Nghịch Thiên Tà Thần
Chương 57: Thành Tân Nguyệt, Thương Hội Hắc Nguyệt

Nhóm: Vạn Yên Chi Sào

Nguồn: .

--------------------------------

ĐThành Tân Nguyệt nằm ở phía đông của Thương Phong đế quốc, quy mô rộng gấp mười lần Lưu Vân thành. Trong và ngoài thành bao gồm tông môn Lâm Lập, hoàng thất Thương Phong cũng ở nơi đây cho xây dựng Huyền phủ, ngay cả Tiêu Tông cùng Phần Thiên Môn ở đây đều có phân tông (các chi nhánh riêng của môn phái). Cho nên, có đếm cũng không hết số huyền giả trẻ tuổi từ bốn phương tám hướng đến, mưu đồ có thể may mắn gia nhập Tông Môn, theo đuổi con đường tu huyền.

Ngày hôm đó, ở phía đông Tân Nguyệt thành, một thiếu niên mặc áo đen chậm rãi đi tới. Hắn nhìn qua chỉ có mười sáu mười bảy tuổi, trên mặt vẫn còn lưu lại vẻ non nớt, ánh mắt sâu thẳm, trên mặt cương nghị cùng hờ hững càng không phù hợp với tuổi tác. Hắn đi từng bước rất chậm, mỗi một bước chân trên đất đều sẽ lưu lại một vết lõm mơ hồ, những giọt mồ hôi khiến người nhìn mà giật mình.

Từ Thanh Lâm trấn đến Tân Nguyệt thành tổng cộng 700 dặm, Vân Triệt mất hơn một tháng. Không phải hắn không muốn nhanh, mà căn bản không thể nhanh hơn được.

Lúc bắt đầu xuât phát từ Thanh Lâm trấn, Mạt Lỵ muốn hắn tìm một vật nặng 400 cân trở lên. . . . . . Mà Vân Triệt cũng đối với mình đủ tàn nhẫn, tiêu hết số tiền còn lại trên người, trực tiếp từ Thanh Lâm trấn đến cửa hàng rèn kim loại mua một khối huyền thiếc nặng 660 cân. Sau đó chuẩn bị thức ăn, từ Thanh Lâm trấn xuất phát, không có mua huyền mã, mà đi bộ. . . . . . Trên lưng vác theo khối huyền thiếc 660 cân.

Nếu là huyền giả thực sự, trọng lượng đó không là gì, nhưng đối với người mới vào giai đoạn đầu của huyền cảnh, đây không thể xem thường.

Ngày thứ nhất đeo huyền thiếc trên lưng, Vân Triệt mỗi một bước đều phải tiêu hao rất nhiều huyền lực, đồng thời vai đau đớn khó nhịn, xương cổ tựa như lúc nào cũng sẽ gãy vỡ. Sau khi đi được 400 bước, huyền lực của hắn đã hoàn toàn tiêu hao hết, cả người bị khối huyền thiếc ép sát xuống đất, nửa ngày không cách nào đứng lên nổi. Nhưng chỉ nghỉ ngơi một chút, hắn không hề kháng cự, tiếp tục nâng lên, từng bước từng bước hướng về phía trước.

Cõng lấy khối thiếc, Vân Triệt cứ như vậy ròng rã đi 700 km. Thức ăn của hắn cũng chỉ là lương khô, uống nước có sẵn ở sơn mạch Xích Long. Đoạn đường mà hắn lưu lại giọt mồ hôi cũng đủ để hội tụ thành một dòng suối không nhỏ.

Sự cố chấp khủng khiếp của Vân Triệt, lần thứ hai khiến Mạt Lỵ cảm thấy ngạc nhiên. Bởi vì... Một đường ròng rã như vậy, Vân Triệt đều không đem huyền thiếc trên lưng thả xuống. Cho dù toàn thân sức cùng lực kiệt, sống lưng chảy máu, hắn cũng không lộ ra chút biểu hiện bài xích. Càng không có thanh âm thống khổ, trái lại vẫn cực kì bình tĩnh.

Quãng đường 700 dặm, từ bước đi gian nan ban đầu, đến thích ứng chậm chạp, huyền lực Vân Triệt đã tiêu hao hết lại khôi phục gấp ngàn lần. . . . . . Kiệt sức lại khôi phục, vòng tuần hoàn càng ngày càng dày đặc, thậm chí nửa tháng trước, đã có dấu hiệu đột phá lần hai, nhưng Vân Triệt ngăn chặn không cho huyền lực đột phá. Trước khi huyền lực tăng quá mức hung mãnh, hắn nhất định phải để huyền lực trở nên vững chắc, cũng tạo cho thân thể của chính mình có thể hoàn toàn thích ứng và kiểm soát huyền lực.

Một ngày kia, cổng thành Tân Nguyệt xuất hiện ở trong tầm mắt.

"Rốt cục cũng đến rồi." Vân Triệt chậm rãi đi về phía trước, khóe miệng lộ ra nét cười.

- Ngươi bây giờ đồng cấp với huyền thú, dù đánh nhau cũng có thể dễ dàng thắng. Nhưng huyền thú cấp thấp dù sao trí lực vẫn không cao, hơn nữa thủ đoạn công kích rất ít, muốn trở thành một cường giả chân chính, ngươi cần cùng nhiều người đối chiến. . . . . . Như vậy, liền từ thành Tân Nguyệt bắt đầu đi.

Mạt Lỵ làm ra vẻ kinh ngiệm nói.

- Được!

Vân Triệt gật đầu, ánh mắt không sợ hãi chút nào, trái lại hưng phấn cùng chờ mong.



- Hiện tại, đem khối huyền thiếc trên người lấy xuống đi. Bây giờ thân thể ngươi đã triệt để thích nghi với huyền lực tăng vọt. . . . . . Không, phỏng chừng đã tăng lên mấy cấp, thân thể của ngươi cũng đủ sức chịu đựng được.

Vân Triệt buông ra, vứt xuống mặt đất, trên mặt đất xuất hiện một vết lõm sâu. Trong nháy mắt đó, Vân Triệt cảm giác thân thể mình nhẹ nhàng không giống người bình thường, hắn hơi vận khí, đạp trên mặt đất, trực tiếp nhảy lên hơn năm trượng, sau đó vững vàng hạ xuống đất, vung tay phải lên, một ngọn lửa màu đỏ cháy rực trong lòng bàn tay bùng lên, sau đó nhanh chóng tắt, rồi lại cháy lên, lại tắt. . . . . . Bị hắn kiểm soát.

- Nói cho ngươi biết một tin tức không tồi, thân thể ngươi bây giờ đã có thể miễn cưỡng chịu đựng cảnh giới thứ nhất của Tà Thần Thất Cảnh! Nói cách khác, khi gặp phải đổi thủ không thể đánh bại, ngươi có thể thử mở ra cảnh giới thứ nhất!

- Có thể mở luôn bây giờ không?

Vân Triệt ngạc nhiên nói.

- Chỉ là miễn cưỡng mà thôi. Thời điểm vạn bất đắc dĩ, có thể mở ra thử một lần. Lấy huyền lực và thể phách của ngươi bây giờ, đã không đến nỗi tạo thành nguy hiểm đến tính mạng, nhưng có thể tạo thành tổn thương vĩnh viễn hay không, bản công chúa không dám khẳng định. Trước khi vào huyền cảnh cấp bảy, ngươi tốt nhất đừng nên dùng linh tinh.

Mạt Lỵ mang ngữ khí nhắc nhở nói.

Vân Triệt vốn còn muốn thử cảm giác ở cấp độ đầu tiên, đồng thời càng muốn nhìn xem mở ra huyền kỹ sẽ cường đại cỡ nào, nhưng nghe Mạt Lỵ nói vậy, hắn không thể làm gì khác hơn là ngoan ngoãn bỏ xuống suy nghĩ này. Vạn nhất thật sự bởi vì thân thể không chịu nổi mà có tổn thương vĩnh viễn, vậy coi như thiệt thòi lớn rồi.

Đến gần Tân Nguyệt thành, tường thành hùng vĩ dày nặng mang theo một luồng ngột ngạt xuất hiện ở trước mặt Vân Triệt, bên dưới cổng thành cao chót vót, dòng người lui tới không thôi, hiện ra khung cảnh náo nhiệt chưa từng có ở Lưu Vân thành.

Tiến vào Tân Nguyệt thành, đi bộ trên đường phố, nhìn xung quanh, các toàn nhà, cửa hàng nối tiếp nhau không nhìn thấy điểm cuối, người người nhốn nháo, tiếng người cười nói như nước thủy triều, cực kỳ phồn hoa náo nhiệt. Hơn nữa bất luận nam nữ già trẻ, cơ hồ trên người đều mang theo huyền khí mạnh yếu khác nhau.

- Quả đúng là thành trì phù hoa, ngược lại Lưu Vân thành quả thực giống một thôn nhỏ hơn.

Vân Triệt thổn thức nói.

- Xin chào đại bá, xin hỏi thương hội Hắc Nguyệt ở chỗ nào?

Vân Triệt nhìn qua người đàn ông trung niên trông khá hiền lành, lễ phép hỏi.

- Thương hội Hắc Nguyệt?

Người kia trên dưới đánh giá Vân Triệt một chút, trang phục bình thường cộng với tuổi còn rất trẻ khiến người kia một trận ngờ vực, nhưng vẫn đưa tay chỉ

- Từ nơi này đi về hướng tây, đi qua bảy con phố, sau đó rẽ phải rồi đi thẳng là đến. Có điều, người trẻ tuổi, thương hội Hắc Nguyệt đó, bất luận mua hay bán, nhất định phải có nhiều tiền a.



Vân Triệt gật đầu, nói tiếng cám ơn, dựa theo phương hướng được chỉ điểm đi đến. Đi qua bảy con phố, sau đó rẽ phải, tiếp tục đi mất nửa tiếng sau, dòng người bỗng nhiên thưa thớt hơn, ngay cả bầu không khí cũng khác biệt.

Một tấm bảng hiệu lớn xuất hiện trong tầm mắt Vân Triệt với dòng chữ "Thương hội Hắc Nguyệt", mặc dù chỉ bốn chữ, nhưng cũng mang theo một lực uy hiếp không tên. Không giống với những đường phố phồn hoa náo nhiệt khác, số lượng người đi ngang qua nơi này không chỉ rất ít, hơn nữa đa số bước chân vội vã, miệng đóng chặt, đừng nói ồn ào, ngay cả người nói chuyện lớn tiếng đều không có, phảng phất e sợ quấy nhiễu đến cái gì.

"Thương hội Hắc Nguyệt, quả nhiên giống hệt lời gia gia nói." Vân Triệt thấp giọng tự nhủ.

Thương hội này, tổng bộ (trụ sở) đặt ở nước đầu tiên trong bảy đế quốc ở Thiên Huyền Đại Lục, phân hội (chi nhánh) trải rộng khắp các quốc gia, chủ yếu đặt ở thành thị, là đệ nhất thương hội danh chấn thiên hạ Thiên Huyền Đại Lục, đã truyền thừa gần ngàn năm, chẳng những không có suy sụp, trái lại ngày càng cường thịnh, từ từ trở thành thế lực to lớn có khả năng khuấy lên thiên hạ phong vân.

Thương hội Hắc Nguyệt đương nhiên không chỉ là một thương hội đơn giản, có thể làm cho thương hội Hắc Nguyệt hùng bá toàn bộ Thiên Huyền Đại Lục, sau lưng nó chắc chắn là thế lực to lớn khó có thể tưởng tượng được. Lúc trước khi Tiêu Liệt nói với hắn về thương hội này, từng rất nghiêm túc nhắc qua, ngay cả Thương Phong đế quốc, Tứ Đại Tông Môn, cũng chưa bao giờ dám ở bên trong thương hội Hắc Nguyệt lỗ mãng.

Quy định của thương hội cực kỳ nghiêm ngặt hà khắc, khi giao dịch hoàn toàn công bằng tuyệt đối, chắc chắn sẽ không thiên vị bất kỳ bên nào. Nhưng thương hội Hắc Nguyệt xưa nay chỉ buôn bán thương phẩm xa xỉ, hàng hóa không giá trị thì tuyệt đối không quan tâm. Cho nên, đồ vật được trao đổi ở đây cũng không phải gia đình tầm thường có khả năng mua được . Đối với những thế lực lớn của Tông Môn mà nói, rất nhiều nguồn tài nguyên đều đến từ thương hội Hắc Nguyệt. Buổi đấu giá của thương hội diễn ra một tháng một lần, xưa nay đều là không thừa chỗ ngồi.

Xác nhận được địa điểm của thương hội Hắc Nguyệt, Vân Triệt đi tới một góc không người, sau đó từ bên trong Thiên Độc Châu lấy ra một bình thuốc bột nhỏ, nhanh chóng thoa lên mặt.

- Ngươi ở đây làm cái gì?

Mạt Lỵ tò mò hỏi.

Vân Triệt không có trả lời, lúc hắn ngẩng mặt lên, nguyên bản khuôn mặt non nớt đã không thấy, thay vào đó là một khuôn mặt trung niên cương nghị, ngay cả ánh mắt cũng tràn đầy tang thương. Hắn tỉ mỉ xoa thuốc bột vào tay, để hai cái tay nhìn qua có vẻ nhăn nheo một chút, sau đó hắn lại lấy ra một áo khoác cũ nát, thay hắc y trên người ra, lấy chiếc mũ rộng vành đội lên đầu che một nửa mặt.

- Ngươi biết dịch dung sao?

Mạt Lỵ ngạc nhiên hô lên.

- Đối với một thần y mà nói, dịch dung tính là gì.

Vân Triệt đắc ý nở nụ cười, gương mặt thay đổi trở nên cứng rắn mà lạnh lẽo, ngay cả âm thanh cũng khàn khàn:

- Thương hội Hắc Nguyệt bất luận ở nơi nào, cũng sẽ có một người đứng đầu, không người nào có thể thay thế. Chỉ cần là thứ đáng giá, thương hội đều sẽ mua, cũng sẽ bán. . . . . . Nói không chắc còn có y phục đẹp cho ngươi, chúng ta vào xem một chút đi.

Chỉ cần nói đến "Y phục đẹp", Vân Triệt rõ ràng nghe được Mạt Lỵ phát ra tiếng nuốt nước bọt.

Đối với dân thường, đối với thương hội Hắc Nguyệt đều phải kính nể, cho nên lúc đi qua nơi này, đều sẽ vội vàng qua, không dám có bất kỳ động thái xúc phạm nào. Nhìn Vân Triệt một thân trang phục kỳ quái đi tới làm không ít người chú ý, nhưng lúc nhìn bước chân hắn trầm ổn tiêu sái tiến vào, ánh mắt bọn họ nhìn về phía Vân Triệt cũng không ít kính nể. . . . . . Người có khả năng đến thương hội giao dịch, không thể nghi ngờ đó là nhân vật lớn.

Thương hội rất lớn, bên trong yên tĩnh mang theo một loại cảm giác ngột ngạt như có như không, người bình thường sau khi bước vào đều sẽ bị không khí nơi này áp bức. Trên kệ hàng hóa nhiều không kể xiết, xếp đầy đủ các loại hàng rực rỡ muôn màu, dược liệu, đan dược, vũ khí, bảo hộ, bảo thạch, huyền đan của huyền thú cấp thấp, thậm chí huyền kỹ cấp thấp. . . . . . Không thiếu gì cả, nhưng không nghi ngờ chút nào, đồ vật nơi này có giá cả không ít. Gia đình bình thường dốc cả một đời cũng mua không nổi .

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương