Nghịch Thiên Vận Mệnh
-
Chương 80: Boss hắc long yêu tiểu hồ ly mất rồi! (6)
Hai bán cầu không một chút lý do bỗng nổ ra một cuộc chiến kinh hoàng. Mỗi ngóc ngách đều sặc mùi khói lửa tàn bạo. Hành tinh Selena vốn tươi tốt lại trở thành địa ngục nhân gian.
Triệu Huyền thượng tướng vốn là niềm kiêu hãnh của hàng vạn quân đất Bắc không ngờ lại phản bội đế quốc, kéo theo binh lính đầu hàng quân địch. Đáng khinh bao nhiêu? Đáng nhục bao nhiêu?
Long Ưng chiêm nghiệm một màn đỏ mắt, phẫn nộ cắn răng nhìn Triệu Huyền đứng bên chiến lũy đối địch. Ông ta không ngờ tới có ngày này! Người tin tưởng hết mức lại chính tay đâm mình một nhát dao.
"Từ Hiên! Ngươi như vậy là có ý gì? Chúng ta có đối xử tệ bạc với ngươi sao?"
Triệu Huyền nhìn ông, không để tâm trả lời.
"Không có."
"Vậy thì vì cái gì?"
"Long Ưng, ông muốn biết sao?"
Triệu Huyền bỗng cười lớn, bàn tay đang nắm chặt tay Hoa Yên Vũ càng siết chặt. Hắn không kiêng dè hôn lên mu bàn tay y. Trân trọng mà nâng niu.
"Vì người, cho dù hy sinh cả thiên địa này cũng không đủ. Hoa Y là cả thế giới của ta, chỉ cần lời em nói ta tất sẽ nghe theo."
Cả đời Triệu Huyền, trời không sợ, đất chẳng e. Chỉ duy Hoa Yên Vũ là điểm yếu, là tâm can. Nhân gian tươi đẹp không bằng một nụ cười hạnh phúc của người thương.
Lực lượng bị bào mòn, ý chí quân sĩ vì sự ra đi của Triệu Huyền mà tụt xuống. Thành trì Hổ vương chỉ duy trì hơn một ngày đã hoàn toàn sụp đổ. Long Ưng chết trên chiến trường. Các nhân vật nòng cốt khác, kẻ bị bắt giam, người bị giết chết. Tàn dư hoàn toàn bị diệt trừ.
Diệp Mạc sợ nguy hiểm đến tính mạng, thành chưa bị chiếm đã vơ hết tất cả mọi thứ có thể mang theo định bỏ trốn khỏi đế quốc. Nhưng vừa đặt chân ra khỏi ranh giới hai nước đã bị chồng chồng Hoa Yên Vũ chặn lại. Đến chạy cũng không thể, chỉ đành ngoan ngoãn bị bắt về.
"Hoa Y! Mày là đồ khốn!!! Aaaaaa......"
Lời vừa thốt ra, miệng đã bị bóp đến đau. Hoa Yên Vũ hung ác trừng Mạc Diệp, lực tay như muốn nghiền nát cằm cậu ta. Trong không gian vang lên tiếng răng rắc giòn tan. Khuôn miệng cậu ta bị biến dạng đến không rõ hình thù. Máu từ khóe môi tràn ra, nhỏ cả lên tay Hoa Yên Vũ. Y ghét bỏ cầm lên chiếc khăn đã chuẩn bị sẵn lau sạch. Sau đó ném nó xuống đất rồi đạp lên.
"Mạc Diệp à, mày xem ai mới là người khốn nạn hơn?"
Hoa Yên Vũ cười ngả ngớn, ngồi xuống chiếc ghế đối diện với Mạc Diệp. Mũi chân khẽ nâng lên khuôn mặt phẫn nộ của cậu ta.
"Mày nghĩ tao không biết mày trọng sinh sao?"
Mạc Diệp trợn trừng mắt, vô cùng không tin nhìn người trước mặt. Làm sao mà Hoa Y có thể biết? Làm sao có thể! Cậu ta đã che giấu rất kĩ rồi mà.
Hoa Yên Vũ nhìn biểu cảm hết xanh lại trắng của cậu ta, trong lòng thầm cười khinh một tiếng. Lúc đầu y cũng không biết chuyện đâu. Do sau này nghe Triệu Huyền than bị mất một phần năng lượng, rồi lại chuyện Hoàng Nam đột nhiên điều tra được tin tức của y mặc dù Triệu Huyền đã phong tỏa y mới ngờ ngợ. Có lẽ do năng lượng của Huyền quá lớn nên xảy ra một chút lỗi. Vốn chỉ định mang mình y, không ngờ vô tình lại cuốn theo cậu ta.
"Mày nghĩ bản thân thông minh lắm sao? Mày....rốt cuộc chỉ là một đứa ngu thôi. Còn dám thông báo tin tức của tao cho tên chó chết kia!"
Đá một cái mạnh khiến Mạc Diệp bị hất văng ra đằng sau. Hoa Yên Vũ đứng dậy, ra hiệu cho hai tên bên ngoài mang vào một cái khay gỗ đặt bát nước màu nâu đặc. Y thô bạo dốc hết tất cả vào miệng cậu ta, xong xuôi liền bước ra.
"Nọc độc của rắn Nyssae rất hợp với mày đấy. Nghe nói người trúng sẽ đau muốn chết đi sống lại, âm ỉ không dứt. Chất độc ăn mòn nội quan trong cơ thể. Bào mòn cả cái tâm hồn thối nát của mày. Yên tâm, tao sẽ không cho mày chết dễ dàng đâu. Cứ từ từ tận hưởng nỗi đau khắc cốt ghi tâm ấy đi."
"Chăm sóc cậu ta cho tốt. Không được để cậu ta ngất đi. Nhớ mỗi giờ giúp cậu ta khử độc một lần rồi lại tiếp tục cho uống."
...----------------... Hoa Nguyên quốc vương sau khi chiếm được Bắc bán cầu đã hợp tinh cầu thành một đế quốc duy nhất. Nhân dân dưới sự cai trị của ngài đều an cư lạc nghiệp, đời sống người dân sung túc. Chính vì vậy mà ông rất được lòng dân.
Quốc vương thân có một đích trưởng nam, nhưng ngôi vị lại không truyền lại cho y. Việc kỳ lạ không ai có thể lí giải nhưng cũng chẳng dám dị nghị. Cứ như thế đế quốc được duy trì, phát triển phồn thịnh.
Hoa Yên Vũ sau khi khiến hai người Mạc Diệp Hoàng Nam nếm đủ mùi vị đau khổ cũng để Triệu Huyền tự tay diệt trừ . Y vốn muốn tự ra tay, nhưng họ là con của thế giới, người ngoài nhúng tay giết ắt sẽ sụp đổ. Hoa Yên Vũ chỉ đành ngậm ngùi để anh chồng giải quyết giúp. Xong xuôi cũng không ở lại Selena mà cùng Triệu Huyền ngao du khắp vũ trụ đến cuối đời.
...----------------... 【Chủ nhân, đã đến lúc nên trở về với thế giới người thuộc về rồi.】
Tiếng hệ thống thông báo cuối cùng chấm dứt, Hoa Yên Vũ giật mình tỉnh dậy. Y mơ hồ quan sát xung quanh, không ngờ lại phát hiện bản thân vẫn nằm trong cỗ máy lúc đầu kia.
Chưa chết sao?
Trong đầu chỉ vang lên câu hỏi như vậy. Y nhanh chóng mở ra nắp lồng máy rồi bước xuống. Chắc do chưa được thích ứng nên có hơi loạng choạng.
Hoa Yên Vũ đi đến bàn làm việc, mở lên chiếc quang não trên tủ.
Ngày 24 tháng 1 năm XXXX
Hoa Yên Vũ ngơ ra nhìn một hồi cột mốc thời gian hiển thị. Trải qua 6 kiếp, hóa ra cũng chỉ là hư ảo đến thế. Vẫn là khoảnh khắc y quyết định rời bỏ cuộc đời, không hề xê dịch.
"Vũ, anh nhất định sẽ tìm được em."
Hoa Yên Vũ ôm chặt bên ngực trái, nhìn lên chiếc nhẫn từ bao giờ đã được đeo trên ngón áp út.
"Huyền, em chờ anh tìm được em."
Em biết anh nhất định sẽ làm được. Tình yêu của em.
Triệu Huyền thượng tướng vốn là niềm kiêu hãnh của hàng vạn quân đất Bắc không ngờ lại phản bội đế quốc, kéo theo binh lính đầu hàng quân địch. Đáng khinh bao nhiêu? Đáng nhục bao nhiêu?
Long Ưng chiêm nghiệm một màn đỏ mắt, phẫn nộ cắn răng nhìn Triệu Huyền đứng bên chiến lũy đối địch. Ông ta không ngờ tới có ngày này! Người tin tưởng hết mức lại chính tay đâm mình một nhát dao.
"Từ Hiên! Ngươi như vậy là có ý gì? Chúng ta có đối xử tệ bạc với ngươi sao?"
Triệu Huyền nhìn ông, không để tâm trả lời.
"Không có."
"Vậy thì vì cái gì?"
"Long Ưng, ông muốn biết sao?"
Triệu Huyền bỗng cười lớn, bàn tay đang nắm chặt tay Hoa Yên Vũ càng siết chặt. Hắn không kiêng dè hôn lên mu bàn tay y. Trân trọng mà nâng niu.
"Vì người, cho dù hy sinh cả thiên địa này cũng không đủ. Hoa Y là cả thế giới của ta, chỉ cần lời em nói ta tất sẽ nghe theo."
Cả đời Triệu Huyền, trời không sợ, đất chẳng e. Chỉ duy Hoa Yên Vũ là điểm yếu, là tâm can. Nhân gian tươi đẹp không bằng một nụ cười hạnh phúc của người thương.
Lực lượng bị bào mòn, ý chí quân sĩ vì sự ra đi của Triệu Huyền mà tụt xuống. Thành trì Hổ vương chỉ duy trì hơn một ngày đã hoàn toàn sụp đổ. Long Ưng chết trên chiến trường. Các nhân vật nòng cốt khác, kẻ bị bắt giam, người bị giết chết. Tàn dư hoàn toàn bị diệt trừ.
Diệp Mạc sợ nguy hiểm đến tính mạng, thành chưa bị chiếm đã vơ hết tất cả mọi thứ có thể mang theo định bỏ trốn khỏi đế quốc. Nhưng vừa đặt chân ra khỏi ranh giới hai nước đã bị chồng chồng Hoa Yên Vũ chặn lại. Đến chạy cũng không thể, chỉ đành ngoan ngoãn bị bắt về.
"Hoa Y! Mày là đồ khốn!!! Aaaaaa......"
Lời vừa thốt ra, miệng đã bị bóp đến đau. Hoa Yên Vũ hung ác trừng Mạc Diệp, lực tay như muốn nghiền nát cằm cậu ta. Trong không gian vang lên tiếng răng rắc giòn tan. Khuôn miệng cậu ta bị biến dạng đến không rõ hình thù. Máu từ khóe môi tràn ra, nhỏ cả lên tay Hoa Yên Vũ. Y ghét bỏ cầm lên chiếc khăn đã chuẩn bị sẵn lau sạch. Sau đó ném nó xuống đất rồi đạp lên.
"Mạc Diệp à, mày xem ai mới là người khốn nạn hơn?"
Hoa Yên Vũ cười ngả ngớn, ngồi xuống chiếc ghế đối diện với Mạc Diệp. Mũi chân khẽ nâng lên khuôn mặt phẫn nộ của cậu ta.
"Mày nghĩ tao không biết mày trọng sinh sao?"
Mạc Diệp trợn trừng mắt, vô cùng không tin nhìn người trước mặt. Làm sao mà Hoa Y có thể biết? Làm sao có thể! Cậu ta đã che giấu rất kĩ rồi mà.
Hoa Yên Vũ nhìn biểu cảm hết xanh lại trắng của cậu ta, trong lòng thầm cười khinh một tiếng. Lúc đầu y cũng không biết chuyện đâu. Do sau này nghe Triệu Huyền than bị mất một phần năng lượng, rồi lại chuyện Hoàng Nam đột nhiên điều tra được tin tức của y mặc dù Triệu Huyền đã phong tỏa y mới ngờ ngợ. Có lẽ do năng lượng của Huyền quá lớn nên xảy ra một chút lỗi. Vốn chỉ định mang mình y, không ngờ vô tình lại cuốn theo cậu ta.
"Mày nghĩ bản thân thông minh lắm sao? Mày....rốt cuộc chỉ là một đứa ngu thôi. Còn dám thông báo tin tức của tao cho tên chó chết kia!"
Đá một cái mạnh khiến Mạc Diệp bị hất văng ra đằng sau. Hoa Yên Vũ đứng dậy, ra hiệu cho hai tên bên ngoài mang vào một cái khay gỗ đặt bát nước màu nâu đặc. Y thô bạo dốc hết tất cả vào miệng cậu ta, xong xuôi liền bước ra.
"Nọc độc của rắn Nyssae rất hợp với mày đấy. Nghe nói người trúng sẽ đau muốn chết đi sống lại, âm ỉ không dứt. Chất độc ăn mòn nội quan trong cơ thể. Bào mòn cả cái tâm hồn thối nát của mày. Yên tâm, tao sẽ không cho mày chết dễ dàng đâu. Cứ từ từ tận hưởng nỗi đau khắc cốt ghi tâm ấy đi."
"Chăm sóc cậu ta cho tốt. Không được để cậu ta ngất đi. Nhớ mỗi giờ giúp cậu ta khử độc một lần rồi lại tiếp tục cho uống."
...----------------... Hoa Nguyên quốc vương sau khi chiếm được Bắc bán cầu đã hợp tinh cầu thành một đế quốc duy nhất. Nhân dân dưới sự cai trị của ngài đều an cư lạc nghiệp, đời sống người dân sung túc. Chính vì vậy mà ông rất được lòng dân.
Quốc vương thân có một đích trưởng nam, nhưng ngôi vị lại không truyền lại cho y. Việc kỳ lạ không ai có thể lí giải nhưng cũng chẳng dám dị nghị. Cứ như thế đế quốc được duy trì, phát triển phồn thịnh.
Hoa Yên Vũ sau khi khiến hai người Mạc Diệp Hoàng Nam nếm đủ mùi vị đau khổ cũng để Triệu Huyền tự tay diệt trừ . Y vốn muốn tự ra tay, nhưng họ là con của thế giới, người ngoài nhúng tay giết ắt sẽ sụp đổ. Hoa Yên Vũ chỉ đành ngậm ngùi để anh chồng giải quyết giúp. Xong xuôi cũng không ở lại Selena mà cùng Triệu Huyền ngao du khắp vũ trụ đến cuối đời.
...----------------... 【Chủ nhân, đã đến lúc nên trở về với thế giới người thuộc về rồi.】
Tiếng hệ thống thông báo cuối cùng chấm dứt, Hoa Yên Vũ giật mình tỉnh dậy. Y mơ hồ quan sát xung quanh, không ngờ lại phát hiện bản thân vẫn nằm trong cỗ máy lúc đầu kia.
Chưa chết sao?
Trong đầu chỉ vang lên câu hỏi như vậy. Y nhanh chóng mở ra nắp lồng máy rồi bước xuống. Chắc do chưa được thích ứng nên có hơi loạng choạng.
Hoa Yên Vũ đi đến bàn làm việc, mở lên chiếc quang não trên tủ.
Ngày 24 tháng 1 năm XXXX
Hoa Yên Vũ ngơ ra nhìn một hồi cột mốc thời gian hiển thị. Trải qua 6 kiếp, hóa ra cũng chỉ là hư ảo đến thế. Vẫn là khoảnh khắc y quyết định rời bỏ cuộc đời, không hề xê dịch.
"Vũ, anh nhất định sẽ tìm được em."
Hoa Yên Vũ ôm chặt bên ngực trái, nhìn lên chiếc nhẫn từ bao giờ đã được đeo trên ngón áp út.
"Huyền, em chờ anh tìm được em."
Em biết anh nhất định sẽ làm được. Tình yêu của em.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook