Nghịch Thiên Tà Thần
-
Chương 62: Lam Tuyết Nhược
Nhóm: Vạn Yên Chi Sào
Nguồn: .
Tân Nguyệt Huyền phủ chiếm diện tích mênh mông, đại điện trung tâm khí thế bàng bạc, các kiểu kiến trúc không đếm được luôn kéo dài đến hết tầm mắt. Vân Triệt đi theo Hạ Nguyên Bá đến chỗ ở Tư Không Hàn sắp xếp cho hắn. Gặp phần đồng đệ tử Tân Nguyệt Huyền phủ, tuổi đều dưới hai mươi, tuổi mười lăm mười sáu cũng thỉnh thoảng có thể thấy được, mà độ tuổi này, cơ bản đều là Sơ Huyền cảnh. Dọc theo đường đi ngược lại có không ít người chào hỏi Hạ Nguyên Bá, dù sao tuổi của hắn phối hợp với dáng người, nghĩ không ra tên cũng khó khăn.
- Hiện giờ Tân Nguyệt Huyền phủ có bao nhiêu đệ tử?
Vân Triệt hỏi.
- Đệ nhớ được là hơn ba ngàn người.
Hạ Nguyên Bá ngẫm nghĩ nói
- Tân Nguyệt Huyền phủ tuyển nhận đệ tử tuổi hạn chế từ mười lăm đến mười tám tuổi, khi đến hai mươi tuổi, sẽ rời đi. Một phần rất lớn, tương lai sẽ gia nhập vào thế lực quan chức Thương Phong.
- Nhưng mà, tỷ phu, đêm nay huynh thật sự muốn đi tham gia bữa yến hội kia?
Hạ Nguyên Bá hơi lo lắng hỏi.
- Có thể một lần duy nhất biết được gần như tất cả thế lực đứng đầu Tân Nguyệt thành, có cơ hội như vậy, đương nhiên phải đi tham gia.
Vân Triệt đảo mắt qua:
- Nguyên Bá, đệ không giống như rất muốn đi, bữa yến hội này chẳng lẽ có vấn đề gì?
- Vấn đề ngược lại không tính là gì, chính là… Chính là…
Hạ Nguyên Bá do dự một chút, hơi tức giận nói:
- Khoảng thời gian trước đệ nghe nói, khi phủ chủ tiền nhiệm mới nhậm chức, cũng phát thiệp mời thiết yến rộng rãi, nhưng mà, trên yến hội kia, đệ tử tông môn được mời mà đến lấy lý do luận bàn trợ hứng, phát ra khiêu chiến với đệ tử cùng tuổi của Tân Nguyệt Huyền phủ chúng ta, Tân Nguyệt Huyền phủ chúng ta liên tiếp bại mười trận, khiến phủ chủ tiền nhiệm mất mặt, Tân Nguyệt Huyền phủ càng vì vậy mà khiến toàn thành chê cười thật lâu.
- Ha ha, đây hiển nhiên là những tông môn kia ra oai phủ đầu với phủ chủ tiền nhiệm, khiến hắn ta hiểu được ở Tân Nguyệt thành ai mới là đứng đầu.
Vân Triệt cười nói.
- Không sai.
Hạ Nguyên Bá gật đầu, bất đắc dĩ nói:
- Nghe nói, khi phủ chủ tiền nhiệm trước đó nữa, cũng là như thế. Nhưng phủ chủ tân nhiệm, lại không thể không mời ăn mừng rộng rãi, bằng không càng sẽ bị người cười nhạo, đến cuối cùng một chút thể diện cũng không có. Lần này khẳng định cũng giống như vậy, nếu chúng ta mà đi tham gia, có khi sẽ bị bọn họ khiêu chiến… Bị đánh bại cũng không có ý kiến gì, nhưng những người này thường xuyên ác ý ra nặng tay, lần trước, còn có hai vị sư huynh bị đánh tàn phế, hình như cả đời đều không thể khỏi hẳn, phủ chủ cũng chỉ có thể nén giận.
- Hàng năm Tân Nguyệt Huyền phủ đều có số lượng lớn đệ tử mộ danh mà đến, thực lực thật sự không tốt như vậy sao?
Vân Triệt cau mày nói.
- Đương nhiên không phải Tân Nguyệt Huyền phủ chúng ta không được, chính là, mấy đại tông môn kia thật sự quá lợi hại, tuy rằng Tân Nguyệt Huyền phủ do Hoàng thất lập ra, nhưng những tông môn kia đều có lịch sử rất lâu đời, nội tình, tài nguyên, còn có Huyền công truyền thừa, cũng không phải Tân Nguyệt Huyền phủ có thể so sánh. Cho dù bọn họ tuyển ngoại môn đệ tử, cửa vào còn cao hơn Tân Nguyệt Huyền phủ. Hơn nữa, tiến vào Huyền phủ do hoàng thất lập ra, giống nhau đều có chí hướng tương lai cống hiến vì hoàng thất, hoàng thất thiết lập Huyền phủ, ước nguyện ban đầu cũng vì hấp dẫn nhân tài gia nhập thế lực hoàng thất. Nhưng mà, người có thiên phú cực cao đều tâm cao khí ngạo, dục vọng gia nhập đại tông môn lớn hơn gia nhập thế lực hoàng thất xa xa, cho nên, thực lực bình quân của đệ tử Tân Nguyệt Huyền phủ, còn có dư so với môn phái nhỏ trong Tân Nguyệt thành, nhưng so với đại tông môn, vốn không sánh bằng.
Tình huống Hạ Nguyên Bá nói chẳng qua bình thường, cứ nói bản thân Vân Triệt, tuy nói bởi vì nguyên nhân nào đó mới gia nhập Tân Nguyệt Huyền phủ, đều chỉ vì tìm cơ hội mà thôi, cho tới bây giờ đều không muốn một ngày nào đó sau này phải cống hiến vì hoàng thất. Hắn ngẫm nghĩ hỏi:
- Thế lực ở Tân Nguyệt thành còn hơn Tân Nguyệt Huyền phủ có những nơi nào?
- Ừm, đệ suy nghĩ…
Hạ Nguyên Bá rất nghiêm túc suy nghĩ một lát, chậm rãi nói:
- Tổng cộng có bảy, theo thứ tự là Huyền Tâm tông, Vân Dương tông, Thiết Thương môn, Thất Sát kiếm các, Phong Vân Huyền phủ.
Ngừng lại một chút, giọng Hạ Nguyên Bá trở nên hơi cẩn thận,
- Năm tông môn này đều có được lịch sử trên năm trăm năm thậm chí ngàn năm, lực ảnh hưởng ở Tân Nguyệt thành thâm căn cố đế, tổng hợp lại thực lực đều còn hơn Tân Nguyệt Huyền phủ, nếu không phải bởi vì Tân Nguyệt Huyền phủ là do hoàng thất lập ra, nói không chừng đã sớm bị bọn họ chèn ép đến gạt bỏ. Trừ bỏ năm tông môn này, còn có hai trùm lớn mà ngay cả hoàng thất cũng tuyệt đối không dám chọc… Theo thứ tự là phân tông của Tiêu tông và Phần Thiên môn thiết lập tại Tân Nguyệt thành! Mặc dù chỉ là phân tông, nhưng dù sao cũng có Tiêu tông và Phần Thiên môn là chỗ dựa vững chắc, là hai đại bá vương không thể lay động ở Tân Nguyệt thành.
- Phân tông của Tiêu tông và Phần Thiên môn?
Vân Triệt đưa tay sờ cằm, trong lòng hắn rất rõ ràng, trên danh nghĩa là phân tông, thạt ra chẳng qua chính là “Ngoại tông” có thiên phú quá mức dưới tầng chót không xứng ở lại tổng tông mà thôi. Nhưng mà chúng nó dù sao cũng là “Ngoại tông” chính thức, mà không phải giống như Tiêu môn hoàn toàn bị vứt bỏ.
- Nhưng mà, Tân Nguyệt Huyền phủ chúng ta đương nhiên cũng không phải dễ bắt nạt như vậy.
Hạ Nguyên Bá vỗ vỗ ngực, vẻ mặt không cam lòng nói:
- Tuy rằng yến hội năm năm trước khiến tôn nghiêm của Tân Nguyệt Huyền phủ mất hết, nhưng đó là năm năm trước! Hiện giờ Tân Nguyệt Huyền phủ chúng ta cũng có rất nhiều thiên tài, tuyệt đối sẽ không kém những tông môn kia… A, tỷ phu huynh xem, vị sư huynh kia tên Lý Vu Hạo, năm nay mười bảy tuổi, nhưng đã là Nhập Huyền cảnh cấp ba, nghe nói hắn kế thừa Huyền công của gia tộc, vô cùng lợi hại.
- Người mặc quần áo trắng bên kia, lợi hại hơn, đệ nhớ được hình như tên là Hứa Hạo Nhiên, mới mười tám tuổi, cũng đã là Nhập Huyền cảnh cấp năm! Hai người bọn họ, đều thuộc ban một chúng ta. Chỉ có điều, lợi hại nhất Tân Nguyệt Huyền phủ chúng ta cũng không phải là bọn họ, mà là Mộ Dung sư huynh và Tuyết Nhược sư tỷ, được Tân Nguyệt Huyền phủ công nhận hai đại thiên tài. Yến hội tối nay, trưởng lão nhất định sẽ mang theo bọn họ, có bọn họ, tuyệt đối sẽ không giống như năm năm trước đây…
Nói tới đây, Hạ Nguyên Bá im giọng, mà phía trước bọn họ, một thanh niên nam tử mặc áo bào trắng và một thiếu nữ thân quần áo như tuyết sóng vai đi tới. Nam tử nhìn qua mười tám mười chín tuổi, dáng người cao ngất, diện mạo tuấn tú, phong thần như ngọc, là một mỹ nam tử đủ để cho thiếu nữ hoài xuân biến thành hoa si.
Mà thiếu nữ bên người hắn, càng xinh đẹp khiến cho lòng người run rẩy. Tuổi nàng nhìn qua cũng mười tám mười chín tuổi, một đôi mắt đẹp, môi anh đào ngậm ngọc, đôi mày thanh tú giống như trăng non, động lòng người nhất chính là nụ cười nhẹ nhàng nơi khóe miệng nàng, giống như huân hương hòa với gió ấm áp lòng người.
Hai người giống như kim đồng ngọc nữ từ trong tranh bước ra, vừa xuất hiện, liền cướp đi tất cả sáng rọi trong trời đất. Thanh niên nam tử vẫn luôn ở bên cạnh nữ hài nói gì đó, không ngừng liếc mắt nhìn phản ứng của nữ hài, mà nữ hài lại vẫn luôn nở nụ cười ấm áp, cũng không nói chuyện. Tuy rằng nàng chỉ nhẹ nhàng bước về phía trước, lại phảng phất khiến cho người ta nhìn thấy được một bạch y tiên nữ đang tự nhiên bay múa, nhất là cổ thanh tú dài trắng như tuyết của nàng, khiến nàng trong xinh đẹp tản ra khí chất mông lung cao quý mà tao nhã, làm cho người ta giống như thấy được công chúa cao cao tại thượng vốn nên ở trong hoàng thất kia.
“Nữ hài đẹp quá.” Trong lòng Vân Triệt kinh thán một tiếng. Tuy rằng dung nhan của nàng kém Hạ Khuynh Nguyệt, nhưng tuyệt đối vạn người không có một, khuynh quốc khuynh thành. mà khí chất cao quý mông lung mơ hồ trên người nàng, là chỗ mà Hạ Khuynh Nguyệt không thể bằng được. Khiến cho Vân Triệt kinh thán chính là, vẻ nhã nhặn trên đôi mắt và trên nét mặt kia của nàng. Thường thường mà nói, nữ hài đẹp đến trình độ như vậy đều đa số mang theo hoặc ít hoặc nhiều vẻ kiêu ngạo, lão bà Hạ Khuynh Nguyệt của hắn chính là một đại biểu điển hình nhất. Nhưng nữ hài này lại khí chất dịu dàng, đôi mắt nhu hòa như nước, trên mặt mày lại không hề tồn tại chút dấu vết của kiêu ngạo, nụ cười khẽ tự nhiên trên khóe miệng kia, làm cho người ta nhìn một cái, cả trái tim gần như đều vì nó mà hòa tan.
- Mộ Dung sư huynh, Tuyết Nhược sư tỷ!
Khi Vân Triệt đang yên lặng thưởng thức nữ hài này, Hạ Nguyên Bá đã chủ động kéo hắn nghênh đón.
Mộ Dung? Tuyết Nhược? Hử? Chẳng lẽ chính là hai người Nguyên Bá vừa nhắc đến… Vân Triệt thầm nghĩ trong lòng.
- Hạ sư đệ, đệ định quay về chỗ ở nghỉ ngơi sao?
Nhìn thấy Hạ Nguyên Bá, nữ hài cười chào hỏi hắn, khi giọng nói của nàng vang lên, trong lòng Vân Triệt nhất thời cảm thấy giống như có một dòng nước ấm chậm rãi chảy tới trong tai, vì giọng nói như vậy thật sự quá nhẹ nhàng, rất dễ nghe, chỉ đơn thuần nghe giọng nói này, đều có vẻ hưởng thụ không cách nào nói rõ. Tiếp xúc gần với ánh mắt của nàng, càng rõ ràng cảm giác được ánh mắt và nụ cười của nàng nhu hòa và làm cho lòng người say mê cỡ nào.
Mà ánh mắt của nữ hài cũng vào lúc này nhìn về phía Vân Triệt, tò mò hỏi:
- Vị này là…
- Ha ha, huynh ấy là tỷ phu của đệ, hôm nay mới gia nhập Huyền chi phủ chúng ta. Còn cùng ban một với chúng ta!
Hạ Nguyên Bá cười ha hả nói,
- Tỷ phu, bọn họ chính là Mộ Dung Dạ sư huynh và Lam Tuyết Nhược sư tỷ mà đệ vừa nhắc tới với huynh, bọn họ chính là sư huynh sư tỷ tài giỏi nhất Tân Nguyệt Huyền phủ chúng ta.
Vân Triệt tiến lên phía trước một bước, trên mặt treo nụ cười lễ độ:
- Xin chào hai vị sư huynh sư tỷ, tiểu đệ Vân Triệt, mới vào Huyền phủ, sau này vẫn xin hai vị sư huynh sư tỷ chiếu cố nhiều hơn.
Mộ Dung Dạ khẽ gật đầu, xem như trả lời. Ánh mắt dừng lại trên người Vân Triệt một chút liền dời đi, giữa hai chân mày treo vẻ ngạo nghễ thật sâu. Mơ hồ còn có một chút bất mãn, hiển nhiên khó chịu bọn họ quấy rối “Thế giới hai người” của hắn và Lam Tuyết Nhược.
- Hả? Ngươi cũng tiến vào ban một với chúng ta?
Lam Tuyết Nhược cẩn thận đánh giá Vân Triệt một phen, vui mừng nở nụ cười:
- Nhìn qua nhỏ như vậy, vốn đã Nhập Huyền cảnh cấp một, trách không được Tư Không trưởng lão sẽ cướp đoạt ngươi tới ban một. Các tiểu mỹ nữ trong ban này nếu biết có một tiểu sư đệ soái như vậy mới đến, nhất định đều cao hứng muốn chết. Tiểu sư đệ nhất định phải cẩn thận đó. Ủa? Không đúng, Hạ sư đệ vừa rồi hình nưh gọi ngươi là “Tỷ phu”, chẳng lẽ, ngươi đã lập gia đình rồi?
Vân Triệt chưa trả lời, Hạ Nguyên Bá đã đoạt trước nói:
- Đúng vậy đúng vậy. Tỷ phu đệ năm nay mặc dù mới chỉ có mười sáu tuổi, nhưng nửa năm trước đã thành hôn với tỷ tỷ đệ.
- A ~~~ Hóa ra Vân tiểu sư đệ mới mười sáu tuổi. Như vậy đã sớm vội vã lập gia đình, xem ra tân nương tử nhất định rất xinh đẹp.
Lam Tuyết Nhược cười khanh khách nói.
- A ha ha… Tóm lại, sau này vẫn xin sư huynh sư tỷ chiếu cố nhiều hơn.
Vân Triệt cười hơi xấu hổ, sau đó ánh mắt vừa chuyển, cười nói với Lam Tuyết Nhược:
- Ta đoán, Tuyết Nhược sư tỷ nhất định không phải người địa phương, đúng không?
- Hả? Sao ngươi biết?
Lam Tuyết Nhược chớp chớp cặp mắt đẹp.
- Bởi vì cảm giác khí hậu nóng bỏng của Tân Nguyệt thành này, linh khí hơi vẩn đục, chắc không dựng dục ra được đại mỹ nữ uyển chuyển hàm xúc thanh tú như Tuyết Nhược sư tỷ.
Lam Tuyết Nhược hơi ngẩn ra, sau đó môi hồng cong lên, chân mày hơi vểnh:
- Vân tiểu sư đệ chẳng những dáng vẻ dễ nhìn, thiên phú cũng rất tốt, miệng còn ngọt như vậy, đáng tiếc tiểu sư đệ đã lập gia đình, bằng không, sư tỷ nói không chừng… Hì hì.
Lam Tuyết Nhược hiển nhiên nghịch ngợm nói đùa giỡn một câu, lại khiến cho Mộ Dung Dạ bên người nàng dựng thẳng mày lên, hung hang trợn mắt liếc nhìn Vân Triệt.
Vân Triệt lại phảng phất như hoàn toàn không hề phát hiện, cười tủm tỉm nói với Lam Tuyết Nhược:
- Không sao, lão bà của ta đã cam đoan với ta, tuyệt đối không phản đối ta tìm lão bà khác.
Nguồn: .
Tân Nguyệt Huyền phủ chiếm diện tích mênh mông, đại điện trung tâm khí thế bàng bạc, các kiểu kiến trúc không đếm được luôn kéo dài đến hết tầm mắt. Vân Triệt đi theo Hạ Nguyên Bá đến chỗ ở Tư Không Hàn sắp xếp cho hắn. Gặp phần đồng đệ tử Tân Nguyệt Huyền phủ, tuổi đều dưới hai mươi, tuổi mười lăm mười sáu cũng thỉnh thoảng có thể thấy được, mà độ tuổi này, cơ bản đều là Sơ Huyền cảnh. Dọc theo đường đi ngược lại có không ít người chào hỏi Hạ Nguyên Bá, dù sao tuổi của hắn phối hợp với dáng người, nghĩ không ra tên cũng khó khăn.
- Hiện giờ Tân Nguyệt Huyền phủ có bao nhiêu đệ tử?
Vân Triệt hỏi.
- Đệ nhớ được là hơn ba ngàn người.
Hạ Nguyên Bá ngẫm nghĩ nói
- Tân Nguyệt Huyền phủ tuyển nhận đệ tử tuổi hạn chế từ mười lăm đến mười tám tuổi, khi đến hai mươi tuổi, sẽ rời đi. Một phần rất lớn, tương lai sẽ gia nhập vào thế lực quan chức Thương Phong.
- Nhưng mà, tỷ phu, đêm nay huynh thật sự muốn đi tham gia bữa yến hội kia?
Hạ Nguyên Bá hơi lo lắng hỏi.
- Có thể một lần duy nhất biết được gần như tất cả thế lực đứng đầu Tân Nguyệt thành, có cơ hội như vậy, đương nhiên phải đi tham gia.
Vân Triệt đảo mắt qua:
- Nguyên Bá, đệ không giống như rất muốn đi, bữa yến hội này chẳng lẽ có vấn đề gì?
- Vấn đề ngược lại không tính là gì, chính là… Chính là…
Hạ Nguyên Bá do dự một chút, hơi tức giận nói:
- Khoảng thời gian trước đệ nghe nói, khi phủ chủ tiền nhiệm mới nhậm chức, cũng phát thiệp mời thiết yến rộng rãi, nhưng mà, trên yến hội kia, đệ tử tông môn được mời mà đến lấy lý do luận bàn trợ hứng, phát ra khiêu chiến với đệ tử cùng tuổi của Tân Nguyệt Huyền phủ chúng ta, Tân Nguyệt Huyền phủ chúng ta liên tiếp bại mười trận, khiến phủ chủ tiền nhiệm mất mặt, Tân Nguyệt Huyền phủ càng vì vậy mà khiến toàn thành chê cười thật lâu.
- Ha ha, đây hiển nhiên là những tông môn kia ra oai phủ đầu với phủ chủ tiền nhiệm, khiến hắn ta hiểu được ở Tân Nguyệt thành ai mới là đứng đầu.
Vân Triệt cười nói.
- Không sai.
Hạ Nguyên Bá gật đầu, bất đắc dĩ nói:
- Nghe nói, khi phủ chủ tiền nhiệm trước đó nữa, cũng là như thế. Nhưng phủ chủ tân nhiệm, lại không thể không mời ăn mừng rộng rãi, bằng không càng sẽ bị người cười nhạo, đến cuối cùng một chút thể diện cũng không có. Lần này khẳng định cũng giống như vậy, nếu chúng ta mà đi tham gia, có khi sẽ bị bọn họ khiêu chiến… Bị đánh bại cũng không có ý kiến gì, nhưng những người này thường xuyên ác ý ra nặng tay, lần trước, còn có hai vị sư huynh bị đánh tàn phế, hình như cả đời đều không thể khỏi hẳn, phủ chủ cũng chỉ có thể nén giận.
- Hàng năm Tân Nguyệt Huyền phủ đều có số lượng lớn đệ tử mộ danh mà đến, thực lực thật sự không tốt như vậy sao?
Vân Triệt cau mày nói.
- Đương nhiên không phải Tân Nguyệt Huyền phủ chúng ta không được, chính là, mấy đại tông môn kia thật sự quá lợi hại, tuy rằng Tân Nguyệt Huyền phủ do Hoàng thất lập ra, nhưng những tông môn kia đều có lịch sử rất lâu đời, nội tình, tài nguyên, còn có Huyền công truyền thừa, cũng không phải Tân Nguyệt Huyền phủ có thể so sánh. Cho dù bọn họ tuyển ngoại môn đệ tử, cửa vào còn cao hơn Tân Nguyệt Huyền phủ. Hơn nữa, tiến vào Huyền phủ do hoàng thất lập ra, giống nhau đều có chí hướng tương lai cống hiến vì hoàng thất, hoàng thất thiết lập Huyền phủ, ước nguyện ban đầu cũng vì hấp dẫn nhân tài gia nhập thế lực hoàng thất. Nhưng mà, người có thiên phú cực cao đều tâm cao khí ngạo, dục vọng gia nhập đại tông môn lớn hơn gia nhập thế lực hoàng thất xa xa, cho nên, thực lực bình quân của đệ tử Tân Nguyệt Huyền phủ, còn có dư so với môn phái nhỏ trong Tân Nguyệt thành, nhưng so với đại tông môn, vốn không sánh bằng.
Tình huống Hạ Nguyên Bá nói chẳng qua bình thường, cứ nói bản thân Vân Triệt, tuy nói bởi vì nguyên nhân nào đó mới gia nhập Tân Nguyệt Huyền phủ, đều chỉ vì tìm cơ hội mà thôi, cho tới bây giờ đều không muốn một ngày nào đó sau này phải cống hiến vì hoàng thất. Hắn ngẫm nghĩ hỏi:
- Thế lực ở Tân Nguyệt thành còn hơn Tân Nguyệt Huyền phủ có những nơi nào?
- Ừm, đệ suy nghĩ…
Hạ Nguyên Bá rất nghiêm túc suy nghĩ một lát, chậm rãi nói:
- Tổng cộng có bảy, theo thứ tự là Huyền Tâm tông, Vân Dương tông, Thiết Thương môn, Thất Sát kiếm các, Phong Vân Huyền phủ.
Ngừng lại một chút, giọng Hạ Nguyên Bá trở nên hơi cẩn thận,
- Năm tông môn này đều có được lịch sử trên năm trăm năm thậm chí ngàn năm, lực ảnh hưởng ở Tân Nguyệt thành thâm căn cố đế, tổng hợp lại thực lực đều còn hơn Tân Nguyệt Huyền phủ, nếu không phải bởi vì Tân Nguyệt Huyền phủ là do hoàng thất lập ra, nói không chừng đã sớm bị bọn họ chèn ép đến gạt bỏ. Trừ bỏ năm tông môn này, còn có hai trùm lớn mà ngay cả hoàng thất cũng tuyệt đối không dám chọc… Theo thứ tự là phân tông của Tiêu tông và Phần Thiên môn thiết lập tại Tân Nguyệt thành! Mặc dù chỉ là phân tông, nhưng dù sao cũng có Tiêu tông và Phần Thiên môn là chỗ dựa vững chắc, là hai đại bá vương không thể lay động ở Tân Nguyệt thành.
- Phân tông của Tiêu tông và Phần Thiên môn?
Vân Triệt đưa tay sờ cằm, trong lòng hắn rất rõ ràng, trên danh nghĩa là phân tông, thạt ra chẳng qua chính là “Ngoại tông” có thiên phú quá mức dưới tầng chót không xứng ở lại tổng tông mà thôi. Nhưng mà chúng nó dù sao cũng là “Ngoại tông” chính thức, mà không phải giống như Tiêu môn hoàn toàn bị vứt bỏ.
- Nhưng mà, Tân Nguyệt Huyền phủ chúng ta đương nhiên cũng không phải dễ bắt nạt như vậy.
Hạ Nguyên Bá vỗ vỗ ngực, vẻ mặt không cam lòng nói:
- Tuy rằng yến hội năm năm trước khiến tôn nghiêm của Tân Nguyệt Huyền phủ mất hết, nhưng đó là năm năm trước! Hiện giờ Tân Nguyệt Huyền phủ chúng ta cũng có rất nhiều thiên tài, tuyệt đối sẽ không kém những tông môn kia… A, tỷ phu huynh xem, vị sư huynh kia tên Lý Vu Hạo, năm nay mười bảy tuổi, nhưng đã là Nhập Huyền cảnh cấp ba, nghe nói hắn kế thừa Huyền công của gia tộc, vô cùng lợi hại.
- Người mặc quần áo trắng bên kia, lợi hại hơn, đệ nhớ được hình như tên là Hứa Hạo Nhiên, mới mười tám tuổi, cũng đã là Nhập Huyền cảnh cấp năm! Hai người bọn họ, đều thuộc ban một chúng ta. Chỉ có điều, lợi hại nhất Tân Nguyệt Huyền phủ chúng ta cũng không phải là bọn họ, mà là Mộ Dung sư huynh và Tuyết Nhược sư tỷ, được Tân Nguyệt Huyền phủ công nhận hai đại thiên tài. Yến hội tối nay, trưởng lão nhất định sẽ mang theo bọn họ, có bọn họ, tuyệt đối sẽ không giống như năm năm trước đây…
Nói tới đây, Hạ Nguyên Bá im giọng, mà phía trước bọn họ, một thanh niên nam tử mặc áo bào trắng và một thiếu nữ thân quần áo như tuyết sóng vai đi tới. Nam tử nhìn qua mười tám mười chín tuổi, dáng người cao ngất, diện mạo tuấn tú, phong thần như ngọc, là một mỹ nam tử đủ để cho thiếu nữ hoài xuân biến thành hoa si.
Mà thiếu nữ bên người hắn, càng xinh đẹp khiến cho lòng người run rẩy. Tuổi nàng nhìn qua cũng mười tám mười chín tuổi, một đôi mắt đẹp, môi anh đào ngậm ngọc, đôi mày thanh tú giống như trăng non, động lòng người nhất chính là nụ cười nhẹ nhàng nơi khóe miệng nàng, giống như huân hương hòa với gió ấm áp lòng người.
Hai người giống như kim đồng ngọc nữ từ trong tranh bước ra, vừa xuất hiện, liền cướp đi tất cả sáng rọi trong trời đất. Thanh niên nam tử vẫn luôn ở bên cạnh nữ hài nói gì đó, không ngừng liếc mắt nhìn phản ứng của nữ hài, mà nữ hài lại vẫn luôn nở nụ cười ấm áp, cũng không nói chuyện. Tuy rằng nàng chỉ nhẹ nhàng bước về phía trước, lại phảng phất khiến cho người ta nhìn thấy được một bạch y tiên nữ đang tự nhiên bay múa, nhất là cổ thanh tú dài trắng như tuyết của nàng, khiến nàng trong xinh đẹp tản ra khí chất mông lung cao quý mà tao nhã, làm cho người ta giống như thấy được công chúa cao cao tại thượng vốn nên ở trong hoàng thất kia.
“Nữ hài đẹp quá.” Trong lòng Vân Triệt kinh thán một tiếng. Tuy rằng dung nhan của nàng kém Hạ Khuynh Nguyệt, nhưng tuyệt đối vạn người không có một, khuynh quốc khuynh thành. mà khí chất cao quý mông lung mơ hồ trên người nàng, là chỗ mà Hạ Khuynh Nguyệt không thể bằng được. Khiến cho Vân Triệt kinh thán chính là, vẻ nhã nhặn trên đôi mắt và trên nét mặt kia của nàng. Thường thường mà nói, nữ hài đẹp đến trình độ như vậy đều đa số mang theo hoặc ít hoặc nhiều vẻ kiêu ngạo, lão bà Hạ Khuynh Nguyệt của hắn chính là một đại biểu điển hình nhất. Nhưng nữ hài này lại khí chất dịu dàng, đôi mắt nhu hòa như nước, trên mặt mày lại không hề tồn tại chút dấu vết của kiêu ngạo, nụ cười khẽ tự nhiên trên khóe miệng kia, làm cho người ta nhìn một cái, cả trái tim gần như đều vì nó mà hòa tan.
- Mộ Dung sư huynh, Tuyết Nhược sư tỷ!
Khi Vân Triệt đang yên lặng thưởng thức nữ hài này, Hạ Nguyên Bá đã chủ động kéo hắn nghênh đón.
Mộ Dung? Tuyết Nhược? Hử? Chẳng lẽ chính là hai người Nguyên Bá vừa nhắc đến… Vân Triệt thầm nghĩ trong lòng.
- Hạ sư đệ, đệ định quay về chỗ ở nghỉ ngơi sao?
Nhìn thấy Hạ Nguyên Bá, nữ hài cười chào hỏi hắn, khi giọng nói của nàng vang lên, trong lòng Vân Triệt nhất thời cảm thấy giống như có một dòng nước ấm chậm rãi chảy tới trong tai, vì giọng nói như vậy thật sự quá nhẹ nhàng, rất dễ nghe, chỉ đơn thuần nghe giọng nói này, đều có vẻ hưởng thụ không cách nào nói rõ. Tiếp xúc gần với ánh mắt của nàng, càng rõ ràng cảm giác được ánh mắt và nụ cười của nàng nhu hòa và làm cho lòng người say mê cỡ nào.
Mà ánh mắt của nữ hài cũng vào lúc này nhìn về phía Vân Triệt, tò mò hỏi:
- Vị này là…
- Ha ha, huynh ấy là tỷ phu của đệ, hôm nay mới gia nhập Huyền chi phủ chúng ta. Còn cùng ban một với chúng ta!
Hạ Nguyên Bá cười ha hả nói,
- Tỷ phu, bọn họ chính là Mộ Dung Dạ sư huynh và Lam Tuyết Nhược sư tỷ mà đệ vừa nhắc tới với huynh, bọn họ chính là sư huynh sư tỷ tài giỏi nhất Tân Nguyệt Huyền phủ chúng ta.
Vân Triệt tiến lên phía trước một bước, trên mặt treo nụ cười lễ độ:
- Xin chào hai vị sư huynh sư tỷ, tiểu đệ Vân Triệt, mới vào Huyền phủ, sau này vẫn xin hai vị sư huynh sư tỷ chiếu cố nhiều hơn.
Mộ Dung Dạ khẽ gật đầu, xem như trả lời. Ánh mắt dừng lại trên người Vân Triệt một chút liền dời đi, giữa hai chân mày treo vẻ ngạo nghễ thật sâu. Mơ hồ còn có một chút bất mãn, hiển nhiên khó chịu bọn họ quấy rối “Thế giới hai người” của hắn và Lam Tuyết Nhược.
- Hả? Ngươi cũng tiến vào ban một với chúng ta?
Lam Tuyết Nhược cẩn thận đánh giá Vân Triệt một phen, vui mừng nở nụ cười:
- Nhìn qua nhỏ như vậy, vốn đã Nhập Huyền cảnh cấp một, trách không được Tư Không trưởng lão sẽ cướp đoạt ngươi tới ban một. Các tiểu mỹ nữ trong ban này nếu biết có một tiểu sư đệ soái như vậy mới đến, nhất định đều cao hứng muốn chết. Tiểu sư đệ nhất định phải cẩn thận đó. Ủa? Không đúng, Hạ sư đệ vừa rồi hình nưh gọi ngươi là “Tỷ phu”, chẳng lẽ, ngươi đã lập gia đình rồi?
Vân Triệt chưa trả lời, Hạ Nguyên Bá đã đoạt trước nói:
- Đúng vậy đúng vậy. Tỷ phu đệ năm nay mặc dù mới chỉ có mười sáu tuổi, nhưng nửa năm trước đã thành hôn với tỷ tỷ đệ.
- A ~~~ Hóa ra Vân tiểu sư đệ mới mười sáu tuổi. Như vậy đã sớm vội vã lập gia đình, xem ra tân nương tử nhất định rất xinh đẹp.
Lam Tuyết Nhược cười khanh khách nói.
- A ha ha… Tóm lại, sau này vẫn xin sư huynh sư tỷ chiếu cố nhiều hơn.
Vân Triệt cười hơi xấu hổ, sau đó ánh mắt vừa chuyển, cười nói với Lam Tuyết Nhược:
- Ta đoán, Tuyết Nhược sư tỷ nhất định không phải người địa phương, đúng không?
- Hả? Sao ngươi biết?
Lam Tuyết Nhược chớp chớp cặp mắt đẹp.
- Bởi vì cảm giác khí hậu nóng bỏng của Tân Nguyệt thành này, linh khí hơi vẩn đục, chắc không dựng dục ra được đại mỹ nữ uyển chuyển hàm xúc thanh tú như Tuyết Nhược sư tỷ.
Lam Tuyết Nhược hơi ngẩn ra, sau đó môi hồng cong lên, chân mày hơi vểnh:
- Vân tiểu sư đệ chẳng những dáng vẻ dễ nhìn, thiên phú cũng rất tốt, miệng còn ngọt như vậy, đáng tiếc tiểu sư đệ đã lập gia đình, bằng không, sư tỷ nói không chừng… Hì hì.
Lam Tuyết Nhược hiển nhiên nghịch ngợm nói đùa giỡn một câu, lại khiến cho Mộ Dung Dạ bên người nàng dựng thẳng mày lên, hung hang trợn mắt liếc nhìn Vân Triệt.
Vân Triệt lại phảng phất như hoàn toàn không hề phát hiện, cười tủm tỉm nói với Lam Tuyết Nhược:
- Không sao, lão bà của ta đã cam đoan với ta, tuyệt đối không phản đối ta tìm lão bà khác.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook