Ngốc Nghếch Và Phúc Hắc: Hoan Hỉ Tiểu Oan Gia
-
Chương 24: Thật sự không có cách nào tốt hơn 2
“……” Mẹ Đào Tử không còn gì để nói nhìn con giá mình, ai, cùng là trẻ con giống nhau, sao lại khác biệt quá lớn như vậy.Đào Tử lúc không có gì làm cũng đến giúp mình gói sủi cảo, nhưng mà cũng gói thành nghiên ngã xiêu vẹo, còn Trần Trần người ta chưa gói lần nào, vừa ra tay là một cái sủi cảo xinh đẹp.
Nhưng mà nghĩ đi nghĩ lại thì Đào Tử cũng chỉ mới sáu tuổi, so ra nhỏ hơn Trần Trần hai tuổi, có thế gói sủi cảo như vậy cũng đã là không tệ.
Cứ nghĩ vậy đi, liền sẽ thấy được an ủi trong lòng rất nhiều.
Có Thẩm Mặc Trần giúp, sủi cảo gói rất nhanh, không lâu sau, trong lồng trúc đã đầy ấp những viên sủi cảo no tròn.
Mẹ Đào Tử vô cùng hài lòng đi chuẩn bị nước dùng, dể lại Đào Tử và Thẩm Mặc Trần trong phòng, mắt to trừng mắt bé.“ Chuyện này.. Ông xã.. anh còn giận sao?” Đào Tử cẩn thận nhìn Thẩm Mặc Trần mộtcái, suy nghĩ nữa ngày, vẫn là bé nên đánh vỡ im lặng thì hơn.
“Hứ.” Thẩm Mặc Trần nhìn bé một cái, tiếp tục cầm sách trên bàn lên nghiêm túc đọc.
Lại đụng phải lỗ mũi.
Đào Tử hậm hực sờ sờ đầu, dứt khoát rời ghế chạy vào bếp giúp mẹ.
Cơm chiều xong, mẹ Đào Tử giúp hai đứa bé tắm rửa sạch sẽ, lại cầm một cái chăn mới đến bên giường Đào Tử, bắt đầu hối thúc hai đứa bé nahnh đi ngủ.
“Trẻ con ngủ sớm dậy sớm nào!” Mẹ Đào Tử chống nạnh, đứng ở cửa phòng, lời lẽ chính đáng dạy bảo trẻ, sau đó về phòng mình xem TV.
Đào Tử cùng Mặc Trần mỗi người một chăn ngồi trên giường, mặt đối mặt nhìn nhau.
Thẩm Mặc Trần có thói quen đọc sách trước khi ngủ, vì thế mở đèn bàn, dựa đầu giường, đọc sách.
Đào Tử cuộn trong chăn, nhìn ánh đèn rọi vào sườn mặt cậu, lông mi thật dài, lại cong vút, bây giờ đnag rủ xuống, lưu lại một bóng ở hốc mắt, mũi cậu thật thẳng, lúc đọc sách còn nhấp môi, Đào Tử nhìn nhìn, không biết ngủ khi nào.
Rốt cuộc ánh mắt Thẩm Mặc Trần cũng rời khỏi cuốn sách chuyển đến trên gương mặt đang ngủ say của Đào Tử.
Khuôn mặt bé trắng nõn, lúc này lại được ủ trong chăn, mà có chút ửng hồng, mắt to thường ngày luon tròn xoe giờ nhắm chặt, từng sợi lông mi ngắn dài trong lúc ngủ mơ nhẹ nhàng run rẩy, cái miệng nhỏnhắn hồng hào kia hơi mở, bộ dáng nhìn qua thật sự rất đáng yêu, hơi thở đều đều từ cánh mũi nhỏnhắn.
“Ngốc muốn chết!” đôi mày xinh đẹp của Thẩm Mặc Trần nhíu lại, nhìn Đào Tử đang ngủ say mà nhỏgiọng lẩm bẩm, nghĩ nghĩ đưa tay ra dùng sức véo lấy má mượt mà của Đào Tử, mặt bé sờ thật mềm mại thật thích, dùng sức một chút, cái miệng nhỏ vốn đang chu chu ra bị kéo thành một đường thẳng tắp.
Rốt cuộc Thẩm Mặc Trần cũng hài lòng mà cong khóe miệng, tắt đèn, nằm cạnh Đào Tử mà ngủ.
Ban đêm trong lúc ngủ mơ màng, đột nhiên cảm thấy được có cái gì đó không ngừng kéo kéo chăn mình, Thẩm Mặc Trần trở mình, liền bị Đào Tử nhào vào lòng ôm chặt, một đôi chân nhỏ ngoài ý muốn gác lên người mình.
Lại nữa rồi....
Thẩm Mặc Trần bất đắc dĩ mà mắt trợn trắng, tay chân đem ra,đem đào tửu đnag dính trên người mình kéo ra.
“Oa ——!!” không hề ngoài ý muốn, bên tai lại vang lên tiếng khóc của Đào Tử, bây giờ là đang đêm, lại có vẻ càng chói tai hơn.
Nhưng mà nghĩ đi nghĩ lại thì Đào Tử cũng chỉ mới sáu tuổi, so ra nhỏ hơn Trần Trần hai tuổi, có thế gói sủi cảo như vậy cũng đã là không tệ.
Cứ nghĩ vậy đi, liền sẽ thấy được an ủi trong lòng rất nhiều.
Có Thẩm Mặc Trần giúp, sủi cảo gói rất nhanh, không lâu sau, trong lồng trúc đã đầy ấp những viên sủi cảo no tròn.
Mẹ Đào Tử vô cùng hài lòng đi chuẩn bị nước dùng, dể lại Đào Tử và Thẩm Mặc Trần trong phòng, mắt to trừng mắt bé.“ Chuyện này.. Ông xã.. anh còn giận sao?” Đào Tử cẩn thận nhìn Thẩm Mặc Trần mộtcái, suy nghĩ nữa ngày, vẫn là bé nên đánh vỡ im lặng thì hơn.
“Hứ.” Thẩm Mặc Trần nhìn bé một cái, tiếp tục cầm sách trên bàn lên nghiêm túc đọc.
Lại đụng phải lỗ mũi.
Đào Tử hậm hực sờ sờ đầu, dứt khoát rời ghế chạy vào bếp giúp mẹ.
Cơm chiều xong, mẹ Đào Tử giúp hai đứa bé tắm rửa sạch sẽ, lại cầm một cái chăn mới đến bên giường Đào Tử, bắt đầu hối thúc hai đứa bé nahnh đi ngủ.
“Trẻ con ngủ sớm dậy sớm nào!” Mẹ Đào Tử chống nạnh, đứng ở cửa phòng, lời lẽ chính đáng dạy bảo trẻ, sau đó về phòng mình xem TV.
Đào Tử cùng Mặc Trần mỗi người một chăn ngồi trên giường, mặt đối mặt nhìn nhau.
Thẩm Mặc Trần có thói quen đọc sách trước khi ngủ, vì thế mở đèn bàn, dựa đầu giường, đọc sách.
Đào Tử cuộn trong chăn, nhìn ánh đèn rọi vào sườn mặt cậu, lông mi thật dài, lại cong vút, bây giờ đnag rủ xuống, lưu lại một bóng ở hốc mắt, mũi cậu thật thẳng, lúc đọc sách còn nhấp môi, Đào Tử nhìn nhìn, không biết ngủ khi nào.
Rốt cuộc ánh mắt Thẩm Mặc Trần cũng rời khỏi cuốn sách chuyển đến trên gương mặt đang ngủ say của Đào Tử.
Khuôn mặt bé trắng nõn, lúc này lại được ủ trong chăn, mà có chút ửng hồng, mắt to thường ngày luon tròn xoe giờ nhắm chặt, từng sợi lông mi ngắn dài trong lúc ngủ mơ nhẹ nhàng run rẩy, cái miệng nhỏnhắn hồng hào kia hơi mở, bộ dáng nhìn qua thật sự rất đáng yêu, hơi thở đều đều từ cánh mũi nhỏnhắn.
“Ngốc muốn chết!” đôi mày xinh đẹp của Thẩm Mặc Trần nhíu lại, nhìn Đào Tử đang ngủ say mà nhỏgiọng lẩm bẩm, nghĩ nghĩ đưa tay ra dùng sức véo lấy má mượt mà của Đào Tử, mặt bé sờ thật mềm mại thật thích, dùng sức một chút, cái miệng nhỏ vốn đang chu chu ra bị kéo thành một đường thẳng tắp.
Rốt cuộc Thẩm Mặc Trần cũng hài lòng mà cong khóe miệng, tắt đèn, nằm cạnh Đào Tử mà ngủ.
Ban đêm trong lúc ngủ mơ màng, đột nhiên cảm thấy được có cái gì đó không ngừng kéo kéo chăn mình, Thẩm Mặc Trần trở mình, liền bị Đào Tử nhào vào lòng ôm chặt, một đôi chân nhỏ ngoài ý muốn gác lên người mình.
Lại nữa rồi....
Thẩm Mặc Trần bất đắc dĩ mà mắt trợn trắng, tay chân đem ra,đem đào tửu đnag dính trên người mình kéo ra.
“Oa ——!!” không hề ngoài ý muốn, bên tai lại vang lên tiếng khóc của Đào Tử, bây giờ là đang đêm, lại có vẻ càng chói tai hơn.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook