Nghịch Hỏa
-
Chương 3
"Từ xa đã ngửi thấy mùi thơm ngào ngạt rồi." Phòng ký túc xá của Tiết Kỳ An sát cạnh Phó Thừa, cậu ta vừa nghe tiếng mở cửa đã bước ra, liếc nhìn bình giữ nhiệt trong tay anh: "Có người được săn sóc kìa?"
"Đậy nắp vậy mà vẫn ngửi được à, cho cậu đấy." Phó Thừa đặt bình giữ nhiệt lên bàn.
Cổ tay Phó Thừa phủ một lớp mỏng thuốc mỡ màu vàng nâu, Tiết Kỳ An vừa thấy thì nắm lấy cổ tay anh, khó tin nói: "Thính Vãn bôi thuốc cho cậu à?"
"Không phải." Phó Thừa rút tay lại, lấy một ống thuốc từ trong túi quần ra đặt lên bàn.
"Nhìn xem kìa, đội trưởng Phó vẫn còn đủ thời gian để đi mua thuốc trị bỏng luôn đấy." Tiết Kỳ An hứng thú cầm ống thuốc lên xem: "Nhưng cũng đúng thôi, tôi cũng chẳng tin cậu lại để Thính Vãn bôi thuốc cho mình đâu."
Phó Thừa không nói gì, chỉ xoay xoay cổ tay, vết thương không đau, nhưng cảm giác ấm áp dường như vẫn còn ở lại trên da anh.
Hai ngày nay Tiết Kỳ An bị cảm, nên không khách sáo mở nắp bình giữ nhiệt, ngồi vào bàn trong phòng Phó Thừa húp vài ngụm: "Thứ bảy này cậu nghỉ để đi thăm ông nội hả?"
"Lâu rồi tôi không đến thăm ông." Đêm qua anh trực đêm, sáng sớm lại đi làm nhiệm vụ, bây giờ mới có thời gian nằm xuống giường nghỉ ngơi một chút: "Nếu không đi thì ông sẽ không vui. Hôm qua ông mới gửi tin nhắn WeChat cho tôi nói rằng mỗi cuối tuần cháu trai phòng bên cạnh đều nấu thức ăn mang đến, ông tôi thấy vậy thì rất ngưỡng mộ."
Tiết Kỳ An cười vang: "Đáng tiếc đội trưởng Phó của chúng ta không biết nấu ăn, thua ngay ở vạch xuất phát."
"Báo cáo!" Một lính cứu hỏa đứng ngoài cửa hô.
Phó Thừa ngồi dậy, nói: "Mời vào."
"Chào đội trưởng Phó, chỉ huy Tiết." Lính cứu hỏa này mới nhập ngũ vào cuối năm ngoái, không thường xuyên tiếp xúc với lãnh đạo cấp bậc như Phó Thừa nên khó tránh khỏi có chút lo lắng, cậu lính đưa giấy phép trong tay cho anh: "Em muốn xin nghỉ phép vào thứ bảy."
Phó Thừa đứng dậy, cầm lấy giấy xin nghỉ phép liếc nhìn một cái: "Tân binh năm nhất không được nghỉ phép."
"Em biết, đội trưởng Triệu đã nói rồi." Trên mặt cậu lính cứu hỏa lộ ra vẻ bất lực và xấu hổ: "Mẹ em bị bệnh, ở quê không đủ điều kiện chẩn đoán nên thứ bảy phải chuyển tuyến lên thành phố Thiên Tân, em chỉ xin nghỉ hai tiếng để đi đón họ thôi rồi sẽ trở về đội."
Phó Thừa lấy bút ra ký: "Mấy giờ tàu chạy, cậu đi đón thế nào đây?"
"Em sẽ bắt taxi đến đó. Chị em đã đặt khách sạn rồi." Cậu lính cứu hỏa vội vàng trả lời.
Phó Thừa gật đầu, mở ngăn kéo ném chìa khóa xe ra: "Lái xe của tôi mà đi, sẽ tiện hơn."
"Thế này..." Cậu lính cứu hỏa cúi đầu liếc nhìn logo Land Rover* của chìa khóa xe trên tay, cậu lính muốn từ chối nhưng lại không dám làm trái ý lãnh đạo, đành đưa ánh mắt cầu cứu nhìn Tiết Kỳ An đang cúi đầu húp canh.
*Land Rover là thương hiệu xe gốc Anh Quốc nổi tiếng với những dòng xe gầm cao có hệ dẫn động 4 bánh. Được thành lập vào năm 1948 tại quê nhà Anh, cho đến nay, Land Rover thuộc sở hữu của tập đoàn Tata Motors (Ấn Độ). Nhắc đến những chiếc xe Land Rover, người ta nghĩ ngay đến những chiếc xe lịch lãm, sang trọng, đắt tiền nhưng có khả năng vượt mọi địa hình.
Tiết Kỳ An rút khăn giấy lau miệng: "Cứ cầm lấy đi, cũng để cho gia đình cậu biết rằng cậu ở đây sống rất tốt, lãnh đạo rất thích cậu, đi đi."
"Cảm ơn đội trưởng Phó! Cảm ơn chỉ huy Tiết!" Cậu lính cứu hỏa cầm chìa khóa xe trên tay như bảo vật, quay người mở cửa chạy đi.
Ông Phó đang ở trong viện dưỡng lão rất nổi tiếng của thành phố Thiên Tân. Viện dưỡng lão nằm trong khu phố cổ, cạnh sông Hoài chảy qua trung tâm thành phố. Thứ bảy, lúc Phó Thừa đến viện dưỡng lão đã gần trưa. Anh lấy chứng minh nhân dân ra đăng ký rồi được bảo vệ cho vào.
Bước vào viện dưỡng lão sẽ gặp một con đường rộng rãi, hai bên đường rợp bóng cây xanh, cuối đường có vài căn nhà độc lập.
Ông Phó sống ở căn nhà thứ ba, anh chưa kịp đến đó thì đã nhìn thấy một bóng người quen thuộc xuất hiện.
"Ông chủ Giang?" Phó Thừa chào hỏi.
Giang Tự Châu không ngờ lại gặp được Phó Thừa ở đây, cậu dừng bước, ngạc nhiên quay người lại: "Thật trùng hợp, sao anh lại đến đây?"
"Tôi đến thăm ông nội." Phó Thừa đi tới, hai người sóng vai nhau đi cùng một hướng: "Lần trước tôi chưa kịp giới thiệu bản thân, Phó Thừa."
Giang Tự Châu hôm nay ăn mặc khá bình thường, trong tay cầm một túi vải màu xanh nước biển, mỉm cười liếc nhìn cổ tay Phó Thừa: "Vết thương đã đỡ hơn chưa?"
Phó Thừa cười nói: "Tốt hơn nhiều rồi, cảm ơn."
"Ông nội tôi cũng sống ở đây, cuối tuần hoặc khi rảnh rỗi tôi sẽ qua đây thăm ông." Hai người dừng lại cùng lúc trước tòa nhà thứ ba rồi nhìn nhau, cả hai thấy rõ sự bối rối trong mắt đối phương.
Môi trường của viện dưỡng lão rất tốt, nhưng để tránh tạo cảm giác cô đơn, hai người lớn tuổi sẽ được sắp xếp sống chung trong một căn nhà. Không ngờ ông của họ đã sống cùng với nhau hai ba năm nay mà đây mới là lần đầu tiên anh và cậu gặp nhau ở đây.
"Chiếu tướng!" Trong sân vang lên một giọng nói của một người tuy lớn tuổi nhưng rất có uy lực, theo sau đó là tiếng cười lớn: "Cái ông Kha này, chơi cờ dở thế!"
Phó Thừa bối rối cười cười rồi vội vàng mở cửa đi vào.
Hai ông lão đang ngồi ở bàn tròn trong sân, trên bàn là ván cờ vừa mới chơi xong. Ông Phó đã gần bảy mươi tuổi nhưng vẫn rất khỏe, ông vừa xoa xoa tay vừa cười lớn. Phó Thừa đi vào thì thấy ông Kha mặt mày ỉu xìu.
"Ông ngoại." Giang Tự Châu chào ông rồi đi tới nhìn bàn cờ: "Cháu đã nói là ông không đánh lại ông Phó đâu mà ông vẫn chưa tin."
Ông Kha chưa bao giờ bị bẽ mặt như vậy, tức giận oán trách: "Không phải ông chỉ mới học đánh cờ thôi sao? Cái ông bạn này biết rõ ông là người mới chơi mà cũng không nhường chút nào!"
Ông Phó thấy Phó Thừa tới thì vui vẻ vẫy tay: "Hôm nay sao cháu lại có thời gian tới đây, được nghỉ phép à?"
"Đúng ạ, cháu xin nghỉ phép một buổi tới thăm ông." Phó Thừa tiến lại đỡ ông nội rồi nhỏ giọng nói: "Cháu biết ông chơi cờ rất giỏi, nên là ông nhường người khác một chút đi."
Ông Phó xua tay: "Biết rồi biết rồi, ai bảo ông ấy suốt ngày cứ khoe khoang cháu trai biết nấu ăn để chọc tức ông chứ!"
Phó Thừa liếc nhìn Giang Tự Châu đang đứng cạnh thì thầm an ủi ông Kha, hóa ra người cháu trai mà ông nội hay nhắc tới, khiến ông phải hâm mộ chính là Giang Tự Châu.
Hai ông cụ chơi cờ suốt cả buổi sáng tới tận giờ ăn trưa. Một người thì kiêu ngạo, một người tức giận đến hất râu nhìn hằm hằm. May mà Phó Thừa và Giang Tự Châu tới kịp để kết thúc ván cờ.
"Ông Phó ơi, hôm nay cháu nấu canh sườn hầm ngô mà ông thích nhất này," Giang Tự Châu đặt túi lên bàn, lấy mấy hộp thủy tinh giữ nhiệt ra: "Ông ăn thử đi ạ."
Ông Phó lập tức cười rạng rỡ, ông cùng ông Kha vào nhà vệ sinh rửa tay.
"Anh cũng đi rửa tay đi." Giang Tự Châu thoải mái nhắc nhở, như thể cậu và Phó Thừa đã quen biết từ lâu rồi: "Rửa tay xong thì ra ăn trưa."
Giang Tự Châu hiểu rõ khẩu vị của ông Phó như vậy, xem chừng ông cụ đã ăn của người ta không ít rồi, ăn của chùa phải quét lá đa*, Phó Thừa thấy thế thì đứng yên bên cạnh Giang Tự Châu nói: "Để tôi giúp cậu."
* Bản gốc là "Cật nhân chủy đoản" có nghĩa nôm na là ăn của người ta rồi thì phải ăn nói/cư xử mềm mỏng, phù hợp. Trong tiếng Việt mình sử dụng câu ca dao tục ngữ có nghĩa tương đồng này để thay thế cho gần gũi.
"Không sao đâu." Giang Tự Châu mỉm cười: "Các anh chắc ít khi được nghỉ phép lắm nhỉ, trước nay tôi chưa từng gặp anh ở đây."
Phó Thừa giúp cậu xếp bát đĩa và đũa ra: "Cứ hai tuần thì được nghỉ phép một lần, trong thời gian nghỉ thì không được đi quá xa."
Giang Tự Châu đặt ba bát canh lên bàn, trong tay cậu cầm một cái bát rỗng ngước mắt nhìn Phó Thừa: "Lần trước ở quán cà phê nghe nói đội trưởng Phó không muốn ăn canh thì phải?"
Lúc cậu nói, giọng điệu tinh nghịch, không giống đang nói nghiêm túc mà pha chút trêu chọc, Phó Thừa liền biết lần trước cậu đã nghe được cuộc trò chuyện giữa anh và Đoàn Thính Vãn, anh bật cười: "Thật ra bình thường tôi cũng đâu có uống cà phê, không phải cậu vẫn pha cà phê cho tôi đấy sao."
"Đậy nắp vậy mà vẫn ngửi được à, cho cậu đấy." Phó Thừa đặt bình giữ nhiệt lên bàn.
Cổ tay Phó Thừa phủ một lớp mỏng thuốc mỡ màu vàng nâu, Tiết Kỳ An vừa thấy thì nắm lấy cổ tay anh, khó tin nói: "Thính Vãn bôi thuốc cho cậu à?"
"Không phải." Phó Thừa rút tay lại, lấy một ống thuốc từ trong túi quần ra đặt lên bàn.
"Nhìn xem kìa, đội trưởng Phó vẫn còn đủ thời gian để đi mua thuốc trị bỏng luôn đấy." Tiết Kỳ An hứng thú cầm ống thuốc lên xem: "Nhưng cũng đúng thôi, tôi cũng chẳng tin cậu lại để Thính Vãn bôi thuốc cho mình đâu."
Phó Thừa không nói gì, chỉ xoay xoay cổ tay, vết thương không đau, nhưng cảm giác ấm áp dường như vẫn còn ở lại trên da anh.
Hai ngày nay Tiết Kỳ An bị cảm, nên không khách sáo mở nắp bình giữ nhiệt, ngồi vào bàn trong phòng Phó Thừa húp vài ngụm: "Thứ bảy này cậu nghỉ để đi thăm ông nội hả?"
"Lâu rồi tôi không đến thăm ông." Đêm qua anh trực đêm, sáng sớm lại đi làm nhiệm vụ, bây giờ mới có thời gian nằm xuống giường nghỉ ngơi một chút: "Nếu không đi thì ông sẽ không vui. Hôm qua ông mới gửi tin nhắn WeChat cho tôi nói rằng mỗi cuối tuần cháu trai phòng bên cạnh đều nấu thức ăn mang đến, ông tôi thấy vậy thì rất ngưỡng mộ."
Tiết Kỳ An cười vang: "Đáng tiếc đội trưởng Phó của chúng ta không biết nấu ăn, thua ngay ở vạch xuất phát."
"Báo cáo!" Một lính cứu hỏa đứng ngoài cửa hô.
Phó Thừa ngồi dậy, nói: "Mời vào."
"Chào đội trưởng Phó, chỉ huy Tiết." Lính cứu hỏa này mới nhập ngũ vào cuối năm ngoái, không thường xuyên tiếp xúc với lãnh đạo cấp bậc như Phó Thừa nên khó tránh khỏi có chút lo lắng, cậu lính đưa giấy phép trong tay cho anh: "Em muốn xin nghỉ phép vào thứ bảy."
Phó Thừa đứng dậy, cầm lấy giấy xin nghỉ phép liếc nhìn một cái: "Tân binh năm nhất không được nghỉ phép."
"Em biết, đội trưởng Triệu đã nói rồi." Trên mặt cậu lính cứu hỏa lộ ra vẻ bất lực và xấu hổ: "Mẹ em bị bệnh, ở quê không đủ điều kiện chẩn đoán nên thứ bảy phải chuyển tuyến lên thành phố Thiên Tân, em chỉ xin nghỉ hai tiếng để đi đón họ thôi rồi sẽ trở về đội."
Phó Thừa lấy bút ra ký: "Mấy giờ tàu chạy, cậu đi đón thế nào đây?"
"Em sẽ bắt taxi đến đó. Chị em đã đặt khách sạn rồi." Cậu lính cứu hỏa vội vàng trả lời.
Phó Thừa gật đầu, mở ngăn kéo ném chìa khóa xe ra: "Lái xe của tôi mà đi, sẽ tiện hơn."
"Thế này..." Cậu lính cứu hỏa cúi đầu liếc nhìn logo Land Rover* của chìa khóa xe trên tay, cậu lính muốn từ chối nhưng lại không dám làm trái ý lãnh đạo, đành đưa ánh mắt cầu cứu nhìn Tiết Kỳ An đang cúi đầu húp canh.
*Land Rover là thương hiệu xe gốc Anh Quốc nổi tiếng với những dòng xe gầm cao có hệ dẫn động 4 bánh. Được thành lập vào năm 1948 tại quê nhà Anh, cho đến nay, Land Rover thuộc sở hữu của tập đoàn Tata Motors (Ấn Độ). Nhắc đến những chiếc xe Land Rover, người ta nghĩ ngay đến những chiếc xe lịch lãm, sang trọng, đắt tiền nhưng có khả năng vượt mọi địa hình.
Tiết Kỳ An rút khăn giấy lau miệng: "Cứ cầm lấy đi, cũng để cho gia đình cậu biết rằng cậu ở đây sống rất tốt, lãnh đạo rất thích cậu, đi đi."
"Cảm ơn đội trưởng Phó! Cảm ơn chỉ huy Tiết!" Cậu lính cứu hỏa cầm chìa khóa xe trên tay như bảo vật, quay người mở cửa chạy đi.
Ông Phó đang ở trong viện dưỡng lão rất nổi tiếng của thành phố Thiên Tân. Viện dưỡng lão nằm trong khu phố cổ, cạnh sông Hoài chảy qua trung tâm thành phố. Thứ bảy, lúc Phó Thừa đến viện dưỡng lão đã gần trưa. Anh lấy chứng minh nhân dân ra đăng ký rồi được bảo vệ cho vào.
Bước vào viện dưỡng lão sẽ gặp một con đường rộng rãi, hai bên đường rợp bóng cây xanh, cuối đường có vài căn nhà độc lập.
Ông Phó sống ở căn nhà thứ ba, anh chưa kịp đến đó thì đã nhìn thấy một bóng người quen thuộc xuất hiện.
"Ông chủ Giang?" Phó Thừa chào hỏi.
Giang Tự Châu không ngờ lại gặp được Phó Thừa ở đây, cậu dừng bước, ngạc nhiên quay người lại: "Thật trùng hợp, sao anh lại đến đây?"
"Tôi đến thăm ông nội." Phó Thừa đi tới, hai người sóng vai nhau đi cùng một hướng: "Lần trước tôi chưa kịp giới thiệu bản thân, Phó Thừa."
Giang Tự Châu hôm nay ăn mặc khá bình thường, trong tay cầm một túi vải màu xanh nước biển, mỉm cười liếc nhìn cổ tay Phó Thừa: "Vết thương đã đỡ hơn chưa?"
Phó Thừa cười nói: "Tốt hơn nhiều rồi, cảm ơn."
"Ông nội tôi cũng sống ở đây, cuối tuần hoặc khi rảnh rỗi tôi sẽ qua đây thăm ông." Hai người dừng lại cùng lúc trước tòa nhà thứ ba rồi nhìn nhau, cả hai thấy rõ sự bối rối trong mắt đối phương.
Môi trường của viện dưỡng lão rất tốt, nhưng để tránh tạo cảm giác cô đơn, hai người lớn tuổi sẽ được sắp xếp sống chung trong một căn nhà. Không ngờ ông của họ đã sống cùng với nhau hai ba năm nay mà đây mới là lần đầu tiên anh và cậu gặp nhau ở đây.
"Chiếu tướng!" Trong sân vang lên một giọng nói của một người tuy lớn tuổi nhưng rất có uy lực, theo sau đó là tiếng cười lớn: "Cái ông Kha này, chơi cờ dở thế!"
Phó Thừa bối rối cười cười rồi vội vàng mở cửa đi vào.
Hai ông lão đang ngồi ở bàn tròn trong sân, trên bàn là ván cờ vừa mới chơi xong. Ông Phó đã gần bảy mươi tuổi nhưng vẫn rất khỏe, ông vừa xoa xoa tay vừa cười lớn. Phó Thừa đi vào thì thấy ông Kha mặt mày ỉu xìu.
"Ông ngoại." Giang Tự Châu chào ông rồi đi tới nhìn bàn cờ: "Cháu đã nói là ông không đánh lại ông Phó đâu mà ông vẫn chưa tin."
Ông Kha chưa bao giờ bị bẽ mặt như vậy, tức giận oán trách: "Không phải ông chỉ mới học đánh cờ thôi sao? Cái ông bạn này biết rõ ông là người mới chơi mà cũng không nhường chút nào!"
Ông Phó thấy Phó Thừa tới thì vui vẻ vẫy tay: "Hôm nay sao cháu lại có thời gian tới đây, được nghỉ phép à?"
"Đúng ạ, cháu xin nghỉ phép một buổi tới thăm ông." Phó Thừa tiến lại đỡ ông nội rồi nhỏ giọng nói: "Cháu biết ông chơi cờ rất giỏi, nên là ông nhường người khác một chút đi."
Ông Phó xua tay: "Biết rồi biết rồi, ai bảo ông ấy suốt ngày cứ khoe khoang cháu trai biết nấu ăn để chọc tức ông chứ!"
Phó Thừa liếc nhìn Giang Tự Châu đang đứng cạnh thì thầm an ủi ông Kha, hóa ra người cháu trai mà ông nội hay nhắc tới, khiến ông phải hâm mộ chính là Giang Tự Châu.
Hai ông cụ chơi cờ suốt cả buổi sáng tới tận giờ ăn trưa. Một người thì kiêu ngạo, một người tức giận đến hất râu nhìn hằm hằm. May mà Phó Thừa và Giang Tự Châu tới kịp để kết thúc ván cờ.
"Ông Phó ơi, hôm nay cháu nấu canh sườn hầm ngô mà ông thích nhất này," Giang Tự Châu đặt túi lên bàn, lấy mấy hộp thủy tinh giữ nhiệt ra: "Ông ăn thử đi ạ."
Ông Phó lập tức cười rạng rỡ, ông cùng ông Kha vào nhà vệ sinh rửa tay.
"Anh cũng đi rửa tay đi." Giang Tự Châu thoải mái nhắc nhở, như thể cậu và Phó Thừa đã quen biết từ lâu rồi: "Rửa tay xong thì ra ăn trưa."
Giang Tự Châu hiểu rõ khẩu vị của ông Phó như vậy, xem chừng ông cụ đã ăn của người ta không ít rồi, ăn của chùa phải quét lá đa*, Phó Thừa thấy thế thì đứng yên bên cạnh Giang Tự Châu nói: "Để tôi giúp cậu."
* Bản gốc là "Cật nhân chủy đoản" có nghĩa nôm na là ăn của người ta rồi thì phải ăn nói/cư xử mềm mỏng, phù hợp. Trong tiếng Việt mình sử dụng câu ca dao tục ngữ có nghĩa tương đồng này để thay thế cho gần gũi.
"Không sao đâu." Giang Tự Châu mỉm cười: "Các anh chắc ít khi được nghỉ phép lắm nhỉ, trước nay tôi chưa từng gặp anh ở đây."
Phó Thừa giúp cậu xếp bát đĩa và đũa ra: "Cứ hai tuần thì được nghỉ phép một lần, trong thời gian nghỉ thì không được đi quá xa."
Giang Tự Châu đặt ba bát canh lên bàn, trong tay cậu cầm một cái bát rỗng ngước mắt nhìn Phó Thừa: "Lần trước ở quán cà phê nghe nói đội trưởng Phó không muốn ăn canh thì phải?"
Lúc cậu nói, giọng điệu tinh nghịch, không giống đang nói nghiêm túc mà pha chút trêu chọc, Phó Thừa liền biết lần trước cậu đã nghe được cuộc trò chuyện giữa anh và Đoàn Thính Vãn, anh bật cười: "Thật ra bình thường tôi cũng đâu có uống cà phê, không phải cậu vẫn pha cà phê cho tôi đấy sao."
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook