Ngô Hoàng Tại Thượng
-
Chương 7: Lão Điểu Tàn Hồn Đến Từ Viễn Cổ Thần Ma Giới
Khi hai lão quỷ kia liều mạng tế luyện tiên nguyên dịch, ý thức của Phượng Khuynh Vũ đã trở về bên trong thức hải. So với hai minh tu bên ngoài kia, cái thức hải này của nàng mới là phiền toái lớn. Vừa mới thức tỉnh thì nhận ra nguy cơ cực lớn, cái vận khí này của nàng thật sự kém đến tình trạng này sao?
Tấm mắt dừng lại nửa ngày trên người lão Điểu có đỉnh đầu đen thui chỉ còn một dúm lông, Phượng Khuynh Vũ mới mở miệng nói, “Nói đi, ngươi đến thức hải của ta muốn làm cái gì? Thân thể này của ta đang ở trong tình huống như thế nào hẳn là ngươi đã biết được. Nếu ngươi thật sự muốn, đều sẽ là của ngươi!”
Phượng Khuynh Vũ nói rất tùy ý, giống như căn bản không xem thân thể này ra gì. Mà trên thực tế cũng chính xác như thế thật. Thân thể này của nàng đã hoàn toàn bị phế đi, đến tiên căn khí phủ đều đã bị hủy diệt, hiện giờ chỉ còn cái hồn phách tiên nhân này còn chút giá trị.
“Nè, tiểu cô nương nhà ngươi làm sao mà không biết lòng tốt của người khác vậy? Nếu ta thật sự muốn đoạt xá ngươi, ngươi cảm thấy ngươi sẽ còn mệnh ở đây sao?”
Nhìn hồn phách đen thui của lão Điểu, ánh mắt của Phượng Khuynh Vũ hơi trầm xuống. Nàng đi theo bên người lão tộc trưởng lâu như vậy, kiến thức tất nhiên không thấp. Nhìn lão Điểu này bộ dạng suy bại, nhưng cảm giác áp bách mang lại cho nàng thì không nhỏ. Thật sự nếu ra tay, hồn phách đã tổn hao nhiều hồn khí của nàng chắc chắn không phải là đối thủ của lão ta.
“Ngươi nếu không vì đoạt xá thì xâm nhập thức hải của ta là vì ý gì”, Phượng Khuynh Vũ hỏi lại.
“Ngươi cho rằng ta tự nguyện đến cái chỗ bị phá nát này để trốn tránh sao? Còn không phải bởi vì hai cái lão quỷ kia à? Nếu không phải bởi vì cứu ngươi đã làm hao đi quá nhiều nguyên hồn, ta sẽ sợ hai lão gia hỏa kia sao!!”
Hồn phách lão Điểu ưỡn ngực ngạo kiều nói, “Ta nói cho ngươi nghe, cũng không phải lão tử sợ gì hai tên bọn họ. Nếu ta khôi phục đến trạng thái đỉnh cao, hai tên gia hỏa kia còn chưa đủ để ta nhét kẽ răng đâu!”
Trong lòng Phượng Khuynh Vũ lần nữa nhảy dựng lên, “Ý của tiền bối là, vào lúc ngài còn thịnh thế thì việc giết chết lão quỷ ở sát thần du cảnh cũng chỉ là việc nhỏ?”
“Không thì sao?”, liếc nhìn Phượng Khuynh Vũ, trong ánh mắt lão Điểu tràn đầy ghét bỏ, “Nếu đổi lại lúc ta mới thoát ra thì việc xử lý hai lão quỷ kia cũng không phải là nói chơi. Đều tại ngươi, nếu chính bản thân ngươi tranh đua một chút, ta cũng sẽ không bị ngươi liên lụy thành như vậy!”
Nhìn vẽ mặt kiêu ngạo bị hủy hoại dần của lão Điểu, Phượng Khuynh Vũ thật sự cạn lời. Một sợi hồn phách còn như thế kia, vậy khi lão Điểu này còn thịnh khí thì không biết có bao nhiêu khủng bố?
“Nếu tiền bối cảm thấy Khuynh Vũ liên lụy đến người, vậy người có thể tùy ý rời đi, cần gì phải ăn vạ ở nơi này không đi đâu?”
Gừng càng già càng cay, trải qua một hồi sinh tử đại kiếp như vậy, Phượng Khuynh Vũ đã không còn đơn thuần như ngày trước nữa rồi.
“Hay cho ngươi tiểu nha đầu không có lương tâm! Ta nếu có thể đi thì sẽ ở lại nơi này tiến thoái lưỡng nan sao? Chủ nhân trước đây đã không đáng tin cậy, vậy mà ngưoi còn không bằng người ta!”
Lão Điểu bùm bùm nói cả tràng dài, Phượng Khuynh Vũ cuối cùng cũng đã hiểu. Lão Điểu này chính là bị nàng triệu hoán lại đây! Một màn hiến tế linh hồn kia nàng vẫn còn nhớ rõ, tuy rằng sau đó lại chết ngất đi nhưng vẫn nhớ mang mang có thứ gì đó hoàn toàn đi vào trong thân thể. Nói vậy thì lão Điểu rách nát này chính là linh hồn bất diệt từ viễn cổ!
“Khiến người bị liên lụy vào, thật sự xin lỗi!”, Phượng Khuynh Vũ cười khổ. “Khuynh Vũ hiện tại tự bản thân cũng khó bảo toàn, nếu tiền bối không muốn đi theo, ta cũng không oán trách. Ngài yên tâm, nếu ngài muốn rời đi, ta sẽ nghĩ cách thử xem.”
“Tiểu nha đầu ngươi cuối cùng cũng nói được một câu tiếng người. Đúng thế thật, ngươi đã triệu hồi ta ra, nếu cứ như vậy mà bỏ ngươi rời đi, trong lòng ta cũng băn khoăn…”. Sau khi đánh giá Phượng Khuynh Vũ từ trên xuống dưới vài lần, tàn hồn lão Điểu mới nói thêm, “Như vậy đi, nơi này ta còn có một thiên khẩu quyết, nếu như ngươi có thể tập, cũng có thể thi triển thành công, ta về sau liền đi theo ngươi. Nếu như không thể, ngươi cũng đừng trách ta tàn nhẫn.”
Phượng Khuynh Vũ cười khổ, “Tiền bối quá xem trọng Khuynh Vũ rồi. Hiện giờ khí phủ của ta đã phá, gân cốt cả người bị đứt đoạn, làm sao tập được thuật pháp!”
“Không sao!”, tàn hồn lão Điểu nói, “Công pháp này của ta không cần khí phủ làm căn cơ, chỉ cần lực ý chí đủ là có thể.”
Phượng Khuynh Vũ đáp, “Ý chí lực ngược lại ta không thiếu, nhưng không có khí phủ, ta làm sao tu tập được công pháp này đây?”
Trong mắt lão Điểu lộ ra một tia ánh sáng, “Thiên thời đã thành, địa lợi đã có, hiện giờ thiếu sót chính là quyết tâm của ngươi.”
“Công pháp này nếu tu thành thì có thể nắn gân cốt, phục hồi da thịt, nhưng nếu thất bại, thần hồn câu diệt, vạn kiếp bất phục!! Hơn nữa quá trình tu luyện cũng cực kỳ thống khổ! Ngươi có sợ không?”
“Chết còn không sợ, ta còn sợ đau sao?”, Phượng Khuynh Vũ cười ngạo nghễ. Lão Điểu ngược lại nói, “Nói lời cũng đừng có chắc chắn như thế, đừng đến lúc đó chịu không nổi lại khóc lóc cầu xin ta cứu ngươi…”
“Ta dù có chết cũng không cầu xin ngươi!”, ánh mắt Phượng Khuynh Vũ sáng quắc nhìn chằm chằm vào lão Điểu. Có thể nắn cốt trùng tu, thì nàng sẽ có hi vọng báo thù. Cho dù biện pháp này là cửu tử nhất sinh, nàng cũng sẽ dốc sức mình mà thử một lần! Không cược một lần, làm sao biết đạo hạnh không được!
Cảm nhận được kiên quyết trong ánh mắt của Phượng Khuynh Vũ, tàn hồn lão Điểu lộ ra một nụ cười vừa lòng, bắt đầu giảng giải đạo tu luyện. Một người truyền thụ hừng hực năng lượng, một kẻ ham học hỏi như đói khát. Rất nhanh, Phượng Khuynh Vũ đã hiểu rõ được thiên khẩu quyết này.
Sau khi biết được phương pháp tu hành, Phượng Khuynh Vũ rất nhanh bắt đầu thử nghiệm. Nơi này đến cả ma trơi cấp bậc cũng không cao, khó khăn lắm mới đạt tới huyền phẩm, cũng chính là nơi thích hợp cho lần đầu niết bàn. Nhân sinh đôi khi thật kỳ diệu. Mất đi năng lực niết bàn, nàng lại được biết đến phương pháp niết bàn này.
Tuy rằng phương pháp niết bàn tu hành này rất biến thái, nhưng nếu nàng có thể trở ra từ táng hồn uyên thì sao lại để ý đến nỗi đau đớn này cơ chứ. So sánh với niết bàn, những điều nàng đã trải qua trước đây thật ra cũng chỉ như mưa bụi nhỏ. Việc tận mắt nhìn thấy chính mình từng chút từng chút bị ngọn lửa thiêu đốt đến hầu như không còn cảm giác nàng chưa từng muốn sẽ trải qua lần thứ hai. Nhưng vì báo thù, nàng lại không còn lựa chọn nào khác.
Bên ngoài thức hải, hai lão quỷ kia nhìn thấy tiên thân này rốt cuộc bắt đầu hòa tan thì đầy mặt đều là vui mừng, tiếp tục tăng lớn độ nóng luyện hóa. Mà Phượng Khuynh Vũ hiện đang nương nhờ năng lượng ma trơi, tiến hành lần đầu niết bàn.
Niết bàn tổng cộng phân làm ba phần quan trọng, lần lượt là ý, thân, hồn. Mà thứ chân chính bị liệt hỏa đốt cháy thật ra chỉ có thân cùng hồn, ý niệm trước sau sẽ dung nạp với hai phần này. Mà mấu chốt của việc niết bàn thành công hay không lại nằm ở phần ý.
Ý niệm còn, niết bàn thành.
Ý niệm tiêu, niết bàn bại.
Mà một khi thất bại, thân và hồn đều không thể giữ lại, đó là ý nghĩa chân chính của diệt vong.
Ma trơi xanh biếc tựa như hồng thủy, như mãnh thú nhào về hướng Phượng Khuynh Vũ, điên cuồng nung khô thân thể của nàng. Da thịt huyết cốt của nàng dưới ngọn lửa nung khô, nhanh chóng hòa tan phân giải. Sau khi thân thể hoàn thành niết bàn, thần hồn cũng bắt đầu niết bàn. Cảm giác linh hồn bỏng cháy thống khổ vô cùng, so với nỗi đau thân thể càng làm cho người ta khó có thể chịu đựng.
Mới đầu, Phượng Khuynh Vũ còn lo lắng cho lão Điểu tại thức hải. Sợ lão không chịu nỗi độ nóng của ngọn lửa này, còn lo lắng lão bị hai tên quỷ kia phát hiện. Nhưng thực tế nói cho Phượng Khuynh Vũ biết rằng nàng hoàn toàn lo lắng dư thừa.
Tàn hồn lão Điểu kia thu đoạn so với nàng còn lợi hại hơn nhiều, trốn ở giữa ngọn lửa, đến cả nàng còn không thể tìm được. Tuy rằng tìm không thấy nhưng Phượng Khuynh Vũ có thể xác định lão ta ở giữa đám lửa này!
Cái gì mà sợ bị hai lão quỷ kia phát hiện, sợ bị mình liên lụy, hết thảy đều là vô nghĩa. Thứ này thuần túy chỉ là quá lười, không muốn bị phiền toái dính vào người mới là thật! Phượng Khuynh Vũ có thể khẳng định, nếu hai lão quỷ kia thật sự muốn cùng lão Điểu đánh nhanh thì tuyệt đối nhận lấy phần thiệt thòi lớn.
Tâm tư chỉ mới lơ đãng trong chớp mắt liền phải thu hồi. Tình thế bức người, Phượng Khuynh Vũ không muốn thu hồi cũng không được. Bởi vì quá trình niết bàn của linh hồn này đã tới điểm mấu chốt nhất, một bước đi sai thì sẽ là vạn kiếp bất phục!
Tấm mắt dừng lại nửa ngày trên người lão Điểu có đỉnh đầu đen thui chỉ còn một dúm lông, Phượng Khuynh Vũ mới mở miệng nói, “Nói đi, ngươi đến thức hải của ta muốn làm cái gì? Thân thể này của ta đang ở trong tình huống như thế nào hẳn là ngươi đã biết được. Nếu ngươi thật sự muốn, đều sẽ là của ngươi!”
Phượng Khuynh Vũ nói rất tùy ý, giống như căn bản không xem thân thể này ra gì. Mà trên thực tế cũng chính xác như thế thật. Thân thể này của nàng đã hoàn toàn bị phế đi, đến tiên căn khí phủ đều đã bị hủy diệt, hiện giờ chỉ còn cái hồn phách tiên nhân này còn chút giá trị.
“Nè, tiểu cô nương nhà ngươi làm sao mà không biết lòng tốt của người khác vậy? Nếu ta thật sự muốn đoạt xá ngươi, ngươi cảm thấy ngươi sẽ còn mệnh ở đây sao?”
Nhìn hồn phách đen thui của lão Điểu, ánh mắt của Phượng Khuynh Vũ hơi trầm xuống. Nàng đi theo bên người lão tộc trưởng lâu như vậy, kiến thức tất nhiên không thấp. Nhìn lão Điểu này bộ dạng suy bại, nhưng cảm giác áp bách mang lại cho nàng thì không nhỏ. Thật sự nếu ra tay, hồn phách đã tổn hao nhiều hồn khí của nàng chắc chắn không phải là đối thủ của lão ta.
“Ngươi nếu không vì đoạt xá thì xâm nhập thức hải của ta là vì ý gì”, Phượng Khuynh Vũ hỏi lại.
“Ngươi cho rằng ta tự nguyện đến cái chỗ bị phá nát này để trốn tránh sao? Còn không phải bởi vì hai cái lão quỷ kia à? Nếu không phải bởi vì cứu ngươi đã làm hao đi quá nhiều nguyên hồn, ta sẽ sợ hai lão gia hỏa kia sao!!”
Hồn phách lão Điểu ưỡn ngực ngạo kiều nói, “Ta nói cho ngươi nghe, cũng không phải lão tử sợ gì hai tên bọn họ. Nếu ta khôi phục đến trạng thái đỉnh cao, hai tên gia hỏa kia còn chưa đủ để ta nhét kẽ răng đâu!”
Trong lòng Phượng Khuynh Vũ lần nữa nhảy dựng lên, “Ý của tiền bối là, vào lúc ngài còn thịnh thế thì việc giết chết lão quỷ ở sát thần du cảnh cũng chỉ là việc nhỏ?”
“Không thì sao?”, liếc nhìn Phượng Khuynh Vũ, trong ánh mắt lão Điểu tràn đầy ghét bỏ, “Nếu đổi lại lúc ta mới thoát ra thì việc xử lý hai lão quỷ kia cũng không phải là nói chơi. Đều tại ngươi, nếu chính bản thân ngươi tranh đua một chút, ta cũng sẽ không bị ngươi liên lụy thành như vậy!”
Nhìn vẽ mặt kiêu ngạo bị hủy hoại dần của lão Điểu, Phượng Khuynh Vũ thật sự cạn lời. Một sợi hồn phách còn như thế kia, vậy khi lão Điểu này còn thịnh khí thì không biết có bao nhiêu khủng bố?
“Nếu tiền bối cảm thấy Khuynh Vũ liên lụy đến người, vậy người có thể tùy ý rời đi, cần gì phải ăn vạ ở nơi này không đi đâu?”
Gừng càng già càng cay, trải qua một hồi sinh tử đại kiếp như vậy, Phượng Khuynh Vũ đã không còn đơn thuần như ngày trước nữa rồi.
“Hay cho ngươi tiểu nha đầu không có lương tâm! Ta nếu có thể đi thì sẽ ở lại nơi này tiến thoái lưỡng nan sao? Chủ nhân trước đây đã không đáng tin cậy, vậy mà ngưoi còn không bằng người ta!”
Lão Điểu bùm bùm nói cả tràng dài, Phượng Khuynh Vũ cuối cùng cũng đã hiểu. Lão Điểu này chính là bị nàng triệu hoán lại đây! Một màn hiến tế linh hồn kia nàng vẫn còn nhớ rõ, tuy rằng sau đó lại chết ngất đi nhưng vẫn nhớ mang mang có thứ gì đó hoàn toàn đi vào trong thân thể. Nói vậy thì lão Điểu rách nát này chính là linh hồn bất diệt từ viễn cổ!
“Khiến người bị liên lụy vào, thật sự xin lỗi!”, Phượng Khuynh Vũ cười khổ. “Khuynh Vũ hiện tại tự bản thân cũng khó bảo toàn, nếu tiền bối không muốn đi theo, ta cũng không oán trách. Ngài yên tâm, nếu ngài muốn rời đi, ta sẽ nghĩ cách thử xem.”
“Tiểu nha đầu ngươi cuối cùng cũng nói được một câu tiếng người. Đúng thế thật, ngươi đã triệu hồi ta ra, nếu cứ như vậy mà bỏ ngươi rời đi, trong lòng ta cũng băn khoăn…”. Sau khi đánh giá Phượng Khuynh Vũ từ trên xuống dưới vài lần, tàn hồn lão Điểu mới nói thêm, “Như vậy đi, nơi này ta còn có một thiên khẩu quyết, nếu như ngươi có thể tập, cũng có thể thi triển thành công, ta về sau liền đi theo ngươi. Nếu như không thể, ngươi cũng đừng trách ta tàn nhẫn.”
Phượng Khuynh Vũ cười khổ, “Tiền bối quá xem trọng Khuynh Vũ rồi. Hiện giờ khí phủ của ta đã phá, gân cốt cả người bị đứt đoạn, làm sao tập được thuật pháp!”
“Không sao!”, tàn hồn lão Điểu nói, “Công pháp này của ta không cần khí phủ làm căn cơ, chỉ cần lực ý chí đủ là có thể.”
Phượng Khuynh Vũ đáp, “Ý chí lực ngược lại ta không thiếu, nhưng không có khí phủ, ta làm sao tu tập được công pháp này đây?”
Trong mắt lão Điểu lộ ra một tia ánh sáng, “Thiên thời đã thành, địa lợi đã có, hiện giờ thiếu sót chính là quyết tâm của ngươi.”
“Công pháp này nếu tu thành thì có thể nắn gân cốt, phục hồi da thịt, nhưng nếu thất bại, thần hồn câu diệt, vạn kiếp bất phục!! Hơn nữa quá trình tu luyện cũng cực kỳ thống khổ! Ngươi có sợ không?”
“Chết còn không sợ, ta còn sợ đau sao?”, Phượng Khuynh Vũ cười ngạo nghễ. Lão Điểu ngược lại nói, “Nói lời cũng đừng có chắc chắn như thế, đừng đến lúc đó chịu không nổi lại khóc lóc cầu xin ta cứu ngươi…”
“Ta dù có chết cũng không cầu xin ngươi!”, ánh mắt Phượng Khuynh Vũ sáng quắc nhìn chằm chằm vào lão Điểu. Có thể nắn cốt trùng tu, thì nàng sẽ có hi vọng báo thù. Cho dù biện pháp này là cửu tử nhất sinh, nàng cũng sẽ dốc sức mình mà thử một lần! Không cược một lần, làm sao biết đạo hạnh không được!
Cảm nhận được kiên quyết trong ánh mắt của Phượng Khuynh Vũ, tàn hồn lão Điểu lộ ra một nụ cười vừa lòng, bắt đầu giảng giải đạo tu luyện. Một người truyền thụ hừng hực năng lượng, một kẻ ham học hỏi như đói khát. Rất nhanh, Phượng Khuynh Vũ đã hiểu rõ được thiên khẩu quyết này.
Sau khi biết được phương pháp tu hành, Phượng Khuynh Vũ rất nhanh bắt đầu thử nghiệm. Nơi này đến cả ma trơi cấp bậc cũng không cao, khó khăn lắm mới đạt tới huyền phẩm, cũng chính là nơi thích hợp cho lần đầu niết bàn. Nhân sinh đôi khi thật kỳ diệu. Mất đi năng lực niết bàn, nàng lại được biết đến phương pháp niết bàn này.
Tuy rằng phương pháp niết bàn tu hành này rất biến thái, nhưng nếu nàng có thể trở ra từ táng hồn uyên thì sao lại để ý đến nỗi đau đớn này cơ chứ. So sánh với niết bàn, những điều nàng đã trải qua trước đây thật ra cũng chỉ như mưa bụi nhỏ. Việc tận mắt nhìn thấy chính mình từng chút từng chút bị ngọn lửa thiêu đốt đến hầu như không còn cảm giác nàng chưa từng muốn sẽ trải qua lần thứ hai. Nhưng vì báo thù, nàng lại không còn lựa chọn nào khác.
Bên ngoài thức hải, hai lão quỷ kia nhìn thấy tiên thân này rốt cuộc bắt đầu hòa tan thì đầy mặt đều là vui mừng, tiếp tục tăng lớn độ nóng luyện hóa. Mà Phượng Khuynh Vũ hiện đang nương nhờ năng lượng ma trơi, tiến hành lần đầu niết bàn.
Niết bàn tổng cộng phân làm ba phần quan trọng, lần lượt là ý, thân, hồn. Mà thứ chân chính bị liệt hỏa đốt cháy thật ra chỉ có thân cùng hồn, ý niệm trước sau sẽ dung nạp với hai phần này. Mà mấu chốt của việc niết bàn thành công hay không lại nằm ở phần ý.
Ý niệm còn, niết bàn thành.
Ý niệm tiêu, niết bàn bại.
Mà một khi thất bại, thân và hồn đều không thể giữ lại, đó là ý nghĩa chân chính của diệt vong.
Ma trơi xanh biếc tựa như hồng thủy, như mãnh thú nhào về hướng Phượng Khuynh Vũ, điên cuồng nung khô thân thể của nàng. Da thịt huyết cốt của nàng dưới ngọn lửa nung khô, nhanh chóng hòa tan phân giải. Sau khi thân thể hoàn thành niết bàn, thần hồn cũng bắt đầu niết bàn. Cảm giác linh hồn bỏng cháy thống khổ vô cùng, so với nỗi đau thân thể càng làm cho người ta khó có thể chịu đựng.
Mới đầu, Phượng Khuynh Vũ còn lo lắng cho lão Điểu tại thức hải. Sợ lão không chịu nỗi độ nóng của ngọn lửa này, còn lo lắng lão bị hai tên quỷ kia phát hiện. Nhưng thực tế nói cho Phượng Khuynh Vũ biết rằng nàng hoàn toàn lo lắng dư thừa.
Tàn hồn lão Điểu kia thu đoạn so với nàng còn lợi hại hơn nhiều, trốn ở giữa ngọn lửa, đến cả nàng còn không thể tìm được. Tuy rằng tìm không thấy nhưng Phượng Khuynh Vũ có thể xác định lão ta ở giữa đám lửa này!
Cái gì mà sợ bị hai lão quỷ kia phát hiện, sợ bị mình liên lụy, hết thảy đều là vô nghĩa. Thứ này thuần túy chỉ là quá lười, không muốn bị phiền toái dính vào người mới là thật! Phượng Khuynh Vũ có thể khẳng định, nếu hai lão quỷ kia thật sự muốn cùng lão Điểu đánh nhanh thì tuyệt đối nhận lấy phần thiệt thòi lớn.
Tâm tư chỉ mới lơ đãng trong chớp mắt liền phải thu hồi. Tình thế bức người, Phượng Khuynh Vũ không muốn thu hồi cũng không được. Bởi vì quá trình niết bàn của linh hồn này đã tới điểm mấu chốt nhất, một bước đi sai thì sẽ là vạn kiếp bất phục!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook