Nghịch Hỏa
-
Chương 2
Phó Thừa không cần xem bản đồ, anh rời khỏi đội cứu hỏa rồi đi một lát thì đến làng đại học, từ xa anh nhìn thấy một căn nhà hai tầng màu xanh lam đứng độc lập.
Ở vị trí tấc đất tấc vàng như làng đại học, giá trị của một căn nhà như thế này không biết bao nhiêu tiền mới đủ mua.
Trên cánh cửa hình vòm màu xanh lam có đặt biển hiệu độc đáo viết hai chữ "Ngã Rẽ", từ khung cửa kính trong suốt kéo từ trần đến sàn có thể thấy không gian bên trong sạch sẽ và rộng rãi, các bàn gần như đều chật kín.
Khi Phó Thừa bước đến thì cửa kính được đẩy ra, kèm theo đó là tiếng chuông gió vang lên.
Anh nhìn thấy một cậu thanh niên khoảng 24-25 tuổi mặc áo sơ mi trắng, quần tây đen, đeo tạp dề đen tuyền có in chữ "Ngã Rẽ".
"Vậy lát nữa về chúng em sẽ gửi lịch học cho anh nhé!" Một vài cô gái vây quanh Giang Tự Châu ríu rít nói.
Giang Tự Châu khẽ mỉm cười, giọng nói ấm áp: "Được, anh sẽ sắp xếp để phù hợp với lịch học của mấy đứa."
"Vậy liên hệ qua WeChat đi ạ! Tạm biệt ông chủ Giang nha!" Mấy cô gái hào hứng đẩy nhau đi về.
Giang Tự Châu quay đầu lại, lúc nhìn thấy Phó Thừa đứng ở cửa, cậu bất ngờ nhướng mày.
Hôm nay cậu đã gặp người này hai lần rồi, Giang Tự Châu không khỏi cười nhẹ.
"Xin chào quý khách, anh đã đặt bàn trước chưa?" Giang Tự Châu nghiêng người mở cửa kính, đôi mắt phượng cong cong, nước da trắng nõn.
Phó Thừa tiếp xúc với không ít đàn ông con trai, nhưng cả đám đều thô kệch. Đây là lần đầu tiên anh gặp một người thanh tú như vậy nên đứng hình mất mấy giây.
"Cảm ơn." Phó Thừa định thần lại, anh không quen việc được người khác mở cửa cho mình như vậy nên giữ lấy tay nắm cửa nói: "Cậu vào trước đi."
Giang Tự Châu không từ chối, cứ thế đi vào trước.
Đoàn Thính Vãn ngồi bên cửa sổ, liếc mắt nhìn thấy Phó Thừa thì vẫy tay chào anh, trên khuôn mặt đoan trang của cô hiện lên vẻ lúng túng hiếm thấy.
"Anh không thích uống cà phê mà em cũng không biết nên gọi gì nên gọi cho anh nước ép cam rồi." Đoàn Thính Vãn nhẹ nhàng vén tóc dài ra sau tai.
"Cảm ơn." Phó Thừa kéo ghế ngồi xuống phía đối diện Đoàn Thính Vãn: "Mới vừa đi làm nhiệm vụ về nên đến muộn."
An Tiểu Mễ bận rộn cả buổi sáng, cuối cùng cũng thở được một hơi, cô nàng ngồi ở quầy bar chống cằm tám chuyện, Giang Tự Châu đi tới phía sau cô nàng hỏi: "Tính tiền đến xay xẩm mặt mày luôn rồi à?"
"Này này, anh Châu, anh nhìn bên kia đi." An Tiểu Mễ mím môi, ra hiệu cho cậu nhìn về phía bàn trong góc: "Người đó chính là nữ thần trong lòng tất cả học sinh nam của trường Đại học Thiên Tân, giảng viên Đoàn Thính Vãn."
Giang Tự Châu liếc nhìn Phó Thừa đang quay lưng về phía mình: "Làm sao?"
"Làm sao cái gì? Anh nhìn xem, anh chàng đẹp trai đối diện chắc chắn là bạn trai của cô ấy!" Hai mắt An Tiểu Mễ lấp lánh nói: "Lúc nãy anh ấy còn giữ cửa cho anh nữa, đúng là quý ông lịch lãm nha! Người gì đâu đẹp trai hết biết, nếu không phải có tình địch là cô Đoàn thì em sẽ lại xin số điện thoại ngay."
Giang Tự Châu cúi đầu xay bột cà phê: "Bên cạnh em cũng có rất nhiều người theo đuổi đó thôi, cái anh chàng đẹp trai lân la ở tiệm chúng ta hơn cả tháng nay không để lại chút ấn tượng nào cho em à?"
An Tiểu Mễ trợn mắt: "Là hai kiểu khác nhau mà! Anh này là kiểu đẹp trời ban đó, nam tính bùng nổ luôn, nhìn thôi cũng đủ khiến người ta chảy máu mũi rồi."
Giang Tự Châu ở bên cạnh im lặng, An Tiểu Mễ lại đến gần cậu: "Đáng tiếc lại là thẳng, nếu không thì sẽ rất hợp với anh đó."
Bình thường Phó Thừa khá ít nói, cuộc sống cực kỳ đơn giản và nhàm chán. Lúc này anh ngồi với mỗi mình Đoàn Thính Vãn nên nhất thời không biết nói gì, chỉ có thể giả vờ nhìn phong cách trang trí trong tiệm.
Một bóng người cao gầy nhàn nhã dựa vào quầy bar, nắng chiều ngoài cửa sổ chiếu vào, tay áo cậu xắn lên, lộ ra cổ tay trắng nõn thon thon đang chuyển động theo động tác vẽ bọt sữa trên tách latte.
Phó Thừa nhìn thêm một chút.
"Phó Thừa." Đoàn Thính Vãn lấy hết can đảm đẩy bình giữ nhiệt về phía trước: "Sáng nay không có tiết nên em có nấu một ít canh, lát anh cầm về nhé."
Phó Thừa xoay người nhắc nhở: "Thời gian này đội trưởng Đoàn đang đi tập huấn ở thủ đô rồi."
Nghe Phó Thừa nói vậy, Đoàn Thính Vãn đỏ mặt nói: "Em biết mà, cái này là cho anh đó."
Phó Thừa nhìn thẳng: "Được rồi, đúng lúc Tiết Kỳ An đang bị cảm lạnh, lát đem về chúng tôi sẽ chia nhau, cảm ơn."
Giang Tự Châu vừa đi tới phía sau Phó Thừa thì nghe được lời nói thẳng thắn của anh, cậu nhìn thoáng qua vẻ mặt ngơ ngác của Đoàn Thính Vãn, sau đó nhịn cười nhìn cô.
"Cà phê của anh." Giang Tự Châu đặt một tách cà phê tinh xảo xuống trước mặt Phó Thừa.
Đoàn Thính Vãn vội vàng nói: "Xin lỗi, chúng tôi không gọi cà phê."
"Là tặng cho vị này." Giang Tự Châu tinh nghịch nháy mắt: "Là quà tôi tặng cho anh hùng."
Phó Thừa cúi đầu liếc nhìn tách cà phê trước mặt, lớp bọt sữa được vẽ thành hình lính cứu hỏa chibi.
"Lượng caffeine thấp." Giang Tự Châu bổ sung thêm.
Vì tính chất công việc nên Phó Thừa gần như không uống cà phê, Đoàn Thính Vãn giải thích: "Thực xin lỗi, anh ấy..."
"Cảm ơn." Phó Thừa ngẩng đầu nhìn Giang Tự Châu: "Rất đẹp."
Đoàn Thính Vãn nghe vậy thì sững người, hai người quen biết nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên cô nghe Phó Thừa nói thích một điều gì đó.
"Anh thích là tốt rồi." Giang Tự Châu ý tứ nói: "Mời thưởng thức."
Đoàn Thính Vãn thấy đã sắp đến giờ, cô biết Phó Thừa không thể rời đội quá lâu nên bất đắc dĩ nói: "Vậy anh nhanh về đi, em không làm phí thời gian của anh nữa."
Dù thấy rõ vẻ miễn cưỡng trong mắt cô, nhưng Phó Thừa vẫn nhắm mắt làm ngơ nói: "Được rồi, đi thôi, đưa cô về trường trước."
"Không cần đâu, em về nhà luôn, xa lắm." Đoàn Thính Vãn đứng dậy: "Vậy... em đi trước đây."
Phó Thừa đứng lên, ôm bình giữ nhiệt: "Trên đường chú ý an toàn."
Đoàn Thính Vãn thở dài, xách túi rời đi.
Phó Thừa cầm điện thoại di động đi tới quầy bar: "Xin chào, thanh toán."
Giang Tự Châu cười nói: "Một tách latte và một ly nước cam, tổng cộng 75 tệ*."
*75 Nhân dân tệ = 260.315,79 Đồng
"Cảm ơn cà phê của cậu." Phó Thừa đưa tay quét mã, vừa định rút tay lại thì cổ tay đột nhiên bị kéo lại.
"Anh bị thương rồi." Giang Tự Châu nhìn vết bỏng trên cổ tay Phó Thừa.
Hẳn là do lúc nãy bị lửa bén nên bỏng nhẹ, tuy không nghiêm trọng nhưng vẫn nhìn thấy rõ, Phó Thừa giải thích: "Không sao đâu."
Giang Tự Châu nhìn một lúc: "Tôi có thuốc bôi trị bỏng, dùng được không?"
Bình thường Phó Thừa không hề xử lý những vết thương nhỏ thế này, tay anh được Giang Tự Châu nắm chặt, sự đụng chạm ấm áp khiến anh có hơi không biết phải làm sao.
Vì thế bằng một cách thần kỳ nào đó mà đội trưởng Phó trước giờ không sợ hiểm nguy cứ thế gật đầu: "Được."
Giang Tự Châu nghiêng người, lấy một ống thuốc bôi trị bỏng đã dùng một nửa từ trong ngăn kéo bên dưới ra, gõ gõ lên quầy bar: "Đặt tay xuống."
Không giống như Giang Tự Châu, lòng bàn tay của Phó Thừa chai sạn và thô ráp, trên đó có vô số vết sẹo lớn nhỏ.
Giang Tự Châu nặn thuốc ra tay, cẩn thận bôi lên cổ tay Phó Thừa, cảm giác mát lạnh.
Lời editor:
Mình nghĩ sẽ có một số bạn thắc mắc vì sao Châu ca nói tặng latte cho Phó đội mà còn tính tiền thì mình nghĩ tách latte được tính tiền là của chị Vãn ha.
Ở vị trí tấc đất tấc vàng như làng đại học, giá trị của một căn nhà như thế này không biết bao nhiêu tiền mới đủ mua.
Trên cánh cửa hình vòm màu xanh lam có đặt biển hiệu độc đáo viết hai chữ "Ngã Rẽ", từ khung cửa kính trong suốt kéo từ trần đến sàn có thể thấy không gian bên trong sạch sẽ và rộng rãi, các bàn gần như đều chật kín.
Khi Phó Thừa bước đến thì cửa kính được đẩy ra, kèm theo đó là tiếng chuông gió vang lên.
Anh nhìn thấy một cậu thanh niên khoảng 24-25 tuổi mặc áo sơ mi trắng, quần tây đen, đeo tạp dề đen tuyền có in chữ "Ngã Rẽ".
"Vậy lát nữa về chúng em sẽ gửi lịch học cho anh nhé!" Một vài cô gái vây quanh Giang Tự Châu ríu rít nói.
Giang Tự Châu khẽ mỉm cười, giọng nói ấm áp: "Được, anh sẽ sắp xếp để phù hợp với lịch học của mấy đứa."
"Vậy liên hệ qua WeChat đi ạ! Tạm biệt ông chủ Giang nha!" Mấy cô gái hào hứng đẩy nhau đi về.
Giang Tự Châu quay đầu lại, lúc nhìn thấy Phó Thừa đứng ở cửa, cậu bất ngờ nhướng mày.
Hôm nay cậu đã gặp người này hai lần rồi, Giang Tự Châu không khỏi cười nhẹ.
"Xin chào quý khách, anh đã đặt bàn trước chưa?" Giang Tự Châu nghiêng người mở cửa kính, đôi mắt phượng cong cong, nước da trắng nõn.
Phó Thừa tiếp xúc với không ít đàn ông con trai, nhưng cả đám đều thô kệch. Đây là lần đầu tiên anh gặp một người thanh tú như vậy nên đứng hình mất mấy giây.
"Cảm ơn." Phó Thừa định thần lại, anh không quen việc được người khác mở cửa cho mình như vậy nên giữ lấy tay nắm cửa nói: "Cậu vào trước đi."
Giang Tự Châu không từ chối, cứ thế đi vào trước.
Đoàn Thính Vãn ngồi bên cửa sổ, liếc mắt nhìn thấy Phó Thừa thì vẫy tay chào anh, trên khuôn mặt đoan trang của cô hiện lên vẻ lúng túng hiếm thấy.
"Anh không thích uống cà phê mà em cũng không biết nên gọi gì nên gọi cho anh nước ép cam rồi." Đoàn Thính Vãn nhẹ nhàng vén tóc dài ra sau tai.
"Cảm ơn." Phó Thừa kéo ghế ngồi xuống phía đối diện Đoàn Thính Vãn: "Mới vừa đi làm nhiệm vụ về nên đến muộn."
An Tiểu Mễ bận rộn cả buổi sáng, cuối cùng cũng thở được một hơi, cô nàng ngồi ở quầy bar chống cằm tám chuyện, Giang Tự Châu đi tới phía sau cô nàng hỏi: "Tính tiền đến xay xẩm mặt mày luôn rồi à?"
"Này này, anh Châu, anh nhìn bên kia đi." An Tiểu Mễ mím môi, ra hiệu cho cậu nhìn về phía bàn trong góc: "Người đó chính là nữ thần trong lòng tất cả học sinh nam của trường Đại học Thiên Tân, giảng viên Đoàn Thính Vãn."
Giang Tự Châu liếc nhìn Phó Thừa đang quay lưng về phía mình: "Làm sao?"
"Làm sao cái gì? Anh nhìn xem, anh chàng đẹp trai đối diện chắc chắn là bạn trai của cô ấy!" Hai mắt An Tiểu Mễ lấp lánh nói: "Lúc nãy anh ấy còn giữ cửa cho anh nữa, đúng là quý ông lịch lãm nha! Người gì đâu đẹp trai hết biết, nếu không phải có tình địch là cô Đoàn thì em sẽ lại xin số điện thoại ngay."
Giang Tự Châu cúi đầu xay bột cà phê: "Bên cạnh em cũng có rất nhiều người theo đuổi đó thôi, cái anh chàng đẹp trai lân la ở tiệm chúng ta hơn cả tháng nay không để lại chút ấn tượng nào cho em à?"
An Tiểu Mễ trợn mắt: "Là hai kiểu khác nhau mà! Anh này là kiểu đẹp trời ban đó, nam tính bùng nổ luôn, nhìn thôi cũng đủ khiến người ta chảy máu mũi rồi."
Giang Tự Châu ở bên cạnh im lặng, An Tiểu Mễ lại đến gần cậu: "Đáng tiếc lại là thẳng, nếu không thì sẽ rất hợp với anh đó."
Bình thường Phó Thừa khá ít nói, cuộc sống cực kỳ đơn giản và nhàm chán. Lúc này anh ngồi với mỗi mình Đoàn Thính Vãn nên nhất thời không biết nói gì, chỉ có thể giả vờ nhìn phong cách trang trí trong tiệm.
Một bóng người cao gầy nhàn nhã dựa vào quầy bar, nắng chiều ngoài cửa sổ chiếu vào, tay áo cậu xắn lên, lộ ra cổ tay trắng nõn thon thon đang chuyển động theo động tác vẽ bọt sữa trên tách latte.
Phó Thừa nhìn thêm một chút.
"Phó Thừa." Đoàn Thính Vãn lấy hết can đảm đẩy bình giữ nhiệt về phía trước: "Sáng nay không có tiết nên em có nấu một ít canh, lát anh cầm về nhé."
Phó Thừa xoay người nhắc nhở: "Thời gian này đội trưởng Đoàn đang đi tập huấn ở thủ đô rồi."
Nghe Phó Thừa nói vậy, Đoàn Thính Vãn đỏ mặt nói: "Em biết mà, cái này là cho anh đó."
Phó Thừa nhìn thẳng: "Được rồi, đúng lúc Tiết Kỳ An đang bị cảm lạnh, lát đem về chúng tôi sẽ chia nhau, cảm ơn."
Giang Tự Châu vừa đi tới phía sau Phó Thừa thì nghe được lời nói thẳng thắn của anh, cậu nhìn thoáng qua vẻ mặt ngơ ngác của Đoàn Thính Vãn, sau đó nhịn cười nhìn cô.
"Cà phê của anh." Giang Tự Châu đặt một tách cà phê tinh xảo xuống trước mặt Phó Thừa.
Đoàn Thính Vãn vội vàng nói: "Xin lỗi, chúng tôi không gọi cà phê."
"Là tặng cho vị này." Giang Tự Châu tinh nghịch nháy mắt: "Là quà tôi tặng cho anh hùng."
Phó Thừa cúi đầu liếc nhìn tách cà phê trước mặt, lớp bọt sữa được vẽ thành hình lính cứu hỏa chibi.
"Lượng caffeine thấp." Giang Tự Châu bổ sung thêm.
Vì tính chất công việc nên Phó Thừa gần như không uống cà phê, Đoàn Thính Vãn giải thích: "Thực xin lỗi, anh ấy..."
"Cảm ơn." Phó Thừa ngẩng đầu nhìn Giang Tự Châu: "Rất đẹp."
Đoàn Thính Vãn nghe vậy thì sững người, hai người quen biết nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên cô nghe Phó Thừa nói thích một điều gì đó.
"Anh thích là tốt rồi." Giang Tự Châu ý tứ nói: "Mời thưởng thức."
Đoàn Thính Vãn thấy đã sắp đến giờ, cô biết Phó Thừa không thể rời đội quá lâu nên bất đắc dĩ nói: "Vậy anh nhanh về đi, em không làm phí thời gian của anh nữa."
Dù thấy rõ vẻ miễn cưỡng trong mắt cô, nhưng Phó Thừa vẫn nhắm mắt làm ngơ nói: "Được rồi, đi thôi, đưa cô về trường trước."
"Không cần đâu, em về nhà luôn, xa lắm." Đoàn Thính Vãn đứng dậy: "Vậy... em đi trước đây."
Phó Thừa đứng lên, ôm bình giữ nhiệt: "Trên đường chú ý an toàn."
Đoàn Thính Vãn thở dài, xách túi rời đi.
Phó Thừa cầm điện thoại di động đi tới quầy bar: "Xin chào, thanh toán."
Giang Tự Châu cười nói: "Một tách latte và một ly nước cam, tổng cộng 75 tệ*."
*75 Nhân dân tệ = 260.315,79 Đồng
"Cảm ơn cà phê của cậu." Phó Thừa đưa tay quét mã, vừa định rút tay lại thì cổ tay đột nhiên bị kéo lại.
"Anh bị thương rồi." Giang Tự Châu nhìn vết bỏng trên cổ tay Phó Thừa.
Hẳn là do lúc nãy bị lửa bén nên bỏng nhẹ, tuy không nghiêm trọng nhưng vẫn nhìn thấy rõ, Phó Thừa giải thích: "Không sao đâu."
Giang Tự Châu nhìn một lúc: "Tôi có thuốc bôi trị bỏng, dùng được không?"
Bình thường Phó Thừa không hề xử lý những vết thương nhỏ thế này, tay anh được Giang Tự Châu nắm chặt, sự đụng chạm ấm áp khiến anh có hơi không biết phải làm sao.
Vì thế bằng một cách thần kỳ nào đó mà đội trưởng Phó trước giờ không sợ hiểm nguy cứ thế gật đầu: "Được."
Giang Tự Châu nghiêng người, lấy một ống thuốc bôi trị bỏng đã dùng một nửa từ trong ngăn kéo bên dưới ra, gõ gõ lên quầy bar: "Đặt tay xuống."
Không giống như Giang Tự Châu, lòng bàn tay của Phó Thừa chai sạn và thô ráp, trên đó có vô số vết sẹo lớn nhỏ.
Giang Tự Châu nặn thuốc ra tay, cẩn thận bôi lên cổ tay Phó Thừa, cảm giác mát lạnh.
Lời editor:
Mình nghĩ sẽ có một số bạn thắc mắc vì sao Châu ca nói tặng latte cho Phó đội mà còn tính tiền thì mình nghĩ tách latte được tính tiền là của chị Vãn ha.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook