Nghịch Thiên Ngự Thú Sư
-
Quyển 4 - Chương 26: Rất đau
Hóa ra người trước mắt là triệu hoán sư, cho nên hắn mới dám kiêu ngạo như thế, dù cho bản thân đứng không nổi, có ma thú ở đây, hắn còn có cái gì phải sợ.
Lục sắc quang mang chợt lóe lên, bọn họ mở to mắt, đều muốn nhìn một chút xem là ma thú gì, ngay sau kia bản thể ma thú hiện ra trước mặt bọn hắn, khóe miệng mọi người một trận co quắp.
Đây cũng gọi là long nhi! Sao không gọi là trùng nhi?
“Đây là Thủy ngạc thú phong nguyên tố.” Bắc Minh Thủy Liên thở dài, thủy ngạc thú, đã là linh thú cấp năm, thế nhưng nàng nghĩ đến một màn kia của đại tỷ tỷ, nàng chỉ là đang lo lắng vì Nam Cung Phác.
Xem ra người của gia tộc Bắc Minh, đối với người của gia tộc Nam Cung, có cái gì, đẳng cấp gì đều biết rõ, cái này giống với ngũ đại gia tộc, trong nhà người khác phát sinh chuyện gì, bọn họ liền nghĩ hết biện pháp để biết, nếu không trong lòng chính là không thoải mái.
Cũng không biết những người này nghĩ như thế nào, rõ ràng chuyện không liên quan gì đến bọn họ, nhưng cứ nhất định phải biết.
Nhìn ngay cả cá sấu trên mặt đất cũng không được tính là ma thú, Quân Mộ Khuynh thở dài, hắn đây là xem trọng ma thú của chính mình, hay là quá xem thường bốn người bọn họ?
“Kỳ thực ta không muốn ra tay.” Quân Mộ Khuynh lắc đầu, bất đắc dĩ nói, nàng thật sự là không muốn ra tay, đây là người trước mắt đang ép nàng ra tay, đây cũng là chuyện không có cách nào.
“Ngươi đang nói cái gì?” Nam Cung Phác mạc danh kỳ diệu nhìn Quân Mộ Khuynh, không phải là một nữ nhân sao, có thể kiêu ngạo đến địa phương nào, long nhi của hắn là cấp bậc linh thú, ở Bắc quốc, có mấy người có thể khế ước được linh thú, bọn họ những người này còn không biết sống chết. (HoaThien: haiz, ta nói, người này chính là ếch ngồi đáy giếng mà, cứ cho là mình hơn người, chết lúc nào không hay a~)
Thật đúng là không biết sống chết mà!
Quân Mộ Khuynh lại lần nữa bất đắc dĩ lắc đầu, nàng thực sự không tính ra tay, “Đúng rồi, Mộ Dung Phượng Minh, dọc đường cũng không thấy ngươi làm gì, con ma thú này liền giao cho ngươi đi.” Loại chuyện này để Mộ Dung Phượng Minh làm là tốt rồi, bọn họ có thể đứng một bên.
Mộ Dung Phượng Minh há hốc mồm, dùng đầu ngón tay chỉ chỉ chính mình, nàng lo lắng đại ca của nàng có chuyện, để hắn đi lên, nếu như hắn nhất thời tâm tình không bình tĩnh, sát ý nổi lên, vậy phải làm thế nào?
“Hay là nói, ngươi không có nắm chắc đánh bại con ma thú này?” Quân Mộ Khuynh lạnh nhạt đứng ở tại chỗ, trào phúng nói.
“Quân Mộ Khuynh, ngươi chớ nên xem thường người khác, đánh thì đánh!” Mộ Dung Phượng Minh thoáng cái liền bị chọc giận, sau khi nói xong, hắn hơi sững sờ, thiếu chút nữa không có cắn lưỡi chính mình.
Quả nhiên là cái dạng này, ở đây, tính tình có thể nóng nảy hơn so với bình thường, năng lực kìm chế cũng kém hơn, bình thường dùng phép khích tướng Mộ Dung Phượng Minh như vậy, hắn cũng sẽ không bị lừa, hiện tại nàng chỉ nói một câu, đã bị chọc giận.
Quân Mặc nhịn cười, nhìn bộ dạng hối hận của Mộ Dung Phượng Minh, khẽ cười, hắn vẫn bị Khuynh nhi tính toán.
“Quân Mộ Khuynh, xem như ngươi lợi hại!” Biết dùng chiêu như thế!
Nam Cung Phác thấy ma thú của mình, trực tiếp bị người ta xem thường, hắn thân là triệu hoán sư, dường như bọn họ cũng không nhìn thấy vậy, trong lòng liền xông ra lửa giận, không mệnh lệnh ma thú, trái lại tự mình vọt lên.
“Dám xem thường ta, ta phải giết các ngươi!”
“Cuồng hỏa nộ!” Mộ Dung Phượng Minh bình tĩnh phun ra ba chữ, ngân kiếm dưới chân vẽ ra, ngũ hành tinh xoay tròn, bảy khối ngũ giác tinh lóe ra hồng sắc quang mang.
Hỏa diễm tức giận, không đợi Nam Cung Phác đi tới, liền nhập vào thân thể hắn, không có chút lưu tình.
Chủ nhân mơ hồ, có ma thú thể tốt hơn chỗ nào, thủy ngạc thú vừa tỉnh táo lại, liền nhìn thấy chủ nhân của mình bị sát hại, trong lòng nó lạnh đi một nửa.
Ngay sau đó phun ra một ngụm máu tươi, nó cái gì cũng chưa nói, liền chết ở tại chỗ, chỉ sợ chuyện bi kịch nhất, chính là mình vẫn chưa có động thủ, thì đã chết rồi.
“Dễ dàng tức giận như vậy.” Mộ Dung Phượng Minh tiếc hận lắc đầu, người bị Quân Mộ Khuynh gạt đâu chỉ có một mình hắn, ngay cả Nam Cung Phác này không phải cũng bị Quân Mộ Khuynh gài bẫy sao, rõ ràng còn có chút cơ hội thắng, kết quả đều bị chính mình làm hỏng.
“Ngươi đừng có giả mèo khóc chuột, đi thôi.” Quân Mặc lạnh nhạt nói một câu, bước nhanh đi về phía trước.
Chết thảm nhất là triệu hoán sư, cũng chính là vị trước mắt này! Chẳng những là thảm nhất, còn là dễ dàng đánh bại nhất.
Hàn Ngạo Thần nhìn những người đó từ từ ngã xuống, trong đôi mắt lộ vẻ một tia băng lãnh, có thể làm cho người ta không tự chủ được tự mình ra tay đả thương người khác, tâm tình còn kích động hơn so với bình thường, đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?
Mặc dù Bắc Minh Thủy Liên nhìn thấy Nam Cung Phác ngã xuống, ánh mắt của nàng cũng không nháy một cái, khuôn mặt nhỏ nhắn, biểu hiện vô cùng bình tĩnh, giống như mới vừa rồi là chuyện nàng không nhìn thấy vậy.
“Dọc theo con đường này, chúng ta còn không biết sẽ gặp phải bao nhiêu tiết mục tự giết lẫn nhau.” Hàn Ngạo Thần cười trào phúng, bọn họ nhìn thấy tuyệt đối sẽ không ít.
“Coi như làm xem diễn trò.” Quân Mộ Khuynh hờ hững trả lời, tinh xảo trên mặt, không có nửa điểm nhiệt độ.
Bắc Minh Thủy Liên lẳng lặng đi theo ở sau lưng bọn họ, “Đại ca của ta bọn họ cũng sẽ biến thành cái dạng này sao?” Nàng không hi vọng nhìn thấy đại ca đánh nhau với Lâm đại ca.
“Không biết, chúng ta còn không biết đại ca ngươi ở nơi nào.” Ngày đó sau khi tách ra, cũng chưa từng thấy qua.
“Mộ Dung đại ca, vì sao nói như vậy, đại ca không đi cùng các ngươi sao?” Có thời điểm Bắc Minh Thủy Liên biểu hiện rất yên lặng, dường như cái gì cũng hiểu, thậm chí là nhìn thấu tất cả, có thời điểm, có vẻ mơ hồ, dường như cái gì cũng không hiểu vậy.
Quân Mộ Khuynh liếc mắt nhìn Bắc Minh Thủy Liên ở phía sau, nhíu mày, tiểu hài tử này, nàng thế nào nhìn kỳ quái như thế.
“Chúng ta tách ra.” Mộ Dung Phượng Minh hiếm khi một lần sẽ giải thích với một đứa nhỏ nhiều như vậy, hẳn là tiểu hài tử này, ngoan hơn so với người nào đó!
Rõ ràng Quân Mộ Khuynh nàng cũng chỉ là một nha đầu mười bốn tuổi, mà biểu hiện so với hắn còn muốn trầm ổn hơn, hơn nữa loại tình huống này, lúc ở hắc rừng rậm, đã xảy ra, khi đó hắn còn tưởng rằng Quân Mộ Khuynh đã mười bốn tuổi, bình tĩnh như vậy, sau đó tính toán để lão sư đi vào.
Thế nhưng ai biết, nàng mới mười tuổi! Mười tuổi!
Hắn thua ở trên tay một tiểu hài tử mười tuổi không nói, hơn nữa người này còn là “phế vật” của Quân gia!
Mấy người rất nhanh đi về phía trước, bọn họ mỗi một bước đi, lại cảm giác được sương mù xung quanh tản đi không ít, cây cối xung quanh, dần dần cũng có thể nhìn thấy rõ ràng, xung quanh bọn họ vẫn là hàng cây sắp hàng chỉnh tề, khác biệt chính là, sương mù không có dày đặc như lúc đầu.
Giống vậy, mỗi một bước đi, trước mắt lại xuất hiện mấy người đánh nhau, cuối cùng không phải ngươi chết, chính là hắn chết, nếu không chính là lưỡng bại câu thương.
Nhìn thấy một màn như vậy, bước chân bọn họ càng nhanh hơn, chỉ là bọn họ không biết tình cảnh như thế, sẽ thấy bao nhiêu lần.
Dần dần, ngay cả Quân Mộ Khuynh cũng cảm giác đáy lòng xuất hiện một chút khó chịu, hô hấp cũng càng lúc càng không thoải mái.
“Nga ~ a! Đại ca!” Nghe thấy lời của Mộ Dung Phượng Minh, Bắc Minh Thủy Liên vừa mới lộ vẻ có chút thất vọng, dù sao nàng vẫn chưa nhìn thấy đại ca, khóe mắt liền nhìn thấy thân ảnh quen thuộc kia, tươi cười trên mặt liền hiện ra.
Đại ca?
Mọi người đều dừng bước lại, liền nhìn thấy Bắc Minh Băng, gương mặt âm trầm, vừa mới giết đối thủ trước mặt, bước nhanh đi về hướng bọn họ bên này.
Hắn cũng trúng chiêu?
Thấy Bắc Minh Băng vội vã đi tới trước mặt bọn họ, rồi bỗng nhiên ra tay, bọn họ vội vàng lui về phía sau, cảnh giác nhìn người trước mặt.
Đáng chết!
Mộ Dung Phượng Minh nhìn đôi mắt của Bắc Minh Thủy Liên, căn bản là không ra tay được, chỉ có thể tránh, ngay cả lực đánh trả cũng không có, thực sự là bất đắc dĩ!
Quân Mặc đứng ở một bên, không có ra tay giúp Mộ Dung Phượng Minh, bọn họ muốn nhìn một chút nguyên nhân là cái gì khiến cho bọn hắn trở nên nóng nảy, Khuynh nhi bọn họ không có ra tay, so ra cũng là đang nhìn việc này.
Nhìn hành động của Bắc Minh Băng, Quân Mộ Khuynh cùng Hàn Ngạo Thần đều dừng bước lại, lẳng lặng nhìn Bắc Minh Băng ra sát chiêu với Mộ Dung Phượng Minh, cũng không để ý.
Đôi mắt kia, Quân Mộ Khuynh nhìn chằm chằm đôi mắt Bắc Minh Băng, đôi mắt kia đang từ từ đổi thành đỏ, trong đôi mắt tràn đầy tơ máu, sát ý càng ngày càng nặng, tơ máu trong mắt cũng dần dần ngưng tụ lại, đây là có chuyện gì?
Ngăn chặn khó chịu trong lòng, biểu cảm của Quân Mộ Khuynh lộ ra có chút không kiên nhẫn, nàng nắm chặt hai tay, khắc chế xúc động dâng lên.
“Đây không phải là sương mù bình thường!” Hàn Ngạo Thần hình như nhớ ra cái gì đó, kinh ngạc nói, rồi nhìn thấy dáng vẻ ẩn nhẫn của Quân Mộ Khuynh, hắn bước nhanh tới trước mặt nàng, “Tiểu Khuynh Khuynh, bình tĩnh trở lại, thử không hít thở một lúc, xem ngươi có dễ chịu chút nào hay không.”
Âm thanh ôn nhu của Hàn Ngạo Thần, khiến Quân Mộ Khuynh không tự chủ được liền làm theo lời hắn nói, sau khi ngưng lại hô hấp, cũng không lâu lắm, Quân Mộ Khuynh liền nhíu mày.
“Nguyên nhân thật sự là vì không khí!” Không đúng, đây không phải là không khí bình thường, “Là chướng khí!” (chướng khí: khí độc khi ở trong rừng núi)
“Là chướng khí!” Hàn Ngạo Thần cũng gật đầu.
Chỉ cần bọn họ ở chỗ này lâu một chút, sẽ hít vào một lượng lớn chướng khí, chướng khí này sẽ làm bọn họ mất cảm giác, làm ra một ít chuyện mà bọn họ không muốn làm.
“Rống!” Vào lúc này âm thanh rống to vang lên, mấy người hơi sững sờ.
“Ma thú!” Ở chỗ có chướng khí, có ma thú tồn tại, không phải nói tử vong đảo bất cứ ma thú nào cũng tiến vào không được sao, sở dĩ khế ước thú có thể tiến vào, đó là bởi vì chủ nhân của nó, nếu không nó cũng không có cách nào.
Người vẫn tự giết lẫn nhau không có dừng lại, Bắc Minh Băng cũng vậy, lúc này ngay cả Mộ Dung Phượng Minh cũng giết đỏ cả mắt rồi, phân không rõ đối thủ của mình là ai, trực tiếp dùng toàn lực đánh ra.
“Những xương cốt này, không phải là trước kia lưu lại, mà là gần đây mới lưu lại.” Nhìn xương cốt tán loạn trên mặt đất, Hàn Ngạo Thần trầm giọng nói.
“Ầm!” Âm thanh kinh thiên động địa vang lên, hiện tại khỏi phải nói, bọn họ cũng biết xương cốt là từ địa phương nào tới.
“Con ma thú này tuyệt đối sẽ không để chúng ta rời đi.” Quân Mặc trầm giọng nói, nếu muốn rời khỏi chỗ này, nhất định phải giết con ma thú này mới có thể.
Quân Mộ Khuynh với Hàn Ngạo Thần không trả lời, chỉ là lẳng lặng nhìn về nơi xa, thân thể khổng lồ từng bước một đi tới, trên người mang theo nước bùn, trên đỉnh đầu chỉ có một con mắt to.
Độc mục thú!
Chỗ này vậy mà lại có độc mục thú tồn tại! Hàn Ngạo Thần khiếp sợ.
“Hàn Ngạo Thần, vẻ mặt kia của ngươi là sao.” Quân Mộ Khuynh nhìn người bên cạnh, thấy sắc mặt hắn đại biến, nàng vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy.
“Loại ma thú này gọi là độc mục thú, tính cách độc mục thú tàn bạo, chúng nó thích ăn thịt người, nhưng độc mục thú đã không còn tồn tại, vì sao tử vong đảo lại có một con, hơn nữa nhìn tới đẳng cấp còn không thấp.” Nhìn con độc mục thú này, hẳn là quanh năm sống ở trong ao đầm.
“Độc mục thú?”
“Không thể để cho nó phát hiện chúng ta, nó quanh năm sống ở trong đầm lầy, toàn thân mang theo khí độc, khẳng định khắp nơi đều là độc.” Độc mục thú tàn bạo, độc mục thú hiện tại đã thay đổi, lại càng khó đối phó, không cần thiết phải đối mặt, vẫn tránh đi thì tốt hơn.
Mấy người không hẹn mà cùng gật đầu, ở tử vong đảo, có thể tránh thì nên tránh, nếu không chết như thế nào cũng không biết.
Nhưng khi mọi người ở đây xoay người rời đi, Bắc Minh Thủy Liên vẫn luôn yên tĩnh đột nhiên kêu to, “Đại ca! Cẩn thận!”
Một tiếng này, khiến ma thú vốn không có chú ý tới bọn họ, dừng bước đi tới, ngược lại đi về hướng bọn họ bên này.
Dựa vào! Quân Mộ Khuynh mở to mắt, sợ điều gì sẽ gặp điều đó, hiện tại con ma thú này, vậy mà lại đi về hướng bọn họ bên này, hơn nữa nhìn bộ dáng, hứng thú đối với bọn họ, so với những người đó còn muốn lớn hơn.
Có lầm hay không, ma thú cũng kén chọn?
“Ngươi mới vừa rồi là làm cái gì?” Quân Mặc liếc mắt nhìn Bắc Minh Thủy Liên, đại ca nàng căn bản là không có việc gì.
“Ta chỉ là không muốn các ngươi bỏ lại đại ca của ta.” Bắc Minh Thủy Liên ngẩng đầu nhìn Quân Mặc, nàng lo lắng cho đại ca, có gì sai, bọn họ muốn né tránh, nếu như ma thú ăn đại ca nàng thì làm sao bây giờ?
Quân Mặc há miệng, cái gì cũng không nói, nhìn con ma thú kia bước tới, hiện tại cũng chỉ có thể ra sức liều mạng.
“Đại ca, ngươi mang theo nàng qua bên kia trốn đi, ở đây giao cho ta với Hàn Ngạo Thần là được rồi.” Quân Mộ Khuynh đi tới, bây giờ có muốn chạy cũng đi không được, cũng chỉ có thể thử một chút, bọn họ có thể đánh thắng được ma thú trước mắt hay không.
Quân Mặc liếc mắt nhìn Hàn Ngạo Thần, lúc này mới gật đầu, có hắn ở đây, Khuynh nhi sẽ không bị thương, Hàn Ngạo Thần bảo vệ Khuynh nhi so với chính hắn còn quan trọng hơn, điểm này hắn vẫn nhìn thấy được.
Bắc Minh Thủy Liên biết mình gây họa, cũng không cảm thấy áy náy, lẳng lặng đi theo ở phía sau Quân Mặc, cúi đầu, không biết trong đầu nhỏ đó đang suy nghĩ cái gì.
“Ta trước ngăn cản ma thú, ngươi dùng thủy nguyên tố, xem có thể đánh tỉnh được bọn họ hay không.” Hàn Ngạo Thần trầm giọng nói.
“Được rồi.” Ở đây cũng chỉ có nàng là thủy nguyên tố, Quân Mộ Khuynh cũng chỉ có thể đáp ứng.
Nàng đi tới trước mặt những người này, đã cảm thấy tức giận, khí tức lạnh như băng, từ trong thân thể Quân Mộ Khuynh toát ra, nàng lạnh lùng nhìn người trước mắt, quả cầu nước màu lam xuất hiện ở trên tay nàng.
“Thủy chi lam triều!” Thủy triều cuộn trào mãnh liệt, đập vào mặt, người vốn còn đang đánh nhau, đều dừng lại động tác trong tay, bọn họ cảm giác được nhiệt độ xung quanh càng ngày càng thấp, đều rùng mình một cái, còn chưa kịp phản ứng, là chuyện gì xảy ra, một uông băng tuyền, từ trên đầu bọn họ đổ xuống.
Thủy nguyên tố lạnh như băng, khiến mọi người trong nháy mắt tỉnh lại, bọn họ sững sờ ở tại chỗ, hồi tưởng lại một màn mới vừa rồi, đều rùng mình một cái, bọn họ vậy mà lại tự giết lẫn nhau!
Đây là có chuyện gì?
“Nếu đã tỉnh lại, vậy thì mau chóng cút!” Âm thanh băng lãnh như gió lạnh tháng chạp đập tới mặt, mọi người rùng mình một cái, liền nhìn thấy thân ảnh đỏ đậm kia.
Không ít người đã nhận ra thân phận của Quân Mộ Khuynh, mắt mở to, trừng lão đại.
“Quân Mộ Khuynh!” Nàng thế nào cũng xuất hiện ở đây, chẳng lẽ nói Quân gia cũng muốn hoa sinh mệnh sao? Cũng đúng, sức hấp dẫn của hoa sinh mệnh lớn như vậy.
“Cút!” Quân Mộ Khuynh không kiên nhẫn lại lần nữa lặp lại một chữ, đôi mắt đỏ đậm dũng động sát ý, toàn thân nàng đằng đằng sát khí, hận không thể giết sạch tất cả mọi người trước mắt.
Người chung quanh lại không phải đồ ngốc, lúc này, nếu như bọn họ còn không thấy sát khí rõ ràng trên người Quân Mộ Khuynh, đó chính là sống uổng, những người đó vừa nghĩ tới Quân Mộ Khuynh là thiên tài song nguyên tố, hiện tại đã là thượng tôn đấu kỹ sư, liền hoảng sợ rối rít rời đi, bọn họ hiện tại chưa phải là đối thủ của thượng tôn đấu kỹ sư, đánh với Quân Mộ Khuynh, vậy cũng chỉ có chết.
Quân Mộ Khuynh đằng đằng sát khí, Mộ Dung Phượng Minh vẫn chưa từng thấy qua, nàng lúc này, giống như là Tu la tới từ địa ngục, muốn tàn sát hết mọi người.
Toàn thân Bắc Minh Băng lạnh băng, lúc này mới lấy lại tinh thần, nhìn nhìn xung quanh, hắn mới hậu tri hậu giác, nghĩ đến mình đã làm chuyện gì. (hậu tri hậu giác: thấy rồi mới hiểu)
Hàn Ngạo Thần lẳng lặng đứng ở tại chỗ, chờ đợi ma thú công kích, đột nhiên cảm giác được cỗ sát khí nồng nặc, hắn quay người nhìn lại, liền nhìn thấy một thân ảnh màu đỏ thoáng qua, mà phương hướng thân ảnh, chính là con độc mục thú kia!
“Khuynh Khuynh!” Nàng cũng hít vào chướng khí, sát ý rất nặng, so với những người đó còn muốn nặng hơn vài lần!
“Quân Mộ Khuynh đây là làm sao?” Mộ Dung Phượng Minh vừa mới hỏi xong, hắn liền kinh hãi đứng ở tại chỗ, dại ra nhìn thân ảnh phía xa.
Đó là Quân Mộ Khuynh sao? Sao có thể bưu hãn như vậy? Đằng đằng sát khí đến ngay cả ma thú cũng phải sợ hãi nàng!
Có lầm hay không, đây rốt cuộc ai là ma thú a? Bọn họ còn tưởng rằng Quân Mộ Khuynh là bị con kia khi dễ, hiện tại xem ra, con ma thú này sẽ chết rất thảm mới đúng!
Mỗi một lần đánh ra, Bắc Minh Băng lại cảm thấy một trận nhức nhối, đấu kỹ sư có thể có lực lượng mạnh như vậy, hắn thật đúng là chưa nghe nói qua, thực sự là trên người thiếu nữ gọi là Quân Mộ Khuynh ở trước mắt này, hình như toàn bộ đều là bí mật.
Vừa rồi những người đó, lúc nhìn thấy nàng, liền biết nàng là Quân Mộ Khuynh, cảm giác được sát khí trên người nàng, đều rời đi, người như vậy sẽ đơn giản sao?
Hàn Ngạo Thần cau mày nhìn Quân Mộ Khuynh phía xa, hắn cảm thấy đau lòng, tiểu Khuynh Khuynh cứ như vậy một quyền tiếp một quyền đánh vào trên người ma thú, tay nàng hẳn là sẽ rất đau đi?
Không có ai chú ý tới đôi mắt Quân Mộ Khuynh lúc này, ngay cả con ngươi cũng biến thành đỏ như máu, mà nàng mỗi lần ra quyền, quyền tiếp theo lực lượng lại lớn hơn, nàng giống như là đại lực sĩ vậy, dùng không hết lực lượng.
Bắc Minh Băng hoàn toàn cứng đờ ở tại chỗ, tại sao có thể như vậy! Cái này có phải là có chút biến thái hay không!
“Đừng kinh ngạc, nàng chính là tên biến thái.” Mộ Dung Phượng Minh há miệng, chỉ nói một câu như vậy, có thể không biến thái sao? Ngay cả ma thú cũng làm cho nàng đánh đến không có lực đánh trả, nằm co quắp trên mặt đất, thế nhưng nàng còn không tính bỏ qua cho ma thú, một quyền lại tiếp một quyền.
Rất đau!
Người vốn định bỏ chạy, thấy phương hướng Quân Mộ Khuynh đi đến là hướng ma thú, bọn họ đều dừng bước lại, nhưng khi bọn họ nhìn thấy thân ảnh màu đỏ kia, thời điểm công kích ma thú, mọi người một trận hóa đá.
Quân Mộ Khuynh quả không hổ là Xích Quân! Quả nhiên là biến thái! Cực phẩm biến thái!
Đánh ma thú, Quân Mộ Khuynh cảm giác được vui sướng trước nay chưa từng có, nàng cảm giác được ở trong thân thể, có dùng không hết lực lượng, mặc cho nàng đánh như thế nào, cũng phát tiết không hết, cho nên nàng chỉ có thể một quyền tiếp một quyền, đánh trên người ma thú.
Cuối cùng, bỗng chốc nắm đấm chợt ngừng lại, mọi người đều thở phào.
Quân Mộ Khuynh chậm rãi nhắm mắt lại, đột nhiên cảm giác được toàn thân vô lực, thân thể chậm rãi ngã ra phía sau, nàng không lo lắng mình ngã đau, bởi vì có người sẽ đỡ được nàng.
Người nhắm mắt lại, lại không có phát hiện, trong nháy mắt lúc nàng nhắm mắt lại, trên người tản mát ra hồng quang nhàn nhạt.
Lục sắc quang mang chợt lóe lên, bọn họ mở to mắt, đều muốn nhìn một chút xem là ma thú gì, ngay sau kia bản thể ma thú hiện ra trước mặt bọn hắn, khóe miệng mọi người một trận co quắp.
Đây cũng gọi là long nhi! Sao không gọi là trùng nhi?
“Đây là Thủy ngạc thú phong nguyên tố.” Bắc Minh Thủy Liên thở dài, thủy ngạc thú, đã là linh thú cấp năm, thế nhưng nàng nghĩ đến một màn kia của đại tỷ tỷ, nàng chỉ là đang lo lắng vì Nam Cung Phác.
Xem ra người của gia tộc Bắc Minh, đối với người của gia tộc Nam Cung, có cái gì, đẳng cấp gì đều biết rõ, cái này giống với ngũ đại gia tộc, trong nhà người khác phát sinh chuyện gì, bọn họ liền nghĩ hết biện pháp để biết, nếu không trong lòng chính là không thoải mái.
Cũng không biết những người này nghĩ như thế nào, rõ ràng chuyện không liên quan gì đến bọn họ, nhưng cứ nhất định phải biết.
Nhìn ngay cả cá sấu trên mặt đất cũng không được tính là ma thú, Quân Mộ Khuynh thở dài, hắn đây là xem trọng ma thú của chính mình, hay là quá xem thường bốn người bọn họ?
“Kỳ thực ta không muốn ra tay.” Quân Mộ Khuynh lắc đầu, bất đắc dĩ nói, nàng thật sự là không muốn ra tay, đây là người trước mắt đang ép nàng ra tay, đây cũng là chuyện không có cách nào.
“Ngươi đang nói cái gì?” Nam Cung Phác mạc danh kỳ diệu nhìn Quân Mộ Khuynh, không phải là một nữ nhân sao, có thể kiêu ngạo đến địa phương nào, long nhi của hắn là cấp bậc linh thú, ở Bắc quốc, có mấy người có thể khế ước được linh thú, bọn họ những người này còn không biết sống chết. (HoaThien: haiz, ta nói, người này chính là ếch ngồi đáy giếng mà, cứ cho là mình hơn người, chết lúc nào không hay a~)
Thật đúng là không biết sống chết mà!
Quân Mộ Khuynh lại lần nữa bất đắc dĩ lắc đầu, nàng thực sự không tính ra tay, “Đúng rồi, Mộ Dung Phượng Minh, dọc đường cũng không thấy ngươi làm gì, con ma thú này liền giao cho ngươi đi.” Loại chuyện này để Mộ Dung Phượng Minh làm là tốt rồi, bọn họ có thể đứng một bên.
Mộ Dung Phượng Minh há hốc mồm, dùng đầu ngón tay chỉ chỉ chính mình, nàng lo lắng đại ca của nàng có chuyện, để hắn đi lên, nếu như hắn nhất thời tâm tình không bình tĩnh, sát ý nổi lên, vậy phải làm thế nào?
“Hay là nói, ngươi không có nắm chắc đánh bại con ma thú này?” Quân Mộ Khuynh lạnh nhạt đứng ở tại chỗ, trào phúng nói.
“Quân Mộ Khuynh, ngươi chớ nên xem thường người khác, đánh thì đánh!” Mộ Dung Phượng Minh thoáng cái liền bị chọc giận, sau khi nói xong, hắn hơi sững sờ, thiếu chút nữa không có cắn lưỡi chính mình.
Quả nhiên là cái dạng này, ở đây, tính tình có thể nóng nảy hơn so với bình thường, năng lực kìm chế cũng kém hơn, bình thường dùng phép khích tướng Mộ Dung Phượng Minh như vậy, hắn cũng sẽ không bị lừa, hiện tại nàng chỉ nói một câu, đã bị chọc giận.
Quân Mặc nhịn cười, nhìn bộ dạng hối hận của Mộ Dung Phượng Minh, khẽ cười, hắn vẫn bị Khuynh nhi tính toán.
“Quân Mộ Khuynh, xem như ngươi lợi hại!” Biết dùng chiêu như thế!
Nam Cung Phác thấy ma thú của mình, trực tiếp bị người ta xem thường, hắn thân là triệu hoán sư, dường như bọn họ cũng không nhìn thấy vậy, trong lòng liền xông ra lửa giận, không mệnh lệnh ma thú, trái lại tự mình vọt lên.
“Dám xem thường ta, ta phải giết các ngươi!”
“Cuồng hỏa nộ!” Mộ Dung Phượng Minh bình tĩnh phun ra ba chữ, ngân kiếm dưới chân vẽ ra, ngũ hành tinh xoay tròn, bảy khối ngũ giác tinh lóe ra hồng sắc quang mang.
Hỏa diễm tức giận, không đợi Nam Cung Phác đi tới, liền nhập vào thân thể hắn, không có chút lưu tình.
Chủ nhân mơ hồ, có ma thú thể tốt hơn chỗ nào, thủy ngạc thú vừa tỉnh táo lại, liền nhìn thấy chủ nhân của mình bị sát hại, trong lòng nó lạnh đi một nửa.
Ngay sau đó phun ra một ngụm máu tươi, nó cái gì cũng chưa nói, liền chết ở tại chỗ, chỉ sợ chuyện bi kịch nhất, chính là mình vẫn chưa có động thủ, thì đã chết rồi.
“Dễ dàng tức giận như vậy.” Mộ Dung Phượng Minh tiếc hận lắc đầu, người bị Quân Mộ Khuynh gạt đâu chỉ có một mình hắn, ngay cả Nam Cung Phác này không phải cũng bị Quân Mộ Khuynh gài bẫy sao, rõ ràng còn có chút cơ hội thắng, kết quả đều bị chính mình làm hỏng.
“Ngươi đừng có giả mèo khóc chuột, đi thôi.” Quân Mặc lạnh nhạt nói một câu, bước nhanh đi về phía trước.
Chết thảm nhất là triệu hoán sư, cũng chính là vị trước mắt này! Chẳng những là thảm nhất, còn là dễ dàng đánh bại nhất.
Hàn Ngạo Thần nhìn những người đó từ từ ngã xuống, trong đôi mắt lộ vẻ một tia băng lãnh, có thể làm cho người ta không tự chủ được tự mình ra tay đả thương người khác, tâm tình còn kích động hơn so với bình thường, đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?
Mặc dù Bắc Minh Thủy Liên nhìn thấy Nam Cung Phác ngã xuống, ánh mắt của nàng cũng không nháy một cái, khuôn mặt nhỏ nhắn, biểu hiện vô cùng bình tĩnh, giống như mới vừa rồi là chuyện nàng không nhìn thấy vậy.
“Dọc theo con đường này, chúng ta còn không biết sẽ gặp phải bao nhiêu tiết mục tự giết lẫn nhau.” Hàn Ngạo Thần cười trào phúng, bọn họ nhìn thấy tuyệt đối sẽ không ít.
“Coi như làm xem diễn trò.” Quân Mộ Khuynh hờ hững trả lời, tinh xảo trên mặt, không có nửa điểm nhiệt độ.
Bắc Minh Thủy Liên lẳng lặng đi theo ở sau lưng bọn họ, “Đại ca của ta bọn họ cũng sẽ biến thành cái dạng này sao?” Nàng không hi vọng nhìn thấy đại ca đánh nhau với Lâm đại ca.
“Không biết, chúng ta còn không biết đại ca ngươi ở nơi nào.” Ngày đó sau khi tách ra, cũng chưa từng thấy qua.
“Mộ Dung đại ca, vì sao nói như vậy, đại ca không đi cùng các ngươi sao?” Có thời điểm Bắc Minh Thủy Liên biểu hiện rất yên lặng, dường như cái gì cũng hiểu, thậm chí là nhìn thấu tất cả, có thời điểm, có vẻ mơ hồ, dường như cái gì cũng không hiểu vậy.
Quân Mộ Khuynh liếc mắt nhìn Bắc Minh Thủy Liên ở phía sau, nhíu mày, tiểu hài tử này, nàng thế nào nhìn kỳ quái như thế.
“Chúng ta tách ra.” Mộ Dung Phượng Minh hiếm khi một lần sẽ giải thích với một đứa nhỏ nhiều như vậy, hẳn là tiểu hài tử này, ngoan hơn so với người nào đó!
Rõ ràng Quân Mộ Khuynh nàng cũng chỉ là một nha đầu mười bốn tuổi, mà biểu hiện so với hắn còn muốn trầm ổn hơn, hơn nữa loại tình huống này, lúc ở hắc rừng rậm, đã xảy ra, khi đó hắn còn tưởng rằng Quân Mộ Khuynh đã mười bốn tuổi, bình tĩnh như vậy, sau đó tính toán để lão sư đi vào.
Thế nhưng ai biết, nàng mới mười tuổi! Mười tuổi!
Hắn thua ở trên tay một tiểu hài tử mười tuổi không nói, hơn nữa người này còn là “phế vật” của Quân gia!
Mấy người rất nhanh đi về phía trước, bọn họ mỗi một bước đi, lại cảm giác được sương mù xung quanh tản đi không ít, cây cối xung quanh, dần dần cũng có thể nhìn thấy rõ ràng, xung quanh bọn họ vẫn là hàng cây sắp hàng chỉnh tề, khác biệt chính là, sương mù không có dày đặc như lúc đầu.
Giống vậy, mỗi một bước đi, trước mắt lại xuất hiện mấy người đánh nhau, cuối cùng không phải ngươi chết, chính là hắn chết, nếu không chính là lưỡng bại câu thương.
Nhìn thấy một màn như vậy, bước chân bọn họ càng nhanh hơn, chỉ là bọn họ không biết tình cảnh như thế, sẽ thấy bao nhiêu lần.
Dần dần, ngay cả Quân Mộ Khuynh cũng cảm giác đáy lòng xuất hiện một chút khó chịu, hô hấp cũng càng lúc càng không thoải mái.
“Nga ~ a! Đại ca!” Nghe thấy lời của Mộ Dung Phượng Minh, Bắc Minh Thủy Liên vừa mới lộ vẻ có chút thất vọng, dù sao nàng vẫn chưa nhìn thấy đại ca, khóe mắt liền nhìn thấy thân ảnh quen thuộc kia, tươi cười trên mặt liền hiện ra.
Đại ca?
Mọi người đều dừng bước lại, liền nhìn thấy Bắc Minh Băng, gương mặt âm trầm, vừa mới giết đối thủ trước mặt, bước nhanh đi về hướng bọn họ bên này.
Hắn cũng trúng chiêu?
Thấy Bắc Minh Băng vội vã đi tới trước mặt bọn họ, rồi bỗng nhiên ra tay, bọn họ vội vàng lui về phía sau, cảnh giác nhìn người trước mặt.
Đáng chết!
Mộ Dung Phượng Minh nhìn đôi mắt của Bắc Minh Thủy Liên, căn bản là không ra tay được, chỉ có thể tránh, ngay cả lực đánh trả cũng không có, thực sự là bất đắc dĩ!
Quân Mặc đứng ở một bên, không có ra tay giúp Mộ Dung Phượng Minh, bọn họ muốn nhìn một chút nguyên nhân là cái gì khiến cho bọn hắn trở nên nóng nảy, Khuynh nhi bọn họ không có ra tay, so ra cũng là đang nhìn việc này.
Nhìn hành động của Bắc Minh Băng, Quân Mộ Khuynh cùng Hàn Ngạo Thần đều dừng bước lại, lẳng lặng nhìn Bắc Minh Băng ra sát chiêu với Mộ Dung Phượng Minh, cũng không để ý.
Đôi mắt kia, Quân Mộ Khuynh nhìn chằm chằm đôi mắt Bắc Minh Băng, đôi mắt kia đang từ từ đổi thành đỏ, trong đôi mắt tràn đầy tơ máu, sát ý càng ngày càng nặng, tơ máu trong mắt cũng dần dần ngưng tụ lại, đây là có chuyện gì?
Ngăn chặn khó chịu trong lòng, biểu cảm của Quân Mộ Khuynh lộ ra có chút không kiên nhẫn, nàng nắm chặt hai tay, khắc chế xúc động dâng lên.
“Đây không phải là sương mù bình thường!” Hàn Ngạo Thần hình như nhớ ra cái gì đó, kinh ngạc nói, rồi nhìn thấy dáng vẻ ẩn nhẫn của Quân Mộ Khuynh, hắn bước nhanh tới trước mặt nàng, “Tiểu Khuynh Khuynh, bình tĩnh trở lại, thử không hít thở một lúc, xem ngươi có dễ chịu chút nào hay không.”
Âm thanh ôn nhu của Hàn Ngạo Thần, khiến Quân Mộ Khuynh không tự chủ được liền làm theo lời hắn nói, sau khi ngưng lại hô hấp, cũng không lâu lắm, Quân Mộ Khuynh liền nhíu mày.
“Nguyên nhân thật sự là vì không khí!” Không đúng, đây không phải là không khí bình thường, “Là chướng khí!” (chướng khí: khí độc khi ở trong rừng núi)
“Là chướng khí!” Hàn Ngạo Thần cũng gật đầu.
Chỉ cần bọn họ ở chỗ này lâu một chút, sẽ hít vào một lượng lớn chướng khí, chướng khí này sẽ làm bọn họ mất cảm giác, làm ra một ít chuyện mà bọn họ không muốn làm.
“Rống!” Vào lúc này âm thanh rống to vang lên, mấy người hơi sững sờ.
“Ma thú!” Ở chỗ có chướng khí, có ma thú tồn tại, không phải nói tử vong đảo bất cứ ma thú nào cũng tiến vào không được sao, sở dĩ khế ước thú có thể tiến vào, đó là bởi vì chủ nhân của nó, nếu không nó cũng không có cách nào.
Người vẫn tự giết lẫn nhau không có dừng lại, Bắc Minh Băng cũng vậy, lúc này ngay cả Mộ Dung Phượng Minh cũng giết đỏ cả mắt rồi, phân không rõ đối thủ của mình là ai, trực tiếp dùng toàn lực đánh ra.
“Những xương cốt này, không phải là trước kia lưu lại, mà là gần đây mới lưu lại.” Nhìn xương cốt tán loạn trên mặt đất, Hàn Ngạo Thần trầm giọng nói.
“Ầm!” Âm thanh kinh thiên động địa vang lên, hiện tại khỏi phải nói, bọn họ cũng biết xương cốt là từ địa phương nào tới.
“Con ma thú này tuyệt đối sẽ không để chúng ta rời đi.” Quân Mặc trầm giọng nói, nếu muốn rời khỏi chỗ này, nhất định phải giết con ma thú này mới có thể.
Quân Mộ Khuynh với Hàn Ngạo Thần không trả lời, chỉ là lẳng lặng nhìn về nơi xa, thân thể khổng lồ từng bước một đi tới, trên người mang theo nước bùn, trên đỉnh đầu chỉ có một con mắt to.
Độc mục thú!
Chỗ này vậy mà lại có độc mục thú tồn tại! Hàn Ngạo Thần khiếp sợ.
“Hàn Ngạo Thần, vẻ mặt kia của ngươi là sao.” Quân Mộ Khuynh nhìn người bên cạnh, thấy sắc mặt hắn đại biến, nàng vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy.
“Loại ma thú này gọi là độc mục thú, tính cách độc mục thú tàn bạo, chúng nó thích ăn thịt người, nhưng độc mục thú đã không còn tồn tại, vì sao tử vong đảo lại có một con, hơn nữa nhìn tới đẳng cấp còn không thấp.” Nhìn con độc mục thú này, hẳn là quanh năm sống ở trong ao đầm.
“Độc mục thú?”
“Không thể để cho nó phát hiện chúng ta, nó quanh năm sống ở trong đầm lầy, toàn thân mang theo khí độc, khẳng định khắp nơi đều là độc.” Độc mục thú tàn bạo, độc mục thú hiện tại đã thay đổi, lại càng khó đối phó, không cần thiết phải đối mặt, vẫn tránh đi thì tốt hơn.
Mấy người không hẹn mà cùng gật đầu, ở tử vong đảo, có thể tránh thì nên tránh, nếu không chết như thế nào cũng không biết.
Nhưng khi mọi người ở đây xoay người rời đi, Bắc Minh Thủy Liên vẫn luôn yên tĩnh đột nhiên kêu to, “Đại ca! Cẩn thận!”
Một tiếng này, khiến ma thú vốn không có chú ý tới bọn họ, dừng bước đi tới, ngược lại đi về hướng bọn họ bên này.
Dựa vào! Quân Mộ Khuynh mở to mắt, sợ điều gì sẽ gặp điều đó, hiện tại con ma thú này, vậy mà lại đi về hướng bọn họ bên này, hơn nữa nhìn bộ dáng, hứng thú đối với bọn họ, so với những người đó còn muốn lớn hơn.
Có lầm hay không, ma thú cũng kén chọn?
“Ngươi mới vừa rồi là làm cái gì?” Quân Mặc liếc mắt nhìn Bắc Minh Thủy Liên, đại ca nàng căn bản là không có việc gì.
“Ta chỉ là không muốn các ngươi bỏ lại đại ca của ta.” Bắc Minh Thủy Liên ngẩng đầu nhìn Quân Mặc, nàng lo lắng cho đại ca, có gì sai, bọn họ muốn né tránh, nếu như ma thú ăn đại ca nàng thì làm sao bây giờ?
Quân Mặc há miệng, cái gì cũng không nói, nhìn con ma thú kia bước tới, hiện tại cũng chỉ có thể ra sức liều mạng.
“Đại ca, ngươi mang theo nàng qua bên kia trốn đi, ở đây giao cho ta với Hàn Ngạo Thần là được rồi.” Quân Mộ Khuynh đi tới, bây giờ có muốn chạy cũng đi không được, cũng chỉ có thể thử một chút, bọn họ có thể đánh thắng được ma thú trước mắt hay không.
Quân Mặc liếc mắt nhìn Hàn Ngạo Thần, lúc này mới gật đầu, có hắn ở đây, Khuynh nhi sẽ không bị thương, Hàn Ngạo Thần bảo vệ Khuynh nhi so với chính hắn còn quan trọng hơn, điểm này hắn vẫn nhìn thấy được.
Bắc Minh Thủy Liên biết mình gây họa, cũng không cảm thấy áy náy, lẳng lặng đi theo ở phía sau Quân Mặc, cúi đầu, không biết trong đầu nhỏ đó đang suy nghĩ cái gì.
“Ta trước ngăn cản ma thú, ngươi dùng thủy nguyên tố, xem có thể đánh tỉnh được bọn họ hay không.” Hàn Ngạo Thần trầm giọng nói.
“Được rồi.” Ở đây cũng chỉ có nàng là thủy nguyên tố, Quân Mộ Khuynh cũng chỉ có thể đáp ứng.
Nàng đi tới trước mặt những người này, đã cảm thấy tức giận, khí tức lạnh như băng, từ trong thân thể Quân Mộ Khuynh toát ra, nàng lạnh lùng nhìn người trước mắt, quả cầu nước màu lam xuất hiện ở trên tay nàng.
“Thủy chi lam triều!” Thủy triều cuộn trào mãnh liệt, đập vào mặt, người vốn còn đang đánh nhau, đều dừng lại động tác trong tay, bọn họ cảm giác được nhiệt độ xung quanh càng ngày càng thấp, đều rùng mình một cái, còn chưa kịp phản ứng, là chuyện gì xảy ra, một uông băng tuyền, từ trên đầu bọn họ đổ xuống.
Thủy nguyên tố lạnh như băng, khiến mọi người trong nháy mắt tỉnh lại, bọn họ sững sờ ở tại chỗ, hồi tưởng lại một màn mới vừa rồi, đều rùng mình một cái, bọn họ vậy mà lại tự giết lẫn nhau!
Đây là có chuyện gì?
“Nếu đã tỉnh lại, vậy thì mau chóng cút!” Âm thanh băng lãnh như gió lạnh tháng chạp đập tới mặt, mọi người rùng mình một cái, liền nhìn thấy thân ảnh đỏ đậm kia.
Không ít người đã nhận ra thân phận của Quân Mộ Khuynh, mắt mở to, trừng lão đại.
“Quân Mộ Khuynh!” Nàng thế nào cũng xuất hiện ở đây, chẳng lẽ nói Quân gia cũng muốn hoa sinh mệnh sao? Cũng đúng, sức hấp dẫn của hoa sinh mệnh lớn như vậy.
“Cút!” Quân Mộ Khuynh không kiên nhẫn lại lần nữa lặp lại một chữ, đôi mắt đỏ đậm dũng động sát ý, toàn thân nàng đằng đằng sát khí, hận không thể giết sạch tất cả mọi người trước mắt.
Người chung quanh lại không phải đồ ngốc, lúc này, nếu như bọn họ còn không thấy sát khí rõ ràng trên người Quân Mộ Khuynh, đó chính là sống uổng, những người đó vừa nghĩ tới Quân Mộ Khuynh là thiên tài song nguyên tố, hiện tại đã là thượng tôn đấu kỹ sư, liền hoảng sợ rối rít rời đi, bọn họ hiện tại chưa phải là đối thủ của thượng tôn đấu kỹ sư, đánh với Quân Mộ Khuynh, vậy cũng chỉ có chết.
Quân Mộ Khuynh đằng đằng sát khí, Mộ Dung Phượng Minh vẫn chưa từng thấy qua, nàng lúc này, giống như là Tu la tới từ địa ngục, muốn tàn sát hết mọi người.
Toàn thân Bắc Minh Băng lạnh băng, lúc này mới lấy lại tinh thần, nhìn nhìn xung quanh, hắn mới hậu tri hậu giác, nghĩ đến mình đã làm chuyện gì. (hậu tri hậu giác: thấy rồi mới hiểu)
Hàn Ngạo Thần lẳng lặng đứng ở tại chỗ, chờ đợi ma thú công kích, đột nhiên cảm giác được cỗ sát khí nồng nặc, hắn quay người nhìn lại, liền nhìn thấy một thân ảnh màu đỏ thoáng qua, mà phương hướng thân ảnh, chính là con độc mục thú kia!
“Khuynh Khuynh!” Nàng cũng hít vào chướng khí, sát ý rất nặng, so với những người đó còn muốn nặng hơn vài lần!
“Quân Mộ Khuynh đây là làm sao?” Mộ Dung Phượng Minh vừa mới hỏi xong, hắn liền kinh hãi đứng ở tại chỗ, dại ra nhìn thân ảnh phía xa.
Đó là Quân Mộ Khuynh sao? Sao có thể bưu hãn như vậy? Đằng đằng sát khí đến ngay cả ma thú cũng phải sợ hãi nàng!
Có lầm hay không, đây rốt cuộc ai là ma thú a? Bọn họ còn tưởng rằng Quân Mộ Khuynh là bị con kia khi dễ, hiện tại xem ra, con ma thú này sẽ chết rất thảm mới đúng!
Mỗi một lần đánh ra, Bắc Minh Băng lại cảm thấy một trận nhức nhối, đấu kỹ sư có thể có lực lượng mạnh như vậy, hắn thật đúng là chưa nghe nói qua, thực sự là trên người thiếu nữ gọi là Quân Mộ Khuynh ở trước mắt này, hình như toàn bộ đều là bí mật.
Vừa rồi những người đó, lúc nhìn thấy nàng, liền biết nàng là Quân Mộ Khuynh, cảm giác được sát khí trên người nàng, đều rời đi, người như vậy sẽ đơn giản sao?
Hàn Ngạo Thần cau mày nhìn Quân Mộ Khuynh phía xa, hắn cảm thấy đau lòng, tiểu Khuynh Khuynh cứ như vậy một quyền tiếp một quyền đánh vào trên người ma thú, tay nàng hẳn là sẽ rất đau đi?
Không có ai chú ý tới đôi mắt Quân Mộ Khuynh lúc này, ngay cả con ngươi cũng biến thành đỏ như máu, mà nàng mỗi lần ra quyền, quyền tiếp theo lực lượng lại lớn hơn, nàng giống như là đại lực sĩ vậy, dùng không hết lực lượng.
Bắc Minh Băng hoàn toàn cứng đờ ở tại chỗ, tại sao có thể như vậy! Cái này có phải là có chút biến thái hay không!
“Đừng kinh ngạc, nàng chính là tên biến thái.” Mộ Dung Phượng Minh há miệng, chỉ nói một câu như vậy, có thể không biến thái sao? Ngay cả ma thú cũng làm cho nàng đánh đến không có lực đánh trả, nằm co quắp trên mặt đất, thế nhưng nàng còn không tính bỏ qua cho ma thú, một quyền lại tiếp một quyền.
Rất đau!
Người vốn định bỏ chạy, thấy phương hướng Quân Mộ Khuynh đi đến là hướng ma thú, bọn họ đều dừng bước lại, nhưng khi bọn họ nhìn thấy thân ảnh màu đỏ kia, thời điểm công kích ma thú, mọi người một trận hóa đá.
Quân Mộ Khuynh quả không hổ là Xích Quân! Quả nhiên là biến thái! Cực phẩm biến thái!
Đánh ma thú, Quân Mộ Khuynh cảm giác được vui sướng trước nay chưa từng có, nàng cảm giác được ở trong thân thể, có dùng không hết lực lượng, mặc cho nàng đánh như thế nào, cũng phát tiết không hết, cho nên nàng chỉ có thể một quyền tiếp một quyền, đánh trên người ma thú.
Cuối cùng, bỗng chốc nắm đấm chợt ngừng lại, mọi người đều thở phào.
Quân Mộ Khuynh chậm rãi nhắm mắt lại, đột nhiên cảm giác được toàn thân vô lực, thân thể chậm rãi ngã ra phía sau, nàng không lo lắng mình ngã đau, bởi vì có người sẽ đỡ được nàng.
Người nhắm mắt lại, lại không có phát hiện, trong nháy mắt lúc nàng nhắm mắt lại, trên người tản mát ra hồng quang nhàn nhạt.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook