Gần đây các tòa soạn của thành phố C được náo nhiệt một phen. Đầu tiên là không biết người nào khiến người xuất sắc của giới thương nghiệp, hiện nay là đại đương gia Triệu thị, người đàn ông hoàng kim độc thân trong lòng ngàn vạn thiếu nữ chưa cưới lại thông báo tháng sau cử hành hôn lễ. Tin tức này đã làm cho người dân thành phố C sôi trào một thời gian, sau đó lại có “người biết chuyện” tiết lộ, vị hôn thê của Triệu Nghị có gia thế bối cảnh tương xứng với anh. Vì vậy rất nhiều người bắt đầu suy đoán đây không phải là chuyện kết thân buôn bán, lấy hôn nhân giúp hai nhà tăng cao sự hợp tác hay sao. Nhưng rất nhanh sự kiện hôn nhân buôn bán này bị một kiểu nói khác đẩy lùi. Tổng giám đốc Triệu lưỡng tình tương duyệt với vị hôn thê thanh mai trúc mã, hai người quyết định đi tới hôn nhân chính là chuyện đương nhiên.

Tay Trần Mặc Mặc chống nạnh, đứng ở trên ghế sa lông nhà Tống Mộ Thanh, tay run run chỉ, chỉ vào tờ tạp chí bát quát đang mở rộng: “Triệu Nghị, cái tiên tiểu nhân vô sỉ!”

Tống Mộ Thanh cầm tạp chí lên lật sang trang sau. Trên mặt báo chính là hình hai người chiếm một phần hai trang báo, rõ ràng là lúc Trần Mặc Mặc “thẹn thùng” rúc vào trong ngực Triệu Nghị. Cô mở to hai mắt, ý “Cái hình này muốn giải thích như thế nào?”

Trần Mặc Mặc nghẹn họng trân trối nhìn, thiếu chút nữa hơi trong cổ họng lên tới miệng. Vừa vỗ vỗ ngực bằng phẳng vừa thở hổn hển. Trong miệng mắng: “Tiểu nhân! Khốn kiếp! Tên lừa gạt!” Mặc dù thái độ là bực tức, nhưng lại không thấy cô lập tức cầm điện thoại di động lên chửi mắng Triệu Nghị một phen. Dĩ nhiên cô bẩm sinh sợ hãi Triệu Nghị, có lẽ đây chính là nguyên nhân khiến cô không có dũng khí làm ra loại hành động không thể nghi ngờ là tự tìm phiền toái cho mình. Nhưng sau một loạt bài báo cô lại không lập tức giải thích, điều làm cho Tống Mộ Thanh cảm thấy nhất định trong chuyện này đã xảy ra rất nhiều chuyện cô không biết.

Nghĩ tới đây, cô liền khẽ cười một cái. Khép tạp chí lại, nhét vào phía sau gối ôm.

“Hình như có chuyện gì xảy ra? Nếu như mà mình nhìn không lầm, căn nhà kia chính là căn nhà của Triệu Nghị bên kia thành tây.

Căn nhà kia của Triệu Nghị cực ít người biết, như thế nào lại trùng hợp bị đám chó săn chụp được? Trừ phi tất cả đều đã được anh ta an bài thật tốt, mục đích chính là ép Trần Mặc Mặc không có đường lui. Nhưng nếu như thật là như vậy vì sao cả bài báo lại không có một chữ nói tới chuyện Trần Mặc Mặc mang thai? Đây mới chính là sát chiêu cuối cùng, lấy tính tình Triệu Nghị thì không thể nào không cần.

Cô chuyển tầm mắt lên trên bụng Trần Mặc Mặc.

Con mắt Trần Mặc Mặc chuyển loạn. Chấm dứt chiến tranh lặng lẽ ngồi xuống, lại vọt đứng lên, không quá năm giây lại hoảng loạn ngồi trở lại.

“Động tác nhẹ một chút, tron bụng cậu còn có khối thịt đấy.” nhuandongd.i.e.n.d.a.n.l.e.q.u.y.d.o.n Tống Mộ Thanh nghiêng đầu, tay chống lên tay vịn.

Quả nhiên Trần Mặc Mặc lập tức cẩn thận hơn, ngay cả quay đầu cô nhìn cũng chậm lại. Cô có chút không chịu nổi, không có đầu óc như vậy làm sao không biết bị Triệu Nghị tính toán chứ?

“Về sau mình lên làm cái gì đây?” Mắt cô to tròn nhìn chằm chằm, làm bộ đáng thương hỏi.

Tống Mộ Thanh không chút nghĩ ngợi trả lời: “Cậu muốn có thể nắm Triệu Nghị trong tay, cậu nghĩ gì thì làm. Cậu muốn bị anh ta nắm trong tay… Đó chính là anh ta muốn làm cậu như thế nào thì làm như thế ấy.”

Trần Mặc Mặc nghe không hiểu nhăn đầu lông mày. Tống Mộ Thanh chưa giải thích cho cô, lại lấy tạp chí vừa mới bị cô nhét vào sau gối, mạnh mẽ tùy tiện lật lật, sau cùng dừng lại một trang. Không yên lòng nhìn.

Đại khái nói đến một công ty nhỏ có tổng giám đốc họ Tống trước đây không lâu ngoài ý muốn gặp tai nạn xe cộ, tính mạng bị đe ọa, người vợ kết tóc cực nhọc ngày đêm ở bên cạnh chăm sóc ông ta. Hai vợ chồng tình thâm, cùng chung sức gây dựng sự nghiệp, nâng đỡ lẫn nhau, hai mươi mấy năm qua tình cảm vẫn như hồi mới cưới, thật sự là được xưng tụng là đôi vợ chồng điển hình trong giới thương nghiệp. Trong thời gian tổng giám đốc Tống phục hồi có vài lần bên bờ sống chết, sợ rằng một ngày kia mình nhắm mắt lại để lại người vợ không có nơi nương tự, liền đem công ty và tất cả tài sản riêng để lại cho người vợ, để bảo vệ cuộc sống vô ưu vô lo nửa đời sau của bà.

“Mình nói này, về sau mình trở thành chị dâu Tam Tử… Nên làm gì đây?” Trần Mặc Mặc ngập ngừng nói: “Mình cảm thấy thật kỳ quái.”

Tống Mộ Thanh vẻ mặt chấn động, thu hồi tầm mắt từ quyển tạp chí, lại nhét nó ra sau gối ôm.

Ngay cả bản thân cô cũng không biết làm sao để đối mặt với Tam Tử, làm sao có thể dạy Trần Mặc Mặc nên làm như thế nào. Nhưng Trần Mặc Mặc đã hỏi như thế,cũng đã nói lên trong đáy lòng cô đã đón nhận Triệu Nghị? Nếu không làm sao lại suy tính về sau làm như thế nào không lúng túng đối mặt với Tam Tử?

Lận Khiêm muốn cô giữ một khoảng cách với Tam Tử. Mặc dù cô không muốn chấm dứt tình cảm vài chục năm này, nhưng hình như đây là biện pháp duy nhất.

Bên mỗi người cũng chỉ có từng ấy vị trí, có người đến, tất nhiên có người rời đi. Cô kéo Lận Khiêm vào trong cuộc sống của mình, cho là sẽ không ảnh hưởng đến cuộc sống của mình, lại không biết rằng anh và Tam Tử thủy hỏa bất dung, mặc dù đều là do một phía Tam Tử khiêu khích, anh chỉ là binh đến tướng chặn.

“Thuận theo tự nhiên là được rồi.” Tự nhiên Triệu Nghị sẽ xử lý tốt chuyện này.

Trần Mặc Mặc nhìn cô, dừng một lát rồi gật đầu một cái.

Tống Mộ Thanh nhìn bụng cô, đột nhiên chuyển đến ngồi xuống bên cạnh cô. Do dự vươn tay, đặt lên bụng Trần Mặc Mặc.

Cảm giác gì cũng không có.

“Mấy tháng?” Cô hỏi.

“Anh … Anh ta nói, có hơn hai tháng.”

“Cậu không có cảm giác gì sao? Ví dụ như là cảm thấy buồn nôn, muốn ăn rất nhiều thứ, khẩu vị trở nên rất kỳ quái, dễ dàng nổi giận, trong bụng có gì đó đá cậu.” Trên thực tế cô cũng không biết hơn hai tháng sẽ có phản ứng như thế nào.

Trần Mặc Mặc nháy nháy mắt, đầu tiên là bộ dáng vô cùng cố gắng suy tư. Cuối cùng dùng sức lắc đầu.

Tống Mộ Thanh như có điều suy nghĩ nhìn lên nhìn xuống đánh giá cô một lần, nói: “Có thời gian tự mình đi bệnh viện kiểm tra lại một lần đi.”

Ánh mắt của cô khiến Trần Mặc Mặc run rẩy, nhuandongd.i.e.n.d.a.n.l.e.q.u.y.d.o.n cho là khối thịt trong bụng mình có vấn đề, lập tức khẩn trương nắm lấy tay Tống Mộ Thanh: “Có phải mình có chuyện gì đúng không?” Một tay khác đặt ở trên bụng mình, vẻ mặt vô cùng lo lắng.

“Không có gì, chỉ là nghe nói thường phụ nữ có thai cách một thời gian lại đi kiểm tra một lần.” Cô cười cười nhìn bạn mình.

Lập tức trên mặt Trần Mặc Mặc xuất hiện mảng đỏ ửng ngượng ngùng, hừ một tiếng, giả bộ tức giận hất tay của cô ra. Một lát sau, mới nhớ tới mặc dù Tống Mộ Thanh trêu ghẹo mình nhưng thành phần lo lắng là chiếm đa số. Viif vậy rất rộng rãi nói cho cô biết.

“Triệu Nghị nói ở bệnh viện mùi khó ngửi, an bài một bác sĩ kiểm tra ở nhà.”

Tiếng nói của cô mềm mại nhẹ nhàng, cúi đầu, hoàn toàn không nhìn thấy khi nghe lời của cô Tống Mộ Thanh liền có vẻ mặt “Quả nhiên là thế.”

Sau khi tiễn Trần Mặc Mặc đi Tống Mộ Thanh đến bệnh viện.

Đại khái Tống Bình chưa thấy bài báo kia, hoặc là gặp được chuyện gì hài lòng. Từ xưa đến nay khi Tống Mộ Thanh đến ông ta chưa từng cho cô sắc mặt tốt, lại dùng vẻ mặt vui mừng hỏi thăm tình hình công ty. Cô hễ hỏi thì đáp, nhưng nhiều lời hỏi thăm cô lại không nói nhiều một câu.

Dù không thích cô đi nữa, cũng là con gái của mình. Thấy thái độ cô lạnh nhạt, cuối cùng Tống Bình có chút thất vọng. Cũng không lâu lắm lập tức lộ ra vẻ mặt mệt mỏi, ánh mắt không khỏi nhìn về phía cửa ra vào.

Vẻ mặt Tống Mộ Thanh không hề thay đổi, lúc rời khỏi liền hỏi Tô Thanh gần đây ở bệnh viện có chuyện gì xảy ra không, bà lại ấp úng, ánh mắt tránh né.

Tống Mộ Thanh biến sắc, đại khái đoán được những chuyện gì. Lại biết có hỏi nữa thì cũng không hỏi được chuyện gì, qua loa đôi câu dặn bà chú ý nghỉ ngơi đã đến phòng bệnh tầng dưới.

Cô đi tới cửa phòng, gặp một ý tá dọn dẹp đồ dùng vỏ chăn bỏ vào túi đang đi ra ngoài.

‘Cô đến thăm bệnh sao?” Y tá nhìn cô, chê cô chặn đường đi, vội vàng nói: “Bệnh nhân giường bệnh này đã xuất viện, làm phiền cô tránh ra.”

Tống Mộ Thanh nghe vậy dừng một chút, nhường qua một bên. Từ trong khe cửa nhìn thấy, tất cả đều đã được dọn dẹp thỏa đáng, dấu vết như chưa có ai từng ở qua.

Không có người ở, cô lập tức nhớ đến Tống Bình. Trừ ông ta ra còn ai che chở ba mẹ con nhà này vào đây nữa? Nghĩ đến hôm nay ông ta tốt bụng khác thường, ánh mắt mong đợi nhìn cửa, chẳng lẽ chờ hồi âm của người ông ta phái đi làm việc.

Tay cô nắm chặt thành quả đấm, một lúc lâu mới buông ra.

Đưa đi thì như thế nào? Dù thế nào đi nữa hiện tại ông ta đã thành hai bàn tay trắng, ngay cả bản thân mình cũng khó có thể bảo vệ thì lấy cái gì để nuôi sống mẹ con ba người này. Cô vẫn nên nhắm mắt làm ngơ thôi.

Lại đi lên tầng trên, trong phòng bệnh có người đến thăm. Là lão bạn xấu trên thương trường của ông ta.

Cô đứng ở ngoài cửa, mơ hồ nghe được giọng nói bên trong.

“Tôi thật sự bội phục… Chị dâu thật có phúc… Hổ phụ không sinh khuyển nữ, cháu gái và Triệu thị… Về sau…”

Sau khi người nọ đi ra ngoài gặp mặt Tống Mộ Thanh, bộ dáng đầu trâu mặt ngựa, thái độ cười như không cười. nhuandongd.i.e.n.d.a.n.l.e.q.u.y.d.o.n Cái ánh mắt nghiên cứu tìm tòi, xen lẫn châm chọc khiến Tống Mộ Thanh rất không thoải mái. Cô khinh thường liếc ông ta một cái, nhếch miệng nên trắng trợn cười giễu cợt, khiến người nọ sững sờ, ngay sau đó tức giận lườm cô một cái lập tức rời đi.

Cũng không lâu lắm, thình lình xảy ra tiếng vỡ vụn chói tai trong phòng bệnh yên tĩnh, theo sau đó chính là tiếng thét chói tai cua Tô Thanh và tiếng rống tức giận tột cùng của Tống Bình.

“Cái đứa con gái bất hiếu… Tôi… Tôi… Đều là do bà nuôi con gái tốt…”

“Nhất định là người nọ nói lung tung, sao Thanh Thanh làm chuyện này được…” Tô Thanh vội vàng hấp tấp nói.

“Nó có chuyện gì không làm được? Đều là do bà nuôi con gái tốt, nó chỉ ước gì tôi thân bại danh liệt, chết đi coi như xong rồi! Tôi nuôi nó hai mươi năm, nó lại quay đầu lại đối phó với tôi! Đi, bà đi tìm nó cho tôi ngay…”

“Ông muốn làm gì?” Tô Thanh hét ầm lên: “Tôi không cho phép ông tổn thương nó! Tôi không cho phép!”

Tống Mộ Thanh lạnh nhạt đứng ở cửa lập tức biến sắc, khóe miệng giật giật. Còn chưa đợi cô có phản ứng gì, y tá ở đầu kia nghe thấy động tĩnh vội vã chạy tới, thậm chí không nhìn thấy cô không đúng lúc đứng ở trước cửa phòng.

Tiếng Tống Bình rống giận trong giây phút bác sĩ và y tá xuất hiện lập tức biến mất.

Cô nghe thấy ông ta che giấu nói: “Không có việc gì, chỉ là đột nhiên vết thương đau. Các người tới thật đúng lúc, giúp tôi kiểm tra một chút, có phải nhiễm trùng rồi hay không.”

Cô nhớ rõ ông ta tức giận muốn bẻ phổi, lại chỉ có thể cố nén, còn làm ra vẻ vừa nhìn đã cảm thấy buồn cười. Một mắt nhìn vào bên trong, thấy vẻ mặt Tô Thanh chợt bừng tỉnh đứng ở bên giường, nhớ tới vừa rồi giọng nói bà kiên định lạ thường, nhất thời cảm thấy ấm áp. Nếu như dưới tình huống cái gì cũng thuận theo Tống Bình của bà, như vậy cô làm tất cả như vậy có ý nghĩa gì đây?

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương