhiễm trùng. Sau đó vì để an toàn, họ trang bị các loại đồ dùng đề phòng, vừa tiện lợi vừa an toàn hơn rất nhiều.
Rác vừa được đổ ra, những người đang chờ xung quanh nhanh chóng chạy đến lục lọi. Quan Hử và Tần Thiên Hạo cũng bước đến, gom hết tất cả chai nhựa và túi nilon, đó đều là những vật bán lấy tiền, những vật làm bằng giấy cũng có thể đổi thành tiền. Tìm được một lúc, vai Quan Hử đột nhiên bị vỗ một cái, một cái đồng hồ báo thức có hình các nhân vật trong phim hoạt hình đột nhiên xuất hiện trước mặt y.
“Anh Hử, cái này có bán được không?” Tay cầm chiếc đồng hồ báo thức vừa tìm được trong bãi rác, Tần Thiên Hạo nâng ngón tay chọt nhẹ vào miếng kính thủy tinh của đồng hồ, cây kim bên trong không mảy may nhúc nhích, thế nhưng trông nó hãy còn mới lắm.
Quan Hử vươn tay cầm chiếc đồng hồ báo thức trong tay Tần Thiên Hạo, rũ mắt xuống kiểm tra thật tỉ mỉ. Ngoài việc tự chế tác những đồ vật bằng gỗ ra, y cũng luôn học tập và nghiên cứu về việc sữa chữa các loại đồ điện hay đồ dùng lặt vặt. Thấy chiếc đồng hồ báo thức trong tay mình chỉ bị hư nhẹ, Quan Hử chỉ vào cái bao sau lưng Tần Thiên Hạo, ý nói có thể bỏ vào.
Cái bao lớn sau lưng Tần Thiên Hạo dùng để chứa những đồ vật có ích với họ, bất kể là thức ăn hoặc đồ dùng đều sẽ bỏ vào đấy. Những vật có ích sẽ được mang về nghiên cứu, sau đó mang chúng đi bán hoặc giữ lại để dùng, còn thức ăn thì sau khi đã xác định là an toàn rồi, đương nhiên phải mang về ăn. Có lẽ do lúc nhỏ họ thường không được ăn no, hai người đều rất cố chấp với thức ăn.
Nhặt được vật có ích khiến tâm tình Tần Thiên Hạo tốt hẳn lên, móc sắt trong tay tiếp tục đào móc từng lớp rác dưới chân, có thể trông thấy đủ loại rác rưởi hình thù kỳ lạ, nào là túi nilon, đồ ăn thừa, khung ảnh vỡ, chai nhựa móp, bao tay rách…
Song, cảnh tượng kỳ lạ nhất chính là một thiếu niên tuấn tú da thịt trắng nõn lại đang làm cái việc hoàn toàn không hợp với gương mặt của mình, đó mới là chuyện khiến người ta cảm thấy tiếc nuối, tựa như nó không hề hợp với lẽ thường.
Nhưng người trong cuộc lại không hề cảm thấy tự ti hay sao cả, dựa vào chính mình kiếm tiền nuôi mình mới là điều tự do nhất.
Cho đến khi túi da rắn trong tay đã được chất nhồi đầy rác rồi, cho đến khi đầu chảy đầy mồ hôi do phải khom lưng nhặt rác giữa ánh mặt trời chói chang, Tần Thiên Hạo nâng tay lau đi mồ hôi trên trán, một bình nước được đưa đến trước mặt cậu. Tần Thiên Hạo nhận lấy, uống “ừng ực” vài ngụm lớn. Còn người đưa nước là Quan Hử thì sau khi cầm bình nước về cũng tự uống vài ngụm.
Tần Thiên Hạo nhìn chằm chằm đôi môi màu nhạt đang hé mở của Quan Hử, cậu cảm thấy có luồng khí khô nóng kỳ lạ đang dần dâng lên từ bên trong cơ thể.
Quan Hử vừa ngẩng đầu thì thấy Tần Thiên Hạo đang nhìn mình chằm chằm, y cũng không nói gì, gần đây Tần Thiên Hạo cứ như thế, y bị nhìn đến nỗi quen cả rồi. Huơ tay ý bảo Tần Thiên Hạo đến gần.
Tần Thiên Hạo nhìn cánh tay của Quan Hử, một tay bỏ móc sắt vào túi da rắn, bước sang.
Một chiếc hộp hình chữ nhật to được bọc bằng giấy xuất hiện trước mặt hai người, xé đi một góc để lộ chất liệu sắt bên trong, Tần Thiên Hạo hiếu kỳ, “Đây là gì?”
Quan Hử không trả lời, y đưa nó sang cho Tần Thiên Hạo, để cậu tự mở ra xem. Chiếc hộp này vừa được y tìm thấy trong bãi rác, bên cạnh chiếc hộp này còn có một nhành hoa hồng héo rũ, thấy chiếc hộp này không bị trầy xước hay rách gì, với kinh nghiệm nhiều năm nhặt rác, Quan Hử cảm thấy bên trong có lẽ là vật tốt.
“Em xem thử xem sao.” Xé đi lớp giấy ngoài hộp, Tần Thiên Hạo trông thấy trên chiếc hộp là những ký tự nguệch ngoạc nào đó được chạm nổi, không tài nào hiểu nổi dòng chữ ấy nghĩa là gì, nhưng cậu lại trông thấy hình minh hoạ thanh chocolate bên dưới dòng chữ, “Là chocolate?!”
Tuy không thực dụng như trong suy nghĩ, nhưng thứ này ăn ngon lắm, Tần Thiên Hạo dùng tay mở nắp hộp, bên trong là những miếng chocolate ngon lành được bọc trong lớp giấy màu nâu hoặc trắng vàng, hiện rõ trước mặt hai người.
“Hì hì, tốt quá, là đồ ngon.” Tần Thiên Hạo hảo ngọt, cậu đặt hộp chocolate vào cái bao sau lưng mình, tâm trạng càng tốt hơn, cậu nắm góc áo Quan Hử kéo gần khoảng cách giữa hai người hơn, hôn một cái thật kêu lên mặt y, “Anh Quan Hử giỏi nhất~” tìm được thứ tốt như vậy.
“Bẩn…” Bị Tần Thiên Hạo hôn nồng nhiệt như thế khiến hàng mày đầy nam tính nhíu nhẹ. Từ sau chuyện bị bệnh, Quan Hử vô cùng chú ý đến việc vệ sinh, nó gần như đã trở thành một căn bệnh sạch sẽ mà đáng nhẽ một người nhặt rác không nên có. Bây giờ hai người họ đang đứng giữa bãi rác, toàn thân đều bị bao phủ bởi mùi hôi thối của rác rưởi, thế mà lại bị hôn, ở nhà hôn thì không sao, bởi vì lúc ấy đã tắm rửa sạch sẽ rồi, quanh nhà cũng được dọn dẹp lau chùi sạch sẽ. Nhưng môi trường bây giờ, Tần Thiên Hạo làm thế sẽ bị vi khuẩn xâm nhập cơ thể gây bệnh.
“Chỉ chạm nhẹ thôi mà, đâu sao đâu.” Thấy Quan Hử lo lắng, Tần Thiên Hạo mỉm cười giơ hai tay lên, cởi bao tay ra, dùng ngón tay nhấn nhẹ lên đôi mày hơi nhíu của Quan Hử, khuyên nhủ y rằng sẽ chẳng sao đâu.
“Tần Thiên Hạo, anh đến rồi à~”
Chợt, một giọng nữ nhu mì vang lên bên cạnh cắt đứt hành động mập mờ của hai người, Tần Thiên Hạo buông bàn tay đang đặt trên mặt Quan Hử xuống, vẻ mặt thoắt chốc lạnh đi, ngay sau đó lại trở về như cũ, gương mặt bình tĩnh nhìn về phía phát ra âm thanh.
Đó là một thiếu nữ với nụ cười vô cùng yểu điệu, hai tay cầm chiếc ô màu trắng viền tơ tằm nho nhã, cô đang cố đứng ở một nơi cách bãi rác thật xa, sợ rằng đống rác này sẽ làm bẩn đôi giày đỏ mới toanh của mình. Cô ngửa đầu chào hỏi một cách thân thiện với Tần Thiên Hạo đang đứng bên trên đống rác, đáy mắt e ấp mối tình thầm kín của một thiếu nữ đang tuổi mộng mơ.
Nghe nói thiếu nữ vừa tròn mười sáu tuổi này là con gái của chủ cửa hàng bán xe chở rác, trong một lần bị ép buộc đi theo cha mình, khi đến bãi rác tràn đầy mùi hôi thối này thì tình cờ gặp gỡ Tần Thiên Hạo đang đứng ven đường dùng vòi rửa mặt sau khi bán xong rác. Cô vô cùng có thiện cảm với gương mặt của Tần Thiên Hạo, rồi bất giác chủ động bước đến bắt chuyện, sau khi trò chuyện xong, cô lại càng bị thu hút bởi tính cách của Tần Thiên Hạo. Những lúc rảnh rỗi, cô sẽ cố ý chạy đến đây, tìm Tần Thiên Hạo chuyện trò.
Tần Thiên Hạo vốn là một người luôn giữ nụ cười rạng rỡ bất kể đối với người quen hay người lạ, nhưng thực ra cậu lại chán ghét tất cả mọi người ngoại trừ Quan Hử, tình trạng bài xích người khác của cậu thực ra không hề nhẹ hơn Quan Hử chút nào cả. Đối với những người khác, cậu không có cảm xúc gì hoặc rất chán ghét, thậm chí chỉ cần tiếp xúc thoáng qua với người lạ thôi cũng sẽ khiến cậu buồn nôn.
Có thể nói cậu chỉ chấp nhận và chủ động tiếp xúc với Quan Hử, còn những người khác, với cậu, cũng chỉ miễn cưỡng cho có lệ mà thôi. Vì để tồn tại và giao tiếp, cười một cái cho người ta thấy mình dễ gần, cuộc sống của họ cũng sẽ tốt hơn.
Nhất là sau khi cậu và Quan Hử thoát khỏi bọn buôn người, cho dù đã biết được Quan Hử có thể nói chuyện được, cũng không quá tự kỷ, nhưng vì thói quen đã hình thành từ nhiều năm khiến Quan Hử mất đi tính cách mà một con người bình thường nên có, lúc giao tiếp với những người khác sẽ khá khó khăn, những lúc như thế này, Tần Thiên Hạo luôn chủ động gánh vác trách nhiệm giúp anh mình giao lưu quen biết thêm.
Về chuyện Quan Hử không thích giao tiếp với người khác, thật ra Tần Thiên Hạo vô cùng vui vẻ, trong lòng cậu, thậm chí trong tận đáy lòng cậu mong rằng Quan Hử sẽ có thể giữ nguyên tính cách ‘cực tốt’ này cả đời, chỉ cho phép một mình cậu bước vào thế giới của anh ấy, anh ấy chỉ cần một mình cậu thôi là đủ rồi.
Cũng như bây giờ vậy, cho dù Tần Thiên Hạo rất ghét cô gái đang gọi mình, nhưng cậu cũng sẽ không tỏ vẻ khó chịu gì cả. Cậu không muốn mang lại phiền phức cho mình và Quan Hử chỉ vì mình không thể kiểm soát được cảm xúc, thế nên khi đứng trước mặt cô thiếu nữ gia cảnh khá giả này, Tần Thiên Hạo cảm thấy mình còn có thể nhẫn nhịn, nó vẫn còn trong phạm vi chịu đựng của cậu.
Thế nhưng…
Nếu cô ta dám làm gì vượt quá sức chịu đựng của cậu, cậu không dám bảo đảm sẽ không xảy ra chuyện gì đâu…
.
Chiếc xe tải ban đầu đã không còn đủ rộng rãi để chứa các vật bày trí tìm được bên ngoài và hai cậu trai đang trong thời kỳ trưởng thành ở nữa. Nhờ vào năng lực làm việc linh hoạt của mình, mỗi ngày trong lúc Quan Hử và Tần Thiên Hạo nhặt những phế phẩm sẽ chú ý xem có vật nào dùng được hay không rồi mang về sữa chữa tô điểm thêm. Dần dà cũng tìm đủ, chầm chậm xây dựng nên ngôi nhà rác mà họ ở ngày hôm nay.
Tuy bề ngoài của ngôi nhà xấu xí lắm, nhưng bên trong nó, những vật cần thiết đều có cả, vì để đề phòng chuột và các loài côn trùng khác chạy vào, vấn đề vệ sinh bên trong ngôi nhà rác rất sạch sẽ, diệt tận gốc tất cả những loài sinh vật gây hại.
Mỗi ngày, khi vừa ăn sáng xong, Quan Hử và Tần Thiên Hạo sẽ bắt đầu một ngày mới của mình, đi bộ chừng một tiếng đồng hồ đến bãi rác. Bởi vì mỗi lần họ đến thì sẽ có xe rác đến đổ, ngoài hai người họ ra, gần bãi rác cũng có người đang thu nhặt rác, hơn nữa số người cũng nhiều, những năm gần đây người đến nhặt rác ngày càng đông hơn. Nếu đến trễ, những thứ rác tốt sẽ bị người ta gom hết.
Vừa đến gần bãi rác, từ xa đã thấy những chiếc xe rác to đang chạy sang. Một bãi rác rộng lớn đến nỗi gần như không thấy điểm cuối chất chồng các loại rác màu sắc và chất liệu khác nhau, mùi hôi thối khó ngửi lan tỏa bốn phía.
Hai người đã thích nghi với mùi hôi của rác từ lâu, miệng bịt lớp khẩu trang dày, tay đeo bao tay cao đến khuỷu tay, cầm móc sắt chuyên dùng để nhặt rác, họ chờ đợi các loại phế phẩm mới tinh được vận chuyển từ thành phố về. Trước đây khi vừa đến nhặt rác, họ đều dùng hai tay, nhưng do có quá nhiều thứ tanh hôi thổi rửa hoặc những ‘cái bẫy’ đang ẩn mình trong đống rác to như đinh sắt hoặc mảnh vỡ thủy tinh, chỉ cần bất cẩn tí thôi sẽ làm tay bị thương và nhiễm trùng. Sau đó vì để an toàn, họ trang bị các loại đồ dùng đề phòng, vừa tiện lợi vừa an toàn hơn rất nhiều.
Rác vừa được đổ ra, những người đang chờ xung quanh nhanh chóng chạy đến lục lọi. Quan Hử và Tần Thiên Hạo cũng bước đến, gom hết tất cả chai nhựa và túi nilon, đó đều là những vật bán lấy tiền, những vật làm bằng giấy cũng có thể đổi thành tiền. Tìm được một lúc, vai Quan Hử đột nhiên bị vỗ một cái, một cái đồng hồ báo thức có hình các nhân vật trong phim hoạt hình đột nhiên xuất hiện trước mặt y.
“Anh Hử, cái này có bán được không?” Tay cầm chiếc đồng hồ báo thức vừa tìm được trong bãi rác, Tần Thiên Hạo nâng ngón tay chọt nhẹ vào miếng kính thủy tinh của đồng hồ, cây kim bên trong không mảy may nhúc nhích, thế nhưng trông nó hãy còn mới lắm.
Quan Hử vươn tay cầm chiếc đồng hồ báo thức trong tay Tần Thiên Hạo, rũ mắt xuống kiểm tra thật tỉ mỉ. Ngoài việc tự chế tác những đồ vật bằng gỗ ra, y cũng luôn học tập và nghiên cứu về việc sữa chữa các loại đồ điện hay đồ dùng lặt vặt. Thấy chiếc đồng hồ báo thức trong tay mình chỉ bị hư nhẹ, Quan Hử chỉ vào cái bao sau lưng Tần Thiên Hạo, ý nói có thể bỏ vào.
Cái bao lớn sau lưng Tần Thiên Hạo dùng để chứa những đồ vật có ích với họ, bất kể là thức ăn hoặc đồ dùng đều sẽ bỏ vào đấy. Những vật có ích sẽ được mang về nghiên cứu, sau đó mang chúng đi bán hoặc giữ lại để dùng, còn thức ăn thì sau khi đã xác định là an toàn rồi, đương nhiên phải mang về ăn. Có lẽ do lúc nhỏ họ thường không được ăn no, hai người đều rất cố chấp với thức ăn.
Nhặt được vật có ích khiến tâm tình Tần Thiên Hạo tốt hẳn lên, móc sắt trong tay tiếp tục đào móc từng lớp rác dưới chân, có thể trông thấy đủ loại rác rưởi hình thù kỳ lạ, nào là túi nilon, đồ ăn thừa, khung ảnh vỡ, chai nhựa móp, bao tay rách…
Song, cảnh tượng kỳ lạ nhất chính là một thiếu niên tuấn tú da thịt trắng nõn lại đang làm cái việc hoàn toàn không hợp với gương mặt của mình, đó mới là chuyện khiến người ta cảm thấy tiếc nuối, tựa như nó không hề hợp với lẽ thường.
Nhưng người trong cuộc lại không hề cảm thấy tự ti hay sao cả, dựa vào chính mình kiếm tiền nuôi mình mới là điều tự do nhất.
Cho đến khi túi da rắn trong tay đã được chất nhồi đầy rác rồi, cho đến khi đầu chảy đầy mồ hôi do phải khom lưng nhặt rác giữa ánh mặt trời chói chang, Tần Thiên Hạo nâng tay lau đi mồ hôi trên trán, một bình nước được đưa đến trước mặt cậu. Tần Thiên Hạo nhận lấy, uống “ừng ực” vài ngụm lớn. Còn người đưa nước là Quan Hử thì sau khi cầm bình nước về cũng tự uống vài ngụm.
Tần Thiên Hạo nhìn chằm chằm đôi môi màu nhạt đang hé mở của Quan Hử, cậu cảm thấy có luồng khí khô nóng kỳ lạ đang dần dâng lên từ bên trong cơ thể.
Quan Hử vừa ngẩng đầu thì thấy Tần Thiên Hạo đang nhìn mình chằm chằm, y cũng không nói gì, gần đây Tần Thiên Hạo cứ như thế, y bị nhìn đến nỗi quen cả rồi. Huơ tay ý bảo Tần Thiên Hạo đến gần.
Tần Thiên Hạo nhìn cánh tay của Quan Hử, một tay bỏ móc sắt vào túi da rắn, bước sang.
Một chiếc hộp hình chữ nhật to được bọc bằng giấy xuất hiện trước mặt hai người, xé đi một góc để lộ chất liệu sắt bên trong, Tần Thiên Hạo hiếu kỳ, “Đây là gì?”
Quan Hử không trả lời, y đưa nó sang cho Tần Thiên Hạo, để cậu tự mở ra xem. Chiếc hộp này vừa được y tìm thấy trong bãi rác, bên cạnh chiếc hộp này còn có một nhành hoa hồng héo rũ, thấy chiếc hộp này không bị trầy xước hay rách gì, với kinh nghiệm nhiều năm nhặt rác, Quan Hử cảm thấy bên trong có lẽ là vật tốt.
“Em xem thử xem sao.” Xé đi lớp giấy ngoài hộp, Tần Thiên Hạo trông thấy trên chiếc hộp là những ký tự nguệch ngoạc nào đó được chạm nổi, không tài nào hiểu nổi dòng chữ ấy nghĩa là gì, nhưng cậu lại trông thấy hình minh hoạ thanh chocolate bên dưới dòng chữ, “Là chocolate?!”
Tuy không thực dụng như trong suy nghĩ, nhưng thứ này ăn ngon lắm, Tần Thiên Hạo dùng tay mở nắp hộp, bên trong là những miếng chocolate ngon lành được bọc trong lớp giấy màu nâu hoặc trắng vàng, hiện rõ trước mặt hai người.
“Hì hì, tốt quá, là đồ ngon.” Tần Thiên Hạo hảo ngọt, cậu đặt hộp chocolate vào cái bao sau lưng mình, tâm trạng càng tốt hơn, cậu nắm góc áo Quan Hử kéo gần khoảng cách giữa hai người hơn, hôn một cái thật kêu lên mặt y, “Anh Quan Hử giỏi nhất~” tìm được thứ tốt như vậy.
“Bẩn…” Bị Tần Thiên Hạo hôn nồng nhiệt như thế khiến hàng mày đầy nam tính nhíu nhẹ. Từ sau chuyện bị bệnh, Quan Hử vô cùng chú ý đến việc vệ sinh, nó gần như đã trở thành một căn bệnh sạch sẽ mà đáng nhẽ một người nhặt rác không nên có. Bây giờ hai người họ đang đứng giữa bãi rác, toàn thân đều bị bao phủ bởi mùi hôi thối của rác rưởi, thế mà lại bị hôn, ở nhà hôn thì không sao, bởi vì lúc ấy đã tắm rửa sạch sẽ rồi, quanh nhà cũng được dọn dẹp lau chùi sạch sẽ. Nhưng môi trường bây giờ, Tần Thiên Hạo làm thế sẽ bị vi khuẩn xâm nhập cơ thể gây bệnh.
“Chỉ chạm nhẹ thôi mà, đâu sao đâu.” Thấy Quan Hử lo lắng, Tần Thiên Hạo mỉm cười giơ hai tay lên, cởi bao tay ra, dùng ngón tay nhấn nhẹ lên đôi mày hơi nhíu của Quan Hử, khuyên nhủ y rằng sẽ chẳng sao đâu.
“Tần Thiên Hạo, anh đến rồi à~”
Chợt, một giọng nữ nhu mì vang lên bên cạnh cắt đứt hành động mập mờ của hai người, Tần Thiên Hạo buông bàn tay đang đặt trên mặt Quan Hử xuống, vẻ mặt thoắt chốc lạnh đi, ngay sau đó lại trở về như cũ, gương mặt bình tĩnh nhìn về phía phát ra âm thanh.
Đó là một thiếu nữ với nụ cười vô cùng yểu điệu, hai tay cầm chiếc ô màu trắng viền tơ tằm nho nhã, cô đang cố đứng ở một nơi cách bãi rác thật xa, sợ rằng đống rác này sẽ làm bẩn đôi giày đỏ mới toanh của mình. Cô ngửa đầu chào hỏi một cách thân thiện với Tần Thiên Hạo đang đứng bên trên đống rác, đáy mắt e ấp mối tình thầm kín của một thiếu nữ đang tuổi mộng mơ.
Nghe nói thiếu nữ vừa tròn mười sáu tuổi này là con gái của chủ cửa hàng bán xe chở rác, trong một lần bị ép buộc đi theo cha mình, khi đến bãi rác tràn đầy mùi hôi thối này thì tình cờ gặp gỡ Tần Thiên Hạo đang đứng ven đường dùng vòi rửa mặt sau khi bán xong rác. Cô vô cùng có thiện cảm với gương mặt của Tần Thiên Hạo, rồi bất giác chủ động bước đến bắt chuyện, sau khi trò chuyện xong, cô lại càng bị thu hút bởi tính cách của Tần Thiên Hạo. Những lúc rảnh rỗi, cô sẽ cố ý chạy đến đây, tìm Tần Thiên Hạo chuyện trò.
Tần Thiên Hạo vốn là một người luôn giữ nụ cười rạng rỡ bất kể đối với người quen hay người lạ, nhưng thực ra cậu lại chán ghét tất cả mọi người ngoại trừ Quan Hử, tình trạng bài xích người khác của cậu thực ra không hề nhẹ hơn Quan Hử chút nào cả. Đối với những người khác, cậu không có cảm xúc gì hoặc rất chán ghét, thậm chí chỉ cần tiếp xúc thoáng qua với người lạ thôi cũng sẽ khiến cậu buồn nôn.
Có thể nói cậu chỉ chấp nhận và chủ động tiếp xúc với Quan Hử, còn những người khác, với cậu, cũng chỉ miễn cưỡng cho có lệ mà thôi. Vì để tồn tại và giao tiếp, cười một cái cho người ta thấy mình dễ gần, cuộc sống của họ cũng sẽ tốt hơn.
Nhất là sau khi cậu và Quan Hử thoát khỏi bọn buôn người, cho dù đã biết được Quan Hử có thể nói chuyện được, cũng không quá tự kỷ, nhưng vì thói quen đã hình thành từ nhiều năm khiến Quan Hử mất đi tính cách mà một con người bình thường nên có, lúc giao tiếp với những người khác sẽ khá khó khăn, những lúc như thế này, Tần Thiên Hạo luôn chủ động gánh vác trách nhiệm giúp anh mình giao lưu quen biết thêm.
Về chuyện Quan Hử không thích giao tiếp với người khác, thật ra Tần Thiên Hạo vô cùng vui vẻ, trong lòng cậu, thậm chí trong tận đáy lòng cậu mong rằng Quan Hử sẽ có thể giữ nguyên tính cách ‘cực tốt’ này cả đời, chỉ cho phép một mình cậu bước vào thế giới của anh ấy, anh ấy chỉ cần một mình cậu thôi là đủ rồi.
Cũng như bây giờ vậy, cho dù Tần Thiên Hạo rất ghét cô gái đang gọi mình, nhưng cậu cũng sẽ không tỏ vẻ khó chịu gì cả. Cậu không muốn mang lại phiền phức cho mình và Quan Hử chỉ vì mình không thể kiểm soát được cảm xúc, thế nên khi đứng trước mặt cô thiếu nữ gia cảnh khá giả này, Tần Thiên Hạo cảm thấy mình còn có thể nhẫn nhịn, nó vẫn còn trong phạm vi chịu đựng của cậu.
Thế nhưng…
Nếu cô ta dám làm gì vượt quá sức chịu đựng của cậu, cậu không dám bảo đảm sẽ không xảy ra chuyện gì đâu…
.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook