Edit: Tiểu Nhật Dạ

Hạ Vũ Hàn trong nháy mắt liền bày ra bộ mặt tươi cười, sắc mặt biến hóa cực nhanh, đến lật sách còn không nhanh bằng.

“Ngôn tiên sinh còn đang tức giận chuyện ngày hôm qua sao? Kỳ thực, em làm vậy cũng là vì giữ an toàn cho nơi này, dù sao thì cháu gái ngoại của em cũng ở đây, em cũng chỉ sợ là không tuân theo quy củ của linh sư — a, em không phải là nói Ngôn tiên sinh ngài không tuân theo quy củ… Đêm qua em lại suy nghĩ một chút, người có thể không cần hỏi qua sự đồng ý của các trưởng lão, cũng không cần tập hợp các linh sư để mở thông đạo Minh Giới, có lẽ chính là cao cấp linh sư. Hiện tại những linh sư như vậy rất ít, người trẻ tuổi là cao cấp linh sư chẳng có được mấy người, cũng mới chỉ nghe nói có Bình tiên sinh ngài thôi. Hơn nữa…” Hạ Vũ Hàn ngượng ngùng cười, liếc mắt nhìn Ngôn Bình một cái, Ngôn Bình không khỏi rùng mình, “Năm ngoái ở lễ trao quyền cao cấp linh sư, em còn gặp qua ngài, còn ngồi ở bên cạnh bàn của ngài kia.”

Ngôn Bình nhớ tới cái nghi thức hò hét ầm ĩ năm ngoái, bị cha bắt mặc trang phục bình thường tham gia (trang phục bình thường là lúc anh đẹp zai đó). Mấy linh sư trẻ tuổi có người nịnh nọt, có người nhìn căm ghét, còn có ánh mắt của mấy nữ linh sư đầy ái mộ ngượng ngùng, Ngôn Bình chỉ thấy phiền não, hóa ra người phụ nữ này cũng là một trong số đó.

Hạ Vũ Hàn lại ném một cái mị nhãn, “Ngài xem, cũng tại ngài mặc thành như vậy nên em không nhận ra.”

Ngôn Bình cảm thấy hơi đau đầu, bình thường mặc như vậy chính là vì không muốn bị người trong nội bộ nhận ra —- huống hồ người đàn bà này thực sự rất đáng ghét.

Ngôn Bình không thèm khách khí đối với Hạ Vũ Hàn nói, “Hạ tiểu thư, nếu như quý cô muốn nói đến chuyện ngày hôm qua, ta không hề để bụng chuyện đó, cô cứ yên tâm đi. Lát nữa tôi còn có tiết, không có thời gian để nói chuyện với cô nữa.” Nói xong, liền rời đi.

Hạ Vũ Hàn vội vàng kéo Ngôn Bình, “Ngôn tiên sinh chờ một chút — ngài xem, nơi đây chỉ có hai chúng ta là linh sư, hẳn nên chúc mừng một chút mới đúng…”

“Xin lỗi, tôi không có thời gian.” Ngôn Bình rút cánh tay mình ra khỏi Hạ Vũ Hàn, nhanh chóng rời đi.

Vậy mà không thèm nhìn tới mình, tôi nhất định phải đoạt được anh. Hạ Vũ Hàn ở đằng sau căm hận giậm chân.

“Người phụ nữ này thật đáng ghét.” Sắc quỷ hừ một tiếng, “Đạo sĩ, nàng nghĩ muốn quyến rũ ngươi.” Thấy Ngôn Bình không thèm để ý chỉ ừ một tiếng, Sắc quỷ có chút mất hứng, đá đá Ngôn Bình, “Ngươi thích phụ nữ đúng không? Có người theo đuổi ngươi, ngươi thật là cao hứng đúng không?”

Ngôn Bình hơi buồn cười, dừng lại, thấp giọng cười nói: “Để làm gì? Ta không thể thích phụ nữ sao? — hay là — ngươi ghen? Ngươi không phải là đang đợi người yêu ư.”

“Ai ghen, ai thèm ghen. Ta còn muốn chờ người yêu ta a, ai thèm ghen ngươi.” Sắc quỷ ở trong túi áo lăn lộn hai vòng, sau đó tức giận không để ý tới Ngôn Bình.

Thanh âm ồn ào biến mất, Ngôn Bình vui mừng còn không kịp, hiển nhiên là không có ý an ủi, cầm quyển giáo án ở trên bàn lên, yên lặng xem qua.

Ngược lại, Sắc quỷ cuối cùng nhịn không được, lại bò ra ngoài túi áo, thấp giọng hỏi: “Này đạo sĩ, hóa ra linh sư cũng phân cấp bậc a, ngươi còn là cao cấp linh sư nha, nghe rất oai ha.”

“Đúng vậy, lăn lộn mãi mới đến cao cấp linh sư, mỗi lần làm nhiệm vụ đương nhiên lấy được càng nhiều tiền hơn, có thể kiếm tiền mà không đi kiếm không phải là phong cách của ta.”

“Lại là làm vì tiền, đạo sĩ, ngươi thật tham tiền.”

“Ai nói chỉ vì tiền.” Ngôn Bình bình tĩnh nói, “Làm cao cấp linh sư, lỡ gặp phải một tên tiểu quỷ trẻ con lại lắm mồm, ta có khả năng trực tiếp đánh hắn hồn phi phách tán, còn có thể mở thông đạo gọi Hắc Bạch Vô Thường đến đem hắn đi cắt lưỡi, đều không cần xin chỉ thị của các đại trưởng lão.” Nói xong, cười âm hiểm, “Cho nên cái tên tiểu quỷ trẻ con lắm lời cẩn thận nha.”

Đạo sĩ đe dọa ta, đạo sĩ là người xấu. Sắc quỷ buồn bực ngồi xổm trong túi áo vẽ vòng tròn.

Trong tiết học thể dục, thừa dịp có sẵn đại đa số các thầy cô giáo và học sinh ở dưới sân trường, hiệu trưởng tuyên bố:

“Trong quá trình điều tra, bởi vì không khí xung quanh trường học hơi bị ô nhiễm, cho nên các học sinh và thầy cô mới thấy ảo giác, làm tổn hại đến thân thể. Hiện tại, cơ quan bảo vệ môi trường đã thanh trừ triệt để nguyên nhân gây nên ô nhiễm, hy vọng các giáo viên và học sinh yên tâm, cũng không nên tin tưởng mấy chuyện ma quái vô căn cứ.”

Lời vừa nói ra, các học sinh và giáo viên trong sân trường ồ lên, có người tin có người không tin, ầm ĩ hỗn loạn thành một mảnh.

“Thật là dối trá.” Sắc quỷ khinh thường nói, “Rõ ràng là mời ngươi bắt quỷ, còn nói người khác không nên tin chuyện ma quái.”

Ngôn Bình không nói lời nào, chỉ là cười nhạt một tiếng.

Tiết thể dục kết thúc, trong phòng làm việc giáo viên cũng ầm ĩ thành một đoàn, thảo luận xem lời nói của hiệu trưởng đáng tin được bao nhiêu. Ngôn Bình không nói lời nào, nghe bọn họ không có căn cứ đoán tới đoán lui, trong lòng cười thầm.

Cửa bỗng nhiên bị đẩy ra, hiệu trưởng đi vào phòng làm việc.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương