Ngốc Nghếch Và Phúc Hắc: Hoan Hỉ Tiểu Oan Gia
-
Chương 23: Thật sự không có cách nào tốt hơn 1
Chờ đến khi tan học, Đào Tử còn chưa sắp xếp sách vở xong thì Lý Đình Đinh ngồi bên cạnh chọc chọc tay bé, nhỏ giọng nói “ Đào Tử, ông xã cậu đến đón cậu tan học kìa.”
Đào Tử nhìn nhìn ra bên ngoài, thật đúng là Thẩm Mặc Trần đang đứng đợi.
Có vài nữ sinh trong lớp tò mò mà nhìn ra ngoài, Trần Hiểu Hinh ngồi phia ssau các bé cũng trộm nhìn Thẩm Mặc Trần.
Đào Tử nhanh chóng thu dọn sách vở, nhảy nhót rời lớp, nắm lấy ta Thẩm Mặc Trần cười tủm tỉm nói: “đi thôi”
Thẩm Mặc Trần nhíu nhíu mày nhìn tay mình bị bé nắm chặt, nhưng cũng không hất ra.
Lúc về đến nhà, đúng lúc mẹ Đào Tử đang làm bánh, thấy hia đứa nhỏ tay trong tay đi về, cười trêu chọc: “ Đào Tử, Trần Trần, các con về rồi à?”
“Dạ” Đào Tử buông tay Thẩm Mặc Trần ra, chạy đến bên người mẹ, đem cặp sách đặt lên ghế, vô cùng hưng phấn xắn tay áo nói” Mẹ ơi,để con giúp mẹ.”
“Ngưng, ngưng, ngưng” Mẹ Đào Tử nhanh tay ngăn cản bé đang xông vao cục bột, đem tay bé lật qua lật lại nhìn nhìn, nhíu mày hỏi “ Làm sao tay lại dơ như vậy, đi rửa tay trước rồi làm bài tập đi, làm xong thì đến giúp mẹ.”
“Dạ..” Đào Tử không vui bĩu môi, từ trên ghế nhảy xuống, nhìn Thẩm Mặc Trần còn đnag đứng giữa nhà, ngoắc tay vẫy vẫy cậu, nói” đi thôi, chúng ta đi rửa tay”
Thẩm Mặc Trần ngẩn đầu nhìn mẹ Đào Tử, nghĩ nghĩ vẫn là nên chào hỏi “ Con chào dì.”
“Ừm, Trần Trần thật ngoan, nhanh đi rửa tay rồi làm bài tập đi, một chút nữa là ăn được rồi, hôm nay chú con có xã giao bên ngoài tối không về, nên chỉ có ba chúng ta thôi.”
“Dạ.” Thẩm Mặc Trần gật đầu, liền đi theo Đào Tử rửa tay.
Hai bé làm xong bài tập, Đào Tử liền tung tăng đi giúp mẹ làm bánh, Thẩm Mặc Trần gồi bên cạnh cầm một cuốn sách ngoại ngữ mà đọc, vừa đọc sách vừa nhìn bé làm bánh.
Mẹ Đào Tử gói sủi cảo, tròn tròn no đủ, rất giống tiểu nguyên bảo, nhìn lại sủi cảo Đào Tử làm, thậtgiống người say rượu, ngã trái ngã phải.
Thẩm Mặc Trần nhìn nửa ngày, rốt cuộc nhìn không được, ném sách trong tay đi, chạy đến cạnh bé, lấy vỏ sủi cảo trên tay bé, giọng nói rầu rầu.” Vẫn là để anh làm, em thật sự chính là lãng phí nguyên liệu.”
“A?” Đào Tử trơ mắt nhìn vỏ sủi cảo trên tay bị Thẩm Mặc Trần đoạt đi, lại xem anh vô cùng thành thạo mà dùng cái muỗng lấy nhân, đặt giữa vỏ sủi cảo, tay nhỏ đem vỏ dán lại, sau đó nhẹ nhàng nắn, mộtcái sủi cảo tròn vo liền ngoan ngoãn nằm trong lòng tay cậu.
“Trần Trần còn biết gói sủi cảo a?” Mẹ Đào Tử nhìn cậu thành thạo như vậy, không khỏi tò mò.
“Dạ, không.” Cậu dứt khoát trả lời, sau đó liếc mắt nhìn Đào Tử bên cạnh, tiếp tục gói sủi cảo vừa nóithêm” Vừa rôi, thấy dì làm nên con biết.”
“Oa, ông xã thật lợi hại.” Mặt Đào Tử đầy sùng bái nhìn cậu.
“……” Mẹ Đào Tử không còn gì để nói nhìn con giá mình, ai, cùng là trẻ con giống nhau, sao lại khác biệt quá lớn như vậy.Đào Tử lúc không có gì làm cũng đến giúp mình gói sủi cảo, nhưng mà cũng gói thành nghiên ngã xiêu vẹo, còn Trần Trần người ta chưa gói lần nào, vừa ra tay là một cái sủi cảo xinh đẹp.
Đào Tử nhìn nhìn ra bên ngoài, thật đúng là Thẩm Mặc Trần đang đứng đợi.
Có vài nữ sinh trong lớp tò mò mà nhìn ra ngoài, Trần Hiểu Hinh ngồi phia ssau các bé cũng trộm nhìn Thẩm Mặc Trần.
Đào Tử nhanh chóng thu dọn sách vở, nhảy nhót rời lớp, nắm lấy ta Thẩm Mặc Trần cười tủm tỉm nói: “đi thôi”
Thẩm Mặc Trần nhíu nhíu mày nhìn tay mình bị bé nắm chặt, nhưng cũng không hất ra.
Lúc về đến nhà, đúng lúc mẹ Đào Tử đang làm bánh, thấy hia đứa nhỏ tay trong tay đi về, cười trêu chọc: “ Đào Tử, Trần Trần, các con về rồi à?”
“Dạ” Đào Tử buông tay Thẩm Mặc Trần ra, chạy đến bên người mẹ, đem cặp sách đặt lên ghế, vô cùng hưng phấn xắn tay áo nói” Mẹ ơi,để con giúp mẹ.”
“Ngưng, ngưng, ngưng” Mẹ Đào Tử nhanh tay ngăn cản bé đang xông vao cục bột, đem tay bé lật qua lật lại nhìn nhìn, nhíu mày hỏi “ Làm sao tay lại dơ như vậy, đi rửa tay trước rồi làm bài tập đi, làm xong thì đến giúp mẹ.”
“Dạ..” Đào Tử không vui bĩu môi, từ trên ghế nhảy xuống, nhìn Thẩm Mặc Trần còn đnag đứng giữa nhà, ngoắc tay vẫy vẫy cậu, nói” đi thôi, chúng ta đi rửa tay”
Thẩm Mặc Trần ngẩn đầu nhìn mẹ Đào Tử, nghĩ nghĩ vẫn là nên chào hỏi “ Con chào dì.”
“Ừm, Trần Trần thật ngoan, nhanh đi rửa tay rồi làm bài tập đi, một chút nữa là ăn được rồi, hôm nay chú con có xã giao bên ngoài tối không về, nên chỉ có ba chúng ta thôi.”
“Dạ.” Thẩm Mặc Trần gật đầu, liền đi theo Đào Tử rửa tay.
Hai bé làm xong bài tập, Đào Tử liền tung tăng đi giúp mẹ làm bánh, Thẩm Mặc Trần gồi bên cạnh cầm một cuốn sách ngoại ngữ mà đọc, vừa đọc sách vừa nhìn bé làm bánh.
Mẹ Đào Tử gói sủi cảo, tròn tròn no đủ, rất giống tiểu nguyên bảo, nhìn lại sủi cảo Đào Tử làm, thậtgiống người say rượu, ngã trái ngã phải.
Thẩm Mặc Trần nhìn nửa ngày, rốt cuộc nhìn không được, ném sách trong tay đi, chạy đến cạnh bé, lấy vỏ sủi cảo trên tay bé, giọng nói rầu rầu.” Vẫn là để anh làm, em thật sự chính là lãng phí nguyên liệu.”
“A?” Đào Tử trơ mắt nhìn vỏ sủi cảo trên tay bị Thẩm Mặc Trần đoạt đi, lại xem anh vô cùng thành thạo mà dùng cái muỗng lấy nhân, đặt giữa vỏ sủi cảo, tay nhỏ đem vỏ dán lại, sau đó nhẹ nhàng nắn, mộtcái sủi cảo tròn vo liền ngoan ngoãn nằm trong lòng tay cậu.
“Trần Trần còn biết gói sủi cảo a?” Mẹ Đào Tử nhìn cậu thành thạo như vậy, không khỏi tò mò.
“Dạ, không.” Cậu dứt khoát trả lời, sau đó liếc mắt nhìn Đào Tử bên cạnh, tiếp tục gói sủi cảo vừa nóithêm” Vừa rôi, thấy dì làm nên con biết.”
“Oa, ông xã thật lợi hại.” Mặt Đào Tử đầy sùng bái nhìn cậu.
“……” Mẹ Đào Tử không còn gì để nói nhìn con giá mình, ai, cùng là trẻ con giống nhau, sao lại khác biệt quá lớn như vậy.Đào Tử lúc không có gì làm cũng đến giúp mình gói sủi cảo, nhưng mà cũng gói thành nghiên ngã xiêu vẹo, còn Trần Trần người ta chưa gói lần nào, vừa ra tay là một cái sủi cảo xinh đẹp.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook