Nghịch Thiên Ngự Thú Sư
-
Quyển 4 - Chương 25: Rất đau
Nhìn sương mù chậm rãi thưa thớt dần, Quân Mộ Khuynh rốt cuộc thở phào nhẹ nhõm, xem ra khu vực sương mù dày đặc vừa rồi, bọn họ đã bình yên đi qua, mặc dù không biết là chuyện gì xảy ra, nhưng đi ra được chỗ đó, chính là chuyện tốt.
May mắn bên trong không có cái gì kỳ quái, cũng không có ma thú xuất hiện, ở đó chỉ có sương mù dày đặc, nghĩ muốn đánh nhau cũng khó, huống chi, chỉ cần bọn họ ngưng tụ đấu kỹ, trong sương mù sẽ có xuất hiện quang mang, cuối cùng chịu thiệt vẫn là bọn hắn.
“Không biết đại ca có ra ngoài hay chưa?” Quân Mộ Khuynh giương mắt nhìn bốn phía, cũng không có bóng dáng người nào xuất hiện, xem ra những người đó còn đang ở trong sương mù.
Đương nhiên, cách thức mỗi người đi ra ngoài không giống nhau, bọn họ là dựa vào cảm giác mà đi ra, những người khác cũng không biết là tình huống nào, còn có đại ca, cũng không biết hắn thế nào? Có bị thương không, lúc nào có thể đi ra.
“Không cần lo lắng, ngươi phải tin tưởng đại ca ngươi, hắn chính là thiên tài đệ nhất ngũ đại gia tộc.” Đương nhiên không bao gồm tiểu Khuynh Khuynh, tiểu Khuynh Khuynh bây giờ không phải là người của ngũ đại gia tộc đấu kỹ, nàng chưa có quay lại Quân gia đâu!
“Đó là đương nhiên, cũng không nhìn một chút là đại ca ai!” Quân Mộ Khuynh kiêu ngạo, nói xong lời này, nàng cảm giác mình đã học cái xấu của Huyết Yểm, lời kiêu ngạo như thế cũng có thể nói ra được.
Vừa dứt lời trên trán Hàn Ngạo Thần có một đường hắc tuyến, “Vâng vâng vâng, tiểu Khuynh Khuynh lợi hại, ca ca cũng lợi hại.” Hắn cũng lợi hại!
Nói xong, hắn còn không quên ở trong lòng khen chính mình một câu, nếu như Quân Mộ Khuynh có thể nghe thấy một câu cuối cùng kia, nhất định sẽ cảm thấy vừa rồi nàng nói như vậy, căn bản không tính là cái gì, bởi vì lời của người nào đó, so với nàng còn muốn kiêu ngạo hơn.
“Ta phát hiện, sau khi từ trong sương mù đi ra, trong lòng thoải mái không ít.” Nàng cũng không biết vì sao, rõ ràng ở trong đám sương mù có cảm giác bực bội, hiện tại đi ra ngoài, nàng cảm thấy vô cùng thoải mái.
“Ta cũng có loại cảm giác này.” Đây là rèn luyện sao.
“Chúng ta lại đi một đoạn, sau đó dừng lại, chờ đại ca ta.” Quân Mộ Khuynh đề nghị, hiện tại cũng chỉ có thể nói như vậy, nàng không biết đại ca có đi ra hay chưa, chỉ có thể chờ xem.
“Ừm.” Hàn Ngạo Thần gật gật đầu, hai người sóng vai đi về phía trước, hai tay nắm chặt đến bây giờ còn chưa có buông ra.
Mới vừa đi được một đoạn, cách đó không xa truyền đến âm thanh đánh nhau, hai người liếc mắt nhìn nhau, rất nhanh đi về phía trước.
Nhìn thấy quang minh lực thuần khiết, còn có hỏa nguyên tố nóng rực va chạm vào nhau, hai người không dừng lại, lại tiếp tục đánh nhau một vòng.
“Tại sao có thể như vậy, đại ca sao có thể đánh nhau với Mộ Dung Phượng Minh?” Kỳ quái, đại ca cho tới bây giờ sẽ không tùy tiện ra tay, chớ nói chi là sử dụng quang minh lực, nhìn bộ dạng bây giờ của đại ca, thật giống như là muốn giết Mộ Dung Phượng Minh vậy.
Đây là có chuyện gì, hai người sao có thể đánh đến ngươi chết ta sống! Đại ca ra tay tàn nhẫn, Mộ Dung Phượng Minh còn tàn nhẫn hơn!
Hóa ra đại ca đã là cấp mười hai đỉnh thượng tôn đấu kỹ sư, mọi người đều nói nàng biến thái, đại ca dường như còn hơn nữa, thêm thời gian ngắn nữa, là có thể tới cấp đỉnh, rất nhanh là có thể đột phá, sau này còn không biết đại ca có thể tấn chức đến đẳng cấp gì.
Mộ Dung Phượng Minh cũng không yếu, thời điểm lần đầu tiên bọn họ gặp nhau, hắn là hỏa nguyên tố cấp mười kỹ linh sư, hiện tại đã là cấp bảy thượng tôn đấu kỹ sư, so với nàng cao hơn một cấp bậc.
“Không biết, thế nhưng hiện tại phải tách hai người bọn hắn ra, không thể để cho bọn hắn đánh nữa.” Hai người bọn hắn đánh tiếp như vậy nữa, sẽ thành lưỡng bại câu thương.
“Hai chúng ta cũng không thể xông lên, đánh nhau với bọn hắn chứ?” Điều này sao có thể, đến lúc đó đánh nhau, cũng không phải là hai người, mà là bốn người, biện pháp này tuyệt đối không được.
“Ta dùng hắc ám lực tách bọn hắn ra, ngươi kéo Quân Mặc, ta kéo Mộ Dung Phượng Minh.”
“Ừ.”
Hai người ăn ý mười phần đi về phía trước, hắc ám lực, thành công ngăn cản đấu kỹ của hai người, nhưng bọn hắn còn muốn đánh, đang định ra tay, tay mỗi người bị kéo lại.
“Đại ca!” Quân Mộ Khuynh nghi hoặc kêu lên, đại ca đây rốt cuộc là làm sao vậy? Sao có thể biến thành cái dạng này, nhìn thấy bọn họ tới, vẫn cứ đánh.
Ánh mắt Quân Mặc ngơ ngác liếc nhìn Quân Mộ Khuynh, đấu kỹ trận dưới chân vẫn không có thu lại, mà tươi cười trên mặt hắn bất cứ lúc nào cũng có, không thấy nữa, đổi lại là vẻ mặt ngơ ngác.
“Đại ca, ngươi tỉnh lại! Đại ca!” Đây rốt cuộc là làm sao vậy, đại ca sao có thể đột nhiên không biết nàng!
“Mộ Dung Phượng Minh!” Hàn Ngạo Thần lắc lắc thân thể người trước mặt, việc này rất là kỳ quái, người mình đánh với người mình, nếu không phải bọn họ đi tới đúng lúc, bọn hắn sẽ lưỡng bại câu thương.
“Đại ca, ngươi mau tỉnh lại, ta là Khuynh nhi a, ta là Khuynh nhi! Muội muội của ngươi!” Quân Mộ Khuynh lắc lắc thân thể Quân Mặc, nàng hiện tại hận không thể trực tiếp hắt nước lạnh lay tỉnh hai người bọn hắn, vậy mà lại đánh nhau, kêu nửa ngày còn chưa có tỉnh lại.
Quân Mặc ngây ngốc cúi đầu, nhìn bộ dạng Quân Mộ Khuynh sốt ruột, mờ mịt hỏi, “Khuynh nhi?” Khuynh nhi là ai? Tên nghe quen tai như vậy, dường như là ở địa phương nào đó đã nghe qua.
“Đại ca, ngươi sẽ không ngay cả muội muội ruột cũng không nhận ra chứ!” Quân Mộ Khuynh hoài nghi nhìn Quân Mặc, ai có thể nói cho nàng biết đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra, vì sao đại ca ngay cả nàng cũng không nhận ra? Thảo nào lại đánh nhau với Mộ Dung Phượng Minh, nhất định là cũng không biết hắn.
“Khuynh nhi… Khuynh nhi… Ta chắc chắn quen, chắc chắn quen.” Quân Mặc thì thào nói, Khuynh nhi đã gặp ở nơi nào, cũng đã nghe qua ở địa phương nào.
Ngây ngốc nhìn người trước mặt, Quân Mặc vẫn đang suy nghĩ, lúc này nghe đến tên của Khuynh nhi, hắn vì sao lại cảm giác quen thuộc như vậy.
“Đại ca!” Âm thanh ngọt ngào truyền đến, hắn dường như nhìn thấy nụ cười ngọt ngào đó.
Khuynh nhi… Đúng rồi! Khuynh nhi! Người trước mặt hắn, chính là người hắn vẫn tìm kiếm, Khuynh nhi, là Khuynh nhi!
“Khuynh nhi!” Quân Mặc rốt cuộc hoàn hồn, nhìn thấy Quân Mộ Khuynh đứng ở trước mặt mình, biểu cảm vẻ mặt ngạc nhiên sửng sốt, hồi tưởng lại vừa rồi hắn đánh nhau với Mộ Dung Phượng Minh, hắn liền hoảng sợ, vừa rồi không biết vì sao lại đánh nhau với Mộ Dung Phượng Minh, hơn nữa còn là càng đánh càng hăng, cuối cùng ngay cả mạng của mình cũng không cần.
Quân Mộ Khuynh thở phào nhẹ nhõm, may mắn đại ca đã nhớ lại, nếu không nàng đang suy nghĩ, đại ca có phải ngay cả nàng cũng muốn động thủ hay không.
“Đại ca, ngươi rốt cuộc đã tỉnh, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, vì sao ngươi lại đánh nhau với Mộ Dung Phượng Minh? Các ngươi đi cùng nhau sao?” Chuyện này, suy nghĩ một chút đều cảm thấy quái dị, vừa rồi đại ca dường như biến thành một người khác.
Quân Mặc lộ ra tươi cười, xoa xoa đầu Quân Mộ Khuynh, “Ta cũng không biết xảy ra chuyện gì, lúc tỉnh lại, ngươi liền ở trước mặt ta, càng không biết vì sao lại đánh nhau với Mộ Dung công tử.” Hắn là thật không biết, đến bây giờ vẫn nghĩ không ra.
Vừa rồi là chuyện gì xảy ra, hình như không phải hắn làm, trong thân thể của hắn dường như có một người khác đang điều khiển, để cho bọn hắn không ngừng đánh nhau.
Lúc Quân Mộ Khuynh nói chuyện với Quân Mặc, Mộ Dung Phượng Minh cũng tỉnh lại, nhìn thấy thân ảnh Quân Mộ Khuynh với Hàn Ngạo Thần, hắn đầu tiên là hơi sững sờ.
“Các ngươi đến đây lúc nào, vì sao chúng ta không nhìn thấy các ngươi đi tới?” Mộ Dung Phượng Minh ngẩng đầu nhìn nhìn bầu trời, chẳng lẽ là từ trên trời rơi xuống? Việc này cũng không có khả năng a! Hay là nói Quân Mộ Khuynh quả nhiên giống y như trong truyền thuyết, là sát nữ, có thể đột nhiên xuất hiện?
“Hai người các ngươi đánh nhau.” Hàn Ngạo Thần tức giận nhìn Mộ Dung Phượng Minh, thật vất vả mới gọi hắn tỉnh lại, còn có cái dạng này.
“Đánh nhau! Điều này sao có thể! Rõ ràng chúng ta nói là ở chỗ này chờ hai người các ngươi, chúng ta sao có thể đánh nhau?” Mộ Dung Phượng Minh tức giận trừng mắt Hàn Ngạo Thần một cái, muốn đánh, hắn cũng phải đánh với Hàn Ngạo Thần hắn, sao có thể đánh nhau với Quân Mặc!
“Chúng ta vừa rồi quả thực là đánh nhau, hơn nữa còn rất kịch liệt.” Quân Mặc gật gật đầu, điểm này hắn thừa nhận, vừa rồi một màn kia, hắn vẫn còn nhớ kỹ.
“Vậy các ngươi cũng phải nói nguyên nhân a, vì sao lại đánh nhau?” Quân Mộ Khuynh nghi ngờ hỏi, nguyên nhân vì sao đánh nhau mà chính mình lại không biết, hai người bọn hắn đây là muốn làm cái gì?
“Ta nhớ hình như hắn nói các ngươi không đi ra nhanh như vậy, sau đó ta liền nói, ta tin các ngươi, kết quả hai người cãi nhau, rồi bắt đầu kích động, sau đó liền đánh nhau.” Nguyên nhân là cái gì bọn hắn đến bây giờ cũng không biết, chỉ biết là lúc đó hắn rất muốn tìm người nào đó trút giận.
Mộ Dung Phượng Minh bừng tỉnh đại ngộ gật gật đầu, “Đúng đúng đúng, ta cũng như vậy, sau đó liền đánh nhau.” Chuyện này cũng quá kỳ quái, cho dù là tức giận, hắn cũng sẽ không động thủ a, huống chi là ở đây, đánh nhau với Quân Mặc, đó chính là chuyện không thể nào.
Nói chuyện liền đánh nhau?
Cái chỗ này kỳ quái như thế?
“Chúng ta vẫn là nhanh chóng rời khỏi chỗ này, quá quái dị.” Quân Mộ Khuynh vội vàng nói, đến lúc đó đợi lâu, bọn họ có phải cũng đánh nhau hay không, lúc đại ca đánh nhau với Mộ Dung Phượng Minh, còn có người can, nếu như bốn người cùng đánh nhau, chẳng những không có người can, trái lại bốn người đều bị thương.
Ba người cùng gật đầu, rối rít đi về phía trước, nhưng còn chưa đi được hai bước, một màn trước mắt, khiến cho bọn họ dừng bước.
Hóa ra trúng chiêu không chỉ có hai người bọn hắn, còn có rất nhiều người như vậy trúng chiêu!
Nhìn xương cốt trên mặt đất, đao kiếm, còn có vài thi thể vừa mới ngã xuống, bốn người cùng nuốt nước miếng một cái, cái chỗ này thật đúng là con mẹ nó quái dị, không phải chỉ nói chuyện mà thôi, nhiều người như vậy đều ở đây, còn không biết có cái gì khác hay không, vẫn là nhanh rời đi, miễn cho mình vô tội bị thương.
Âm thanh đánh nhau từ đằng xa truyền đến, không cần nhìn bọn họ cũng biết là chuyện gì xảy ra, nhất định là lại có người đánh nhau, đây rốt cuộc là địa phương nào, vì sao lại có cái dạng này?
“Hàn Ngạo Thần, ngươi biết vì sao không?” Quân Mộ Khuynh quay đầu nhìn Hàn Ngạo Thần, cái chỗ này không có quỷ dị như thế chứ? Sương mù đã tản đi không ít, bọn họ cũng có thể thấy rõ ràng xa xa có gì, nhưng những người này lại tự giết lẫn nhau?
Khốn khiếp! Tử vong đảo rốt cuộc còn có chuyện mạc danh kỳ diệu gì phát sinh nữa, thế nào mới đi qua một cửa, lại tới!
“Ta muốn giết ngươi!” Bên tai mấy người liền truyền đến âm thanh đằng đằng sát khí.
Ánh mắt Hàn Ngạo Thần lạnh lẽo, người kia liền dừng ở tại chỗ, trừng lớn hai mắt, chậm rãi ngã xuống.
“Ta cũng là lần đầu tiên nhìn thấy.” Chuyện ở Tử vong đảo, cho tới bây giờ cũng không có ghi chép, hơn nữa ở đây phát sinh chuyện gì, cùng những chuyện trong sách hoàn toàn khác biệt, hắn cũng không dám dùng tư duy bình thường, nghĩ tới chuyện ở tử vong đảo.
“Ngươi cũng không biết!” Nhìn một mảnh vắng vẻ, Quân Mộ Khuynh cảm thấy, lúc này cho dù là ma thú đến cũng tốt, mà ở đây ngoại trừ xương cốt, thì cái gì cũng không có, được rồi, còn có những người đang tự giết lẫn nhau, đợi lát nữa sẽ trở thành thi thể.
Quân Mặc nhíu mày, trầm giọng nói, “Chúng ta vẫn là mau chóng rời đi.” May mắn hai người bọn hắn đều không có chuyện gì, nếu như bị thương còn không biết sẽ gặp phải bao nhiêu nguy hiểm.
Nghĩ tới đây, Quân Mặc liền sợ, hắn cũng không muốn đối chiến với Khuynh nhi, cho dù là dưới tình huống không có lý trí, hắn cũng không cho phép chính mình thương tổn đến Khuynh nhi.
“Đi.” Bốn đạo thân ảnh bay nhanh thoáng qua, bọn họ nghe thấy tiếng đánh nhau cũng càng lúc càng rõ ràng, nhìn một màn trước mặt, mấy người đều dừng bước lại.
Mười mấy người chém giết với nhau, trước bọn họ, đã có bao nhiêu người đi đến nơi này, hơn nữa còn chém giết oanh liệt như thế, bọn họ rõ ràng chính là người cùng một đường, nhưng lúc này, ai cũng không biết ai, tàn sát lẫn nhau.
“Quá đẫm máu.” Quân Mộ Khuynh khoanh hai tay trước ngực, lãnh đạm nhìn một màn này, miệng thì nói đẫm máu, nhưng biểu tình, căn bản không phải chuyện như vậy.
“Ngươi lại cảm thấy đẫm máu?” Mộ Dung Phượng Minh chế nhạo hỏi.
“Đương nhiên.” Nàng cũng là người, đương nhiên sẽ có cảm giác, chỉ có người chết mới không có cảm giác.
Bọn họ nhìn những người đó chém giết nhau, ai cũng không có ra tay, chỉ lẳng lặng đứng nhìn, đợi bọn hắn đánh xong liền rời đi, hiện tại sao, đứng ở chỗ này, trước nhìn một hồi, đợi lát nữa sẽ biết xảy ra chuyện gì.
“Các ngươi dừng tay a! Dừng tay!” Âm thanh non nớt vang lên, hấp dẫn ánh mắt của mấy người.
Tiểu cô nương kia…
“Nàng không phải là cái người mà hai người gia tộc Bắc Minh kia muốn tìm sao?” Quân Mộ Khuynh nghi ngờ hỏi, vậy những người này cũng là người của Bắc quốc, nói chuẩn xác hơn, là người gia tộc Nam Cung.
“Là nàng.” Quân Mặc gật gật đầu, đích thực là tiểu cô nương kia.
“Đại ca muốn cứu nàng?” Quân Mộ Khuynh chau chau đầu mày.
“Ừm.”
“Vậy ngươi đi cứu đi, dù sao ngươi là đại ca, làm muội muội, sao dám không nghe đại ca.” Quân Mộ Khuynh không ngăn cản Quân Mặc, cười cười nói.
Quân Mặc bất đắc dĩ lắc lắc đầu, rõ ràng nàng cũng muốn cứu người này, lại để cho hắn đi lên, thân ảnh màu trắng vội vã thoáng qua, người đứng ở bên cạnh Quân Mộ Khuynh, đã xuất hiện ở trong đám người đang đánh nhau.
“Đi theo ta.” Bắc Minh Thủy Liên còn chưa biết xảy ra chuyện gì, liền bị một người bắt được cánh tay, nàng liền nhìn thấy một cây đại đao xuất hiện ở đỉnh đầu, nàng còn cho là mình chết chắc rồi, đúng lúc một hồi đi qua, lại cảm giác mình bình yên vô sự, một chút cảm giác đau đớn cũng không có, lúc này mới mở mắt ra.
“Là ngươi!” Bắc Minh Thủy Liên kinh ngạc nhìn Quân Mặc, đây là người đi cùng với vị đại tỷ tỷ kia, là hắn cứu mình.
“Đừng nhúc nhích.” Quân Mặc lãnh đạm nói một câu, chớp động thân thể trở nên nhanh hơn.
Quân Mộ Khuynh nhìn đạo thân ảnh màu trắng kia rất nhanh đã đi trở về, khóe miệng hơi giơ lên, người có quang nguyên tố tốc độ rất là nhanh, cái này so với phong nguyên tố còn nhanh hơn.
“Đại tỷ tỷ!” Sau khi Bắc Minh Thủy Liên từ trong ngực Quân Mặc đi ra, lập tức chạy về phía Quân Mộ Khuynh, lộ ra ánh mắt hiếu kỳ, kỳ thực nàng sớm đã muốn hỏi, vì sao mắt đại tỷ tỷ là màu đỏ, vì sao tóc cũng là màu đỏ, thật sự là rất kỳ quái, nàng lần đầu tiên nhìn thấy.
“Ngươi quen ta?” Hình như các nàng mới gặp qua hai lần, cũng chưa tính là quen thuộc.
“Ngươi không biết ta, ta biết ngươi.” Bắc Minh Thủy Liên trở nên nghiêm túc, đích thực là, hai lần trước đều là nàng chú ý tới người trước mắt, người trước mắt cũng không giống như thích phản ứng của nàng, cũng không tính là quen.
“Được rồi, ngươi trước đi theo chúng ta, đại ca ngươi cũng đang ở đây tìm ngươi, đợi khi tìm được đại ca ngươi, ngươi sẽ an toàn.” Nàng cũng không biết hai người kia có thể đi ra được chỗ này hay không, chỗ sương mù dày đặc kia, không cẩn thận, sau khi tâm tình tồi tệ, sẽ trở thành kinh khủng, cuối cùng chịu không nổi rồi hóa điên.
Hơn nữa ở đây, bọn họ cũng sẽ tự giết lẫn nhau, giống như người trước mắt vậy.
“Được.” Bắc Minh Thủy Liên gật đầu, cùng người gia tộc Nam Cung đi đến nơi này, nàng cũng không biết làm sao để trở lại, nếu đại tỷ tỷ muốn đưa nàng trở lại, nàng đương nhiên sẽ rất vui vẻ.
Dù sao cũng chỉ là đứa nhỏ chín tuổi, mặc dù từng trải hơn so với người bình thường, vẫn là tính tình trẻ con, thích là thích, không thích chính là không thích, chúng nó sẽ không nghĩ quá nhiều, tiểu hài tử vĩnh viễn là hạnh phúc nhất, bởi vì chúng nó cái gì cũng không cần suy nghĩ.
Bốn người đi về phía trước, nhìn cũng không liếc mắt nhìn người gia tộc Nam Cung đánh nhau, có một người ý thức tương đối mạnh, nhìn thấy Bắc Minh Thủy Liên bị người mang đi, cực lực làm cho chính mình tỉnh táo.
“Các ngươi… Đứng lại!” Nam Cung Phác lảo đảo đi tới trước mặt mấy người, chặn bước tiến của bọn họ.
“Muốn làm cái gì?” Quân Mặc lạnh nhạt hỏi, biểu tình không có một tia nhiệt độ, hắn nhìn thấy người trước mắt, vậy mà lại muốn đi lên, hung hăng đánh bọn họ một trận.
“Đại ca!” Quân Mộ Khuynh vội vàng kêu lên, vào lúc này đại ca cũng không thể để tâm trí mê muội.
Âm thanh của Quân Mộ Khuynh, thành công kéo lại Quân Mặc, hắn ở trong lòng thở phào nhẹ nhõm, thiếu chút nữa hắn lại ra tay.
“Nam Cung Phác, ngươi đã bị trọng thương, mau quay về gia tộc Nam Cung, nếu không ngươi sẽ chết.” Bắc Minh Thủy Liên đi tới nói, biểu tình còn có mấy phần không đành lòng.
“Bắc Minh Thủy Liên, ngươi hôm nay đừng hòng rời khỏi đây, có ngươi ở đây, đại ca ngươi mới có thể ngoan ngoãn tìm hoa sinh mệnh cho chúng ta!” Nam Cung Phác âm ngoan nói, chỉ cần có Bắc Minh Thủy Liên ở đây, dù cho Bắc Minh Băng muốn hoa sinh mệnh, cũng không có lá gan đó.
Bắc Minh Thủy Liên là con cưng của gia tộc Bắc Minh, Bắc Minh Băng hắn dám không cứ sao!
“Đại ca của ta tới tìm ta, đương nhiên là phải rời đi, Nam Cung Phác, các ngươi vẫn là trở về đi.” Bắc Minh Thủy Liên mặc dù chỉ mới là đứa nhỏ chín tuổi, thế nhưng khí chất trên người kia, lại làm cho nàng có vẻ chững chạc, nàng lúc này cùng với tuổi tác không thành thục tương xứng.
Quân Mộ Khuynh liếc mắt nhìn Bắc Minh Thủy Liên, nàng là thật sự không biết hay là giả vờ không biết, người trước mắt căn bản cũng không có tính toán để cho nàng trở lại, mệt nàng còn đi khuyên người ta.
Người gọi Nam Cung Phác này, một lòng chỉ muốn hoa sinh mệnh, căn bản không quan tâm đến một cái nửa cái tính mạng, thủ hạ mình tự giết lẫn nhau, hắn không đi cứu, chạy tới nơi này ngăn cản bước tiến của bọn họ.
“Nam Cung Phác ta, mặc kệ các ngươi là ai, hoặc là để Bắc Minh Thủy Liên lại, hoặc là chết!” Nam Cung Phác chỉ vào Quân Mặc, kiêu ngạo nói, rõ ràng bản thân cũng đứng không vững, còn muốn dùng loại khẩu khí đó nói mạnh miệng.
Quân Mặc cười cười, “Sống chết của chúng ta còn chưa tới phiên ngươi tới quyết định.” Bản thân cũng đứng không vững, còn có can đảm nói lời như thế.
“Long nhi!” Nam Cung Phác quát to một tiếng, lúc này mấy người mới nhìn thấy trên tay hắn có vòng tay triệu hoán.
Triệu hoán sư?
May mắn bên trong không có cái gì kỳ quái, cũng không có ma thú xuất hiện, ở đó chỉ có sương mù dày đặc, nghĩ muốn đánh nhau cũng khó, huống chi, chỉ cần bọn họ ngưng tụ đấu kỹ, trong sương mù sẽ có xuất hiện quang mang, cuối cùng chịu thiệt vẫn là bọn hắn.
“Không biết đại ca có ra ngoài hay chưa?” Quân Mộ Khuynh giương mắt nhìn bốn phía, cũng không có bóng dáng người nào xuất hiện, xem ra những người đó còn đang ở trong sương mù.
Đương nhiên, cách thức mỗi người đi ra ngoài không giống nhau, bọn họ là dựa vào cảm giác mà đi ra, những người khác cũng không biết là tình huống nào, còn có đại ca, cũng không biết hắn thế nào? Có bị thương không, lúc nào có thể đi ra.
“Không cần lo lắng, ngươi phải tin tưởng đại ca ngươi, hắn chính là thiên tài đệ nhất ngũ đại gia tộc.” Đương nhiên không bao gồm tiểu Khuynh Khuynh, tiểu Khuynh Khuynh bây giờ không phải là người của ngũ đại gia tộc đấu kỹ, nàng chưa có quay lại Quân gia đâu!
“Đó là đương nhiên, cũng không nhìn một chút là đại ca ai!” Quân Mộ Khuynh kiêu ngạo, nói xong lời này, nàng cảm giác mình đã học cái xấu của Huyết Yểm, lời kiêu ngạo như thế cũng có thể nói ra được.
Vừa dứt lời trên trán Hàn Ngạo Thần có một đường hắc tuyến, “Vâng vâng vâng, tiểu Khuynh Khuynh lợi hại, ca ca cũng lợi hại.” Hắn cũng lợi hại!
Nói xong, hắn còn không quên ở trong lòng khen chính mình một câu, nếu như Quân Mộ Khuynh có thể nghe thấy một câu cuối cùng kia, nhất định sẽ cảm thấy vừa rồi nàng nói như vậy, căn bản không tính là cái gì, bởi vì lời của người nào đó, so với nàng còn muốn kiêu ngạo hơn.
“Ta phát hiện, sau khi từ trong sương mù đi ra, trong lòng thoải mái không ít.” Nàng cũng không biết vì sao, rõ ràng ở trong đám sương mù có cảm giác bực bội, hiện tại đi ra ngoài, nàng cảm thấy vô cùng thoải mái.
“Ta cũng có loại cảm giác này.” Đây là rèn luyện sao.
“Chúng ta lại đi một đoạn, sau đó dừng lại, chờ đại ca ta.” Quân Mộ Khuynh đề nghị, hiện tại cũng chỉ có thể nói như vậy, nàng không biết đại ca có đi ra hay chưa, chỉ có thể chờ xem.
“Ừm.” Hàn Ngạo Thần gật gật đầu, hai người sóng vai đi về phía trước, hai tay nắm chặt đến bây giờ còn chưa có buông ra.
Mới vừa đi được một đoạn, cách đó không xa truyền đến âm thanh đánh nhau, hai người liếc mắt nhìn nhau, rất nhanh đi về phía trước.
Nhìn thấy quang minh lực thuần khiết, còn có hỏa nguyên tố nóng rực va chạm vào nhau, hai người không dừng lại, lại tiếp tục đánh nhau một vòng.
“Tại sao có thể như vậy, đại ca sao có thể đánh nhau với Mộ Dung Phượng Minh?” Kỳ quái, đại ca cho tới bây giờ sẽ không tùy tiện ra tay, chớ nói chi là sử dụng quang minh lực, nhìn bộ dạng bây giờ của đại ca, thật giống như là muốn giết Mộ Dung Phượng Minh vậy.
Đây là có chuyện gì, hai người sao có thể đánh đến ngươi chết ta sống! Đại ca ra tay tàn nhẫn, Mộ Dung Phượng Minh còn tàn nhẫn hơn!
Hóa ra đại ca đã là cấp mười hai đỉnh thượng tôn đấu kỹ sư, mọi người đều nói nàng biến thái, đại ca dường như còn hơn nữa, thêm thời gian ngắn nữa, là có thể tới cấp đỉnh, rất nhanh là có thể đột phá, sau này còn không biết đại ca có thể tấn chức đến đẳng cấp gì.
Mộ Dung Phượng Minh cũng không yếu, thời điểm lần đầu tiên bọn họ gặp nhau, hắn là hỏa nguyên tố cấp mười kỹ linh sư, hiện tại đã là cấp bảy thượng tôn đấu kỹ sư, so với nàng cao hơn một cấp bậc.
“Không biết, thế nhưng hiện tại phải tách hai người bọn hắn ra, không thể để cho bọn hắn đánh nữa.” Hai người bọn hắn đánh tiếp như vậy nữa, sẽ thành lưỡng bại câu thương.
“Hai chúng ta cũng không thể xông lên, đánh nhau với bọn hắn chứ?” Điều này sao có thể, đến lúc đó đánh nhau, cũng không phải là hai người, mà là bốn người, biện pháp này tuyệt đối không được.
“Ta dùng hắc ám lực tách bọn hắn ra, ngươi kéo Quân Mặc, ta kéo Mộ Dung Phượng Minh.”
“Ừ.”
Hai người ăn ý mười phần đi về phía trước, hắc ám lực, thành công ngăn cản đấu kỹ của hai người, nhưng bọn hắn còn muốn đánh, đang định ra tay, tay mỗi người bị kéo lại.
“Đại ca!” Quân Mộ Khuynh nghi hoặc kêu lên, đại ca đây rốt cuộc là làm sao vậy? Sao có thể biến thành cái dạng này, nhìn thấy bọn họ tới, vẫn cứ đánh.
Ánh mắt Quân Mặc ngơ ngác liếc nhìn Quân Mộ Khuynh, đấu kỹ trận dưới chân vẫn không có thu lại, mà tươi cười trên mặt hắn bất cứ lúc nào cũng có, không thấy nữa, đổi lại là vẻ mặt ngơ ngác.
“Đại ca, ngươi tỉnh lại! Đại ca!” Đây rốt cuộc là làm sao vậy, đại ca sao có thể đột nhiên không biết nàng!
“Mộ Dung Phượng Minh!” Hàn Ngạo Thần lắc lắc thân thể người trước mặt, việc này rất là kỳ quái, người mình đánh với người mình, nếu không phải bọn họ đi tới đúng lúc, bọn hắn sẽ lưỡng bại câu thương.
“Đại ca, ngươi mau tỉnh lại, ta là Khuynh nhi a, ta là Khuynh nhi! Muội muội của ngươi!” Quân Mộ Khuynh lắc lắc thân thể Quân Mặc, nàng hiện tại hận không thể trực tiếp hắt nước lạnh lay tỉnh hai người bọn hắn, vậy mà lại đánh nhau, kêu nửa ngày còn chưa có tỉnh lại.
Quân Mặc ngây ngốc cúi đầu, nhìn bộ dạng Quân Mộ Khuynh sốt ruột, mờ mịt hỏi, “Khuynh nhi?” Khuynh nhi là ai? Tên nghe quen tai như vậy, dường như là ở địa phương nào đó đã nghe qua.
“Đại ca, ngươi sẽ không ngay cả muội muội ruột cũng không nhận ra chứ!” Quân Mộ Khuynh hoài nghi nhìn Quân Mặc, ai có thể nói cho nàng biết đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra, vì sao đại ca ngay cả nàng cũng không nhận ra? Thảo nào lại đánh nhau với Mộ Dung Phượng Minh, nhất định là cũng không biết hắn.
“Khuynh nhi… Khuynh nhi… Ta chắc chắn quen, chắc chắn quen.” Quân Mặc thì thào nói, Khuynh nhi đã gặp ở nơi nào, cũng đã nghe qua ở địa phương nào.
Ngây ngốc nhìn người trước mặt, Quân Mặc vẫn đang suy nghĩ, lúc này nghe đến tên của Khuynh nhi, hắn vì sao lại cảm giác quen thuộc như vậy.
“Đại ca!” Âm thanh ngọt ngào truyền đến, hắn dường như nhìn thấy nụ cười ngọt ngào đó.
Khuynh nhi… Đúng rồi! Khuynh nhi! Người trước mặt hắn, chính là người hắn vẫn tìm kiếm, Khuynh nhi, là Khuynh nhi!
“Khuynh nhi!” Quân Mặc rốt cuộc hoàn hồn, nhìn thấy Quân Mộ Khuynh đứng ở trước mặt mình, biểu cảm vẻ mặt ngạc nhiên sửng sốt, hồi tưởng lại vừa rồi hắn đánh nhau với Mộ Dung Phượng Minh, hắn liền hoảng sợ, vừa rồi không biết vì sao lại đánh nhau với Mộ Dung Phượng Minh, hơn nữa còn là càng đánh càng hăng, cuối cùng ngay cả mạng của mình cũng không cần.
Quân Mộ Khuynh thở phào nhẹ nhõm, may mắn đại ca đã nhớ lại, nếu không nàng đang suy nghĩ, đại ca có phải ngay cả nàng cũng muốn động thủ hay không.
“Đại ca, ngươi rốt cuộc đã tỉnh, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, vì sao ngươi lại đánh nhau với Mộ Dung Phượng Minh? Các ngươi đi cùng nhau sao?” Chuyện này, suy nghĩ một chút đều cảm thấy quái dị, vừa rồi đại ca dường như biến thành một người khác.
Quân Mặc lộ ra tươi cười, xoa xoa đầu Quân Mộ Khuynh, “Ta cũng không biết xảy ra chuyện gì, lúc tỉnh lại, ngươi liền ở trước mặt ta, càng không biết vì sao lại đánh nhau với Mộ Dung công tử.” Hắn là thật không biết, đến bây giờ vẫn nghĩ không ra.
Vừa rồi là chuyện gì xảy ra, hình như không phải hắn làm, trong thân thể của hắn dường như có một người khác đang điều khiển, để cho bọn hắn không ngừng đánh nhau.
Lúc Quân Mộ Khuynh nói chuyện với Quân Mặc, Mộ Dung Phượng Minh cũng tỉnh lại, nhìn thấy thân ảnh Quân Mộ Khuynh với Hàn Ngạo Thần, hắn đầu tiên là hơi sững sờ.
“Các ngươi đến đây lúc nào, vì sao chúng ta không nhìn thấy các ngươi đi tới?” Mộ Dung Phượng Minh ngẩng đầu nhìn nhìn bầu trời, chẳng lẽ là từ trên trời rơi xuống? Việc này cũng không có khả năng a! Hay là nói Quân Mộ Khuynh quả nhiên giống y như trong truyền thuyết, là sát nữ, có thể đột nhiên xuất hiện?
“Hai người các ngươi đánh nhau.” Hàn Ngạo Thần tức giận nhìn Mộ Dung Phượng Minh, thật vất vả mới gọi hắn tỉnh lại, còn có cái dạng này.
“Đánh nhau! Điều này sao có thể! Rõ ràng chúng ta nói là ở chỗ này chờ hai người các ngươi, chúng ta sao có thể đánh nhau?” Mộ Dung Phượng Minh tức giận trừng mắt Hàn Ngạo Thần một cái, muốn đánh, hắn cũng phải đánh với Hàn Ngạo Thần hắn, sao có thể đánh nhau với Quân Mặc!
“Chúng ta vừa rồi quả thực là đánh nhau, hơn nữa còn rất kịch liệt.” Quân Mặc gật gật đầu, điểm này hắn thừa nhận, vừa rồi một màn kia, hắn vẫn còn nhớ kỹ.
“Vậy các ngươi cũng phải nói nguyên nhân a, vì sao lại đánh nhau?” Quân Mộ Khuynh nghi ngờ hỏi, nguyên nhân vì sao đánh nhau mà chính mình lại không biết, hai người bọn hắn đây là muốn làm cái gì?
“Ta nhớ hình như hắn nói các ngươi không đi ra nhanh như vậy, sau đó ta liền nói, ta tin các ngươi, kết quả hai người cãi nhau, rồi bắt đầu kích động, sau đó liền đánh nhau.” Nguyên nhân là cái gì bọn hắn đến bây giờ cũng không biết, chỉ biết là lúc đó hắn rất muốn tìm người nào đó trút giận.
Mộ Dung Phượng Minh bừng tỉnh đại ngộ gật gật đầu, “Đúng đúng đúng, ta cũng như vậy, sau đó liền đánh nhau.” Chuyện này cũng quá kỳ quái, cho dù là tức giận, hắn cũng sẽ không động thủ a, huống chi là ở đây, đánh nhau với Quân Mặc, đó chính là chuyện không thể nào.
Nói chuyện liền đánh nhau?
Cái chỗ này kỳ quái như thế?
“Chúng ta vẫn là nhanh chóng rời khỏi chỗ này, quá quái dị.” Quân Mộ Khuynh vội vàng nói, đến lúc đó đợi lâu, bọn họ có phải cũng đánh nhau hay không, lúc đại ca đánh nhau với Mộ Dung Phượng Minh, còn có người can, nếu như bốn người cùng đánh nhau, chẳng những không có người can, trái lại bốn người đều bị thương.
Ba người cùng gật đầu, rối rít đi về phía trước, nhưng còn chưa đi được hai bước, một màn trước mắt, khiến cho bọn họ dừng bước.
Hóa ra trúng chiêu không chỉ có hai người bọn hắn, còn có rất nhiều người như vậy trúng chiêu!
Nhìn xương cốt trên mặt đất, đao kiếm, còn có vài thi thể vừa mới ngã xuống, bốn người cùng nuốt nước miếng một cái, cái chỗ này thật đúng là con mẹ nó quái dị, không phải chỉ nói chuyện mà thôi, nhiều người như vậy đều ở đây, còn không biết có cái gì khác hay không, vẫn là nhanh rời đi, miễn cho mình vô tội bị thương.
Âm thanh đánh nhau từ đằng xa truyền đến, không cần nhìn bọn họ cũng biết là chuyện gì xảy ra, nhất định là lại có người đánh nhau, đây rốt cuộc là địa phương nào, vì sao lại có cái dạng này?
“Hàn Ngạo Thần, ngươi biết vì sao không?” Quân Mộ Khuynh quay đầu nhìn Hàn Ngạo Thần, cái chỗ này không có quỷ dị như thế chứ? Sương mù đã tản đi không ít, bọn họ cũng có thể thấy rõ ràng xa xa có gì, nhưng những người này lại tự giết lẫn nhau?
Khốn khiếp! Tử vong đảo rốt cuộc còn có chuyện mạc danh kỳ diệu gì phát sinh nữa, thế nào mới đi qua một cửa, lại tới!
“Ta muốn giết ngươi!” Bên tai mấy người liền truyền đến âm thanh đằng đằng sát khí.
Ánh mắt Hàn Ngạo Thần lạnh lẽo, người kia liền dừng ở tại chỗ, trừng lớn hai mắt, chậm rãi ngã xuống.
“Ta cũng là lần đầu tiên nhìn thấy.” Chuyện ở Tử vong đảo, cho tới bây giờ cũng không có ghi chép, hơn nữa ở đây phát sinh chuyện gì, cùng những chuyện trong sách hoàn toàn khác biệt, hắn cũng không dám dùng tư duy bình thường, nghĩ tới chuyện ở tử vong đảo.
“Ngươi cũng không biết!” Nhìn một mảnh vắng vẻ, Quân Mộ Khuynh cảm thấy, lúc này cho dù là ma thú đến cũng tốt, mà ở đây ngoại trừ xương cốt, thì cái gì cũng không có, được rồi, còn có những người đang tự giết lẫn nhau, đợi lát nữa sẽ trở thành thi thể.
Quân Mặc nhíu mày, trầm giọng nói, “Chúng ta vẫn là mau chóng rời đi.” May mắn hai người bọn hắn đều không có chuyện gì, nếu như bị thương còn không biết sẽ gặp phải bao nhiêu nguy hiểm.
Nghĩ tới đây, Quân Mặc liền sợ, hắn cũng không muốn đối chiến với Khuynh nhi, cho dù là dưới tình huống không có lý trí, hắn cũng không cho phép chính mình thương tổn đến Khuynh nhi.
“Đi.” Bốn đạo thân ảnh bay nhanh thoáng qua, bọn họ nghe thấy tiếng đánh nhau cũng càng lúc càng rõ ràng, nhìn một màn trước mặt, mấy người đều dừng bước lại.
Mười mấy người chém giết với nhau, trước bọn họ, đã có bao nhiêu người đi đến nơi này, hơn nữa còn chém giết oanh liệt như thế, bọn họ rõ ràng chính là người cùng một đường, nhưng lúc này, ai cũng không biết ai, tàn sát lẫn nhau.
“Quá đẫm máu.” Quân Mộ Khuynh khoanh hai tay trước ngực, lãnh đạm nhìn một màn này, miệng thì nói đẫm máu, nhưng biểu tình, căn bản không phải chuyện như vậy.
“Ngươi lại cảm thấy đẫm máu?” Mộ Dung Phượng Minh chế nhạo hỏi.
“Đương nhiên.” Nàng cũng là người, đương nhiên sẽ có cảm giác, chỉ có người chết mới không có cảm giác.
Bọn họ nhìn những người đó chém giết nhau, ai cũng không có ra tay, chỉ lẳng lặng đứng nhìn, đợi bọn hắn đánh xong liền rời đi, hiện tại sao, đứng ở chỗ này, trước nhìn một hồi, đợi lát nữa sẽ biết xảy ra chuyện gì.
“Các ngươi dừng tay a! Dừng tay!” Âm thanh non nớt vang lên, hấp dẫn ánh mắt của mấy người.
Tiểu cô nương kia…
“Nàng không phải là cái người mà hai người gia tộc Bắc Minh kia muốn tìm sao?” Quân Mộ Khuynh nghi ngờ hỏi, vậy những người này cũng là người của Bắc quốc, nói chuẩn xác hơn, là người gia tộc Nam Cung.
“Là nàng.” Quân Mặc gật gật đầu, đích thực là tiểu cô nương kia.
“Đại ca muốn cứu nàng?” Quân Mộ Khuynh chau chau đầu mày.
“Ừm.”
“Vậy ngươi đi cứu đi, dù sao ngươi là đại ca, làm muội muội, sao dám không nghe đại ca.” Quân Mộ Khuynh không ngăn cản Quân Mặc, cười cười nói.
Quân Mặc bất đắc dĩ lắc lắc đầu, rõ ràng nàng cũng muốn cứu người này, lại để cho hắn đi lên, thân ảnh màu trắng vội vã thoáng qua, người đứng ở bên cạnh Quân Mộ Khuynh, đã xuất hiện ở trong đám người đang đánh nhau.
“Đi theo ta.” Bắc Minh Thủy Liên còn chưa biết xảy ra chuyện gì, liền bị một người bắt được cánh tay, nàng liền nhìn thấy một cây đại đao xuất hiện ở đỉnh đầu, nàng còn cho là mình chết chắc rồi, đúng lúc một hồi đi qua, lại cảm giác mình bình yên vô sự, một chút cảm giác đau đớn cũng không có, lúc này mới mở mắt ra.
“Là ngươi!” Bắc Minh Thủy Liên kinh ngạc nhìn Quân Mặc, đây là người đi cùng với vị đại tỷ tỷ kia, là hắn cứu mình.
“Đừng nhúc nhích.” Quân Mặc lãnh đạm nói một câu, chớp động thân thể trở nên nhanh hơn.
Quân Mộ Khuynh nhìn đạo thân ảnh màu trắng kia rất nhanh đã đi trở về, khóe miệng hơi giơ lên, người có quang nguyên tố tốc độ rất là nhanh, cái này so với phong nguyên tố còn nhanh hơn.
“Đại tỷ tỷ!” Sau khi Bắc Minh Thủy Liên từ trong ngực Quân Mặc đi ra, lập tức chạy về phía Quân Mộ Khuynh, lộ ra ánh mắt hiếu kỳ, kỳ thực nàng sớm đã muốn hỏi, vì sao mắt đại tỷ tỷ là màu đỏ, vì sao tóc cũng là màu đỏ, thật sự là rất kỳ quái, nàng lần đầu tiên nhìn thấy.
“Ngươi quen ta?” Hình như các nàng mới gặp qua hai lần, cũng chưa tính là quen thuộc.
“Ngươi không biết ta, ta biết ngươi.” Bắc Minh Thủy Liên trở nên nghiêm túc, đích thực là, hai lần trước đều là nàng chú ý tới người trước mắt, người trước mắt cũng không giống như thích phản ứng của nàng, cũng không tính là quen.
“Được rồi, ngươi trước đi theo chúng ta, đại ca ngươi cũng đang ở đây tìm ngươi, đợi khi tìm được đại ca ngươi, ngươi sẽ an toàn.” Nàng cũng không biết hai người kia có thể đi ra được chỗ này hay không, chỗ sương mù dày đặc kia, không cẩn thận, sau khi tâm tình tồi tệ, sẽ trở thành kinh khủng, cuối cùng chịu không nổi rồi hóa điên.
Hơn nữa ở đây, bọn họ cũng sẽ tự giết lẫn nhau, giống như người trước mắt vậy.
“Được.” Bắc Minh Thủy Liên gật đầu, cùng người gia tộc Nam Cung đi đến nơi này, nàng cũng không biết làm sao để trở lại, nếu đại tỷ tỷ muốn đưa nàng trở lại, nàng đương nhiên sẽ rất vui vẻ.
Dù sao cũng chỉ là đứa nhỏ chín tuổi, mặc dù từng trải hơn so với người bình thường, vẫn là tính tình trẻ con, thích là thích, không thích chính là không thích, chúng nó sẽ không nghĩ quá nhiều, tiểu hài tử vĩnh viễn là hạnh phúc nhất, bởi vì chúng nó cái gì cũng không cần suy nghĩ.
Bốn người đi về phía trước, nhìn cũng không liếc mắt nhìn người gia tộc Nam Cung đánh nhau, có một người ý thức tương đối mạnh, nhìn thấy Bắc Minh Thủy Liên bị người mang đi, cực lực làm cho chính mình tỉnh táo.
“Các ngươi… Đứng lại!” Nam Cung Phác lảo đảo đi tới trước mặt mấy người, chặn bước tiến của bọn họ.
“Muốn làm cái gì?” Quân Mặc lạnh nhạt hỏi, biểu tình không có một tia nhiệt độ, hắn nhìn thấy người trước mắt, vậy mà lại muốn đi lên, hung hăng đánh bọn họ một trận.
“Đại ca!” Quân Mộ Khuynh vội vàng kêu lên, vào lúc này đại ca cũng không thể để tâm trí mê muội.
Âm thanh của Quân Mộ Khuynh, thành công kéo lại Quân Mặc, hắn ở trong lòng thở phào nhẹ nhõm, thiếu chút nữa hắn lại ra tay.
“Nam Cung Phác, ngươi đã bị trọng thương, mau quay về gia tộc Nam Cung, nếu không ngươi sẽ chết.” Bắc Minh Thủy Liên đi tới nói, biểu tình còn có mấy phần không đành lòng.
“Bắc Minh Thủy Liên, ngươi hôm nay đừng hòng rời khỏi đây, có ngươi ở đây, đại ca ngươi mới có thể ngoan ngoãn tìm hoa sinh mệnh cho chúng ta!” Nam Cung Phác âm ngoan nói, chỉ cần có Bắc Minh Thủy Liên ở đây, dù cho Bắc Minh Băng muốn hoa sinh mệnh, cũng không có lá gan đó.
Bắc Minh Thủy Liên là con cưng của gia tộc Bắc Minh, Bắc Minh Băng hắn dám không cứ sao!
“Đại ca của ta tới tìm ta, đương nhiên là phải rời đi, Nam Cung Phác, các ngươi vẫn là trở về đi.” Bắc Minh Thủy Liên mặc dù chỉ mới là đứa nhỏ chín tuổi, thế nhưng khí chất trên người kia, lại làm cho nàng có vẻ chững chạc, nàng lúc này cùng với tuổi tác không thành thục tương xứng.
Quân Mộ Khuynh liếc mắt nhìn Bắc Minh Thủy Liên, nàng là thật sự không biết hay là giả vờ không biết, người trước mắt căn bản cũng không có tính toán để cho nàng trở lại, mệt nàng còn đi khuyên người ta.
Người gọi Nam Cung Phác này, một lòng chỉ muốn hoa sinh mệnh, căn bản không quan tâm đến một cái nửa cái tính mạng, thủ hạ mình tự giết lẫn nhau, hắn không đi cứu, chạy tới nơi này ngăn cản bước tiến của bọn họ.
“Nam Cung Phác ta, mặc kệ các ngươi là ai, hoặc là để Bắc Minh Thủy Liên lại, hoặc là chết!” Nam Cung Phác chỉ vào Quân Mặc, kiêu ngạo nói, rõ ràng bản thân cũng đứng không vững, còn muốn dùng loại khẩu khí đó nói mạnh miệng.
Quân Mặc cười cười, “Sống chết của chúng ta còn chưa tới phiên ngươi tới quyết định.” Bản thân cũng đứng không vững, còn có can đảm nói lời như thế.
“Long nhi!” Nam Cung Phác quát to một tiếng, lúc này mấy người mới nhìn thấy trên tay hắn có vòng tay triệu hoán.
Triệu hoán sư?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook