Nghịch Thiên Tà Thần
-
Chương 63: Chủ Điện
Nhóm: Vạn Yên Chi Sào
Nguồn: .
Câu nói này của Vân Triệt vừa ra, miệng Hạ Nguyên Bá liền mở lớn, kinh hãi đến ánh mắt trừng lớn. Hai mắt Mộ Dung Dạ nhíu lại, ánh mắt nhìn về phía Vân Triệt bỗng chốc trở nên trào phúng lạnh như băng, còn mơ hồ cười lạnh một tiếng. Nhưng Lam Tuyết Nhược lại một chút cũng không hề tức giận, xinh đẹp cười nói:
- Tiểu sư đệ thật thú vị, xem ra cuộc sống sau này sẽ không nhàm chán như vậy. Cái này, trước sư tỷ không hàn huyên với đệ, chạng vạng phải tham gia yến hội, có khi sẽ có một trận ác chiến, chúng ta phải đi dược chi phủ trước chuẩn bị một chút đan dược có khả năng dùng đến, gặp lại sau nha.
- Hẹn gặp lại sư tỷ.
Lam Tuyết Nhược dí dỏm nháy mắt trái với Vân Triệt, mỉm cười rời đi, cũng mang theo một luồng gió thơm nhàn nhạt dần dần đi xa. Tuy rằng lời của Vân Triệt có phần ngả ngớn, nhưng hiển nhiên không khiến Lam Tuyết Nhược phản cảm, còn khiến cho nàng ấn tượng sâu hơn về Vân Triệt, không đến mức xoay người liền quên.
Vân Triệt đưa mắt nhìn theo, nhìn không chớp mắt bóng dáng lả lướt của nàng, không hề che giấu ý tứ thưởng thức của mình… Dung nhan khuynh thế, khí chất cao quý bất phàm, lại chẳng những không kiêu ngạo, ngược lại ôn nhu ấm lòng như thế, thật đúng là một nữ hài tử khiến cho nam nhân khó có thể kháng cự… Chỉ có điều, thân phận của nàng, nhất định không đơn giản.
Một bàn tay rất không có ý tốt đánh vào trên bả vai Vân Triệt, Vân Triệt xoay người lại, thấy được Mộ Dung Dạ đang lạnh lùng nhìn hắn, nhất thời khẽ cười nói:
- Mộ Dung sư huynh, có gì chỉ giáo? Lại nói, ngươi không phải đi cùng Tuyết Nhược sư tỷ sao?
Lam Tuyết Nhược đã đi rất xa, cũng không hề quay người gọi Mộ Dung Dạ một tiếng, giống như ngay từ đầu đã không phát hiện hắn không đi cùng mình… Thoạt nhìn, quan hệ của hai người bọn họ hoàn toàn không giống với suy nghĩ ban đầu của mình. Đại khái Mộ Dung Dạ là một bên tình nguyện đi.
Mộ Dung Dạ híp mắt, lộ ra nụ cười lạnh khinh thường, ánh mắt kia, giống như nhìn một người hạ đẳng hèn mọn:
- Ngươi tên là Vân Triệt đúng không? Vân tiểu sư đệ, tuy rằng ta không biết ngươi dùng thủ đoạn gì trà trộn vào ban một của chúng ta, nhưng làm sư huynh, có một chuyện ta nên nhắc nhở ngươi. Đã vào ban một, nên học cho tử tế chuyện gì nên làm, chuyện gì không nên làm, miễn cho đến lúc đó ăn đau khổ lại trách sư huynh không nhắc nhở ngươi. Còn có, nhớ cho rõ, về sau cách Lam Tuyết Nhược xa một chút, càng xa càng tốt, về sau lại nhìn thấy ngươi nói chuyện như vậy với nàng, ta có rất nhiều cách khiến cho ngươi lăn ra khỏi Tân Nguyệt Huyền phủ, hừ.
Nói xong, ánh mắt của hắn lạnh lẽo quét nhìn Vân Triệt và Hạ Nguyên Bá, bước nhanh về hướng Lam Tuyết Nhược rời đi. Hắn biết xuất thân của Hạ Nguyên Bá, chẳng qua chỉ là nhi tử của thương nhân một thành nhỏ xa xôi mà thôi. Như vậy tỷ phu này của hắn ta, cũng tất nhiên không phải kiểu người có bối cảnh gì, hắn giáo huấn đương nhiên không hề cố kỵ.
Vân Triệt liếc mắt, nhàn nhạt lườm theo sau lưng hắn ta, cười lạnh nói:
- Người này, ánh mắt đều sắp mọc ở trên đỉnh đầu.
- Hắn luôn luôn như vậy, đệ đã sớm quen rồi.
Hạ Nguyên bá tỏ vẻ tức giận lại không có cách nào. Bình thường Mộ Dung Dạ cho hắn đủ loại sắc mặt, hắn đều không hề coi trọng, nhưng lần này rõ ràng đang uy hiếp Vân Triệt, điều này khiến cho tức giận sinh sôi trong lòng hắn, nhưng nghĩ đến thực lực và gia thế của đối phương, hắn lại không có cách nào phát tác. Bằng không chính hắn còn tốt, dù sao còn có phó phủ chủ chống sau lưng, nhưng Vân Triệt, nói không chừng thật sự không có cách nào tiếp tục ở lại Tân Nguyệt Huyền phủ.
- Xem ra, bối cảnh của Mộ Dung Dạ này không nhỏ.
Vân Triệt than nhẹ nói.
Nhìn thấy Vân Triệt không có vẻ tức giận, Hạ Nguyên Bá thoáng yên tâm, nhỏ giọng nói:
- Cha của hắn, là thành chủ Tân Nguyệt thành! Không chỉ có như thế, thiên phú tu huyền của hắn cũng kinh người giống vậy, năm nay mới mười chín tuổi, đã là Nhập Huyền cảnh cấp tám! Nghe nói mới đây đã sắp đột phá đến Nhập Huyền cảnh cấp chín. Ở toàn bộ Tân Nguyệt Huyền phủ, chưa từng có ai dám trêu chọc hắn.
- Nhi tử của thành chủ? À, thì ra là thế.
Vân Triệt cúi đầu cười một tiếng, sau đó bỗng nhiên nói:
- Hắn đang theo đuổi Lam Tuyết Nhược đúng không?
-Vâng vâng. Tuyết Nhược sư tỷ vừa xinh đẹp lại dịu dàng, sư huynh thích nàng đặc biệt nhiều, chẳng qua, nàng và Mộ Dung sư huynh được công nhận là một đôi, vốn không có ai dám cướp với Mộ Dung sư huynh, cho nên, các sư huynh thích Tuyết Nhược sư tỷ đều luôn không dám quá thân cận với Tuyết Nhược sư tỷ.
Giọng Hạ Nguyên Bá quái dị nói một câu:
- Dám nói chuyện như vừa rồi với Tuyết Nhược sư tỷ, tỷ phu là người đầu tiên đệ nhìn thấy, nhất định phải cẩn thận Mộ Dung Dạ người này, tuy rằng hắn rất lợi hại, nhưng lòng dạ thật hẹp hòi.
- Nhìn ra.
Vân Triệt nhún nhún vai, nhưng dáng vẻ hoàn toàn không để vào trong mắt, ngược lại hỏi:
- Nguyên Bá, Lam Tuyết Nhược này, là từ đâu tới? Nhìn ra, gia thế nàng nhất định không tầm thường, tại sao lại muốn tới Tân Nguyệt Huyền phủ chứ?
Hạ Nguyên Bá lắc lắc đầu:
- Chuyện này, đệ cũng không biết. Nhưng mà hình như nàng là bà con xa của Tư Không trưởng lão, là vào nửa năm công khai tuyển chọn đệ tử, cùng một thời gian tiến vào Huyền phủ với đệ. Về phần nhà nàng ở hướng nào, cho tới bây giờ nàng chưa từng đề cập tới. Chỉ có điều, Tuyết Nhược sư tỷ rất lợi hại, năm nay mười tám tuổi, cũng đã là Nhập Huyền cảnh cấp tám, cũng là người có thiên phú cao nhất Tân Nguyệt Huyền phủ này, còn lợi hại hơn Mộ Dung sư huynh.
Đều là Nhập Huyền cảnh cấp tám, Mộ Dung Dạ mười chín tuổi, Lam Tuyết Nhược mười tám tuổi, hiển nhiên về thiên phú, Lam Tuyết Nhược còn cao hơn Mộ Dung Dạ.
Tiêu Ngọc Long hai mươi tuổi Nhập Huyền cảnh cấp ba, đã là người đệ nhất trong thế hệ trẻ của Tiêu môn. Hạ Khuynh Nguyệt mười sáu tuổi Sơ Huyền cảnh cấp mười, liền đã là thiên phú đệ nhất trăm năm khó gặp của Lưu Vân thành. Nhưng cho dù là Mộ Dung Dạ hay là Lam Tuyết Nhược, đều hiển nhiên đè trên Hạ Khuynh Nguyệt xa xa, chứ đừng nói tới Tiêu Ngọc Long. Hơn nữa thanh niên ở mức độ này, ở mấy đại tông môn trong Tân Nguyệt thành nhất định gặp không ít, so ra, Lưu Vân thành không hổ danh là một thành nhỏ bị lãng quên, trên cấp độ Huyền lực quả thật kém quá xa. Gia gia Tiêu Liệt Linh Huyền cảnh cấp mười đã xem như là cường giả đệ nhất Lưu Vân thành, nhưng đến Tân Nguyệt thành này, trong người cùng lứa tuổi đoán chừng chỉ có thể xếp hạng bậc trên, mà không có khả năng đến tầng cao nhất.
- Nguyên Bá.
Biểu cảm của Vân Triệt trở nên ngưng trọng:
- Có chuyện rất nghiêm túc, ta phải thương lượng một chút với đệ.
- Hả, chuyện gì?
Nhìn sắc mặt Vân Triệt, Hạ Nguyên Bá bỗng chốc khẩn trương lên.
- Về sau, không được lại gọi ta là tỷ phu!
Vân Triệt nghiêm mặt nói.
- Vì sao?
Ánh mắt Hạ Nguyên Bá trừng lớn.
Vân Triệt vỗ vỗ bả vai Hạ Nguyên Bá, ánh mắt đảo qua xa xa, nói:
- Nghe Tuyết Nhược sư tỷ nói, ban một chúng ta có rất nhiều mỹ nữ đúng không?
- Chuyện này, hình như vậy. Nhưng mà vẫn là Tuyết Nhược sư tỷ xinh đẹp nhất.
Chân mày Vân Triệt khẽ nhếch, chính trực trầm tư nói:
- Nếu ban một ta nhiều mỹ nữ như vậy, đệ luôn luôn gọi ta là tỷ phu, chẳng phải lộ ra ta đã lập gia đình sao! Ta đây còn quyến rũ các sư tỷ sư muội xinh đẹp này như thế nào!
“…” Hạ Nguyên Bá há hốc mồm, đầu óc ngừng ba giây, mới yếu ớt nói:
- Nhưng mà tỷ hu, huynh đã có tỷ tỷ đệ, nếu lại cùng với nữ hài tử… Ừm ừm, có phải có một chút không…
- Không có.
Vân Triệt vung tay một cái, nghiêm túc nói:
- Mới vừa rồi ta nói với Tuyết Nhược sư tỷ là tỷ tỷ đệ không phản đối ta tìm lão bà khác, đây thật sự là do tỷ tỷ của đệ chính miệng đáp ứng. Hơn nữa… Đời này, ta có thể gặp lại tỷ tỷ đệ hay không còn không biết chắc.
Vân Triệt nhìn phương xa, ánh mắt trở nên thâm thúy:
- Cả đời nam nhân luôn theo đuổi không gì khác ngoài hai điểu, một là chinh phục thế giới, một là chinh phục nữ nhân. Chinh phục thế giới vì đạt tới độ cao nhân sinh đủ hài lòng, mà chinh phục nữ nhân, còn vì làm đẹp phong cảnh nhân sinh. Nếu không thể chinh phục nữ nhân mình muốn chinh phục, cho dù chính phục toàn thế giới, cũng là cô độc lẻ loi, nơi nơi hiu quạnh. Nguyên Bá, đệ thấy tỷ phu ta nói có đúng không?
“…” Tuy rằng Hạ Nguyên Bá nghe không hiểu lắm, nhưng cảm thấy thật lợi hại.
- Vậy, nếu không gọi là tỷ phu, đệ nên gọi huynh là gì?
Bởi vì Vân Triệt và Hạ Khuynh Nguyệt là cô dâu nhỏ, cho nên từ nhỏ Hạ Nguyên Bá vẫn gọi Vân Triệt là tỷ phu, trừ bỏ tỷ phu ra, trong đầu óc không biết quẹo cua kia trong thời gian ngắn vốn không nghĩ ra nổi có thể gọi là gì.
- Ừm, vấn đề này hả… Đệ có thể gọi ta đại ca, lão đại, Vân ca, Triệt ca, Vân Triệt ca, hoặc trực tiếp gọi Vân Triệt, Vân sư huynh… Túm lại đừng gọi tỷ phu nữa là được rồi.
- A rồi! Vậy về sau đệ liền gọi huynh là lão đại, vậy được không?
- Có thể.
- Lão đại, lão đại, lão đại… Ưm, luôn cảm thấy hơi khó chịu. Đúng rồi, mới vừa rồi Tuyết Nhược sư tỷ nói nàng đi dược chi phủ lấy đan dược, để ứng phó với yến hội lúc chạng vạng, chúng ta có phải đi xem không? Tỷ phu vừa mới vào Huyền phủ, có thể lập tức lĩnh một phần đan dược dược chi phủ cấp cho. Một tháng có thể lĩnh một lần.
- … Không được gọi ta là tỷ phu.
- Ặc, quên mất, đệ nhất định sẽ chú ý. Vậy tỷ phu chúng ta đi chỗ ở trước hay đi dược chi phủ trước?
“!@#$%...”
… … … … …
Vân Triệt đi theo Hạ Nguyên Bá đến dược chi phủ lĩnh một phần đan dược, mà những đan dược này quả nhiên không khiến cho Vân Triệt thất vọng… Đều là một ít Hồi Huyền đan và Thông Huyền đan cấp thấp nhất, tỷ lệ đều trên dưới bốn năm thành. Đan dược phụ trợ trình độ này, so sánh với đại tông môn thì kém nhiều lắm, cũng khó trách thực lực bình quân của Tân Nguyệt Huyền phủ luôn không thể đi lên.
Chỗ ở mà Tư Không Hàn cấp cho Vân Triệt gần với Hạ Nguyên Bá, mặc dù không gian nhỏ, nhưng rất lịch sự tao nhã, bên trong cơ bản nên có đều có, còn tốt hơn dự tính của Vân Triệt không ít. Đến tận đây, Vân Triệt du đãng bên ngoài nửa năm cuối cùng có một chỗ ngủ có thể đặt chân, trong lòng cũng cảm khái một trận.
Nằm ở trên giường nhỏ kia, Vân Triệt nhanh chóng ngủ thiếp đi. Nửa năm qua hắn đều ngủ ngoài đồng, cho tới bây giờ chưa từng ở khách sạn, cũng đã nửa năm không được hưởng thụ cảm giác ngủ trên giường. Vừa ngủ một giấc liền đặc biệt thoải mái yên ổn, ngủ từ giữa trưa một mạch đến chạng vạng, cho đến khi bị tiếng đập cửa của Hạ Nguyên Bá đánh thức.
- Tỷ phu, huynh đã tỉnh ngủ chưa? Yến hội sẽ lập tức bắt đầu, chúng ta có muốn đi nữa không?
Trong lòng rõ ràng trong yến hội này sẽ phát sinh chuyện gì, cho nên trong lòng Hạ Nguyên Bá cũng không muốn Vân Triệt tham gia, để tránh cho hắn lỡ như bị khiêu chiến, sẽ bị đối phương cố ý đánh cho bị thương.
Vân Triệt mở to mắt, nhanh chóng từ trên giường đứng dậy:
- Đương nhiên muốn đi! Chờ ta với, lập tức đi ngay!
…
Chính trung tâm của Tân Nguyệt Huyền phủ, là một mảng lớn rừng trúc xanh tươi thưa thớt, trong rừng trúc có một tòa đại điện tản ra hơi thở trang trọng, đây là kiến trúc lớn nhất cả Tân Nguyệt Huyền phủ, cũng xa hoa nhât, tên vô cùng thẳng thắn, tên là “Chủ điện”, chuyện lớn trong phủ đều tiến hành trong chủ điện. Lần này tân phủ chủ tân nhiệm mở tiệc chiêu đãi, cũng ở trong chủ điện này.
Khi Vân Triệt và Hạ Nguyên Bá đi vào chủ điện, cách lúc yến hội bắt đầu còn không đến nửa khắc đồng hồ, nhưng trong điện chỉ ngồi vào chỗ không đến một phần năm, hơn nữa một bộ phận khá lớn đều là người trong Huyền phủ. Đây hiển nhiên không phải tông môn được mời không có cách nào đến sớm, mà đều ỷ vào thân phận của mình, không muốn đến sớm.
Đồng thời, cũng là một kiểu xem thường Tân Nguyệt Huyền phủ.
Nguồn: .
Câu nói này của Vân Triệt vừa ra, miệng Hạ Nguyên Bá liền mở lớn, kinh hãi đến ánh mắt trừng lớn. Hai mắt Mộ Dung Dạ nhíu lại, ánh mắt nhìn về phía Vân Triệt bỗng chốc trở nên trào phúng lạnh như băng, còn mơ hồ cười lạnh một tiếng. Nhưng Lam Tuyết Nhược lại một chút cũng không hề tức giận, xinh đẹp cười nói:
- Tiểu sư đệ thật thú vị, xem ra cuộc sống sau này sẽ không nhàm chán như vậy. Cái này, trước sư tỷ không hàn huyên với đệ, chạng vạng phải tham gia yến hội, có khi sẽ có một trận ác chiến, chúng ta phải đi dược chi phủ trước chuẩn bị một chút đan dược có khả năng dùng đến, gặp lại sau nha.
- Hẹn gặp lại sư tỷ.
Lam Tuyết Nhược dí dỏm nháy mắt trái với Vân Triệt, mỉm cười rời đi, cũng mang theo một luồng gió thơm nhàn nhạt dần dần đi xa. Tuy rằng lời của Vân Triệt có phần ngả ngớn, nhưng hiển nhiên không khiến Lam Tuyết Nhược phản cảm, còn khiến cho nàng ấn tượng sâu hơn về Vân Triệt, không đến mức xoay người liền quên.
Vân Triệt đưa mắt nhìn theo, nhìn không chớp mắt bóng dáng lả lướt của nàng, không hề che giấu ý tứ thưởng thức của mình… Dung nhan khuynh thế, khí chất cao quý bất phàm, lại chẳng những không kiêu ngạo, ngược lại ôn nhu ấm lòng như thế, thật đúng là một nữ hài tử khiến cho nam nhân khó có thể kháng cự… Chỉ có điều, thân phận của nàng, nhất định không đơn giản.
Một bàn tay rất không có ý tốt đánh vào trên bả vai Vân Triệt, Vân Triệt xoay người lại, thấy được Mộ Dung Dạ đang lạnh lùng nhìn hắn, nhất thời khẽ cười nói:
- Mộ Dung sư huynh, có gì chỉ giáo? Lại nói, ngươi không phải đi cùng Tuyết Nhược sư tỷ sao?
Lam Tuyết Nhược đã đi rất xa, cũng không hề quay người gọi Mộ Dung Dạ một tiếng, giống như ngay từ đầu đã không phát hiện hắn không đi cùng mình… Thoạt nhìn, quan hệ của hai người bọn họ hoàn toàn không giống với suy nghĩ ban đầu của mình. Đại khái Mộ Dung Dạ là một bên tình nguyện đi.
Mộ Dung Dạ híp mắt, lộ ra nụ cười lạnh khinh thường, ánh mắt kia, giống như nhìn một người hạ đẳng hèn mọn:
- Ngươi tên là Vân Triệt đúng không? Vân tiểu sư đệ, tuy rằng ta không biết ngươi dùng thủ đoạn gì trà trộn vào ban một của chúng ta, nhưng làm sư huynh, có một chuyện ta nên nhắc nhở ngươi. Đã vào ban một, nên học cho tử tế chuyện gì nên làm, chuyện gì không nên làm, miễn cho đến lúc đó ăn đau khổ lại trách sư huynh không nhắc nhở ngươi. Còn có, nhớ cho rõ, về sau cách Lam Tuyết Nhược xa một chút, càng xa càng tốt, về sau lại nhìn thấy ngươi nói chuyện như vậy với nàng, ta có rất nhiều cách khiến cho ngươi lăn ra khỏi Tân Nguyệt Huyền phủ, hừ.
Nói xong, ánh mắt của hắn lạnh lẽo quét nhìn Vân Triệt và Hạ Nguyên Bá, bước nhanh về hướng Lam Tuyết Nhược rời đi. Hắn biết xuất thân của Hạ Nguyên Bá, chẳng qua chỉ là nhi tử của thương nhân một thành nhỏ xa xôi mà thôi. Như vậy tỷ phu này của hắn ta, cũng tất nhiên không phải kiểu người có bối cảnh gì, hắn giáo huấn đương nhiên không hề cố kỵ.
Vân Triệt liếc mắt, nhàn nhạt lườm theo sau lưng hắn ta, cười lạnh nói:
- Người này, ánh mắt đều sắp mọc ở trên đỉnh đầu.
- Hắn luôn luôn như vậy, đệ đã sớm quen rồi.
Hạ Nguyên bá tỏ vẻ tức giận lại không có cách nào. Bình thường Mộ Dung Dạ cho hắn đủ loại sắc mặt, hắn đều không hề coi trọng, nhưng lần này rõ ràng đang uy hiếp Vân Triệt, điều này khiến cho tức giận sinh sôi trong lòng hắn, nhưng nghĩ đến thực lực và gia thế của đối phương, hắn lại không có cách nào phát tác. Bằng không chính hắn còn tốt, dù sao còn có phó phủ chủ chống sau lưng, nhưng Vân Triệt, nói không chừng thật sự không có cách nào tiếp tục ở lại Tân Nguyệt Huyền phủ.
- Xem ra, bối cảnh của Mộ Dung Dạ này không nhỏ.
Vân Triệt than nhẹ nói.
Nhìn thấy Vân Triệt không có vẻ tức giận, Hạ Nguyên Bá thoáng yên tâm, nhỏ giọng nói:
- Cha của hắn, là thành chủ Tân Nguyệt thành! Không chỉ có như thế, thiên phú tu huyền của hắn cũng kinh người giống vậy, năm nay mới mười chín tuổi, đã là Nhập Huyền cảnh cấp tám! Nghe nói mới đây đã sắp đột phá đến Nhập Huyền cảnh cấp chín. Ở toàn bộ Tân Nguyệt Huyền phủ, chưa từng có ai dám trêu chọc hắn.
- Nhi tử của thành chủ? À, thì ra là thế.
Vân Triệt cúi đầu cười một tiếng, sau đó bỗng nhiên nói:
- Hắn đang theo đuổi Lam Tuyết Nhược đúng không?
-Vâng vâng. Tuyết Nhược sư tỷ vừa xinh đẹp lại dịu dàng, sư huynh thích nàng đặc biệt nhiều, chẳng qua, nàng và Mộ Dung sư huynh được công nhận là một đôi, vốn không có ai dám cướp với Mộ Dung sư huynh, cho nên, các sư huynh thích Tuyết Nhược sư tỷ đều luôn không dám quá thân cận với Tuyết Nhược sư tỷ.
Giọng Hạ Nguyên Bá quái dị nói một câu:
- Dám nói chuyện như vừa rồi với Tuyết Nhược sư tỷ, tỷ phu là người đầu tiên đệ nhìn thấy, nhất định phải cẩn thận Mộ Dung Dạ người này, tuy rằng hắn rất lợi hại, nhưng lòng dạ thật hẹp hòi.
- Nhìn ra.
Vân Triệt nhún nhún vai, nhưng dáng vẻ hoàn toàn không để vào trong mắt, ngược lại hỏi:
- Nguyên Bá, Lam Tuyết Nhược này, là từ đâu tới? Nhìn ra, gia thế nàng nhất định không tầm thường, tại sao lại muốn tới Tân Nguyệt Huyền phủ chứ?
Hạ Nguyên Bá lắc lắc đầu:
- Chuyện này, đệ cũng không biết. Nhưng mà hình như nàng là bà con xa của Tư Không trưởng lão, là vào nửa năm công khai tuyển chọn đệ tử, cùng một thời gian tiến vào Huyền phủ với đệ. Về phần nhà nàng ở hướng nào, cho tới bây giờ nàng chưa từng đề cập tới. Chỉ có điều, Tuyết Nhược sư tỷ rất lợi hại, năm nay mười tám tuổi, cũng đã là Nhập Huyền cảnh cấp tám, cũng là người có thiên phú cao nhất Tân Nguyệt Huyền phủ này, còn lợi hại hơn Mộ Dung sư huynh.
Đều là Nhập Huyền cảnh cấp tám, Mộ Dung Dạ mười chín tuổi, Lam Tuyết Nhược mười tám tuổi, hiển nhiên về thiên phú, Lam Tuyết Nhược còn cao hơn Mộ Dung Dạ.
Tiêu Ngọc Long hai mươi tuổi Nhập Huyền cảnh cấp ba, đã là người đệ nhất trong thế hệ trẻ của Tiêu môn. Hạ Khuynh Nguyệt mười sáu tuổi Sơ Huyền cảnh cấp mười, liền đã là thiên phú đệ nhất trăm năm khó gặp của Lưu Vân thành. Nhưng cho dù là Mộ Dung Dạ hay là Lam Tuyết Nhược, đều hiển nhiên đè trên Hạ Khuynh Nguyệt xa xa, chứ đừng nói tới Tiêu Ngọc Long. Hơn nữa thanh niên ở mức độ này, ở mấy đại tông môn trong Tân Nguyệt thành nhất định gặp không ít, so ra, Lưu Vân thành không hổ danh là một thành nhỏ bị lãng quên, trên cấp độ Huyền lực quả thật kém quá xa. Gia gia Tiêu Liệt Linh Huyền cảnh cấp mười đã xem như là cường giả đệ nhất Lưu Vân thành, nhưng đến Tân Nguyệt thành này, trong người cùng lứa tuổi đoán chừng chỉ có thể xếp hạng bậc trên, mà không có khả năng đến tầng cao nhất.
- Nguyên Bá.
Biểu cảm của Vân Triệt trở nên ngưng trọng:
- Có chuyện rất nghiêm túc, ta phải thương lượng một chút với đệ.
- Hả, chuyện gì?
Nhìn sắc mặt Vân Triệt, Hạ Nguyên Bá bỗng chốc khẩn trương lên.
- Về sau, không được lại gọi ta là tỷ phu!
Vân Triệt nghiêm mặt nói.
- Vì sao?
Ánh mắt Hạ Nguyên Bá trừng lớn.
Vân Triệt vỗ vỗ bả vai Hạ Nguyên Bá, ánh mắt đảo qua xa xa, nói:
- Nghe Tuyết Nhược sư tỷ nói, ban một chúng ta có rất nhiều mỹ nữ đúng không?
- Chuyện này, hình như vậy. Nhưng mà vẫn là Tuyết Nhược sư tỷ xinh đẹp nhất.
Chân mày Vân Triệt khẽ nhếch, chính trực trầm tư nói:
- Nếu ban một ta nhiều mỹ nữ như vậy, đệ luôn luôn gọi ta là tỷ phu, chẳng phải lộ ra ta đã lập gia đình sao! Ta đây còn quyến rũ các sư tỷ sư muội xinh đẹp này như thế nào!
“…” Hạ Nguyên Bá há hốc mồm, đầu óc ngừng ba giây, mới yếu ớt nói:
- Nhưng mà tỷ hu, huynh đã có tỷ tỷ đệ, nếu lại cùng với nữ hài tử… Ừm ừm, có phải có một chút không…
- Không có.
Vân Triệt vung tay một cái, nghiêm túc nói:
- Mới vừa rồi ta nói với Tuyết Nhược sư tỷ là tỷ tỷ đệ không phản đối ta tìm lão bà khác, đây thật sự là do tỷ tỷ của đệ chính miệng đáp ứng. Hơn nữa… Đời này, ta có thể gặp lại tỷ tỷ đệ hay không còn không biết chắc.
Vân Triệt nhìn phương xa, ánh mắt trở nên thâm thúy:
- Cả đời nam nhân luôn theo đuổi không gì khác ngoài hai điểu, một là chinh phục thế giới, một là chinh phục nữ nhân. Chinh phục thế giới vì đạt tới độ cao nhân sinh đủ hài lòng, mà chinh phục nữ nhân, còn vì làm đẹp phong cảnh nhân sinh. Nếu không thể chinh phục nữ nhân mình muốn chinh phục, cho dù chính phục toàn thế giới, cũng là cô độc lẻ loi, nơi nơi hiu quạnh. Nguyên Bá, đệ thấy tỷ phu ta nói có đúng không?
“…” Tuy rằng Hạ Nguyên Bá nghe không hiểu lắm, nhưng cảm thấy thật lợi hại.
- Vậy, nếu không gọi là tỷ phu, đệ nên gọi huynh là gì?
Bởi vì Vân Triệt và Hạ Khuynh Nguyệt là cô dâu nhỏ, cho nên từ nhỏ Hạ Nguyên Bá vẫn gọi Vân Triệt là tỷ phu, trừ bỏ tỷ phu ra, trong đầu óc không biết quẹo cua kia trong thời gian ngắn vốn không nghĩ ra nổi có thể gọi là gì.
- Ừm, vấn đề này hả… Đệ có thể gọi ta đại ca, lão đại, Vân ca, Triệt ca, Vân Triệt ca, hoặc trực tiếp gọi Vân Triệt, Vân sư huynh… Túm lại đừng gọi tỷ phu nữa là được rồi.
- A rồi! Vậy về sau đệ liền gọi huynh là lão đại, vậy được không?
- Có thể.
- Lão đại, lão đại, lão đại… Ưm, luôn cảm thấy hơi khó chịu. Đúng rồi, mới vừa rồi Tuyết Nhược sư tỷ nói nàng đi dược chi phủ lấy đan dược, để ứng phó với yến hội lúc chạng vạng, chúng ta có phải đi xem không? Tỷ phu vừa mới vào Huyền phủ, có thể lập tức lĩnh một phần đan dược dược chi phủ cấp cho. Một tháng có thể lĩnh một lần.
- … Không được gọi ta là tỷ phu.
- Ặc, quên mất, đệ nhất định sẽ chú ý. Vậy tỷ phu chúng ta đi chỗ ở trước hay đi dược chi phủ trước?
“!@#$%...”
… … … … …
Vân Triệt đi theo Hạ Nguyên Bá đến dược chi phủ lĩnh một phần đan dược, mà những đan dược này quả nhiên không khiến cho Vân Triệt thất vọng… Đều là một ít Hồi Huyền đan và Thông Huyền đan cấp thấp nhất, tỷ lệ đều trên dưới bốn năm thành. Đan dược phụ trợ trình độ này, so sánh với đại tông môn thì kém nhiều lắm, cũng khó trách thực lực bình quân của Tân Nguyệt Huyền phủ luôn không thể đi lên.
Chỗ ở mà Tư Không Hàn cấp cho Vân Triệt gần với Hạ Nguyên Bá, mặc dù không gian nhỏ, nhưng rất lịch sự tao nhã, bên trong cơ bản nên có đều có, còn tốt hơn dự tính của Vân Triệt không ít. Đến tận đây, Vân Triệt du đãng bên ngoài nửa năm cuối cùng có một chỗ ngủ có thể đặt chân, trong lòng cũng cảm khái một trận.
Nằm ở trên giường nhỏ kia, Vân Triệt nhanh chóng ngủ thiếp đi. Nửa năm qua hắn đều ngủ ngoài đồng, cho tới bây giờ chưa từng ở khách sạn, cũng đã nửa năm không được hưởng thụ cảm giác ngủ trên giường. Vừa ngủ một giấc liền đặc biệt thoải mái yên ổn, ngủ từ giữa trưa một mạch đến chạng vạng, cho đến khi bị tiếng đập cửa của Hạ Nguyên Bá đánh thức.
- Tỷ phu, huynh đã tỉnh ngủ chưa? Yến hội sẽ lập tức bắt đầu, chúng ta có muốn đi nữa không?
Trong lòng rõ ràng trong yến hội này sẽ phát sinh chuyện gì, cho nên trong lòng Hạ Nguyên Bá cũng không muốn Vân Triệt tham gia, để tránh cho hắn lỡ như bị khiêu chiến, sẽ bị đối phương cố ý đánh cho bị thương.
Vân Triệt mở to mắt, nhanh chóng từ trên giường đứng dậy:
- Đương nhiên muốn đi! Chờ ta với, lập tức đi ngay!
…
Chính trung tâm của Tân Nguyệt Huyền phủ, là một mảng lớn rừng trúc xanh tươi thưa thớt, trong rừng trúc có một tòa đại điện tản ra hơi thở trang trọng, đây là kiến trúc lớn nhất cả Tân Nguyệt Huyền phủ, cũng xa hoa nhât, tên vô cùng thẳng thắn, tên là “Chủ điện”, chuyện lớn trong phủ đều tiến hành trong chủ điện. Lần này tân phủ chủ tân nhiệm mở tiệc chiêu đãi, cũng ở trong chủ điện này.
Khi Vân Triệt và Hạ Nguyên Bá đi vào chủ điện, cách lúc yến hội bắt đầu còn không đến nửa khắc đồng hồ, nhưng trong điện chỉ ngồi vào chỗ không đến một phần năm, hơn nữa một bộ phận khá lớn đều là người trong Huyền phủ. Đây hiển nhiên không phải tông môn được mời không có cách nào đến sớm, mà đều ỷ vào thân phận của mình, không muốn đến sớm.
Đồng thời, cũng là một kiểu xem thường Tân Nguyệt Huyền phủ.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook