Ngỗ Tác Số Một Chiếu Ngục
11: Nhất Định Là Người Chết Rất Quan Tâm Đến Người Này


Diệp Bạch Đinh cụp mắt, trầm ngâm một lát: ‘‘Cho nên hắn là người bạc tình bạc nghĩa, hoàn toàn không có tình cảm với tiểu thiếp? Hay hắn là hoa hoa công tử, dễ nảy sinh tình cảm với một nữ tử nhưng cũng dễ rơi vào lưới tình của nữ tử khác?’‘
Thân Khương: ‘‘Ta cũng không biết, dù sao trong mắt người ngoài thì tặng tiểu thiếp cho hắn không bằng tặng rượu ngon hoặc là vải vóc và các mối làm ăn.’‘
Cho nên hắn là một nam nhân yêu tiền, yêu rượu và có tham vọng với sự nghiệp.
‘‘Bên cạnh hắn không có người nào đặc biệt thân cận hoặc là tin cậy sao?
‘‘Để xem...’‘
Thân Khương suy nghĩ rất lâu sau đó lắc đầu: ‘‘Đúng là không có.’‘
Ánh mắt Diệp Bạch Đinh hơi dao động: Không, nhất định là có.’‘
‘‘Hả?’‘
‘‘Làm phiền lúc Thân tổng kỳ đi điều tra hiện trường nhớ hỏi thăm quan hệ giữa người chết với những người khác.

Chắc chắn hung thủ là người người chết cực kì thích.’‘

‘‘Cái gì?’‘
Thân Khương cảm thấy không hiểu, tại sao đề tài lại đột nhiên thay đổi nhanh như vậy: ‘‘Tại sao?’‘
Diệp Bạch Đinh chỉ vào y phục trên người người chết: ‘‘Nhìn cách ăn mặc của hắn nhất định là đã tỉ mỉ chuẩn bị, lại uống rượu vào lúc nửa đêm, ngươi thật sự cho rằng hắn muốn uống rượu một mình?’‘
Thân Khương: ‘‘Nếu không thì sao? Tất cả đều nói hắn thích uống rượu thưởng thức cảnh đêm ở tầng trên cùng.’‘
Diệp Bạch Đinh lắc đầu: ‘‘Những lúc khác thì không nhắc đến, chỉ nói đến đêm người chết bị hại.

Ta hỏi ngươi, Thân tổng kỳ, nếu như ngày nào đó ngươi muốn ở một mình hưởng thụ thú vui của mình, không muốn bị ai quấy rầy thì có phải đó là lúc ngươi thả lỏng nhất hay không?’‘
Thân Khương gật đầu trả lời: ‘‘Dĩ nhiên.’‘
Diệp Bạch Đinh: ‘‘Lúc ngươi thả lỏng nhất, không muốn gặp bất kỳ kẻ nào thì có mang giày, thắt đai lưng như vậy không?’‘
Thân Khương vẫn không hiểu: ‘‘Nhìn đẹp mà.’‘
Diệp Bạch Đinh thở dài: ‘‘Đó là lúc nửa đêm, vô cùng yên tĩnh lại không có ai quấy rầy, nếu người một mình uống rượu một mình say là ta thì ta sẽ mặc áo ngủ thoải mái nhất, có thể là vải bông có thể là vải gai nhưng phải mềm mại.

Ta không muốn bị bất kỳ vật gì làm mình cảm thấy gò bó, bất kể đai lưng hay vớ cũng lười mang chứ đừng nói là giày.

Người chết lại ăn mặc hoa lệ trang trọng, tuy khoe được vóc người nhưng lại không thoải mái.

Ăn mặc tỉ mỉ như vậy chỉ có thể là cho người khác nhìn.’‘
Đôi mắt như chuông đồng của Thân Khương lập tức trợn tròn: ‘‘Ý của ngươi là...!Lúc ấy có người thứ hai ở đó?’‘
Diệp Bạch Đinh: ‘‘...’‘
Ánh mắt Diệp Bạch Đinh nhìn Thân Khương giống như đang nhìn một kẻ ngu: ‘‘Không phải đã nói án này có hung thủ sao?’‘

‘‘Nhưng ai biết hung thủ còn có thể uống rượu cùng với người chết?’‘
Thân Khương nhớ lại quyển tông (giống hồ sơ vụ án) được gửi tới theo thi thể: ‘‘Lúc ấy ở hiện trường chỉ có một chung rượu!’‘
Diệp Bạch Đinh: ‘‘Cho nên tổng kỳ đại nhân phải cẩn thận điều tra hiện trường, tìm nơi thật sự xảy ra vụ án và hỏi cung những người chung quanh.

Nhất định người chết có người trong lòng hơn nữa còn vô cùng để ý người đó...’‘
Thân Khương nghe xong thì có chút bội phục.

Kiều thiếu gia này đúng là không tầm thường, tùy tiện nghiệm một thi thể mà rút ra được nhiều manh mối như vậy, nếu cứ điều tra theo hướng này e là y phải lập công rồi.

(He he, make color)
‘‘Chưa tới...!một chén trà đúng không?’‘
Diệp Bạch Đinh đã nói hết tất cả, thứ có thể nghiệm cũng đã nghiệm xong rồi.

Hắn cụp mắt dùng vải che mặt thi thể lại sau đó bước tới chỗ chậu nước chậm rãi rửa tay.
Chỉ trong nháy mắt sau khi nghiệm thi xong thì kiều thiếu gia giống như thư sinh bị yêu tinh hút hết tinh khí.


Ánh mắt trong trẻo, sự thông minh cơ trí đều bị mất đi, giọng cũng khàn hơn, không còn sự tỉnh táo sắc bén trước đó nữa.

Tuy vẫn eo thon chân nhỏ tay mềm nhưng bước đi run rẩy, cứ đi hai bước thì phải vịn tường giống như chỉ cần một trận gió thổi qua là có thể quật ngã, một giây sau là hẹo luôn.
Thân Khương: ‘‘...’‘
‘‘Lúc trước đã nói...’‘
Kiều thiếu gia mới vịn tường đi vài bước giống như nhớ tới một chuyện vô cùng quan trọng nên lập tức dừng lại.
‘‘Cháo đúng không? Mỗi ngày cho ngươi hai bữa, một bữa hai chén...!Như thế nào, có phải là lão tử rất hào phóng không?’‘
Thân Khương sờ cằm, cười vừa ác liệt lại vừa tà khí: ‘‘Có điều tổng cộng mấy ngày thì phải xem thiếu gia giúp ta được bao nhiêu.’‘
Diệp Bạch Đinh gật đầu một cái sau đó im lặng đi về phía phòng giam của mình.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương