Nghĩa Nữ Của Thành Vương
-
Chương 64: Trấn áp binh quyền
***
Buổi tối, khi lên giường ngủ, Triệu Doãn ôm Nhược Yên vào lòng, băn khoăn nói:” Sắp tới ta có việc cần giải quyết, phải rời phủ hai hôm, đã sắp xếp người ở lại bảo vệ nàng rồi, nàng không cần lo lắng.”
-“ Là chuyện thu thập Liễu thừa tướng sao?” Nhược Yên chống tay lên ngực Triệu Doãn, ngồi dậy để mình đối diện hắn hỏi.
Hắn đưa tay cầm lấy bàn tay nàng, gật đầu xác nhận, dù nàng chưa từng chính thức hỏi chuyện trong triều, nhưng khi hắn ở thư phòng bàn sự vụ, nàng được tự do lui tới, biết được cũng không có gì là lạ.
-“Liễu thừa tướng chẳng phải ở trong thành sao? Lý gì chàng lại rời phủ đến hai ngày?” Nhược Yên thắc mắc hỏi.
-“Binh lực trong tay Liễu thừa tướng đang được trấn giữ ở Húc Ly Thành, cách kinh thành hơn một ngày đường, trước khi định tội hắn, dĩ nhiên phải phái binh đi trấn áp quần binh trong tay hắn đầu tiên, nếu không hắn sẽ làm loạn, đến lúc đó thu dọn còn mệt hơn nữa.” Triệu Doãn cưng chiều giải thích cho nàng hiểu. Nhưng tình huống này sao giống khai báo với nương tử khi mình sắp đi xa nhà nhỉ?
Nhược Yên nghe xong liền ôm lấy tay hắn làm nũng nói:” Vậy chàng có thể mang ta theo không?” Cứ mỗi lần hai người tách nhau ra là luôn có chuyện, vả lại nàng cũng rất lo lắng cho an toàn của hắn nữa.
Triệu Doãn rất hưởng thụ sự níu kéo của nàng, nghĩ nàng không muốn rời xa hắn, trong lòng vui như nở hoa, nhưng nghĩ cho sự an toàn của nàng, hắn đành nói:” Ta cũng không muốn để lại nàng một mình, nhưng hiện giờ bọn họ chưa biết mặt nàng, sẽ an toàn hơn một chút. Nếu bôn ba theo ta, rất dễ lộ thận phận gây nguy hiểm khôn lường. Ta muốn nàng bình bình an an luyện thành võ công, lúc đó mới lộ mặt cũng không muộn.”
Nhược Yên nằm xuống, vùi đầu vào vai hắn nhỏ giọng hỏi:” Liệu chuyến đi này có nguy hiểm gì không? Lỡ bọn họ phản kháng thì làm sao bây giờ?”
-“Không đâu, ta và hoàng huynh quyết định ra tay tước binh quyền trước khi đưa vụ án ra xử, bọn họ sẽ trở tay không kịp, với lại trong tay ta cũng mang theo trọng binh, có cả thánh chỉ của hoàng đế, đừng nói bọn họ có gan công khai tạo phản, cũng sợ là không có bản lĩnh để làm.” Trong mắt Triệu Doãn lóe lên tia thị huyết nói, nhưng chỉ thoát chốc đã mất đi.
Gật gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, Nhược Yên dặn dò:” Chàng phải tự cẩn thận cho tốt, không sợ vạn nhất, chỉ sợ nhất vạn. Đừng để mình bị thương.”
Triệu Doãn kéo nàng ôm chặt vào ngực mình, vùi đầu vào cổ nàng, hít một hơi thật sâu rồi nói:” Ta biết rồi, chỉ là sắp tới không được ôm nàng ngủ rồi, trời mùa đông lạnh vậy mà phải ngủ một mình. Thật khổ mà!”
Nghe hắn than thở, Nhược Yên bật cười khúc khích, cũng vòng tay ôm lại hắn rồi nhắm mắt ngủ.
Buổi tối, khi lên giường ngủ, Triệu Doãn ôm Nhược Yên vào lòng, băn khoăn nói:” Sắp tới ta có việc cần giải quyết, phải rời phủ hai hôm, đã sắp xếp người ở lại bảo vệ nàng rồi, nàng không cần lo lắng.”
-“ Là chuyện thu thập Liễu thừa tướng sao?” Nhược Yên chống tay lên ngực Triệu Doãn, ngồi dậy để mình đối diện hắn hỏi.
Hắn đưa tay cầm lấy bàn tay nàng, gật đầu xác nhận, dù nàng chưa từng chính thức hỏi chuyện trong triều, nhưng khi hắn ở thư phòng bàn sự vụ, nàng được tự do lui tới, biết được cũng không có gì là lạ.
-“Liễu thừa tướng chẳng phải ở trong thành sao? Lý gì chàng lại rời phủ đến hai ngày?” Nhược Yên thắc mắc hỏi.
-“Binh lực trong tay Liễu thừa tướng đang được trấn giữ ở Húc Ly Thành, cách kinh thành hơn một ngày đường, trước khi định tội hắn, dĩ nhiên phải phái binh đi trấn áp quần binh trong tay hắn đầu tiên, nếu không hắn sẽ làm loạn, đến lúc đó thu dọn còn mệt hơn nữa.” Triệu Doãn cưng chiều giải thích cho nàng hiểu. Nhưng tình huống này sao giống khai báo với nương tử khi mình sắp đi xa nhà nhỉ?
Nhược Yên nghe xong liền ôm lấy tay hắn làm nũng nói:” Vậy chàng có thể mang ta theo không?” Cứ mỗi lần hai người tách nhau ra là luôn có chuyện, vả lại nàng cũng rất lo lắng cho an toàn của hắn nữa.
Triệu Doãn rất hưởng thụ sự níu kéo của nàng, nghĩ nàng không muốn rời xa hắn, trong lòng vui như nở hoa, nhưng nghĩ cho sự an toàn của nàng, hắn đành nói:” Ta cũng không muốn để lại nàng một mình, nhưng hiện giờ bọn họ chưa biết mặt nàng, sẽ an toàn hơn một chút. Nếu bôn ba theo ta, rất dễ lộ thận phận gây nguy hiểm khôn lường. Ta muốn nàng bình bình an an luyện thành võ công, lúc đó mới lộ mặt cũng không muộn.”
Nhược Yên nằm xuống, vùi đầu vào vai hắn nhỏ giọng hỏi:” Liệu chuyến đi này có nguy hiểm gì không? Lỡ bọn họ phản kháng thì làm sao bây giờ?”
-“Không đâu, ta và hoàng huynh quyết định ra tay tước binh quyền trước khi đưa vụ án ra xử, bọn họ sẽ trở tay không kịp, với lại trong tay ta cũng mang theo trọng binh, có cả thánh chỉ của hoàng đế, đừng nói bọn họ có gan công khai tạo phản, cũng sợ là không có bản lĩnh để làm.” Trong mắt Triệu Doãn lóe lên tia thị huyết nói, nhưng chỉ thoát chốc đã mất đi.
Gật gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, Nhược Yên dặn dò:” Chàng phải tự cẩn thận cho tốt, không sợ vạn nhất, chỉ sợ nhất vạn. Đừng để mình bị thương.”
Triệu Doãn kéo nàng ôm chặt vào ngực mình, vùi đầu vào cổ nàng, hít một hơi thật sâu rồi nói:” Ta biết rồi, chỉ là sắp tới không được ôm nàng ngủ rồi, trời mùa đông lạnh vậy mà phải ngủ một mình. Thật khổ mà!”
Nghe hắn than thở, Nhược Yên bật cười khúc khích, cũng vòng tay ôm lại hắn rồi nhắm mắt ngủ.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook