Ngô Hoàng Tại Thượng
-
Chương 5: Đây Chính Là Một Món Bảo Bối Tốt!
Editor: Khanhsnhi
“Nè Đế Thiên MInh! Này là đồ vật trong quỷ y cốc chứ không phải Minh Cung ngươi, ngươi đừng có muốn là chạy đến đây tống tiền!”, lão Mâu nhảy đến cản Đế Thiên Minh lại.
Vật rơi xuống từ trên thành tựu xuống thì có thể là vật bình thường sao? Cái bảo bối này dù là cái gì cũng không thể rơi vào tay Đế Thiên Minh hắn! Mâu lão quỷ trừng to mắt liếc sang một cái, thổi bay đám râu của mình, Đế Thiên Minh đã vung tay lên, trực tiếp ném ra vài cây linh thảo!
Mà người thấy bảo vật liền đỏ mắt như Mẫu lão quỷ quả nhiên mắc mưu, phi thân đi vớt vài cọng linh thảo kia. Chờ lão nhớ lại thì cái kén khổng lồ kia sớm đã rơi xuống tay của Đế Thiên Minh rồi, cũng đã bị hắn ta phá vỡ một khe nhỏ rồi.
“Đế Thiên MInh! Cái tên không biết xấu hổ nhà ngươi, mau buông móng vuốt ra! Đó là đồ của quỷ y cốc ta!!!”
Đem linh thảo nguyên vẹn cất vào trong túi, Mâu Lão Quỷ hồn ảnh chợt lóe trở lại tại chỗ, cặp mắt tam giác gắt gao trừng Đế Thiên Minh. Chỉ cần hắn dám đem cái kén khổng lồ này đi, lão tuyệt đối sẽ cùng hắn chơi bạc mạng!
Nhìn thấy Mâu lão quỷ có khả năng bạo tẩu bất cứ lúc nào, Đế Thiên Minh nhăn mày trầm giọng nói, “Lá cây là ở phía trên thành tựu, mà toàn bộ thành tựu thuộc về Minh giới, không thuộc về quỷ y cốc của ngươi, cho nên đồ vật tới tay ta trước tất nhiên thuộc về ta!”
“Hay cho cái tên Đế Thiên Minh không biết xấu hổ!!”, lão Mâu tức giận đến chòm râu run loạn lên, “Ngươi muốn đám lá trên thành tựu thì cứ việc lấy đi! Nhưng đồ vật bên trong lại là của quỷ y cốc ta!”
“Khó mà làm được! Lại nói đến việc thứ này rơi vào tay ta trước, trừ phi ngươi có thể cho ta hai bình ảo mộng đan, nếu không thì không bàn nữa!”
Lời vừa nói khỏi miệng, Mâu lão quỷ đã đem hai bình đan dược ném qua, cản bản không cho hắn cơ hội đổi ý.
“Không phải là muốn đan dược sao? Dong dài cái gì nữa! Mau đem cái kén khổng lồ trả cho ta!”
Cẩn thận kiểm tra cái chai đan dược, thấy thật sự là ảo mộng đan phẩm tướng cực cao, Đế Thiên Minh mới chịu buông cái kén khổng lồ vừa nãy còn giữ khư khư ra. Thấy hắn thật sự thu tay lại, Mẫu lão quỷ muốn đem cái kén khổng lồ nhét vào trong túi càn khôn của mình. Nhưng thử liên tiếp nhiều lần đều không thể đem cái kén khổng lồ này nhét vào bên trong, lão Mâu lập tức trở nên hồ nghi. Bỗng nhiên lão thấy bên trên cái kén này còn có một vết nứt.
Theo vết nứt nhìn vào bên trong một cái, Mâu lão nhân lập tức giận đến mức dậm chân mắng to: “Bà nó! Thứ này vậy mà là một người!!”. Mâu Lão Quỷ hung hăng cho chính mình hai bạt tay, hận không thể đâm đầu vào dưới thành tựu mà chết. Đồ vật đã cho người ta rồi, hai bình đan dược cũng bị Đế Thiên Minh thu đi rồi, giờ lão muốn đổi ý thì cái tên gia hỏa kia đồng ý mới là lạ!
“Đế Thiên Minh! Ngươi cố ý hố ta có phải không? Đem đan dược trả cho ta!!”
Mâu lão quỷ tức giận đến mức nổi trận lôi đình, trừng đôi mắt tam giác hướng về phía Đế Thiên Minh đánh tới! Cái thân thể khô gầy kia một khi bùng nổ khí thế lại vẫn áp chế Đế Thiên Minh một đầu!
“Đồ vật chính là ngươi chủ động cho ta! Ta một không đoạt, hai không trộm, không thể ngươi nói không đổi thì không đổi được!”. Mâu Lão Quỷ không dễ chọc, mà Đế Thiên Minh hắn cũng không dễ chọc như thế! Còn không phải là so xem nắm tay của ai to hơn sao? Chẳng lẽ hắn đường đường là chủ nhân của Minh Cung lại sợ lão quỷ đầu không thành này sao!
Hai người quyền đấm chân đá cứ vậy mà đấu với nhau, đến nỗi Phượng Khuynh Vũ bị khóa lại trong lớp kén lá cây đã sớm bị bọn họ vứt ra sau đầu rồi. Người sống nào mà so được với ảo mộng đan? Mà một gốc cây linh thảo bình thường so với nàng còn quan trọng hơn! Hai ngươi này quyết tâm phân thấp cao, một tá thứ đều trở nên không quan trọng. Người khổ chính là viễn cổ thần hồn giấu trong người Phượng Khuynh Vũ kia.
Vốn dĩ chạy tới đây chỉ là một mảnh tàn hồn, vì cứu người nọ lại rõ ràng hao tổn đi của hắn rất nhiều nguyên hồn. Hiện giờ hắn so với minh tu ở thanh linh cảnh cũng không mạnh hơn bao nhiêu, nào dám ở trước mặt lão quỷ ở đăng tiên cảnh thò mặt ra chứ.
Nữ tử này là thân thể thần tiên, ngăn cản một chút dư ba của hồn lực hẳn là không thành vấn đề nhỉ?
Tàn hồn trong lòng rất không cam tâm, một bên vừa muốn nhìn trộm bên ngoài, một bên còn phải điều khiến cái kén khổng lồ dời ra khỏi vòng chiến. Nhưng còn không đợi di ra xa được hai bước đã bị một làn sóng hồn lực cuốn vào trong vòng chiến! Cái này, nó cũng không dám giở trò gì nữa, chỉ có thể ẩn núp trong cơ thể Phượng Khuynh Vũ tiếp tục giả chết.
Cuồng phong nổi lên bốn phía, hồn nguyên tạc nứt! Vô số núi đá sông nhỏ bị hủy đi trong lúc hai người kia hạ thủ.
Nhưng thành tựu gần đấy nhất lại không chịu bất kỳ ảnh hưởng gì. Trừ việc ngẫu nhiên có vài chiếc lá cây bị cuốn rớt ra thì không có tổn thương gì khác. Mà Phượng Khuynh Vũ bị lá thành tựu bao vây kín mít cũng như thế. Chiến đấu tuy kịch liệt, nhưng thông qua tầng tầng lớp lớp lá thành tựu, xung lực có thể đánh đến người của Phượng Khuynh Vũ cũng chẳng còn lại bạo nhiêu. Bằng khối thân thể bị phế bỏ tiên cốt như nàng, ngăn cản một chút dư lực hoàn toàn không thành vấn đề gì.
Thấy thân thể này cũng không chịu ảnh hưởng quá lên, tàn hồn kia cuối cùng cũng an tâm, từ cái kén khổng lồ chạy ra vòng chiến dạo chơi.
Cái kén khổng lồ bị lá cây bao bọc tựa như thuyền nhỏ giữa bão, ở nơi trung tâm đối đầu của hai hồn lực rơi xuống, tại trung tâm vòng chiến di chuyển kêo thành tiếng vút vút!
“Ngươi là cái tên lừa đảo hãm hại lừa gạt lão!”
“Giao dịch công bằng, ngươi tình ta nguyện!”
“Ta là bị ngươi lừa dối!”
“Số lần ngươi lừa dối ta cũng không ít đâu!”
Hai người vừa đánh vừa mắng, mà cái kén khổng lồ ở trung tâm vòng chiến đã không thể chịu thêm lực bị đánh vào, bắt đầu tan ra từ bên trong.
Cái kén khổng lồ này vốn là được dính lại thành từ tơ của thiên đằng nhện. Hiện giờ là thành tựu không bị gì, người bên trong cũng không hề hấn gì, nhưng mạng nhện bị rút tinh hoa lại chịu không nổi. Sau mấy vòng xoay càng lúc càng sâu, tơ nhện bắt đầu đứt gãy. Mà không có mạng nhện dính liền, cái kèn khổng lồ này làm sao còn duy trì được?
Khi bị nguyên hồn một lần nữa đánh đến, cái kén khổng lồ rốt cuộc không chịu được nữa, ầm ầm nổ tung! Những chiếc lá thành tựu lớn nhỏ như quạt hương bồ bay đầy trời, mà Phương Khuynh Vũ bên trong dính không ít lá cây đã rơi thẳng xuống bùn!
Oạch!
Bụi mù nổi lên bốn phía, bùn đất văng tứ tung, mà Phượng Khuynh Vũ với hơn phân nửa cái thân mình dính đầy bùn đất lại bình yên vô sự.
“GÌ? Vậy mà vẫn chưa chết?”
Sau khi phát hiện người phía dưới vẫn còn hơi thở, hai người lựa chọn tạm thời đình chiến, đồng thời hạ xuống bên cạnh thân người nọ để xem xét.
“Chậc… Thật là quái thai, ta nghĩ chỉ là phàm nhân bình thường, chưa từng nghĩ lại là tiên nhân! Tại Minh giới này lăn lộn, người sống gặp qua cũng không ít loại, nhưng tiên nhân, chậc, thật đúng là lần đầu gặp được!”
Mâu Lão Quỷ vây quanh Phượng Khuynh Vũ cao hứng phấn chấn xoay vài vòng, đối với sự việc đánh nhau vừa nãy đã không thèm đoái hoài đến nữa. Đừng nói Minh giới này, nếu đem cả hai giới âm dương gọp thành một khối, thì làm gì có bảo vật nào sánh được với một cơ thể tiên nhân? Huống chi tiên nhân này còn một chút luồng khí sống rất nhỏ, cũng không hoàn toàn là đã chết.
“Lão quỷ, hai bình ảo mộng đan trả lại cho ngươi, người này của ta!”
Đế Thiên Minh móc ra đem dược ném về hướng Mẫu Lão Quỷ. Nhưng đối phương căn bản không tiếp lấy, hắn lại đem hai bình dược kia chụp trở về.
“Giao dịch công bằng, ngươi tình ta nguyện, hiện giờ mới muốn đổi ý? Chậm rồi!”, nói xong Mâu lão nhân liền nhân rộng ống tay áo vung lên, đem thân thể tiên nhân này thu vào bên trong.
Nhưng hắn muốn nhận, Đế Thiên Minh làm sao mà chịu? Vì thế hai người lại vì thân thể tiên nhân này một lần nữa đánh nhau.
Đấu suốt hai ngày hai đêm, đỉnh núi nhỏ của quỷ y cốc đều sắp bị hai người san bằng thì mới chịu dừng tay. Hai người bọn họ thật ra là muốn phân thắng bại, lại ngặt nỗi thực lực tương đương, thủ đoạn cũng tương đương. Đấu cả vạn năm cũng chưa phân ra được cao thấp. Cứ tiếp tục đánh như thế thật ra chẳng có ý nghĩa gì.
Sau vài lần đàm phán, cuối cùng thân thể tiên nhân này do hai người đồng sở hữu. Hai người phân ra, chờ cho Mâu Lão Quỷ tinh luyện ra tiên nguyên xong, bọn họ lại nghiên cứu cụ thể nên chia thế nào.
Vì thế, Phượng Khuynh Vũ xúi quẩy vừa vừa rời khỏi miệng cọp lại rơi vào hang sói, bị hai lão quỹ trên vạn năm kéo vào hang ổ bắt đầu tế luyện lên.
“Nè Đế Thiên MInh! Này là đồ vật trong quỷ y cốc chứ không phải Minh Cung ngươi, ngươi đừng có muốn là chạy đến đây tống tiền!”, lão Mâu nhảy đến cản Đế Thiên Minh lại.
Vật rơi xuống từ trên thành tựu xuống thì có thể là vật bình thường sao? Cái bảo bối này dù là cái gì cũng không thể rơi vào tay Đế Thiên Minh hắn! Mâu lão quỷ trừng to mắt liếc sang một cái, thổi bay đám râu của mình, Đế Thiên Minh đã vung tay lên, trực tiếp ném ra vài cây linh thảo!
Mà người thấy bảo vật liền đỏ mắt như Mẫu lão quỷ quả nhiên mắc mưu, phi thân đi vớt vài cọng linh thảo kia. Chờ lão nhớ lại thì cái kén khổng lồ kia sớm đã rơi xuống tay của Đế Thiên Minh rồi, cũng đã bị hắn ta phá vỡ một khe nhỏ rồi.
“Đế Thiên MInh! Cái tên không biết xấu hổ nhà ngươi, mau buông móng vuốt ra! Đó là đồ của quỷ y cốc ta!!!”
Đem linh thảo nguyên vẹn cất vào trong túi, Mâu Lão Quỷ hồn ảnh chợt lóe trở lại tại chỗ, cặp mắt tam giác gắt gao trừng Đế Thiên Minh. Chỉ cần hắn dám đem cái kén khổng lồ này đi, lão tuyệt đối sẽ cùng hắn chơi bạc mạng!
Nhìn thấy Mâu lão quỷ có khả năng bạo tẩu bất cứ lúc nào, Đế Thiên Minh nhăn mày trầm giọng nói, “Lá cây là ở phía trên thành tựu, mà toàn bộ thành tựu thuộc về Minh giới, không thuộc về quỷ y cốc của ngươi, cho nên đồ vật tới tay ta trước tất nhiên thuộc về ta!”
“Hay cho cái tên Đế Thiên Minh không biết xấu hổ!!”, lão Mâu tức giận đến chòm râu run loạn lên, “Ngươi muốn đám lá trên thành tựu thì cứ việc lấy đi! Nhưng đồ vật bên trong lại là của quỷ y cốc ta!”
“Khó mà làm được! Lại nói đến việc thứ này rơi vào tay ta trước, trừ phi ngươi có thể cho ta hai bình ảo mộng đan, nếu không thì không bàn nữa!”
Lời vừa nói khỏi miệng, Mâu lão quỷ đã đem hai bình đan dược ném qua, cản bản không cho hắn cơ hội đổi ý.
“Không phải là muốn đan dược sao? Dong dài cái gì nữa! Mau đem cái kén khổng lồ trả cho ta!”
Cẩn thận kiểm tra cái chai đan dược, thấy thật sự là ảo mộng đan phẩm tướng cực cao, Đế Thiên Minh mới chịu buông cái kén khổng lồ vừa nãy còn giữ khư khư ra. Thấy hắn thật sự thu tay lại, Mẫu lão quỷ muốn đem cái kén khổng lồ nhét vào trong túi càn khôn của mình. Nhưng thử liên tiếp nhiều lần đều không thể đem cái kén khổng lồ này nhét vào bên trong, lão Mâu lập tức trở nên hồ nghi. Bỗng nhiên lão thấy bên trên cái kén này còn có một vết nứt.
Theo vết nứt nhìn vào bên trong một cái, Mâu lão nhân lập tức giận đến mức dậm chân mắng to: “Bà nó! Thứ này vậy mà là một người!!”. Mâu Lão Quỷ hung hăng cho chính mình hai bạt tay, hận không thể đâm đầu vào dưới thành tựu mà chết. Đồ vật đã cho người ta rồi, hai bình đan dược cũng bị Đế Thiên Minh thu đi rồi, giờ lão muốn đổi ý thì cái tên gia hỏa kia đồng ý mới là lạ!
“Đế Thiên Minh! Ngươi cố ý hố ta có phải không? Đem đan dược trả cho ta!!”
Mâu lão quỷ tức giận đến mức nổi trận lôi đình, trừng đôi mắt tam giác hướng về phía Đế Thiên Minh đánh tới! Cái thân thể khô gầy kia một khi bùng nổ khí thế lại vẫn áp chế Đế Thiên Minh một đầu!
“Đồ vật chính là ngươi chủ động cho ta! Ta một không đoạt, hai không trộm, không thể ngươi nói không đổi thì không đổi được!”. Mâu Lão Quỷ không dễ chọc, mà Đế Thiên Minh hắn cũng không dễ chọc như thế! Còn không phải là so xem nắm tay của ai to hơn sao? Chẳng lẽ hắn đường đường là chủ nhân của Minh Cung lại sợ lão quỷ đầu không thành này sao!
Hai người quyền đấm chân đá cứ vậy mà đấu với nhau, đến nỗi Phượng Khuynh Vũ bị khóa lại trong lớp kén lá cây đã sớm bị bọn họ vứt ra sau đầu rồi. Người sống nào mà so được với ảo mộng đan? Mà một gốc cây linh thảo bình thường so với nàng còn quan trọng hơn! Hai ngươi này quyết tâm phân thấp cao, một tá thứ đều trở nên không quan trọng. Người khổ chính là viễn cổ thần hồn giấu trong người Phượng Khuynh Vũ kia.
Vốn dĩ chạy tới đây chỉ là một mảnh tàn hồn, vì cứu người nọ lại rõ ràng hao tổn đi của hắn rất nhiều nguyên hồn. Hiện giờ hắn so với minh tu ở thanh linh cảnh cũng không mạnh hơn bao nhiêu, nào dám ở trước mặt lão quỷ ở đăng tiên cảnh thò mặt ra chứ.
Nữ tử này là thân thể thần tiên, ngăn cản một chút dư ba của hồn lực hẳn là không thành vấn đề nhỉ?
Tàn hồn trong lòng rất không cam tâm, một bên vừa muốn nhìn trộm bên ngoài, một bên còn phải điều khiến cái kén khổng lồ dời ra khỏi vòng chiến. Nhưng còn không đợi di ra xa được hai bước đã bị một làn sóng hồn lực cuốn vào trong vòng chiến! Cái này, nó cũng không dám giở trò gì nữa, chỉ có thể ẩn núp trong cơ thể Phượng Khuynh Vũ tiếp tục giả chết.
Cuồng phong nổi lên bốn phía, hồn nguyên tạc nứt! Vô số núi đá sông nhỏ bị hủy đi trong lúc hai người kia hạ thủ.
Nhưng thành tựu gần đấy nhất lại không chịu bất kỳ ảnh hưởng gì. Trừ việc ngẫu nhiên có vài chiếc lá cây bị cuốn rớt ra thì không có tổn thương gì khác. Mà Phượng Khuynh Vũ bị lá thành tựu bao vây kín mít cũng như thế. Chiến đấu tuy kịch liệt, nhưng thông qua tầng tầng lớp lớp lá thành tựu, xung lực có thể đánh đến người của Phượng Khuynh Vũ cũng chẳng còn lại bạo nhiêu. Bằng khối thân thể bị phế bỏ tiên cốt như nàng, ngăn cản một chút dư lực hoàn toàn không thành vấn đề gì.
Thấy thân thể này cũng không chịu ảnh hưởng quá lên, tàn hồn kia cuối cùng cũng an tâm, từ cái kén khổng lồ chạy ra vòng chiến dạo chơi.
Cái kén khổng lồ bị lá cây bao bọc tựa như thuyền nhỏ giữa bão, ở nơi trung tâm đối đầu của hai hồn lực rơi xuống, tại trung tâm vòng chiến di chuyển kêo thành tiếng vút vút!
“Ngươi là cái tên lừa đảo hãm hại lừa gạt lão!”
“Giao dịch công bằng, ngươi tình ta nguyện!”
“Ta là bị ngươi lừa dối!”
“Số lần ngươi lừa dối ta cũng không ít đâu!”
Hai người vừa đánh vừa mắng, mà cái kén khổng lồ ở trung tâm vòng chiến đã không thể chịu thêm lực bị đánh vào, bắt đầu tan ra từ bên trong.
Cái kén khổng lồ này vốn là được dính lại thành từ tơ của thiên đằng nhện. Hiện giờ là thành tựu không bị gì, người bên trong cũng không hề hấn gì, nhưng mạng nhện bị rút tinh hoa lại chịu không nổi. Sau mấy vòng xoay càng lúc càng sâu, tơ nhện bắt đầu đứt gãy. Mà không có mạng nhện dính liền, cái kèn khổng lồ này làm sao còn duy trì được?
Khi bị nguyên hồn một lần nữa đánh đến, cái kén khổng lồ rốt cuộc không chịu được nữa, ầm ầm nổ tung! Những chiếc lá thành tựu lớn nhỏ như quạt hương bồ bay đầy trời, mà Phương Khuynh Vũ bên trong dính không ít lá cây đã rơi thẳng xuống bùn!
Oạch!
Bụi mù nổi lên bốn phía, bùn đất văng tứ tung, mà Phượng Khuynh Vũ với hơn phân nửa cái thân mình dính đầy bùn đất lại bình yên vô sự.
“GÌ? Vậy mà vẫn chưa chết?”
Sau khi phát hiện người phía dưới vẫn còn hơi thở, hai người lựa chọn tạm thời đình chiến, đồng thời hạ xuống bên cạnh thân người nọ để xem xét.
“Chậc… Thật là quái thai, ta nghĩ chỉ là phàm nhân bình thường, chưa từng nghĩ lại là tiên nhân! Tại Minh giới này lăn lộn, người sống gặp qua cũng không ít loại, nhưng tiên nhân, chậc, thật đúng là lần đầu gặp được!”
Mâu Lão Quỷ vây quanh Phượng Khuynh Vũ cao hứng phấn chấn xoay vài vòng, đối với sự việc đánh nhau vừa nãy đã không thèm đoái hoài đến nữa. Đừng nói Minh giới này, nếu đem cả hai giới âm dương gọp thành một khối, thì làm gì có bảo vật nào sánh được với một cơ thể tiên nhân? Huống chi tiên nhân này còn một chút luồng khí sống rất nhỏ, cũng không hoàn toàn là đã chết.
“Lão quỷ, hai bình ảo mộng đan trả lại cho ngươi, người này của ta!”
Đế Thiên Minh móc ra đem dược ném về hướng Mẫu Lão Quỷ. Nhưng đối phương căn bản không tiếp lấy, hắn lại đem hai bình dược kia chụp trở về.
“Giao dịch công bằng, ngươi tình ta nguyện, hiện giờ mới muốn đổi ý? Chậm rồi!”, nói xong Mâu lão nhân liền nhân rộng ống tay áo vung lên, đem thân thể tiên nhân này thu vào bên trong.
Nhưng hắn muốn nhận, Đế Thiên Minh làm sao mà chịu? Vì thế hai người lại vì thân thể tiên nhân này một lần nữa đánh nhau.
Đấu suốt hai ngày hai đêm, đỉnh núi nhỏ của quỷ y cốc đều sắp bị hai người san bằng thì mới chịu dừng tay. Hai người bọn họ thật ra là muốn phân thắng bại, lại ngặt nỗi thực lực tương đương, thủ đoạn cũng tương đương. Đấu cả vạn năm cũng chưa phân ra được cao thấp. Cứ tiếp tục đánh như thế thật ra chẳng có ý nghĩa gì.
Sau vài lần đàm phán, cuối cùng thân thể tiên nhân này do hai người đồng sở hữu. Hai người phân ra, chờ cho Mâu Lão Quỷ tinh luyện ra tiên nguyên xong, bọn họ lại nghiên cứu cụ thể nên chia thế nào.
Vì thế, Phượng Khuynh Vũ xúi quẩy vừa vừa rời khỏi miệng cọp lại rơi vào hang sói, bị hai lão quỹ trên vạn năm kéo vào hang ổ bắt đầu tế luyện lên.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook