Ngỗ Tác Số Một Chiếu Ngục
-
12: Nhất Định Là Người Chết Rất Quan Tâm Đến Người Này
Thân Khương khóa cửa phòng giam Diệp Bạch Đinh lại.
Chân trước Thân Khương vừa đi thì chân sau trong ngục đã truyền đến những tiếng huýt gió, ánh mắt tất cả đều đổ dồn về phía Diệp Bạch Đinh.
‘‘Hàng xóm’‘ gần đó đều rất hưng phấn, có người cảm thấy hứng thú với Diệp Bạch Đinh, có người chỉ thuần túy góp vui nhưng cũng có những ánh mắt dơ bẩn mang theo ác ý...!quét qua người hắn.
‘‘Ai da, tiểu đệ đệ rất có năng lực nha, có thể khiến tổng kỳ tự mình mở cửa cho ngươi!’‘
‘‘Hôm nay dùng tay, mai có thể dùng miệng đấy, không nghĩ tới khẩu vị của tổng kỳ...!lại bẩn như vậy, vậy mà cũng xuống tay được.’‘
‘‘Ha ha....!Hôm nay như vậy nhưng ngày mai thì chưa chắc, nhìn cái eo nhỏ xíu đó đi...’‘
Nơi sạch sẽ duy nhất trên người Diệp Bạch Đinh chính là đôi tay vừa mới được rửa qua, không ngờ lại trở thành cái đích cho bọn họ chỉ trích.
Đã bao lâu rồi những người ở đây chưa từng thấy làn da trắng noãn mềm mại như vậy? hơn nữa người này cũng giống như bọn họ, đều là phạm nhân không thể thoát khỏi nơi này, vừa nghĩ đến đây đã làm cho bọn họ vô cùng kích động!
Trong phòng giam đối diện là tráng hán một thước tám để râu quai nón, trên mặt có sẹo, vẻ mặt đầy hung dữ, cách mỗi mấy ngày sẽ bị lôi ra hành hình một lần nhưng đã hơn ba tháng mà vẫn chưa chết, vừa nhìn đã biết là người không dễ chọc.
Trong đám người thì ánh mắt của hắn ta là càn rỡ nhất cũng rõ ràng nhất.
‘‘Cởi y phục người chết, nhìn ‘’gà’’ của người chết, chỉ vì một chén cháo mà vứt hết mặt mũi?’‘
Hắn ta thô lỗ đẩy hông về phía trước, cười quái dị nói: ‘‘Không bằng đi theo ca ca, ca ca cho ngươi ăn thịt, muốn ăn bao nhiêu thì có bấy nhiêu, muốn ăn bao lâu cũng được.’‘
‘‘Ha ha ha...’‘
Tiếng cười tiếng huýt gió của ‘‘hàng xóm’‘ càng thêm ồn ào, bọn họ cho rằng kiều thiếu gia sẽ ấm ức tới khóc không ngờ hắn lại lên tiếng.
‘‘Ta dùng bản lĩnh của mình kiếm ăn thì có gì mất mặt?’‘
Diệp Bạch Đinh thờ ơ liếc người trong phòng giam đối diện: ‘‘Ngược lại nhất định mẫu thân của ngươi ở nhà chắc chắn sẽ khóc rất nhiều.’‘
Tráng hán mặt sẹo híp mắt nói: ‘‘Ngươi nói cái gì?’‘
Diệp Bạch Đinh: ‘‘Lương thực rất trân quý không nên lãng phí.’‘
Trong nháy mắt không khí trở nên im lặng, mọi người đều không hiểu lời này của Diệp Bạch Đinh là có ý gì, là đang nói mẫu thân của tráng hán đáng thương, lãng phí lương thực nuôi ra một đứa con như vậy khiến bà không có người chăm sóc dưỡng lão trước lúc lâm chung sao? Nhưng nghĩ lại thì không đúng lắm...’‘
‘‘Phụt....’‘
Trong hoàn cảnh im lặng như vậy tiếng cười của hàng xóm bên phải Diệp Bạch Đinh càng thêm rõ ràng.
Hắn xòe cái quạt bẩn thỉu sắp gãy của mình ra nói: ‘‘Người xấu xí thì ít gây sự đi, tránh người khác thấy mặt mình thì ăn không ngon, ăn xong lại phải phun ra...!Tướng mạo của vị nhân huynh này đúng là đặc biệt nhưng nhìn cũng không ngon miệng mấy...’‘
Mọi người: ‘‘...’‘
Cho nên tiểu tử này đang mắng người khác xấu xí sao! Chẳng những không khóc lóc, không nói lảng sang chuyện khác mà còn chỉ thẳng mặt ...nói đừng nói những lời bẩn thỉu như vậy nữa, gia không sợ, ngươi quá xấu nên gia không muốn nói chuyện với ngươi.
Con mẹ nó sau này làm sao bọn họ dám trêu chọc tiểu tử này nữa!
‘‘Cũng đã bị bắt vào Chiếu Ngục rồi mà vẫn dám nói đến chuyện mất mặt hay không.
Ngươi cảm thấy mình còn mặt mũi à?’‘
Hàng xóm bên phải ưu nhã phe phẩy cây quạt, sau khi đáp trả thì nhìn Diệp Bạch Đinh nói: ‘‘Có điều tiểu huynh đệ, ngươi đúng là không phúc hậu, nợ nhân tình mà không trả? Chén cháo nóng đó có phải nên có phần của ta hay không?’‘
Diệp Bạch Đinh:...
Hàng xóm bên trái cũng nhớ lại chuyện ‘‘bị lừa phải giúp một tay’‘: ‘‘Đúng, cháo này ta cũng nên có phần!’‘
Sợ Diệp Bạch Đinh không đồng ý nên hắn lập tức gào lên với tráng hán mặt sẹo đối diện: ‘‘Ngươi! Chính là ngươi! Quay mặt qua chỗ khác đi! Đã bao lâu lão tử không được uống uống cháo rồi! Lão tử không muốn ói!’‘
Tráng hán mặt sẹo trợn mắt, chuẩn bị đứng lên gây chuyện, cổ tay còn đang xoay tròn thì không biết từ đâu có một cục bùn vừa vặn sượt qua mặt hắn sau đó đập bức tường phía sau tạo thành một cái lỗ nhỏ!
Tráng hán mặt sẹo đánh rắm cũng không dám, chỉ có thể ngậm bồ hòn làm ngọt trở về chỗ cũ.
Động tác của người kia quá nhanh, ánh sáng cũng quá tối nên không ai trong ngục thấy rõ tại sao tráng hán mặt sẹo lại sợ nên lập tức ồn ào lên.
Hàng xóm bên trái vuốt tóc, nhìn Diệp Bạch Đinh nói: ‘‘Cháo phải có phần của ta.’‘
Diệp Bạch Đinh:...
Không nghĩ tới trong Chiếu Ngục này, hai chén cháo nóng lại có giá bằng cả con người, giúp được cả thiên hạ.
Hàm ý là hai chén cháo của ẻm to quá, ẻm sợ.
Truyện gì nó thâm, edit muốn vỡ mạch não, toai nghi hai ông cóc oan gia này khum biết có hint gì khum.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook