Ngôi Nhà Rác
Chương 13

Khi vừa trốn ra, Quan Hử và Tần Thiên Hạo từng nghĩ đến việc tìm đường về nhà. Nhưng trong ký ức của Quan Hử, từ khi còn bé đến giờ cũng chỉ có cảnh tượng những tên buôn người ấy áp bức bóc lột hành hạ nó, ngoài cái tên mà ba mẹ đã đặt cho, nó không còn nhớ bất kỳ thứ gì khác. Bất kể là gương mặt, giọng nói của cha mẹ hay nhà cửa đều không hề để lại chút ấn tượng gì trong nó.

Còn Tần Thiên Hạo thì không có cách liên lạc với người nhà, trong trí nhớ của cậu, cha mẹ rất hiếm khi xuất hiện, trong nhà chỉ có những cô bảo mẫu hoặc giáo viên lạ mặt cứ bị thay đổi theo định kỳ, điều này càng khiến ấn tượng của cha mẹ trong ký ức cậu càng thêm nhạt nhòa, cho dù có cố gắng thế nào chăng nữa cũng chẳng thể nhớ nổi bất kỳ thứ gì. Hơn nữa do chịu ám ảnh khi bị giam trong không gian tối với người chết, từng cơn ác mộng lúc đêm về gần như hành hạ tinh thần cậu trở nên bất bình thường, càng đừng nhắc đến chuyện tỉnh táo lại để nhớ đường về nhà.

Hai cậu bé luôn bị bọn buôn người giam giữ nghiêm ngặt, mỗi khi muốn chạy trốn sẽ bị bắt giữ và xử phạt tàn nhẫn, chuyện này đã để lại một nỗi ám ảnh lớn trong lòng cả hai. Thế nên khi tiếp xúc với người trưởng thành, họ luôn có lòng phòng bị và ấn tượng của những người đó trong họ luôn không tốt đẹp là bao. Không muốn nhờ vả người khác, sợ rằng những con người trưởng thành xa lạ ngoài kia sẽ có thể là một trong những thành viên của đội buôn người, sợ rằng bọn chúng sẽ một lần nữa dụ dỗ lừa gạt hoặc bắt cóc họ và giam họ vào nhà lao đáng sợ. Hai người chầm chậm đi men theo nơi mình vừa tìm được, cứ tiếp tục bước về phía trước, đi đến khi không còn sức nữa mới trông thấy một bãi đất rộng chứa đầy rác.

Các loại rác rưởi khác nhau bị vứt đi chất đầy trên mặt đất, có thứ ăn được cũng có thứ hữu dụng, còn rất nhiều rất nhiều những vật mà trước giờ hai người chưa từng thấy. Bấy giờ bụng hai người đã đói cồn cào, bèn đi vào trong đống rác rưởi hôi hám đó tìm kiếm, khi tìm thấy thứ gì có thể ăn được thì nhét vào miệng để lấp bụng. Sau đó, cả hai đi đến một chiếc xe tải nhỏ ở cách bãi rác không xa, chui qua cánh cửa đã bị hư vào bên trong, cùng ôm nhau sưởi ấm trải qua một đêm an lành.

Từng ngày cứ thế trôi đi, hai cậu bé Quan Hử và Tần Thiên Hạo bắt đầu bới móc thức ăn trong đống rác, ngày ngày đều cố gắng tìm kiếm những thứ trông khá sạch sẽ chưa bị hôi thối lấp bụng. Bên cạnh đó cũng tìm những vật dụng có thể giữ ấm và không thấm nước để trang trí thêm cho ‘tổ ấm’ của họ, tổ ấm chính là chiếc xe tải bị vứt đi đó.

Nhưng do còn quá nhỏ, đã thế còn luôn nhặt rác ăn, cuối cùng rồi sẽ có một ngày phát bệnh.

Ngày nọ, Quan Hử đang cùng Tần Thiên Hạo tìm kiếm thức ăn trong bãi rác, đột nhiên sắc mặt trở nên tái xanh. Nó muốn che miệng lại đã không kịp nữa rồi, chẳng mấy chốc đã nôn mửa liên tục, nôn hết lần này đến lần khác, gần như nôn cạn nước trong người, suy yếu đến mức sống không nổi nữa.

Thấy tình huống lúc ấy của Quan Hử, Tần Thiên Hạo với đôi môi khô đến nứt nẻ luôn ở bên cạnh giúp Quan Hử lau mồ hôi lạnh nhất thời không biết phải làm sao, cậu không biết làm cách nào mới cứu được Quan Hử. Cậu đút nước và thức ăn cho Quan Hử nhưng Quan Hử cứ nôn mãi không ngừng. Không thể cứ trơ mắt nhìn Quan Hử ngày càng suy yếu, cậu sợ hãi tột độ, không thể tưởng tượng nổi nếu Quan Hử chết rồi thì mình sẽ ra sao, cậu chỉ biết rằng phải tìm mọi cách để Quan Hử thoát khỏi tình trạng như thế này.

Dìu cậu bé cao hơn rất nhiều so với mình, Tần Thiên Hạo đi tìm người, mong họ có thể giúp đỡ.

Hai người chọn khu rác này làm nhà, một là do những lúc đói, lượng ‘thức ăn’ ở đây rất dồi dào, hai là do nơi này ít có ai đến, sẽ không gặp phải người xa lạ, cũng sẽ không bị những kẻ buôn người lừa gạt bắt về.

Nhưng lúc này đây, cho dù không muốn gặp người khác chăng nữa, cho dù có nguy cơ sẽ bị bọn buôn người bắt đi chăng nữa, vì Quan Hử ngã bệnh, Tần Thiên Hạo vẫn muốn mạo hiểm một phen, tìm người giúp đỡ mình.

Bước đi men theo con đường đầy cây hoa màu tím mà cậu và Quan Hử phát hiện được, sau khi đi được một lúc, Tần Thiên Hạo vui mừng trông thấy một thôn trang nhỏ. Bấy giờ toàn thân cậu đầy mồ hôi, vừa kéo vừa dìu Quan Hử, thay đổi đủ các loại tư thế mới có thể miễn cưỡng đưa Quan Hử tới nơi này.

Đỡ Quan Hử ngồi xuống một hòn đá cách thôn không xa nghỉ ngơi. Lúc này có một người đàn ông ra khỏi thôn, khi trông thấy hai cậu bé, người này dìu người nọ, đã thế toàn thân vừa bẩn còn bị bệnh, hắn hoảng sợ vội vàng chạy tới hỏi thăm tình hình.

Tần Thiên Hạo thấy người đàn ông chủ động bước đến hỏi, mặc dù hơi đề phòng nhưng vẫn nhanh chóng kể lại tình huống cơ thể của Quan Hử. Sau khi người đàn ông nghe xong, ngay lập tức dẫn hai người vào thôn, gọi vợ mình đến giúp đỡ.

Thì ra vợ người đàn ông từng là bác sĩ, ngày thường cũng giúp người trong thôn chữa một số bệnh vặt. Khi cô thấy tình trạng của Quan Hử liền dẫn cả hai vào nhà, đặt Quan Hử nằm lên giường, không hề chê người nó dơ bẩn. Sau khi khám bệnh, biết rằng hai cậu bé này không có tiền, họ cũng vẫn quyết định tiếp tục giúp đỡ chữa trị.

Vì thế, trong nhận thức của Quan Hử và Tần Thiên Hạo, hai người họ trở thành ‘người tốt’ chính thức đầu tiên trong những người trưởng thành. Người đàn ông và người phụ nữ giúp đỡ hai cậu bé là một đôi vợ chồng trung niên công tác bên ngoài lâu năm, cảm thấy cuộc sống thành thị chẳng bằng chốn nông thôn nên đã dọn về nơi đây hưởng thụ cuộc sống hạnh phúc yên bình. Người đàn ông tên Chu Thư Tuấn, còn người phụ nữ nên Thẩm Uyển Đình.

Hai vợ chồng mở một tiệm tạp hóa nhỏ trong thôn, khi người vợ mở cửa tiệm buôn bán sẽ tiện thể xem bệnh cho người trong thôn, còn người chồng trước đây là giáo sư thì nhận công việc dạy học cho các cô cậu bé.

Trong lúc Quan Hử dưỡng bệnh, dưới sự chỉ dẫn dịu dàng của người phụ nữ trung niên, rốt cuộc nó cũng biết được tầm quan trọng của việc vệ sinh sạch sẽ. Còn về những thứ thuốc phải uống khi bị bệnh, thật ra giá cả không hề thấp, đủ để nó mua rất nhiều những thức ăn ngon. Mặc dù hai vợ chồng miễn tất cả phí chữa bệnh cho nó, nhưng điều này đã giúp Quan Hử hiểu sâu một chuyện rằng: ngã bệnh cần có tiền để chữa, thế nhưng hai người họ lại không có tiền…

Sự thật phũ phàng ấy đã khắc sâu vào đầu Quan Hử.

Lần này bệnh có người khác giúp đỡ, nhưng nếu lần sau bệnh nữa thì phải bỏ tiền mua thuốc. Quan Hử biết, hiện giờ nó và Tần Thiên Hạo chỉ có thể tìm được thức ăn từ trong bãi rác mà thôi. Buổi tối thì cùng nhau nằm ngủ bên trong chiếc xe đã hỏng, đắp một số thứ mềm mại giữ ấm mà cả hai tìm được. Trên người không có lấy chút tiền nào, nếu sau này xảy ra chuyện gì thì biết làm sao?

Biết mình ngã bệnh do ăn thức ăn bị hư, Quan Hử im lặng và nghiêm túc lắng nghe những lời mà người phụ nữ trung niên dạy mình về một số điều quan trọng cần chú ý khi vệ sinh, nó cố gắng nhớ hết tất cả để sau này chú ý hơn, biết phải làm thế nào để vệ sinh cá nhân, nơi ở, rồi những vấn đề lặt vặt trong cuộc sống.

Nhưng khi nghe người phụ nữ trung niên nói rằng tốt nhất nên mua thức ăn mới về ăn mới an toàn, đừng nhặt rác nữa, nếu không sẽ bị bệnh như lần này. Nhưng đối với việc nhặt rác rưởi, Quan Hử nghĩ rằng họ không thể không nhặt rác được, bởi nếu không nhặt thì họ sẽ không có gì để ăn. Trước khi kịp ngộ độc thức ăn thì đã bị chết đói rồi, cuộc sống sao mà gian nan…

Vì vậy Quan Hử ghi nhớ thật kỹ câu nói quan trọng của người phụ nữ trung niên, đó là phải rèn luyện sức khỏe mình cho thật tốt, nâng cao sức đề kháng và miễn dịch của mình mới chống đỡ được bệnh tật. Vì thế, từ đó về sau, Quan Hử luôn kiên trì rèn luyện, giữ vững quyết tâm cải thiện sức khỏe, cũng nhân đó tạo cho Tần Thiên Hạo thói quen rèn luyện thân thể, khiến cho sau này sức khỏe của hai người nọ quả thật tốt hơn nhiều.

Trông thấy hai cậu bé không rõ xuất thân, đã thế vẻ ngoài lại nhếch nhác thảm thương đến thế, đôi vợ chồng trung niên lương thiện ấy hỏi thăm một số vấn đề về gia đình của họ. Nhưng ngay cả chính bản thân Quan Hử và Tần Thiên Hạo cũng không nhớ rõ chuyện này, trả lời cứ úp úp mở mở. Thái độ như thế lại khiến đôi vợ chồng trung niên cho rằng họ là trẻ mồ côi, bèn tỏ ý muốn nuôi dưỡng, để họ sống được tốt hơn. Nhưng Quan Hử và Tần Thiên Hạo không chấp nhận đề nghị này, lòng phòng bị và cảnh giác của họ với người ngoài rất lớn, chưa hết bệnh đã nhanh chóng trở về chỗ xe rác của mình, về lại ‘ngôi nhà’ chính thức của mình.

Cảm thấy không thể thuyết phục và ngăn cản ý chí quyết tâm muốn rời khỏi của hai cậu bé, sợ rằng thái độ kiên quyết quá sẽ khiến chúng nảy sinh cảnh giác rồi bỏ trốn mất dạng. Đôi vợ chồng trung niên chỉ có thể dạy hai cậu bé về những thường thức trong cuộc sống và đưa ra một số đề nghị hữu ích, bên cạnh đó cũng dạy Quan Hử và Tần Thiên Hạo chọn nhặt những thứ gì trong bãi rác để mang đến trạm thu gom rác thải bán lấy tiền. Dùng cách này để kiếm tiền, số tiền kiếm được có thể dùng để mua thức ăn tươi ngon sạch sẽ, không cần phải suốt ngày lục tung rác rưởi rồi ăn trúng những thứ dơ bẩn để rồi sinh bệnh.

Sau khi Quan Hử và Tần Thiên Hạo biết được cách kiếm tiền này thì bắt đầu thực hành ngay. Hai người trở lại bãi rác, tìm kiếm và thu thập những loại rác có thể bán lấy tiền, sau đó đi một đoạn đường khá xa đến trạm thu gom rác, dùng phế phẩm mà mình tìm được đổi lấy khoản tiền đầu tiên trong đời của hai người.

Với số tiền đầu tiên kiếm được, Quan Hử đến một cửa hàng ở gần đó, dùng nó để đổi lấy cái bánh bao nóng hổi mới ra lò không chứa bất kỳ loại thuốc nào.

Hai cậu bé chia bánh bao ra làm hai, cứ như thế từng ngụm ăn vào, một người nửa cái bánh bao lót bụng. Đây là phần thức ăn tươi ngon đầu tiên mà chúng ăn trong biết bao nhiêu ngày nay, hương vị ấy ngon hơn biết bao nhiêu lần so với trong tưởng tượng của chúng. Từ đó về sau, hai người bắt đầu công việc mỗi sớm thức dậy lục rác bán đi để đổi tiền. Số tiền kiếm được không nỡ dùng hết sẽ để dành một phần, phần còn lại thì mua những thức ăn giá rẻ.

Thế nhưng số thức ăn mua được sao mà đủ để lấp đầy bụng hai cậu bé đang trong tuổi dậy thì chứ. Nhưng bởi vì sau lần gặp gỡ những người trong thôn kia, đôi vợ chồng đó đã biết nơi ở lâm thời của chúng, bèn thường xuyên đến gần bãi rác thăm hai người, còn mang theo một số rau cải trái cây mà họ tự trồng.

Nhắc đến người trong thôn, gần như nhà nào cũng tự trồng tự ăn cả, Quan Hử và Tần Thiên Hạo ngày ngày cuốc bộ đi thật xa, sau lưng đeo những cái túi to đùng trông còn nặng hơn cả họ, sau đó cầm số tiền mình vất vả lắm mới kiếm được, đi vào thôn với một tâm trạng thấp thỏm đề phòng, muốn tìm chỗ bán hạt giống và cây non trong thôn về tự trồng.

Những người dân mộc mạc lương thiện trong thôn đã biết hai cậu bé này từ lâu qua lời kể của đôi vợ chồng, biết rằng hai người là đôi anh em ‘đáng thương’ tính tình kỳ quặc và rất đề phòng người lạ, thế nên gần như là dùng mức giá thấp nhất chỉ mang tính tượng trưng để bán đủ loại rau cải hạt giống chất lượng tốt cho Quan Hử và Tần Thiên Hạo, để chúng về trồng nhiều một ít, còn nhiệt tình chỉ dạy cho chúng phải chăm sóc thế nào để nó mọc nhanh sống khỏe.

Sau nhiều lần trồng thất bại, dưới sự kiên trì và không ngừng nỗ lực của cả hai, những ngày tháng sau này, Quan Hử và Tần Thiên Hạo đã có thể ăn được số rau cải do chính tay mình trồng.

Hơn nữa trước sự nhiệt tình khôn xiết của đôi vợ chồng trung niên, hai người vốn rất đề phòng người ngoài đã dần quen thuộc với người trong thôn, mỗi hộ gia đình đều có trồng những cái cây thật to nở rộ những bông hoa màu tím.

Nghe kể rằng, cái cây nở hoa màu tím này có tên là đại! thụ, còn thôn này tên gọi là thôn!, số người trong thôn không nhiều, chỉ có vài trăm người mà thôi. Quan hệ giữa mọi người trong thôn rất tốt, cuộc sống hằng ngày cũng vô cùng an nhàn vui vẻ, mỗi lần ra đường gần như không cần phải khóa cửa, quả là một thôn làng yên vui không hề có tranh chấp hay trộm cắp. (Bản raw của mình ghi cái tên thôn là vậy nên mình tạm để vậy nha)

Sau khi biết Quan Hử và Tần Thiên Hạo chỉ biết một số chữ, người đàn ông trung niên đã lâu năm làm thầy sao mà chịu đựng được khi thấy hai cậu bé không biết chữ mà lại không đi học chứ, hắn bèn tận tình chỉ dạy cho chúng nhiều chữ hơn và một số lý lẽ đơn giản, kéo chúng đến học cùng với bọn trẻ trong thôn. Quan Hử và Tần Thiên Hạo không chỉ được học đọc, học viết, học đếm số, lịch sử, vân vân, mà còn bị người đàn ông trung niên ép buộc tiếp nhận rất nhiều tri thức khác.

Bởi vì lòng cảnh giác quá cao và bị ảnh hưởng bởi những áp lực cuộc sống do trước đây bị bọn buôn người bắt cóc, cá tính của Quan Hử có đôi chút tự kỷ, không dễ để trở về bình thường như bao cậu bé cô bé khác. Tuy có thể nói chuyện, nhưng nó đã quen im lặng rồi, thông thường gần như không hay hé môi nửa lời. Vả lại chỉ cần có người xa lạ nào đó đứng bên cạnh, nó đều sẽ vô cùng lúng túng, cảm thấy khó chịu và kỳ quặc vô cùng. Lúc bấy giờ, nó sẽ tập trung hết tất cả tinh thần của mình lên khối gỗ nhỏ đang được điêu khắc trong tay.

Những vật phẩm nhỏ bằng gỗ mà nó khắc ra hôm nọ được một cụ già trong thôn thấy được lúc đến tiệm tạp hóa của đôi vợ chồng mua đồ. Cụ già vốn là một người thợ lâu năm yêu thích việc điêu khắc đồ gỗ, khi trông thấy những vật phẩm được Quan Hử điêu khắc ra, thứ nào cũng rất tinh xảo tỉ mỉ, hình dạng đơn giản, tạo hình lại đẹp khiến ông bất ngờ vô cùng. Thế là ông nóng lòng muốn kéo Quan Hử đến chỗ mình học cách điêu khắc gỗ.

Ban đầu Quan Hử không muốn, vả lại nó không quen việc tiếp xúc với người ngoài, nếu có thêm thời gian nó thà rằng ra ngoài tìm thêm rác để bán lấy tiền. Thế nhưng khi nghe ông cụ bảo rằng điêu khắc ra một cái ghế có thể bán được tiền, đã thế số tiền kiếm được còn nhiều hơn việc bán rác. Quan Hử trầm ngâm một lúc lâu, cuối cùng vẫn quyết định học thử xem sao.

Vài năm sau, ông cụ qua đời, Quan Hử lặng lẽ điêu khắc một chiếc ghế gỗ tuy mộc mạc nhưng có kiểu dáng mà ông cụ rất thích, dùng làm di vật hỏa táng cùng với ông cụ, xem như quà đưa tiễn. Còn tay nghề của nó lúc này đã vô cùng thành thạo rồi. Con trai của ông cụ tuy không kế thừa sự nghiệp của ông nhưng vẫn tiếp tục kinh doanh những vật gia dụng bằng gỗ, mỗi tháng lúc anh ra thành phố thăm con gái đang học tập ở đó, sẽ sẵn tiện mang những vật dụng mà Quan Hử làm ra đem bán cho những chỗ thân quen, anh cũng rất yêu thích cửa hàng đồ gỗ chế tác thủ công do cha mình mở, thế nên số tiền bán được anh đều đưa hết cho Quan Hử.

Mặc dù số tiền vốn dùng để mua gỗ rất lớn, nhưng giá cả thế này so với thị trường cũng không phải rất đắt. Cũng vì Quan Hử vốn chẳng có danh tiếng gì như ông cụ, chỉ có tay nghề mà thôi. Một Quan Hử vốn từ đầu chỉ muốn dựa vào tay nghề để kiếm tiền, không cảm thấy mình thiệt thòi gì cả, nó chỉ cần cầm được số tiền ấy trong tay là đã có thể mua thức ăn lấp đầy bụng mình và Tần Thiên Hạo, còn có thể tích góp một số tiền thừa, đối với nó thế này đã đủ rồi.

Những tháng ngày bây giờ không còn phải lo lắng hoảng sợ như trước nữa, không còn bị người mắng nhiếc đánh đập, không còn ai ức hiếp họ, họ có thể tự mình mua được những món ăn nóng hổi, họ có thể yên tâm ngủ đến khi ánh bình minh đầu tiên của ngày mới đặt chân xuống mặt đất, càng có thể dựa dẫm và bầu bạn với nhau hưởng thụ cuộc sống. Với hoàn cảnh bây giờ, Quan Hử và Tần Thiên Hạo đã cảm thấy rất mãn nguyện và ấm no rồi.

(Chú thích của tác giả: Sợ mọi người thắc mắc sau này trong thôn sẽ xuất hiện nhiều người họ ‘Đào’ nên mình giải thích một tí, thật ra thôn này có thể xem như là thôn họ Đào, những người dân ở đây đa số đều họ Đào, cho nên khi mọi người trông thấy nhiều người họ Đào thì thật ra không phải là người cùng một nhà đâu, mà chỉ là cùng họ thôi, mong mọi người không thắc mắc.)

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương