Nghĩa Nữ Của Thành Vương
-
Chương 63: Đánh gãy chuyện tốt của người ta
Những ngày sau đó, không khí trong Thành Vương Phủ bắt đầu thay đổi một cách tinh tế, chỉ những ai ở quen bên trong mới có thể nhận ra. Bên ngoài, thậm chí ngoại viện cũng không thấy khác biệt gì, nhưng thân tín của vương gia điều biết, thủ vệ đã tăng gấp ba lần, những người được phép vào nội viện luôn được kiểm tra thật chặt chẽ và ám vệ ẩn mình khắp nơi, nhiều vô kể.
Cũng trong thời gian này, Triệu Doãn bận đến mức hầu như lúc nào cũng thương lượng với thủ hạ trong thư phòng, kể cả việc dạy võ công cho thái tử cũng tạm gác lại. Nhược Yên cảm giác mọi thứ đã diễn ra sớm hơn những gì Mặc Tự Ngôn từng nói với nàng. Vì theo tin tức nàng vô ý nghe được ở thư phòng Triệu Doãn là không quá vài ngày tới, sẽ có một trận vây bắt với quy mô lớn xảy ra.
Dù biết khó đoán trước được điều gì, Nhược Yên cũng không nhịn được mà chạy đi tìm Mặc Tự Ngôn thương lượng.
Ai ngờ mới đi tới cửa viện, Nhược Yên đã nghe được một âm thanh vừa bối rối vừa ngượng ngùng từ bên trong bay ra.
-“Hoàng... hoàng thượng! Đ... đừng làm vậy! Không được...!” Âm thanh này chỉ có thể là sư phó nhà nàng.
Gương mặt Nhược Yên chợt bừng lên vẻ phấn khích, lập tức nhẹ chân bước chầm chậm vào trong.
Đưa mắt nhìn xuyên qua khe hở của cảnh cửa khép hờ, Nhược Yên thấy được hai bóng người đang dính chặt vào nhau, Triệu Huân mặc thường phục màu trắng, đính viền bạc, đang dùng “vũ lực” áp chế chặt người mặc áo bào màu than viền đen trong lòng.
Bây giờ Nhược Yên đã biết vì sao Mặc Tư Ngôn đang lên tiếng phản đối lại bị ngắt đột ngột, vì môi y đã bị tên hồ ly kia chiếm giữ mất rồi, còn lên tiếng được cũng chỉ những đơn từ a...ư khó hiểu thôi.
Đang tính quay bước trở ra ngoài thì Nhược Yên bỗng nhiên đứng lại, thầm nghĩ: Tên hồ ly chết tiệt này, giao một đống việc cho Triệu Doãn nhà nàng bận rộn, đến hơi sức thở còn khó có, để bây giờ hắn thảnh thơi ở đây dụ dỗ sư phó nàng. Nợ này không đòi thì thật có lỗi với Triệu Doãn rồi. À! Còn cái khoảng hắn dạy hư Triệu Doãn nữa chứ! Nhân tiện tính luôn một lượt!
Nghĩ thế nên Nhược Yên nhẹ chân quay ra cửa, sau đó bước thật nhanh vừa đi vừa lớn tiếng gọi:” Sư Phó, người có bên trong không? Yên Nhi có việc muốn thỉnh giáo người!”
Vừa dứt tiếng cuối cùng thì tay nàng cũng đã chạm vào cửa phòng, dĩ nhiên cánh cửa nảy giờ chỉ khép hờ, đụng nhẹ liền bung ra. Hai người bên trong lập tức rời nhau ra. (HP: ... Ta hận thật chứ, đồ phá đám !#&$^[email protected]%)
Gương mặt Mặc Tự Ngôn vốn bình thản xuất trần đã trở nên đỏ lự như cánh hoa đào đầu xuân, ánh mắt chột dạ không dám nhìn Nhược Yên, đang cố gắng rút lui người, cách Triệu Huân càng xa càng tốt.
Còn Triệu Huân thì khỏi nói cũng biết, bị người ta phá đi chuyện tốt của mình, đem con vịt đã chín đưa đến miệng còn làm bay đi, mặt hắn không đen mới lạ! Ánh mắt hắn nhìn Nhược Yên như muốn nói: Có phải ngươi chê mình sống quá lâu rồi không?
Tiếp được ánh mắt hung ác của Triệu Huân nhìn qua, Nhược Yên giương đôi mắt tiểu bạch thỏ ngây thơ, biểu tình giật mình thốt lên:” Tham kiến hoàng thượng, dân nữ không biết hoàng thượng giá đáo nên đã mạo muội bước vào, kính mong hoàng thượng thứ tội.”
Sau một lúc lúng túng, Mặc Tự Ngôn nghe Nhược Yên thỉnh tội mới hoàn hồn, sợ Triệu Huân trách tội nàng bèn lên tiếng:” Hoàng thượng, có thể Yên Nhi đến tìm thần thỉnh giáo việc học hằng ngày, nàng vốn không biết người ở đây, xin người đừng trách!”
Nói xong cũng cúi đầu đứng bên cạnh Nhược Yên.
Ánh mắt thâm trầm đang muốn phun ra lửa của Triệu Huân lập tức dịu bớt, liền đưa tay đỡ lấy Mặc Tự Ngôn đứng lên, hắn cũng biết nàng ta là tâm can bảo bối của đệ đệ nhà mình, có tức giận cũng không thể xuống tay được! Giờ cấp cho Mặc Tự Ngôn chút mặt mũi vẫn tốt hơn. Còn món nợ lần này... hừ! Từ từ tính sau cũng được!
-“Đứng lên đi!” Triệu Huân ra lệnh.
-“Đa tạ hoàng thượng.” Nhược Yên cũng giả vờ giả vịt cho giống một chút. Nhưng không ai thấy dưới khuôn mặt đang cúi xuống của nàng, làn môi đang khẽ nhếch lên.
Triệu Huân biết bây giờ có đuổi Nhược Yên đi thì cũng không thể tiếp tục làm gì, đành chờ cơ hội khác vậy, huống chi hắn cũng còn bận nhiều việc chưa giải quyết, đành quay qua Mặc Tự Ngôn, tặng hắn một cái nhìn đầy thâm ý nói:” Có nhiều việc ta và người chưa tính xong, hôm khác ta trở lại nói tiếp. Ngươi tranh thủ suy nghĩ một chút đi.”
Dứt lời liếc qua Nhược Yên đang đứng cản trở bên kia một cái, rồi phất tay áo bước ra khỏi phòng.
Chờ Triệu Huân đi rồi, Nhược Yên mới đưa mắt nhìn Mặc Tự Ngôn, dò xét lộ liễu từ trên xuống dưới, thấy y phục y cũng còn khá chỉnh tề, chỉ có vài nếp nhăn do bị đè ép, tóc cũng không quá rối, chỉ là... môi y vừa đỏ vừa sưng, như thể không phải bị hôn mà bị.. cắn!
Một chút bình tĩnh mới vừa tìm lại được của Mặc Tự Ngôn cũng bị ánh mắt Nhược Yên làm bay mất, hắn lại lúng túng thêm một trận. Cảm giác như bị phát hiện khi đang làm chuyện xấu. Mặc dù... đúng vậy thật!
Mắt Nhược Yên vẫn không rời khỏi người y, hiên ngang ngồi xuống bàn, rất tự nhiên rót một tách trà, uống xong mới chậm chạp lên tiếng:” Ai từng khẳng định với ta hai người chỉ là bằng hữu? Là ai từng nói hoàng thượng chắc chắn không thích nam phong? Sư phó... Vậy lúc nảy hai người làm gì thế?”
-“Khụ! Yên Nhi... ta... ta cũng chỉ... mới cảm giác được gần đây hoàng thượng... ơ... hơi kỳ lạ thôi. Nên không biết phải nói sao với nàng nữa.” Mặc Tự Ngôn có chút ngượng ngùng, lại có chút không biết làm sao mở miệng giải thích.
Nhược Yên nhìn thấy hắn gần như muốn đem bản thân mình luộc chín rồi, nên cũng không độc ác mà trêu chọc hắn nữa. Im lặng uống trà một lúc, nàng khẽ cất tiếng hỏi:” Vậy người... có thích hắn không?”
-“Ta...” Mặc Tự Ngôn chần chừ một lúc, cũng không thể trả lời được câu hỏi của Nhược Yên. Tự hỏi lòng mình “có thích hay không?” Ngay cả bản thân hắn cũng không biết được.
Sống lại một lần, hắn chỉ biết mình không muốn đi lại con đường kiếp trước, nên cố gắng nói tất cả với Yên Nhi, người duy nhất kiếp trước không hãm hại hắn, hi vọng nàng giúp hắn tìm cách cứu muôn dân qua được nạn lũ lụt lần này, rồi sẽ trở về nhà, mở một quán nhỏ dạy học sống qua ngày.
Làm sao hắn cũng không nghĩ tới sẽ ở bên cạnh một nam nhân, quan trọng hơn, người đó còn là nhất quốc chi quân. Hắn không nghĩ, cũng không dám nghĩ.
Cũng trong thời gian này, Triệu Doãn bận đến mức hầu như lúc nào cũng thương lượng với thủ hạ trong thư phòng, kể cả việc dạy võ công cho thái tử cũng tạm gác lại. Nhược Yên cảm giác mọi thứ đã diễn ra sớm hơn những gì Mặc Tự Ngôn từng nói với nàng. Vì theo tin tức nàng vô ý nghe được ở thư phòng Triệu Doãn là không quá vài ngày tới, sẽ có một trận vây bắt với quy mô lớn xảy ra.
Dù biết khó đoán trước được điều gì, Nhược Yên cũng không nhịn được mà chạy đi tìm Mặc Tự Ngôn thương lượng.
Ai ngờ mới đi tới cửa viện, Nhược Yên đã nghe được một âm thanh vừa bối rối vừa ngượng ngùng từ bên trong bay ra.
-“Hoàng... hoàng thượng! Đ... đừng làm vậy! Không được...!” Âm thanh này chỉ có thể là sư phó nhà nàng.
Gương mặt Nhược Yên chợt bừng lên vẻ phấn khích, lập tức nhẹ chân bước chầm chậm vào trong.
Đưa mắt nhìn xuyên qua khe hở của cảnh cửa khép hờ, Nhược Yên thấy được hai bóng người đang dính chặt vào nhau, Triệu Huân mặc thường phục màu trắng, đính viền bạc, đang dùng “vũ lực” áp chế chặt người mặc áo bào màu than viền đen trong lòng.
Bây giờ Nhược Yên đã biết vì sao Mặc Tư Ngôn đang lên tiếng phản đối lại bị ngắt đột ngột, vì môi y đã bị tên hồ ly kia chiếm giữ mất rồi, còn lên tiếng được cũng chỉ những đơn từ a...ư khó hiểu thôi.
Đang tính quay bước trở ra ngoài thì Nhược Yên bỗng nhiên đứng lại, thầm nghĩ: Tên hồ ly chết tiệt này, giao một đống việc cho Triệu Doãn nhà nàng bận rộn, đến hơi sức thở còn khó có, để bây giờ hắn thảnh thơi ở đây dụ dỗ sư phó nàng. Nợ này không đòi thì thật có lỗi với Triệu Doãn rồi. À! Còn cái khoảng hắn dạy hư Triệu Doãn nữa chứ! Nhân tiện tính luôn một lượt!
Nghĩ thế nên Nhược Yên nhẹ chân quay ra cửa, sau đó bước thật nhanh vừa đi vừa lớn tiếng gọi:” Sư Phó, người có bên trong không? Yên Nhi có việc muốn thỉnh giáo người!”
Vừa dứt tiếng cuối cùng thì tay nàng cũng đã chạm vào cửa phòng, dĩ nhiên cánh cửa nảy giờ chỉ khép hờ, đụng nhẹ liền bung ra. Hai người bên trong lập tức rời nhau ra. (HP: ... Ta hận thật chứ, đồ phá đám !#&$^[email protected]%)
Gương mặt Mặc Tự Ngôn vốn bình thản xuất trần đã trở nên đỏ lự như cánh hoa đào đầu xuân, ánh mắt chột dạ không dám nhìn Nhược Yên, đang cố gắng rút lui người, cách Triệu Huân càng xa càng tốt.
Còn Triệu Huân thì khỏi nói cũng biết, bị người ta phá đi chuyện tốt của mình, đem con vịt đã chín đưa đến miệng còn làm bay đi, mặt hắn không đen mới lạ! Ánh mắt hắn nhìn Nhược Yên như muốn nói: Có phải ngươi chê mình sống quá lâu rồi không?
Tiếp được ánh mắt hung ác của Triệu Huân nhìn qua, Nhược Yên giương đôi mắt tiểu bạch thỏ ngây thơ, biểu tình giật mình thốt lên:” Tham kiến hoàng thượng, dân nữ không biết hoàng thượng giá đáo nên đã mạo muội bước vào, kính mong hoàng thượng thứ tội.”
Sau một lúc lúng túng, Mặc Tự Ngôn nghe Nhược Yên thỉnh tội mới hoàn hồn, sợ Triệu Huân trách tội nàng bèn lên tiếng:” Hoàng thượng, có thể Yên Nhi đến tìm thần thỉnh giáo việc học hằng ngày, nàng vốn không biết người ở đây, xin người đừng trách!”
Nói xong cũng cúi đầu đứng bên cạnh Nhược Yên.
Ánh mắt thâm trầm đang muốn phun ra lửa của Triệu Huân lập tức dịu bớt, liền đưa tay đỡ lấy Mặc Tự Ngôn đứng lên, hắn cũng biết nàng ta là tâm can bảo bối của đệ đệ nhà mình, có tức giận cũng không thể xuống tay được! Giờ cấp cho Mặc Tự Ngôn chút mặt mũi vẫn tốt hơn. Còn món nợ lần này... hừ! Từ từ tính sau cũng được!
-“Đứng lên đi!” Triệu Huân ra lệnh.
-“Đa tạ hoàng thượng.” Nhược Yên cũng giả vờ giả vịt cho giống một chút. Nhưng không ai thấy dưới khuôn mặt đang cúi xuống của nàng, làn môi đang khẽ nhếch lên.
Triệu Huân biết bây giờ có đuổi Nhược Yên đi thì cũng không thể tiếp tục làm gì, đành chờ cơ hội khác vậy, huống chi hắn cũng còn bận nhiều việc chưa giải quyết, đành quay qua Mặc Tự Ngôn, tặng hắn một cái nhìn đầy thâm ý nói:” Có nhiều việc ta và người chưa tính xong, hôm khác ta trở lại nói tiếp. Ngươi tranh thủ suy nghĩ một chút đi.”
Dứt lời liếc qua Nhược Yên đang đứng cản trở bên kia một cái, rồi phất tay áo bước ra khỏi phòng.
Chờ Triệu Huân đi rồi, Nhược Yên mới đưa mắt nhìn Mặc Tự Ngôn, dò xét lộ liễu từ trên xuống dưới, thấy y phục y cũng còn khá chỉnh tề, chỉ có vài nếp nhăn do bị đè ép, tóc cũng không quá rối, chỉ là... môi y vừa đỏ vừa sưng, như thể không phải bị hôn mà bị.. cắn!
Một chút bình tĩnh mới vừa tìm lại được của Mặc Tự Ngôn cũng bị ánh mắt Nhược Yên làm bay mất, hắn lại lúng túng thêm một trận. Cảm giác như bị phát hiện khi đang làm chuyện xấu. Mặc dù... đúng vậy thật!
Mắt Nhược Yên vẫn không rời khỏi người y, hiên ngang ngồi xuống bàn, rất tự nhiên rót một tách trà, uống xong mới chậm chạp lên tiếng:” Ai từng khẳng định với ta hai người chỉ là bằng hữu? Là ai từng nói hoàng thượng chắc chắn không thích nam phong? Sư phó... Vậy lúc nảy hai người làm gì thế?”
-“Khụ! Yên Nhi... ta... ta cũng chỉ... mới cảm giác được gần đây hoàng thượng... ơ... hơi kỳ lạ thôi. Nên không biết phải nói sao với nàng nữa.” Mặc Tự Ngôn có chút ngượng ngùng, lại có chút không biết làm sao mở miệng giải thích.
Nhược Yên nhìn thấy hắn gần như muốn đem bản thân mình luộc chín rồi, nên cũng không độc ác mà trêu chọc hắn nữa. Im lặng uống trà một lúc, nàng khẽ cất tiếng hỏi:” Vậy người... có thích hắn không?”
-“Ta...” Mặc Tự Ngôn chần chừ một lúc, cũng không thể trả lời được câu hỏi của Nhược Yên. Tự hỏi lòng mình “có thích hay không?” Ngay cả bản thân hắn cũng không biết được.
Sống lại một lần, hắn chỉ biết mình không muốn đi lại con đường kiếp trước, nên cố gắng nói tất cả với Yên Nhi, người duy nhất kiếp trước không hãm hại hắn, hi vọng nàng giúp hắn tìm cách cứu muôn dân qua được nạn lũ lụt lần này, rồi sẽ trở về nhà, mở một quán nhỏ dạy học sống qua ngày.
Làm sao hắn cũng không nghĩ tới sẽ ở bên cạnh một nam nhân, quan trọng hơn, người đó còn là nhất quốc chi quân. Hắn không nghĩ, cũng không dám nghĩ.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook