Ngọc Cẩm Tú Phượng Hoàng Uy Vũ
-
Chương 5: Không có thực lực
Liền tức tới đây xương hắn nát bấy chẳng còn khả năng di chuyển, đòn tiếp theo nhanh chóng tới, nắm đấm khổng lồ phủ bóng trước mặt hắn, tên này không né mà lại cố sức khom lưng dậy che cho con bé. Đòn đó xé gió lao tới tạo một vụ nổ cực lớn. Bụi mù che phủ toàn bộ mặt đất, vừa lúc bụi mù tan đi hết.
Thấp thoảng sau lớp bụi mỏng có thể thấy rõ con quoái vật hiện ra với chỉ một nửa thân thể không lành lặn, chẳng biết bị thứ gì xé toạc người, ruột gan phèo phổi lần lượt đổ ập xuống, tên đó nheo mày đau đớn, vẫn chưa chết sao chuyện gì xảy ra vậy
Hắn kiểm tra một lượt trên con bé rồi mới ngã người chứng kiến cảnh kinh hoàng, vừa khi thấy con ngươi của hắn teo đến cực độ rùng mình kinh sợ. Hắn đến nôn mất
Rốt cuộc là con quoái vật này bị sao đây? , là ai đã làm? , rốt cuộc kẻ này lai lịch thế nào? ,...... Đầu hắn như đặt ra vạn câu hỏi, hắn nhích nhẹ người đau đớn, thân thể chẳng nhúc nhíc nổi nữa.
Ở cái cột cao ngất.
- Chà còn có cách này nữa sao hay thật
Cẩm Tú cất giọng vẻ trầm trồ
Băng Châu liền cười mỉm một cách sắc bén mắt nhìn vào chiếc nhẫn đang có một con hổ nhỏ đứng trên đấy.
- Không được dùng tới pháp thuật thì hẳn được dùng đến linh thú chứ.
Tiểu Yến nghe vậy cũng ầm ờ suy nghĩ một lúc
-Chắc là được đấy
Con bé ngẫm nghĩ một cách không chắc chắn đang lúc này Băng Châu liền cất giọng cắt ngang sự không chắc chắn đó
- Đến xem tên kia thế nào đã, ta thấy tên đó khá thú vị rồi đấy
Băng Châu nở một nụ cười khó hiểu
Tiểu Yến cũng thôi băn khoăn vững giọng
- Được vậy theo tỷ đi
2 ánh mắt kia nhìn sang phía Cẩm Tú chờ đợi một câu trả lời, Cẩm Tú liền nhảy xuống khỏi cái cột cao đấy.
- Tiểu Yến cũng đã đi rồi ta còn ở lại làm gì
Tiểu Yến liền cười mỉm, rõ tò mò vậy mà còn làm cao, tính cách tỷ tỷ này con bé nắm rõ quá mà, miệng cười tủm tỉm, con bé cũng nhảy xuống chạy theo.
Băng Châu thì chậm rãi một cách thản nhiên.
Bọn họ tới nơi liền đưa mắt nhìn tên thanh niên bạo gan, tiểu Yến nhìn qua thân thể hắn một lần liền thích thú.
-Bị thương cũng không nhẹ
Nàng nói cười cợt
Tên thanh niên nhăn mặt đau đớn, miệng nghiến răng chịu đau nhìn sang cô bé bên cạnh
-Xem thử cô nhóc kia có bị thương không
Băng Châu mắt liền ngạt nhiên bước tới sát trước hắn. Ánh mắt lạnh rét nhìn hắn, miệng mỉm cười khó hiểu.
-không sao con bé chỉ bất tỉnh
Tên thanh niên bị thương nặng sắp chết còn nghĩ đến người khác,kẻ ngốc như hắn thế gian vẫn còn sao.
Cẩm Tú nhìn hắn tay liền đẩy lưng tiểu Yến.
-Đến giờ của muội rồi đấy
Tiểu Yến liền hiểu tỷ ấy muốn cứu hắn, việc này không cần nói con bé cũng sắn sàng rồi tay dơ 3 ngón miệng cười tươi.
-Khá nặng 30 đồng bạc người đồng ý không
Hắn liền khẽ nhích môi cười, hắn là Trang Tiêu con của gia tộc Trang gia hắn chỉ là đứa vô dụng, chí dũng nhưng lại vô lực. Trong nhà hắn chỉ như đứa con rơi thậm chí còn chẳng bằng mấy tên gia nô trong nhà, ngày ngày đối diện với những con mắt khinh bỉ, hắn chỉ là con của vợ thứ trong nhà, thân phận chỉ được coi là con ghẻ còn chẳng bằng con chó trong Trang gia. Huynh trưởng của hắn là Trang Nhựt tuy năm nay mới 20 tuổi nhưng đã đột phá cấp giới thượng tố, nằm ở tôn linh sư sơ cấp chẳng mấy chốc sẽ đột phá lên hoàng tố, đạo nhân tiên sĩ trong thiên hạ cũng phải kinh nể, kiêng dè hạ mình. Hắn đi tới đâu uy khí tới đấy. Sư đệ Trang Hào của hắn năm nay cũng chỉ mới 6 tuổi đã đột phá tới cấp giới thiết khiến nằm cấp bậc bậc thầy linh sư trung cấp, tuổi còn nhỏ mà đã đạt được cấp độ đáng ngại đạo giới không ai không trầm trồ, miệng còn phải thốt lên rằng nhân tài hiếm có, Trang gia đời đời đều là bậc thầy về tu luyện. Đến hắn thì lại như một hạt sạn lọc không sạch, thể chất hắn vốn yếu không thể rèn luyện nổi đạo hạnh đến nay 18 tuổi vẫn chỉ lác đác ở bậc phàm nhân tới thuật ảnh đơn giản nhất hắn cũng không thi triển nổi, dù hắn có cố sức tới đâu không có căn cơ thì cũng chỉ bất lực, tiếng thơm khó loan tiếng xấu thì như gió thổi mùi hương khắp chốn những tiên nhân đạo sĩ đều biết rõ tiếng xấu của hắn mà cười ngạo nghễ trang gia mà có một kẽ bất tài vô dụng vậy sao, may sao hắn không hề nản chí, không học được đạo căn hay tiên căn thì học kiếm pháp, kì lạ là hắn học kiếm pháp lại rất nhanh thành thạo dù bộ kiếm pháp có khó tới đâu chỉ lướt qua hắn đã có thể hiểu được huyền cơ trong đó, tiếc thay kiếm pháp uy lực không cao chiến đấu với quoái vật thì chỉ trứng trọi đá chín chết một sống, nhiều lần thương tích đầy mình may sao cơ duyên một lần đi vào động cự nhân vô tình nhặt được viên thuốc lạ bất cẩn nuốt phải nó tưởng tính mạng hắn nguy nhưng không ngờ đó lại là phục đan thảo, từ đó thể chất hắn khác kẻ thương dù vết thương có nặng nhưng chỉ cần còn thở thì sẽ chẳng đáng ngại nhanh chóng hồi phục như chưa từng bị thương.
Nhanh chóng vết thương trên người hắn tất cả đều phục hồi, hắn đứng dậy thư thản.
-Cảm ơn lòng tốt của cô nương
Thấy cảnh tượng này tiểu Yến không khỏi ngơ ngác liền vội chạy tới cầm tay hắn bắt mạch.
-Lạ kì vết thương không còn, cơ thể cũng chẳng có gì lạ.
Nàng ta liền nheo mày đi một vong quanh hắn quan sát kĩ lưỡng.
-Ngươi ăn phục đan thảo rồi ư
Hắn ta liền kinh ngạt
-Chuyện này mà cô nương cũng biết, tại hạ thật khâm phục.
Tiểu Yến nghe nói vậy thì tức đến sôi máu, phục đan thảo trên đời chỉ có một. Nó cũng là một trong những nguyên liệu nàng tìm bao năm qua để điều chế vạn tình khuyết thế vậy mà hắn ta lại ăn mất nó. Vạn tình khuyết không thể hoàn thành Tú tỷ của nàng sẽ mãi mãi không thể có cảm xúc. Nàng thật muốn băm vằm hắn thành trăm nghìn mảnh cho thoa cơn, hai mắt nàng cháy rực giọng liền nghiến cót két, 2 tay hình quả đấm dơ trước mặt hắn
-Ngươi...người....
Tên đó đổ vựa chút mồ hôi, nhìn mà thật lo ngại
-Cô nương...cô bị làm sao vậy..chẳng lẽ ta đây ăn nó là sai sao
Lại còn nói ra câu đó nàng liền hết chịu nổi toan nhảy ra cho hắn một trận liền 1 bàn tay ở sau đặt lên vai nàng.
-Thôi bỏ đi... sự việc đã vậy cũng không thể làm gì được.
Cẩm Tú biết rõ con bé tức giận như thế nào, mấy ngày trước con bé còn nhảy mua điên cuồng đến mất ăn vì thứ thuốc ấy, con bé hô hào chỉ còn một thứ thuốc nữa nguyên cả một đêm, con bám lấy nàng khoe lấy nhắc đi nhắc lại cũng cả vạn lần, lần đầu thấy con bé mừng tới vậy nên nàng cũng hiểu bây giờ con bé thất vọng ra sao.
Băng Châu thấy không khí lúc này nặng nề, nhìn đống đổ nát đứng dây dưa ở đây thì có phần hơi không phải, còn con bé kia đang bất tỉnh nàng nghĩ một hồi thì lên tiếng.
-Mau kiếm căn nhà nào nguyên vẹn, mà trị thương cho con bé này đi, còn đứng đó mà sinh sự.
Nghe câu Cẩm Tú liền tức mình tính nhảy ra quyết hỗn chiến với nàng ta nhưng nhìn lại vẻ mặt đang thất vọng của tiểu yến thì lại sợ nàng khóc nên thôi. Nuốt ngược cơn giận vào trong
-Căn nhà đàng kia có vẻ được.
Nàng vừa chỉ về hướng đó liền có một nhóm người mang áo trắng đều là thanh niên trai gái trông sáng sủa ngời ngợi tay còn cầm theo kiếm, nhóm đó gồm tầm 10 người. Bọn họ nhanh chóng tiến đến. Vừa đến nơi vẻ mặt ai nấy đều kinh ngạt.
Một tên nhìn đống xác con quoái vật liền thốt
-Xong rồi sao xem ra lại đến muộn
Mắt hắn đảo qua liền thấy bóng dáng của Trang Tiêu liền bước tới cười cợt.
-Lại gặp tên phế thải nhà ngươi rồi, lại đến đây chờ người đến cứu à.
Tên mặc bộ đồ trắng tay cầm một thanh hoành kiếm này chính là đại sư huynh của phái Hư Không Toàn Niệm, hắn là đệ tử mạnh nhất của phái Hư Không cấp giới thiết khiến bậc thầy linh sư cao cấp. Chuyện hắn nhắc vừa rồi xảy ra cũng đã lâu, lần đó chỉ là vô tình hắn bị cự nhân bắt được, lại mất mặt sao kẻ cứu hắn chính là tên đang đứng trước mặt nhắc lạ chuyện này không khỏi khiến hắn mất mặt.
-Việc đó chỉ là sơ sẩy
Toàn Niệm nghe vậy thì thả giọng cười đùa giỡn.
-Mặc kệ ngươi là sơ sẩy hay gì, ta chỉ biết tên vô dụng như ngươi nên rúc ở trong nhà cho đỡ xấu mặt nhà họ Trang của ngươi.
Tới đây thật khó nhịn hắn liền tức mình cương mặt.
-Ngươi...
Tên kia thấy bộ dạng hắn vậy thì liền cười chế diễu. Còn dơ má về phía hắn tay khẽ mà vỗ vào
-Nào ngươi ngươi thế nào, có giỏi thì thử đánh ta xem nào, tên vô dụng đứa con của ả hầu như ngươi có quyền nói chuyện với ta.
Tới đây thật không nhịn được nữa, hai tay hắn nắm lại răng cắn vào nhau đến muốn vỡ, mặt liền nỗi lên gân gốc.
Tiếp đó một đấm cực mạnh bay thẳng vào mặt Toàn Niệm, hắn liền ngã chuầy ra đất.
Toàn Niệm ngã ra đất vẻ mặt không chút đau đớn chống người đứng dậy nhổ trong miệng ra một ngụm máu tươi.
-Được được lắm, lại dám đánh ta.
Hắn liền dơ tay lên phất về phía trước, liền lập tức đám đệ tử ở sau liền xông lên đánh hắn. Kháng cự được hơn mười chiêu liền thất thế, tay chân liền ôm thủ chịu đòn.
Cẩm Tú ở ngoài thấy cảnh nhiều người đánh một liền nhảy ra nhưng liền bị bàn tay của Băng Châu kéo lại, nàng ta liền thắc mắc chỉ tay về phía Trang Tiêu đang bị đánh
-Cô không thấy bọn chúng ỷ đông hiếp yếu à
Băng Châu liền nhẹ nhàng nhắm mắt ra ra ý uyên thâm.
-Bọn họ chỉ là đang biểu diễn
Nghe câu Cẩm Tú liền thắc mắc
-Biểu diễn..?
Băng Châu nghiền ngẫm gật đầu.
-Đúng vậy biễu diễn chính là đùa giỡn với nhau là bọn họ đang đùa giỡn đấy.
Nàng ta giải thích một tràng như vẻ uyên bác, Cẩm Tú nghe xong thì cũng gật gù
-Ra vậy, nơi đây nhiều thú vui ra phết.
Băng Châu liền nhỏ giọng
-Bảo cô ngốc thì không chịu nhận, chút việc này cũng không biết
Cẩm Tú nghe rõ mồng một mặt liền gầm gừ
-Cô nói gì
Tiểu Yến đứng cạnh nghe vậy thì cười hờ hờ, người như hóa đá, 2 vị tỷ tỷ này thật hết thuốc chữa, nàng biết rõ đây không phải đùa giỡn nhưng cũng chẳng muốn nói ra ai bảo hắn lại ăn mất phục đan thảo thù này quyết trả, nàng im lặng đứng ngoảnh mặt giả bộ không biết gì
Lúc này từ phía xa xa một giọng trầm trầm cất lên.
-Ở đây có việc gì vậy.
Thấp thoảng sau lớp bụi mỏng có thể thấy rõ con quoái vật hiện ra với chỉ một nửa thân thể không lành lặn, chẳng biết bị thứ gì xé toạc người, ruột gan phèo phổi lần lượt đổ ập xuống, tên đó nheo mày đau đớn, vẫn chưa chết sao chuyện gì xảy ra vậy
Hắn kiểm tra một lượt trên con bé rồi mới ngã người chứng kiến cảnh kinh hoàng, vừa khi thấy con ngươi của hắn teo đến cực độ rùng mình kinh sợ. Hắn đến nôn mất
Rốt cuộc là con quoái vật này bị sao đây? , là ai đã làm? , rốt cuộc kẻ này lai lịch thế nào? ,...... Đầu hắn như đặt ra vạn câu hỏi, hắn nhích nhẹ người đau đớn, thân thể chẳng nhúc nhíc nổi nữa.
Ở cái cột cao ngất.
- Chà còn có cách này nữa sao hay thật
Cẩm Tú cất giọng vẻ trầm trồ
Băng Châu liền cười mỉm một cách sắc bén mắt nhìn vào chiếc nhẫn đang có một con hổ nhỏ đứng trên đấy.
- Không được dùng tới pháp thuật thì hẳn được dùng đến linh thú chứ.
Tiểu Yến nghe vậy cũng ầm ờ suy nghĩ một lúc
-Chắc là được đấy
Con bé ngẫm nghĩ một cách không chắc chắn đang lúc này Băng Châu liền cất giọng cắt ngang sự không chắc chắn đó
- Đến xem tên kia thế nào đã, ta thấy tên đó khá thú vị rồi đấy
Băng Châu nở một nụ cười khó hiểu
Tiểu Yến cũng thôi băn khoăn vững giọng
- Được vậy theo tỷ đi
2 ánh mắt kia nhìn sang phía Cẩm Tú chờ đợi một câu trả lời, Cẩm Tú liền nhảy xuống khỏi cái cột cao đấy.
- Tiểu Yến cũng đã đi rồi ta còn ở lại làm gì
Tiểu Yến liền cười mỉm, rõ tò mò vậy mà còn làm cao, tính cách tỷ tỷ này con bé nắm rõ quá mà, miệng cười tủm tỉm, con bé cũng nhảy xuống chạy theo.
Băng Châu thì chậm rãi một cách thản nhiên.
Bọn họ tới nơi liền đưa mắt nhìn tên thanh niên bạo gan, tiểu Yến nhìn qua thân thể hắn một lần liền thích thú.
-Bị thương cũng không nhẹ
Nàng nói cười cợt
Tên thanh niên nhăn mặt đau đớn, miệng nghiến răng chịu đau nhìn sang cô bé bên cạnh
-Xem thử cô nhóc kia có bị thương không
Băng Châu mắt liền ngạt nhiên bước tới sát trước hắn. Ánh mắt lạnh rét nhìn hắn, miệng mỉm cười khó hiểu.
-không sao con bé chỉ bất tỉnh
Tên thanh niên bị thương nặng sắp chết còn nghĩ đến người khác,kẻ ngốc như hắn thế gian vẫn còn sao.
Cẩm Tú nhìn hắn tay liền đẩy lưng tiểu Yến.
-Đến giờ của muội rồi đấy
Tiểu Yến liền hiểu tỷ ấy muốn cứu hắn, việc này không cần nói con bé cũng sắn sàng rồi tay dơ 3 ngón miệng cười tươi.
-Khá nặng 30 đồng bạc người đồng ý không
Hắn liền khẽ nhích môi cười, hắn là Trang Tiêu con của gia tộc Trang gia hắn chỉ là đứa vô dụng, chí dũng nhưng lại vô lực. Trong nhà hắn chỉ như đứa con rơi thậm chí còn chẳng bằng mấy tên gia nô trong nhà, ngày ngày đối diện với những con mắt khinh bỉ, hắn chỉ là con của vợ thứ trong nhà, thân phận chỉ được coi là con ghẻ còn chẳng bằng con chó trong Trang gia. Huynh trưởng của hắn là Trang Nhựt tuy năm nay mới 20 tuổi nhưng đã đột phá cấp giới thượng tố, nằm ở tôn linh sư sơ cấp chẳng mấy chốc sẽ đột phá lên hoàng tố, đạo nhân tiên sĩ trong thiên hạ cũng phải kinh nể, kiêng dè hạ mình. Hắn đi tới đâu uy khí tới đấy. Sư đệ Trang Hào của hắn năm nay cũng chỉ mới 6 tuổi đã đột phá tới cấp giới thiết khiến nằm cấp bậc bậc thầy linh sư trung cấp, tuổi còn nhỏ mà đã đạt được cấp độ đáng ngại đạo giới không ai không trầm trồ, miệng còn phải thốt lên rằng nhân tài hiếm có, Trang gia đời đời đều là bậc thầy về tu luyện. Đến hắn thì lại như một hạt sạn lọc không sạch, thể chất hắn vốn yếu không thể rèn luyện nổi đạo hạnh đến nay 18 tuổi vẫn chỉ lác đác ở bậc phàm nhân tới thuật ảnh đơn giản nhất hắn cũng không thi triển nổi, dù hắn có cố sức tới đâu không có căn cơ thì cũng chỉ bất lực, tiếng thơm khó loan tiếng xấu thì như gió thổi mùi hương khắp chốn những tiên nhân đạo sĩ đều biết rõ tiếng xấu của hắn mà cười ngạo nghễ trang gia mà có một kẽ bất tài vô dụng vậy sao, may sao hắn không hề nản chí, không học được đạo căn hay tiên căn thì học kiếm pháp, kì lạ là hắn học kiếm pháp lại rất nhanh thành thạo dù bộ kiếm pháp có khó tới đâu chỉ lướt qua hắn đã có thể hiểu được huyền cơ trong đó, tiếc thay kiếm pháp uy lực không cao chiến đấu với quoái vật thì chỉ trứng trọi đá chín chết một sống, nhiều lần thương tích đầy mình may sao cơ duyên một lần đi vào động cự nhân vô tình nhặt được viên thuốc lạ bất cẩn nuốt phải nó tưởng tính mạng hắn nguy nhưng không ngờ đó lại là phục đan thảo, từ đó thể chất hắn khác kẻ thương dù vết thương có nặng nhưng chỉ cần còn thở thì sẽ chẳng đáng ngại nhanh chóng hồi phục như chưa từng bị thương.
Nhanh chóng vết thương trên người hắn tất cả đều phục hồi, hắn đứng dậy thư thản.
-Cảm ơn lòng tốt của cô nương
Thấy cảnh tượng này tiểu Yến không khỏi ngơ ngác liền vội chạy tới cầm tay hắn bắt mạch.
-Lạ kì vết thương không còn, cơ thể cũng chẳng có gì lạ.
Nàng ta liền nheo mày đi một vong quanh hắn quan sát kĩ lưỡng.
-Ngươi ăn phục đan thảo rồi ư
Hắn ta liền kinh ngạt
-Chuyện này mà cô nương cũng biết, tại hạ thật khâm phục.
Tiểu Yến nghe nói vậy thì tức đến sôi máu, phục đan thảo trên đời chỉ có một. Nó cũng là một trong những nguyên liệu nàng tìm bao năm qua để điều chế vạn tình khuyết thế vậy mà hắn ta lại ăn mất nó. Vạn tình khuyết không thể hoàn thành Tú tỷ của nàng sẽ mãi mãi không thể có cảm xúc. Nàng thật muốn băm vằm hắn thành trăm nghìn mảnh cho thoa cơn, hai mắt nàng cháy rực giọng liền nghiến cót két, 2 tay hình quả đấm dơ trước mặt hắn
-Ngươi...người....
Tên đó đổ vựa chút mồ hôi, nhìn mà thật lo ngại
-Cô nương...cô bị làm sao vậy..chẳng lẽ ta đây ăn nó là sai sao
Lại còn nói ra câu đó nàng liền hết chịu nổi toan nhảy ra cho hắn một trận liền 1 bàn tay ở sau đặt lên vai nàng.
-Thôi bỏ đi... sự việc đã vậy cũng không thể làm gì được.
Cẩm Tú biết rõ con bé tức giận như thế nào, mấy ngày trước con bé còn nhảy mua điên cuồng đến mất ăn vì thứ thuốc ấy, con bé hô hào chỉ còn một thứ thuốc nữa nguyên cả một đêm, con bám lấy nàng khoe lấy nhắc đi nhắc lại cũng cả vạn lần, lần đầu thấy con bé mừng tới vậy nên nàng cũng hiểu bây giờ con bé thất vọng ra sao.
Băng Châu thấy không khí lúc này nặng nề, nhìn đống đổ nát đứng dây dưa ở đây thì có phần hơi không phải, còn con bé kia đang bất tỉnh nàng nghĩ một hồi thì lên tiếng.
-Mau kiếm căn nhà nào nguyên vẹn, mà trị thương cho con bé này đi, còn đứng đó mà sinh sự.
Nghe câu Cẩm Tú liền tức mình tính nhảy ra quyết hỗn chiến với nàng ta nhưng nhìn lại vẻ mặt đang thất vọng của tiểu yến thì lại sợ nàng khóc nên thôi. Nuốt ngược cơn giận vào trong
-Căn nhà đàng kia có vẻ được.
Nàng vừa chỉ về hướng đó liền có một nhóm người mang áo trắng đều là thanh niên trai gái trông sáng sủa ngời ngợi tay còn cầm theo kiếm, nhóm đó gồm tầm 10 người. Bọn họ nhanh chóng tiến đến. Vừa đến nơi vẻ mặt ai nấy đều kinh ngạt.
Một tên nhìn đống xác con quoái vật liền thốt
-Xong rồi sao xem ra lại đến muộn
Mắt hắn đảo qua liền thấy bóng dáng của Trang Tiêu liền bước tới cười cợt.
-Lại gặp tên phế thải nhà ngươi rồi, lại đến đây chờ người đến cứu à.
Tên mặc bộ đồ trắng tay cầm một thanh hoành kiếm này chính là đại sư huynh của phái Hư Không Toàn Niệm, hắn là đệ tử mạnh nhất của phái Hư Không cấp giới thiết khiến bậc thầy linh sư cao cấp. Chuyện hắn nhắc vừa rồi xảy ra cũng đã lâu, lần đó chỉ là vô tình hắn bị cự nhân bắt được, lại mất mặt sao kẻ cứu hắn chính là tên đang đứng trước mặt nhắc lạ chuyện này không khỏi khiến hắn mất mặt.
-Việc đó chỉ là sơ sẩy
Toàn Niệm nghe vậy thì thả giọng cười đùa giỡn.
-Mặc kệ ngươi là sơ sẩy hay gì, ta chỉ biết tên vô dụng như ngươi nên rúc ở trong nhà cho đỡ xấu mặt nhà họ Trang của ngươi.
Tới đây thật khó nhịn hắn liền tức mình cương mặt.
-Ngươi...
Tên kia thấy bộ dạng hắn vậy thì liền cười chế diễu. Còn dơ má về phía hắn tay khẽ mà vỗ vào
-Nào ngươi ngươi thế nào, có giỏi thì thử đánh ta xem nào, tên vô dụng đứa con của ả hầu như ngươi có quyền nói chuyện với ta.
Tới đây thật không nhịn được nữa, hai tay hắn nắm lại răng cắn vào nhau đến muốn vỡ, mặt liền nỗi lên gân gốc.
Tiếp đó một đấm cực mạnh bay thẳng vào mặt Toàn Niệm, hắn liền ngã chuầy ra đất.
Toàn Niệm ngã ra đất vẻ mặt không chút đau đớn chống người đứng dậy nhổ trong miệng ra một ngụm máu tươi.
-Được được lắm, lại dám đánh ta.
Hắn liền dơ tay lên phất về phía trước, liền lập tức đám đệ tử ở sau liền xông lên đánh hắn. Kháng cự được hơn mười chiêu liền thất thế, tay chân liền ôm thủ chịu đòn.
Cẩm Tú ở ngoài thấy cảnh nhiều người đánh một liền nhảy ra nhưng liền bị bàn tay của Băng Châu kéo lại, nàng ta liền thắc mắc chỉ tay về phía Trang Tiêu đang bị đánh
-Cô không thấy bọn chúng ỷ đông hiếp yếu à
Băng Châu liền nhẹ nhàng nhắm mắt ra ra ý uyên thâm.
-Bọn họ chỉ là đang biểu diễn
Nghe câu Cẩm Tú liền thắc mắc
-Biểu diễn..?
Băng Châu nghiền ngẫm gật đầu.
-Đúng vậy biễu diễn chính là đùa giỡn với nhau là bọn họ đang đùa giỡn đấy.
Nàng ta giải thích một tràng như vẻ uyên bác, Cẩm Tú nghe xong thì cũng gật gù
-Ra vậy, nơi đây nhiều thú vui ra phết.
Băng Châu liền nhỏ giọng
-Bảo cô ngốc thì không chịu nhận, chút việc này cũng không biết
Cẩm Tú nghe rõ mồng một mặt liền gầm gừ
-Cô nói gì
Tiểu Yến đứng cạnh nghe vậy thì cười hờ hờ, người như hóa đá, 2 vị tỷ tỷ này thật hết thuốc chữa, nàng biết rõ đây không phải đùa giỡn nhưng cũng chẳng muốn nói ra ai bảo hắn lại ăn mất phục đan thảo thù này quyết trả, nàng im lặng đứng ngoảnh mặt giả bộ không biết gì
Lúc này từ phía xa xa một giọng trầm trầm cất lên.
-Ở đây có việc gì vậy.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook