Ngô Hoàng Tại Thượng
-
Chương 6: Thành Miếng Đồ Bổ Trong Miệng Người Khác
Thân thể tiên nhân kia, cả người đều là báu vật! Một giọt tiên nguyên dịch cũng đã có thể giúp bọn họ tăng lên một tiểu cảnh giới, vậy thì tiên nhân còn đang sống sờ sờ kia có thể lấy ra bao nhiêu tiên nguyên dịch chứ! Vì món lợi không nhỏ này của tiên nhân kia mà hai người lần nữa xông vào đánh nhau.
Chiến đấu giằng co suốt hai ngày hai đêm. Đỉnh núi nhỏ của quỷ y cốc đều đã bị hai người san bằng, đến khi mặt xám mày tro thì cả hai mới lần nữa dừng tay. Hai người bọn họ thật ra cũng muốn phân thắng bại, chỉ lo cái u giới này vốn cũng không phải chỗ tốt đẹp gì. Bọn họ nếu thật sự đấu đến lưỡng bại câu thương, không cần qua khỏi hai ngày này thì Minh Cung cùng quỷ y cốc đã bị người khác nuốt mất rồi.
“Dính phải cái thứ xui xẻo trên người ngươi cũng không phải chuyện tốt nhỉ!”, Mẫu Lão Quỷ thở phì phì mắng một câu.
“Ha hả, không có Minh Cung của ta ở phía sau che chở, chỉ bằng quỷ y cốc của ngươi mà có thể nuốt được bảo bối này sao?”, trong giọng nói của Đế Thiên Minh còn mang theo chút ít uy hiếp.
Sau khi bình tĩnh lại, Mâu Lão Quỷ bỗng trở nên hơi trầm ngâm, đã nghĩ thông suốt lý lẽ này rồi. Không duyên cớ gì mà có được chỗ hời như thế, nếu không màng tới một bộ phận cấp minh lão quỷ, sợ rằng hắn quay đầu lại liền sẽ mang theo một đám người tới san bằng quỷ y cốc rồi!
“Nếu không cứ như vậy đi, mặc kệ tiên nhân này có thể tế luyện ra bao nhiêu tiên nguyên dịch, hai người ta và ngươi cứ chia đều. Đến cả các đồ vật khác…”, ánh mắt sâu sắc của Mẫu Lão Quỷ rơi xuống trên người Đế Thiên Minh.
Phân ra một nửa tiên nguyên dịch cho Đế Thiên Minh đã khiến lão đau như cắt da cắt thịt rồi, còn đồ vật khác, thật không nghĩ lại tiện nghi cho lão quỷ này quá!
“Yên tâm đi, ta chỉ cần tiên nguyên dịch, các đồ vật khác đều sẽ thuộc về người!”, Đế Thiên Minh rất thống khoái mà trả lời.
Hắn đã sớm thông qua cái khe hở kia biết được người này đến cả lông cũng không có, nên mới sử dụng kế đổi lấy hai bình ảo mộng đan. Nếu lúc ấy biết được đây là tiên nhân, hắn có khi đã muốn lưỡng bại câu thương cũng không đem nàng giao ra rồi! Đế Thiên Minh thở dài trong lòng, chỉ tại lúc trước chính mình bị hai bình ảo mộng đan kia mê hoặc tâm hồn, hiện tại nói gì cũng chậm rồi. Mâu Lão Quỷ đã biết việc này, nhất định sẽ không dung túng để hắn đem tiên nhân đi, chi bằng bán cho hắn một cái chân tình, hai người cùng nhau hợp tác.
Khi xuất hiện biến cố thế nào cũng có người thay thế chống đỡ. Chỉ cần tiên nguyên dịch mà không cần đồ vật khác, Mâu Lão Quỷ lập tức đánh nhịp thành giao.
Lúc sau đó là bắt đầu tế luyện.
Vốn dĩ Đế Thiên Minh muôn mang tiên nhân đến Minh Cung bên kia tế luyện, nhưng Mâu Lão Quỷ sợ hắn xảo trá, cái gì cũng không đồng ý, cuối cùng chỉ có thể cùng nhau giúp đỡ tu bổ quỷ y cốc một phen. Tân động phủ sáng lập sau cùng, Đế Thiên Minh ở lại bên ngoài bày ra pháp trận ngăn cách, để ngừa các thế lực khác nhìn ra manh mối. Sau khi làm tốt tất cả các việc phòng bị, hai lão đông tây mới trở lại động phủ tinh luyện tiên nguyên.
Thân hình tiên nhân vừa mới bỏ vào trong tụ hỏa trận, ngọn lửa xanh biếc liền gấp không chờ nổi mà thổi quét lại đây! Ánh mắt hai lão quỷ đều là vẻ ngưng trọng, một bên khống chế độ nóng của ngọn lửa, một bên quan sát phản ứng của tiên nhân để đúng lúc mà điều chỉnh.
Lại phải phế bỏ nàng, dù gì kia cũng là cụ sống tiên nhân. Tuy rằng ở hai ngày trước khi tinh luyện đã làm đủ kiểu chuẩn bị, cũng biết được tiên nhân này đã phế không thể phế lại, nhưng vạn nhất thì sao?
Vạn nhất nàng lại có thủ đoạn bảo mệnh gì đó, thì tổn thất của hai người bọn họ có thể to lắm! Đối mặt với một tiên nhân còn sống như thể, cẩn thận cũng không quá dư thừa!
Vào lúc hai lão quỷ tinh luyện, tàn hồn đang trốn tại thức hải của Phượng Khuynh Vũ thật đúng là hoảng đến tột cùng. Mới thoát khỏi lồng giam liền rơi vào ổ quỷ. Cực cực khổ khổ bảo hộ khối thân thể này lâu như vậy, thật muốn thua hết trong tay hai lão quỷ này. Vậy hắn cũng không cần sống nữa, dứt khoát tìm một khối đậu hủ đập đầu chết, còn hơn bị người ta ăn tươi nuốt sống nhẹ nhàng.
“Nha đầu thúi tỉnh lại đi!”
“Lửa thiêu mông rồi, chạy nhanh, tỉnh tỉnh!”
“Đừng ngủ đừng ngủ! Ngủ tiếp nữa thì cả hai chúng ta đều ngỏm củ tỏi!!”
Tàn hồn ở giữa thức hải của Phượng Khuynh Vũ kêu rồi lại kêu, nhưng ở giữa thức hải vẫn là một mảnh hỗn độn như cũ, không có nửa điểm dấu hiệu chuyển biến tốt đẹp. Tàn hồn gấp đến độ nhảy nhót lung tung, khó xử lý chết đi được, thiệt sự muốn dùng một mồi lửa đốt hết cái không gian thức hải này đi!
Mà Phượng Khuynh Vũ đang chìm đắm trong giấc mộng thì đang bồi cha mẹ đi du sơn ngoạn thủy, khi thì hái hoa bắt bướm, khi thì xem cha mẹ câu cá. Trong mộng hết thảy đều tốt đẹp như vậy, cha mẹ chưa bao giờ gặp qua đã xuất hiện, mà lão tộc trưởng đã đi về cõi tiên cũng đã trở lại, ở trong cái thế giới hư ảo này cùng nàng.
Người một nhà hòa thuận vui vẻ vừa nói vừa cười, chung quanh gặp được người qua đường cũng hòa hợp êm thấm, sẽ không ai sử dụng âm mưu quỷ kế gì. Giấc mộng này thật hạnh phúc, cũng thật ấm áp, ấm áp đến mức làm nàng không muốn tỉnh lại. Nhưng ở một nơi không nhìn thấy được, luôn có một âm thanh đang kêu gọi nàng, muốn nàng đừng trầm mê ảo cảnh, muốn nàng trở về báo thù.
Phượng Khuynh Vũ ngay từ đầu căn bản đã không muốn để ý đến cái thanh âm kia, nhưng theo thời gian chuyển dời, thanh âm kia xuất hiện với tần suất ngày càng cao. Thế nên cơn mơ nhẹ nhàng tự tại này lại xuất hiện từng tia từng tia vết rách.
Trời xanh cỏ xanh biến mất chẳng thấy đâu, lão tộc trưởng, phụ thân nàng, mẫu thân nàng, cùng với những người thiện lương đó toàn bộ biến mất không thấy nữa. Mắt như có khả năng thế chỗ, núi thây biển máu, đến cả đóa hoa hướng dương nàng hái trong tay cũng biến thành gương mặt người ngoan độc dữ tợn. Mặt những người đó trở nên lớn hàng, kiều diễm như vậy, dữ tợn như vậy, lại độc ác như vậy.
Tiếng người cười nhạo, tiếng mắng chửi tức giận, tiếng quát lớn, còn âm thanh châm chọc lạnh lẽo như băng, không mang theo một tia ấm áp nào đồng thời vang lên. Ồn ào đến mức khiến Phượng Khuynh Vũ đầu váng mắt hoa, nhân sinh đau.
Đồng thời ký ức tựa như hồng thủy được khơi dòng rót vào trong đầu. Vô biên vô hạn thống khổ thổi quét đến. Đầu của Phượng Khuynh Vũ đau như muốn nứt ra, ở trong vô tận thống khổ, những mảnh ký ức nhỏ bé chậm rãi dung hợp lại một chỗ.
“Phượng Khuynh Thành!! Ngươi sẽ không được chết tử tế!!”
Hai tròng mắt đỏ như máu chợt mở, khiến hai lão quỷ sợ tới mức từ mặt đất nhảy leen không. Hai người bốn mắt đồng thời nhìn chằm chằm Phượng Khuynh Vũ, chỉ cần nàng có dị động, nhị quỷ tuyệt đối sẽ đem chiêu số lợi hại nhất ra oanh tạc vào người nàng! Tiên nguyên tuy quan trọng, nhưng mệnh càng quan trọng hơn!
Nhưng tiên nhân kia chỉ ném xuống một câu nói không thể hiểu được kia rồi liền nhắm hai mắt lại, lúc sau rốt cuộc cũng không mở ra nữa.
“Này là… xong rồi?”, Mâu Lão Quỷ đầu có chút không đủ dùng.
“Hẳng chỉ là phản ứng của tiềm thức. Lúc trước ta đã kiểm tra qua, tuy rằng thức hải của tiên nhân ta không vào được, không đủ xác thực thật sự có tìm thấy bất kỳ dao động hồn lực gì trên người nàng không. Nhưng bị thương thành như vậy, phỏng chừng hồn phách của nàng sớm đã đã bị người khác đánh tan!”, Đế Thiên Minh an ủi nói.
“Lời tuy nói như thế, nhưng đôi ta liệu có khi nào rơi vào mê chướng hay không?”
“Có ý gì?”, Đế Thiên Minh nhíu mày hỏi lại.
Mâu Lão Quỷ đáp, “Đôi mắt tiên nhân sẽ như vậy sao? Sao ta cảm thấy, nàng so với hai chúng ta càng giống ác quỷ hơn?”
Đế Thiên Minh, “...”
“Có phải tiên nhân hay không cứ tiếp tục luyện chẳng phải sẽ biết hay sao? Đều đã quăng vào nhiều bảo bối như vậy rồi, chẳng lẽ ngươi còn muốn bỏ chạy!”
“Ai muốn bỏ chạy! Ta chỉ là thuận miệng hỏi một chút thôi!!”
Ầm ĩ hai câu. hai người lại đem lực chú ý đặt trên người Phượng Khuynh Vũ. Thấy nàng không có động tĩnh gì, lúc này tâm tính mới hoàn toàn yên ả.
Hồn lực bàng bạc lần nữa ùa vào giữa ma trơi, bên trong Phượng Khuynh Vũ hai mắt nhắm nghiền không một tia biểu tình, tựa hồ không cảm thụ được độ nóng của ma trơi. Mà nàng càng như thế, hai người kia ngược lại càng hưng phấn.
Càng khó tinh luyện thì chứng minh tiên nhân này tu vi càng cao. Mà tu vi càng cao thì tiên nguyên dịch tinh luyện ra được lại có tác dụng càng lớn.
Chiến đấu giằng co suốt hai ngày hai đêm. Đỉnh núi nhỏ của quỷ y cốc đều đã bị hai người san bằng, đến khi mặt xám mày tro thì cả hai mới lần nữa dừng tay. Hai người bọn họ thật ra cũng muốn phân thắng bại, chỉ lo cái u giới này vốn cũng không phải chỗ tốt đẹp gì. Bọn họ nếu thật sự đấu đến lưỡng bại câu thương, không cần qua khỏi hai ngày này thì Minh Cung cùng quỷ y cốc đã bị người khác nuốt mất rồi.
“Dính phải cái thứ xui xẻo trên người ngươi cũng không phải chuyện tốt nhỉ!”, Mẫu Lão Quỷ thở phì phì mắng một câu.
“Ha hả, không có Minh Cung của ta ở phía sau che chở, chỉ bằng quỷ y cốc của ngươi mà có thể nuốt được bảo bối này sao?”, trong giọng nói của Đế Thiên Minh còn mang theo chút ít uy hiếp.
Sau khi bình tĩnh lại, Mâu Lão Quỷ bỗng trở nên hơi trầm ngâm, đã nghĩ thông suốt lý lẽ này rồi. Không duyên cớ gì mà có được chỗ hời như thế, nếu không màng tới một bộ phận cấp minh lão quỷ, sợ rằng hắn quay đầu lại liền sẽ mang theo một đám người tới san bằng quỷ y cốc rồi!
“Nếu không cứ như vậy đi, mặc kệ tiên nhân này có thể tế luyện ra bao nhiêu tiên nguyên dịch, hai người ta và ngươi cứ chia đều. Đến cả các đồ vật khác…”, ánh mắt sâu sắc của Mẫu Lão Quỷ rơi xuống trên người Đế Thiên Minh.
Phân ra một nửa tiên nguyên dịch cho Đế Thiên Minh đã khiến lão đau như cắt da cắt thịt rồi, còn đồ vật khác, thật không nghĩ lại tiện nghi cho lão quỷ này quá!
“Yên tâm đi, ta chỉ cần tiên nguyên dịch, các đồ vật khác đều sẽ thuộc về người!”, Đế Thiên Minh rất thống khoái mà trả lời.
Hắn đã sớm thông qua cái khe hở kia biết được người này đến cả lông cũng không có, nên mới sử dụng kế đổi lấy hai bình ảo mộng đan. Nếu lúc ấy biết được đây là tiên nhân, hắn có khi đã muốn lưỡng bại câu thương cũng không đem nàng giao ra rồi! Đế Thiên Minh thở dài trong lòng, chỉ tại lúc trước chính mình bị hai bình ảo mộng đan kia mê hoặc tâm hồn, hiện tại nói gì cũng chậm rồi. Mâu Lão Quỷ đã biết việc này, nhất định sẽ không dung túng để hắn đem tiên nhân đi, chi bằng bán cho hắn một cái chân tình, hai người cùng nhau hợp tác.
Khi xuất hiện biến cố thế nào cũng có người thay thế chống đỡ. Chỉ cần tiên nguyên dịch mà không cần đồ vật khác, Mâu Lão Quỷ lập tức đánh nhịp thành giao.
Lúc sau đó là bắt đầu tế luyện.
Vốn dĩ Đế Thiên Minh muôn mang tiên nhân đến Minh Cung bên kia tế luyện, nhưng Mâu Lão Quỷ sợ hắn xảo trá, cái gì cũng không đồng ý, cuối cùng chỉ có thể cùng nhau giúp đỡ tu bổ quỷ y cốc một phen. Tân động phủ sáng lập sau cùng, Đế Thiên Minh ở lại bên ngoài bày ra pháp trận ngăn cách, để ngừa các thế lực khác nhìn ra manh mối. Sau khi làm tốt tất cả các việc phòng bị, hai lão đông tây mới trở lại động phủ tinh luyện tiên nguyên.
Thân hình tiên nhân vừa mới bỏ vào trong tụ hỏa trận, ngọn lửa xanh biếc liền gấp không chờ nổi mà thổi quét lại đây! Ánh mắt hai lão quỷ đều là vẻ ngưng trọng, một bên khống chế độ nóng của ngọn lửa, một bên quan sát phản ứng của tiên nhân để đúng lúc mà điều chỉnh.
Lại phải phế bỏ nàng, dù gì kia cũng là cụ sống tiên nhân. Tuy rằng ở hai ngày trước khi tinh luyện đã làm đủ kiểu chuẩn bị, cũng biết được tiên nhân này đã phế không thể phế lại, nhưng vạn nhất thì sao?
Vạn nhất nàng lại có thủ đoạn bảo mệnh gì đó, thì tổn thất của hai người bọn họ có thể to lắm! Đối mặt với một tiên nhân còn sống như thể, cẩn thận cũng không quá dư thừa!
Vào lúc hai lão quỷ tinh luyện, tàn hồn đang trốn tại thức hải của Phượng Khuynh Vũ thật đúng là hoảng đến tột cùng. Mới thoát khỏi lồng giam liền rơi vào ổ quỷ. Cực cực khổ khổ bảo hộ khối thân thể này lâu như vậy, thật muốn thua hết trong tay hai lão quỷ này. Vậy hắn cũng không cần sống nữa, dứt khoát tìm một khối đậu hủ đập đầu chết, còn hơn bị người ta ăn tươi nuốt sống nhẹ nhàng.
“Nha đầu thúi tỉnh lại đi!”
“Lửa thiêu mông rồi, chạy nhanh, tỉnh tỉnh!”
“Đừng ngủ đừng ngủ! Ngủ tiếp nữa thì cả hai chúng ta đều ngỏm củ tỏi!!”
Tàn hồn ở giữa thức hải của Phượng Khuynh Vũ kêu rồi lại kêu, nhưng ở giữa thức hải vẫn là một mảnh hỗn độn như cũ, không có nửa điểm dấu hiệu chuyển biến tốt đẹp. Tàn hồn gấp đến độ nhảy nhót lung tung, khó xử lý chết đi được, thiệt sự muốn dùng một mồi lửa đốt hết cái không gian thức hải này đi!
Mà Phượng Khuynh Vũ đang chìm đắm trong giấc mộng thì đang bồi cha mẹ đi du sơn ngoạn thủy, khi thì hái hoa bắt bướm, khi thì xem cha mẹ câu cá. Trong mộng hết thảy đều tốt đẹp như vậy, cha mẹ chưa bao giờ gặp qua đã xuất hiện, mà lão tộc trưởng đã đi về cõi tiên cũng đã trở lại, ở trong cái thế giới hư ảo này cùng nàng.
Người một nhà hòa thuận vui vẻ vừa nói vừa cười, chung quanh gặp được người qua đường cũng hòa hợp êm thấm, sẽ không ai sử dụng âm mưu quỷ kế gì. Giấc mộng này thật hạnh phúc, cũng thật ấm áp, ấm áp đến mức làm nàng không muốn tỉnh lại. Nhưng ở một nơi không nhìn thấy được, luôn có một âm thanh đang kêu gọi nàng, muốn nàng đừng trầm mê ảo cảnh, muốn nàng trở về báo thù.
Phượng Khuynh Vũ ngay từ đầu căn bản đã không muốn để ý đến cái thanh âm kia, nhưng theo thời gian chuyển dời, thanh âm kia xuất hiện với tần suất ngày càng cao. Thế nên cơn mơ nhẹ nhàng tự tại này lại xuất hiện từng tia từng tia vết rách.
Trời xanh cỏ xanh biến mất chẳng thấy đâu, lão tộc trưởng, phụ thân nàng, mẫu thân nàng, cùng với những người thiện lương đó toàn bộ biến mất không thấy nữa. Mắt như có khả năng thế chỗ, núi thây biển máu, đến cả đóa hoa hướng dương nàng hái trong tay cũng biến thành gương mặt người ngoan độc dữ tợn. Mặt những người đó trở nên lớn hàng, kiều diễm như vậy, dữ tợn như vậy, lại độc ác như vậy.
Tiếng người cười nhạo, tiếng mắng chửi tức giận, tiếng quát lớn, còn âm thanh châm chọc lạnh lẽo như băng, không mang theo một tia ấm áp nào đồng thời vang lên. Ồn ào đến mức khiến Phượng Khuynh Vũ đầu váng mắt hoa, nhân sinh đau.
Đồng thời ký ức tựa như hồng thủy được khơi dòng rót vào trong đầu. Vô biên vô hạn thống khổ thổi quét đến. Đầu của Phượng Khuynh Vũ đau như muốn nứt ra, ở trong vô tận thống khổ, những mảnh ký ức nhỏ bé chậm rãi dung hợp lại một chỗ.
“Phượng Khuynh Thành!! Ngươi sẽ không được chết tử tế!!”
Hai tròng mắt đỏ như máu chợt mở, khiến hai lão quỷ sợ tới mức từ mặt đất nhảy leen không. Hai người bốn mắt đồng thời nhìn chằm chằm Phượng Khuynh Vũ, chỉ cần nàng có dị động, nhị quỷ tuyệt đối sẽ đem chiêu số lợi hại nhất ra oanh tạc vào người nàng! Tiên nguyên tuy quan trọng, nhưng mệnh càng quan trọng hơn!
Nhưng tiên nhân kia chỉ ném xuống một câu nói không thể hiểu được kia rồi liền nhắm hai mắt lại, lúc sau rốt cuộc cũng không mở ra nữa.
“Này là… xong rồi?”, Mâu Lão Quỷ đầu có chút không đủ dùng.
“Hẳng chỉ là phản ứng của tiềm thức. Lúc trước ta đã kiểm tra qua, tuy rằng thức hải của tiên nhân ta không vào được, không đủ xác thực thật sự có tìm thấy bất kỳ dao động hồn lực gì trên người nàng không. Nhưng bị thương thành như vậy, phỏng chừng hồn phách của nàng sớm đã đã bị người khác đánh tan!”, Đế Thiên Minh an ủi nói.
“Lời tuy nói như thế, nhưng đôi ta liệu có khi nào rơi vào mê chướng hay không?”
“Có ý gì?”, Đế Thiên Minh nhíu mày hỏi lại.
Mâu Lão Quỷ đáp, “Đôi mắt tiên nhân sẽ như vậy sao? Sao ta cảm thấy, nàng so với hai chúng ta càng giống ác quỷ hơn?”
Đế Thiên Minh, “...”
“Có phải tiên nhân hay không cứ tiếp tục luyện chẳng phải sẽ biết hay sao? Đều đã quăng vào nhiều bảo bối như vậy rồi, chẳng lẽ ngươi còn muốn bỏ chạy!”
“Ai muốn bỏ chạy! Ta chỉ là thuận miệng hỏi một chút thôi!!”
Ầm ĩ hai câu. hai người lại đem lực chú ý đặt trên người Phượng Khuynh Vũ. Thấy nàng không có động tĩnh gì, lúc này tâm tính mới hoàn toàn yên ả.
Hồn lực bàng bạc lần nữa ùa vào giữa ma trơi, bên trong Phượng Khuynh Vũ hai mắt nhắm nghiền không một tia biểu tình, tựa hồ không cảm thụ được độ nóng của ma trơi. Mà nàng càng như thế, hai người kia ngược lại càng hưng phấn.
Càng khó tinh luyện thì chứng minh tiên nhân này tu vi càng cao. Mà tu vi càng cao thì tiên nguyên dịch tinh luyện ra được lại có tác dụng càng lớn.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook