Thời gian xum vầy ngắn ngủi qua đi, Tống Mộ Thanh bắt đầu bận rộn. Không phải là bị trợ lý Nhậm mang một đống tài liệu đến cho cô, buộc cô học tập làm như thế nào để trở thành người quản lý và đưa ra quyết sách ưu tú, thì chính là bị cô thư ký nhỏ thúc giục gặp mặt với tổng giám đốc một công ty nhỏ gặp mặt, rồi lại đến gặp một tiểu minh tinh quan hệ không nhỏ với tổng giám đốc một công ty lớn.

Không rảnh rỗi giống Tống Mộ Thanh còn có cha cô Tống Bình. Kể từ sau khi ông ta được bác sĩ phụ trách chứng thực sau khi ông ta tỉnh lại tư duy rõ ràng, nhuandongd.i.e.n.d.a.n.l.e.q.u.y.d.o.n đầu óc không có bị di chứng gì, mỗi ngày đều không ngừng có các loại tài liệu từ công ty đưa đến bệnh viện cho ông ta xem qua.

Vốn dĩ ông ta còn lo lắng Tống Mộ Thanh sẽ mượn cơ hội này cho ông ta đi tàu bay giấy, nhưng hiện tại thấy mọi chuyện cô đều muốn ông ta làm chủ nên đã yên lòng. Nghĩ lại, mặc dù cô có mấy phần khôn vặt, nhưng cũng chỉ là con nhóc đầu hai mươi cái gì cũng không hiểu thôi. Muốn thấu hiểu đạo làm ăn trong giới, cô còn non lắm.

Con người chính là như vậy, một khi đã cho rằng cô không có khả năng kia, yên tâm buông phòng bị, thấy chuyện gì cũng cảm thấy là bình thường.

Những ngày này, lúc đầu trợ lý Nhậm mang tài liệu tới ông con chưa yên tâm, cẩn thận xem, chỉ sợ sơ sẩy một chút là xảy ra sai lầm. Thân thể lại đang trong thời kỳ dưỡng bệnh, muốn mọi chuyện tự thân tự lực cũng không có nhiều tinh lực như vậy, thường thường dựa vào ngồi một lát đã cảm thấy mệt mỏi. Mà hơn mười ngày nay, trong công việc không thấy Tống Mộ Thanh làm việc sơ sẩy, ông ta liền dần dần thả tay, nếu không phải là tài liệu quá quan trọng khi mệt mỏi thì khoát khoát tay với trợ lý Nhậm.

“Những chuyện nhỏ nhặt này, anh để cho nó làm chủ là được.”

Ánh mắt trợ lý Nhậm lóe lên một cái. Lật tới trang giấy cần ký tên đưa tới trước mặt ông ta: “Mặc dù chuyện không lớn, nhưng mà để cho ông nhìn qua một lần chúng tôi cũng yên tâm hơn một chút. Huống chi mặc kệ việc lớn hay nhỏ, vẫn là muốn ông ký tên mới được.”

Tống Bình nghe lời này trong lòng vô cùng sảng khoái, trên mặt lộ ra nụ cười mấy phần hả hê. Nhận lấy bút của Tô Thanh, vung tay lên.

Đợi cho đến khi ông ta viết xong nét cuối cùng, thu tay, trợ lý Nhậm lập tức khép tài liệu lại, tay xuôi ở bên người. Đứng ở bên giường bệnh giống như cung kính nói: “Nếu ông không có chuyện gì khác muốn giao phó, vậy tôi về công ty trước.”

Tống Bình há miệng muốn nói gì đó, nhưng nghĩ lại, sắc mặt hơi biến, chậm rãi gật đầu một cái.

Thấy trợ lý Nhậm vừa rời đi, ông ta lập tức lộ vẻ mặt ấm ức. Tô Thanh lập tức tiến lên, lo lắng hỏi: “Ngồi đã lâu, có phải ông cần nằm một lát đúng không? Ông vừa mới khỏe lên một chút, không thể hao tổn tâm trí, như vậy bác sĩ lát nữa tới kiểm tra lại cằn nhằn một phen cho xem. Vậy ông có muốn ăn chút gì không, ngày hôm qua Thanh Thanh mang cháo tới ông cảm thấy thế nào?”

Vừa nhắc đến Tống Mộ Thanh mang cháo tới lập tức đầy một bụng tức. Chỉ cần Tống Mộ Thanh không có chuyện gì quan trọng làn mỗi lúc tám giờ tối, đúng hạn đến bệnh viện. Mấy ngày trước mặc dù không có sắc mặt tốt giống như trước đây, nhưng cũng là không chủ động đáp lời với ông. Có lúc tinh thần ông khá hơn một chút, hỏi chuyện công ty, cô cũng là tâm tình tốt thì lời ít mà ý nhiều nói đôi câu, tâm tình không tốt coi như cái gì cũng không nghe được.Nhưng tối ngày hôm qua đột nhiên mang theo đồ ăn khuya, còn tưởng rằng những ngày qua cô trải qua vài chuyện, thái độ đối với ông cũng thay đổi tốt hơn, nhưng ai biết đó lại là cố ý chọc giận ông.

Biết rõ hiện tại ông phải đặc chú ý tới ăn uống, lại còn cùng Tô Thanh ăn thịt cá trước mặt ông.

Hiện tại Tô Thanh nhắc tới, ông càng cảm thấy hai mẹ con bọn họ liên hiệp lại cố ý chọc giận ông. Hừ một tiếng, không nhịn được đẩy tay đang kéo chăn của Tô Thanh ra.

“Tôi ngủ một lát.”

Tô Thanh ngượng ngùng thu tay lại, còn duy trì tư thế khom người, khom người cứng ngắc. Thấy Tống Bình đã nhắm nghiền hai mắt, nếu không phải trên cổ ông ta còn băng ca cố định khẳng định đã quay đầu, lười phải nhìn bà. Hồi lâu, bà thở dài một cái, nhưng khó chịu trong lòng lại không hề giảm bớt chút nào.

Trong lúc vô tình liếc thấy ngoài cửa có một đỉnh đầu đen bóng đang ngó dáu dác. Cặp mắt quyến rũ nhìn bà tràn đầy khinh thường và khiêu khích.

Ánh mắt như vậy không xa lạ gì. Kể từ khi Tống Bình tỉnh lại, cô ta chỉ ngày ngày lắc lư ngoài cửa, rồi lại canh chừng Tống Mộ Thanh thì lánh đi.

Tô Thanh tính tình nhu hòa có chút mềm yếu, nhưng cũng không phải chuyện gì cũng sẽ vô điều kiện thối lui. Nếu chỉ là suy tính riêng của bà, bà chỉ muốn ly hôn với Tống Bình, đừng nháo đến trước mặt mẹ bà khiến lão nhân gia người đau lòng là dược, quản khỉ gió việc ông ta dính chuyện gì ở bên ngoài, tóm lại là muốn về nhà. Nhưng bà còn con gái, cũng không thể khiến đồ vốn dĩ của mình lại tiện nghi cho người khác.

Nghĩ đến Tống Mộ Thanh, giống như bà được ăn định tâm hoàn. Dáng vẻ làm bộ như không chú ý đến động tĩnh bên ngoài, đi tới ghế đối diện với cửa, đoan trang ngồi xuống. Nhưng bà không có thói quen làm bộ làm tịch, ánh mắt mơ hồ kia tiết lộ lo lắng trong lòng bà.

Người bên ngoài càng không từ bỏ ý định, thấy Tô Thanh chẳng những không rời đi còn ngồi nghiêm chỉnh, ánh mắt càng thêm phẫn hận. Vừa nhìn thấy Tống Bình ở trên giường khẽ giật giật, suy tính thoáng lướt qua lập tức cố ý ho khan hai tiếng.

Tô Thanh sốt ruột, nhưng lại không thể làm gì. Nếu bà đuổi cô ta đi, nhất định sẽ gây ra động tĩnh lớn hơn, đến lúc đó chẳng những kinh động tới Tống Bình, chỉ sợ người nọ còn có thể nói xằng nói bậy thêm thắt ít chuyện. Vốn dĩ chỉ cần bà hạ quyết tâm canh giữ ở chỗ này, một phút cũng không rời, nhất định người nọ sẽ thức thời rời đi. Nhưng ai biết đến cũng có người có, có người không có …. Da mặt dày.

Bà đang ngồi lo lắng, suy nghĩ bất định Tống Bình lại nghe thấy động tĩnh . Cẩn thận vểnh tai lên nghe, cúi đầu lặng lẽ suy nghĩ.

“Tôi có chút đói bụng, bà đi xuống tầng dưới mua cho tôi cái gì đó để ăn.” Ông ta phân phó cho Tô Thanh.

Mới vừa nói đến ăn mắt giống như phóng hỏa, sau năm phút đồng hồ lại đói bụng đến luống cuống.

Mấy chục năm vợ chồng, Tô Thanh sao không biết hiện tại ông ta muốn làm gì. Thường ngày bà đều vô cùng dịu ngoan, ông ta muốn bà đi hướng đông bà tuyệt sẽ không đi tây. Cứ như vậy cái gì cũng nghe theo ông ta, ông ta còn không đặt bà ở trong lòng, tâm tâm niệm niệm đều là người đàn bà khác. Thà rằng nuôi đứa con của người khác cũng không đau lòng con gái mình.

Oán khí trong lòng dâng lên, cố tình không làm theo ông ta nói.

“Chốc nữa Thanh Thanh lại đến, tôi gọi điện để cho nó mang tới.” Bà làm bộ muốn gọi cho Tống Mộ Thanh.

“Lúc này mới là lúc nào, đợi nó tới làm lúc nào rồi? Gần đây công ty nhiều chuyện, còn không biết nó có rảnh rỗi hay không.” nhuandongd.i.e.n.d.a.n.l.e.q.u.y.d.o.n Tống Bình thô giọng rống lên, bộ dạng kia giống như giùng giằng muốn ngồi từ trên giường đứng lên vậy.

Tô Thanh há miệng, trong lòng gấp đến độ không được, nhưng không tìm ra cách phản bác lời của ông ta được. Liếc thấy người nọ ngoài cửa hả hê cười với bà, trong lòng khó chịu, lại hối hận muốn chết. Bà đây chính là tự bê đá đập vào chân mình. Ban đầu mềm lòng trách nhiệm gì cũng ôm vào người, không nói không có nhân cơ hội đuổi người đàn bà kia đi, lại còn ngốc đến độ an bài ở cùng một bệnh viện.

“Còn không mau đi!” Tống Bình lại rống lên.

Hộ lý không biết lười nhắc ở nơi nào, lúc này chỉ có một mình bà, Tô Thanh cảm thấy biện pháp gì cũng không có. Uất ức lại càng không can tâm đi ra ngoài. Mở cửa đối diện với cô gái trẻ bên ngoài, bà chỉ có thể coi như không thấy.

Nhắm mắt làm ngơ. Bà đi xuống tầng dưới, nghĩ thầm, ông muốn ăn tôi liền mua cho ông ăn, đến lúc đó cũng đừng nói mấy câu ngại này ngại nọ không ăn được.

Mang theo oán khí, Tô Thanh mua một bát cháo trắng cho Tống Bình, ngồi ở vườn hoa tầng dưới của bệnh viện. Từ từ lắng xuống, mới phát hiện ra qua nhiều năm như vậy đây lại chính là lần đầu tiên bà đối nghịch với ông ta. Nhất thời không biết là vui mừng hay khó chịu, không có điềm báo trước lại cảm thấy không giải thích được, nước mắt lại rơi xuống.

Bên kia Tam Tử vừa mới vui vẻ xuống xe, đi vào trong bệnh viện.

Từ khi biết chuyện Tống Mộ Thanh và Lận Khiêm cả người cậu ỉu xìu, giống như con cóc một chân nhảy như thế nào cũng không đứng lên được, mẹ cậu thấy dạng nửa sống nửa chết này của cậu thì đau lòng, nhưng không biết phái làm sao. Nghĩ tới trước kia chỉ có con cả và cô bé nhà họ Tống kia có thể trị cậu, nhưng con cả nhà bọn họ lại bận rộn không gặp người, chỉ có thể nói ở bên tia cậu: “Trong nhà này vắng ngắt, đã lâu không nhìn thấy Thanh Thanh rồi, con chừng nào thì bảo nó và Mặc Mặc tới ăn cơm vậy.”

Đây không phải là không mở chai không ai biết trong chai có gì, rắc thêm muối lên trên vết thương của cậu hay sao? Nhưng cố tình cậu lại không thể nói rõ: “Người ta không lạ gì con trai của mẹ!”, chỉ có thể nhốt mình tỏng nhà ai cũng không thấy. Cho nên bây giờ cậu mới biết cha của Tống Mộ Thanh gặp tai nạn xe cộ, vội vàng tới lấy lòng.

Tuy nói đức hạnh của cha Tống Mộ Thanh cậu thật sự không vừa mắt, nhưng dầu gì cũng là cha cô. Cô có thể không chào đón, nhưng không chắc ông ấy không muốn gặp. Giống như Tống Mộ Thanh có thể ghét bỏ Tam Tử, thấy cậu đâu đâu cũng là khuyết điểm, nhưng vừa nghe thấy người không liên quan nói đến cô là cậu giống người vội vậy.

Tối thiểu mặt mũi này cậu cũng phải để cho đủ, cho cha cô chút mặt mũi, đây không phải là nể mặt cô hay sao.

Vừa mới đi qua vườn hoa trong bệnh viện, mắt thoáng nhìn thấy người quen. Mẹ Tống Mộ Thanh cũng hơn bốn mươi rồi, nhưng ngồi khóc một chỗ lại rất đau đớn đáng thương. Suy nghĩ chút bộ dáng Tống Mộ Thanh hung hãn đứng lên có thể chống đỡ một nửa đàn ông, thật đúng là hoài nghi cô có phải được mẹ cô nhặt ở đâu không nữa.

Cậu nâng chân muốn đi về phía bên kia, mới vừa bước mấy bước lại dừng lại. Cậu là bề dưới, cứ lỗ mãng chạy tới chẳng phải là làm cho bà lúng túng hay sao? Lấy sự coi trọng của Tống Mộ Thanh với mẹ cô mà nói, nếu biết cậu lỗ mãng khiến mẹ cô cảm thấy lúng túng, vậy còn không phải là lấy dao găm khoét mắt cậu hay sao?

Cậu lắc đầu như bị sốt, lập tức quay đầu như chạy trốn đi về phía khác.

Cần phải biết rằng ở trước cửa phòng bệnh nhìn thấy cảnh này, cậu tình nguyện Tống Mộ Thanh dùng toàn bộ sức khoét hai mắt cậu.

Khi Tống Mộ Thanh hết bận đã là lúc mười một giờ tối. Mẹ cô đã gọi điện thoại từ sớm nói cô biết không cần đến bệnh viện, có hộ lý ở đây, để cho cô về nhà nghỉ ngơi cho thất tốt. Tâm tình cô không tệ, lại không cần đến bệnh viện nhìn Tống Bình, thấy ai cũng giống như tốt tám trăm năm vậy. Ngay cả cách nhau qua điện thoại, Lận Khiêm cũng nghe được giọng cô nhẹ nhàng, tâm tình không tệ.

“Xem ra tâm tình em hôm nay không tệ, là nhặt được tiền hay là trúng xổ số vậy?” Anh trêu ghẹo nói.

“Vận số đời em đều dùng trên người anh hết rồi, nào còn có dư để trúng xổ số nữa?” Tâm tình khá nên khi nói lời ngon tiếng ngọt cũng giống như là thuận miệng: “Nhưng là, có chuyện vui hơn cả trúng số.” Cô bán một cái nút, thần thần bí bí nói.

Trong lòng lận khiêm vui mừng, nhưng đảo mắt lại suy nghĩ: “Chuyện vui hơn cả trúng số.” trong lòng “lộp độp” một tiếng.

Lần Tống Mộ Thanh đến doanh trại đó hai người không dùng biện pháp gì. Chẳng lẽ là có?

Vừa vặn trớ trêu thay, lúc này điện thoại Tống Mộ Thanh lại hết pin. Đinh một tiếng kết thúc cuộc nói chuyện, cũng cắt đứt vấn đề Lận Khiêm muốn hỏi.

Trong lòng có chuyện nên ngay cả ngủ cũng không an ổn được. Lận Khiêm trằn trọc trở mình, cứ suy nghĩ rốt cuộc cô có hay không có. Muốn gọi điện thoại hỏi cô cho rõ, nhưng lại sợ quá nửa đêm nhất định sẽ đánh thức cô. Nghĩ tới nghĩ lui, cứ như vậy mà trợn tròn mắt đến trời sáng.

Anh cũng không thể nghĩ đến, lần cách xa này mới có mấy ngày.

Không chỉ riêng bản thân Tống Mộ Thanh, ngay cả cô thư trẻ cũng cảm thấy, Diệp Hoài Nam Diệp đại luật sư luôn luôn vực không dậy được tinh thần, trạng thái thì bị vây trong mộng du ở mỗi buổi sáng, nhìn cô với ánh mắt lấp lánh có hồn, rất có vấn đề!

Cô ra hiệu cho cô bé trợ lý, không tiếng động hỏi thăm cô bé có phải cô có chỗ nào không đúng hay không, nếu không vì sao anh ta lại dùng loại ánh mắt nghi ngờ không hiểu lại bừng tỉnh hiểu ra, cuối cùng lại dùng ánh mắt hết sức gian nan quan sát cô mười mấy lần.

Ánh mắt cô thư ký trẻ vô cùng nghi hoặc quét tới quét lui Diệp Hoài Nam. Không phải Diệp luật sư là cậu nhỏ của chồng của lão đại của cô hay sao? Sao cô lại cảm giác ánh mắt của Diệp luật sư rơi vào trên bụng của lão đại, không có chút kiêng dè, giống như là nhìn thứ gì đó của nhà mình là chuyện đương nhiên. Trong đầu đột nhiên có suy nghĩ: “Chẳng lẽ Diệp luật sư muốn đào góc tường nhà cháu mình?” cô lập tức nhảy tới trước một bước, hiên ngang lẫm liệt chắn trước mặt Tống Mộ Thanh.

Tại sao Diệp luật sư lại có thể có suy nghĩ này? Tại sao anh ta lại có thể có ý tứ với lão đại chứ? Đây không phải là… gì kia hay sao?

Tầm mắt Diệp Hoài Nam bị ngăn trở, không vui nhíu nhíu mày, nhuandongd.i.e.n.d.a.n.l.e.q.u.y.d.o.n không hiểu tại sao trước kia cô thư ký trẻ vừa nhìn thấy anh lập tức đỏ mặt đột nhiên lại nhìn anh chằm chằm, giống như anh đoạt người đàn ông của cô vậy.

Anh ta khẽ nghiêng đầu, ý bảo cô tránh ra, nhưng cô giống như không nhìn thấy vậy. Anh lười phải so đo với cô nhóc này, định nghiêng đầu vòng qua cô nhìn Tống Mộ Thanh.

“Tôi đã xem lại cẩn thận một lần, hiệp nghị và ký tên đều không có vấn đề.”

Tống Mộ Thanh cũng nghiêng đầu, cách cô thư ký trả lời anh ta: “Bên này tôi cũng đã chuẩn bị tốt rồi, nếu đã như vậy, có thể tiến hành bước kế tiếp rồi.”

Cô thư ký mờ mịt nhìn nhìn cô, lại nhìn nhìn anh ta.

Lông mày Diệp Hoài Nam chuyển động, như có chút do dự, rồi lại vuốt vuốt trán: “Thật ra thì chuyện kế hoạch này cô hoàn toàn có thể không nói cho tôi biết.”

Mặc dù anh nhận ủy thác với Lận Khiêm, khi cậu ta không có ở đây thì coi chừng Tống Mộ Thanh, đừng để cho cô vì tức giận nhất thời mà làm hại chính cô. Nhưng anh cũng chỉ là luật sư riêng của cô, lại còn là tạm thời. Cô hoàn toàn có lý do và lấy cớ, không để cho anh dính đến bên trong việc đấu tranh nội bộ của bọn họ. Trong nhà không phải là nên đóng cửa bảo nhau hay sao, chuyện như vậy bị người nhà bạn trai biết ít nhiều gì cũng có chút ám muội, vì chuyện như vậy làm tổn thương tình cảm của hai người cũng không phải là không thể nào.

Anh không hiểu, đến tột cùng Tống Mộ Thanh chắc chắn Lận Khiêm sẽ không vì những chuyện này mà sinh hiềm khích với cô, hay căn bản là không coi trọng cái nhìn của nhà bọn họ đối với cô.

Nếu như vế trước thì không cần lo lắng ông già trong nhà phản đối, nhưng nếu như vế sau…

Anh nhếch khóe mắt liếc nhìn Tống Mộ Thanh, vừa chống lại ánh mắt cô vừa cười thâm ý.

“Tôi không thích đoán tới đoán lui.” Cô nói.

Nghe những lời này, Diệp Hoài Nam không thể không dùng loại ánh mắt mới mẻ nhìn kỹ người trước mặt…. Tầm mắt tràn đầy tìm tòi nghiên cứu của anh lại bị cô thư ký trẻ ngăn cản, hoàn toàn không có phong độ tức giận lườm cô một cái, cho đến khi cô dưới ý của Tống Mộ Thanh “lưu luyến không rời” rời khỏi, mới một lần nữa nâng mắt nhìn kỹ Tống Mộ Thanh.

Đến tột cùng thằng nhóc Lận Khiêm kia tìm được cô gái này ở đâu vậy?

Lúc đầu khi mới nghe Trương Thiến Thiến chỉ sợ người biết nhưng cũng sợ người không biết nói: “Anh cháu tìm chị dâu cho cháu, nhỏ hơn anh ấy chừng sáu tuổi, bộ dáng nhìn xa xa giống như một cô bé vậy. Nhưng mà thật là xinh đẹp.” Khi đó anh cho rằng nhất định Tống Mộ Thanh là cô bé thấy người lạ đều muốn xấu hổ, nhưng vừa nghe thấy Lận Khiêm đại khái nói tại sao tìm anh giúp một tay, anh lại hoàn toàn thay đổi ấn tượng với Tống Mộ Thanh. Vì mẹ ruột, không chút nương tay đứng dậy thu dọn cha ruột, người này chỉ sợ ai thấy cũng sẽ sợ, sau đó lại lo lắng vấn đề cuộc sống “hạnh phúc” cháu trai mình đến tột cùng là người nào ở trên người nào ở dưới.

Nhưng vừa vặn một câu nói của Tống Mộ Thanh, lại để cho anh có nhận thức mới đối với “cô bé” này.

Thật là người thông minh.

Biết rõ nếu như thực sự nói đến chuyện kết hôn với nhà họ Trương và nhà họ Lận, chuyện lừa gạt này không gạt được mà còn chắc chắn là bị người chọc cho đi ra. Thay vì cho người ta đoán tới đoán lui rồi bị khoa trương lên hay là hiểu lầm, còn không bằng để cho người nhà họ Trương đi vào, biết rõ ràng.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương