Nghề Vương Phi
-
Chương 43: Mê man
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Lam Tranh nhìn chằm chằm mặt quạt, mím môi không nói, lông mày nhíu lại thành hình chữ xuyên (là chữ này nè “川“),có vẻ cực kỳ thống khổ, cũng không chú ý đến Vũ Lâu nữa, mà cúi đầu nói với Lưu Hi: “Ta đau đầu quá…. đau quá…”
Lưu Hi chưa từng thấy Vương gia đau đầu, lập tức hét lớn: “Nhanh gọi y quan đến.” Vừa dứt lời, cánh tay Lam Tranh đang đặt trên tay hắn trượt xuống, vừa liếc lại đã thấy cả người ngã trên mặt đất.
Mọi người xung quanh đều hoảng sợ, hoang mang rối loạn, đỡ Lam Tranh quay về phòng ngủ.
Vũ Lâu cũng đi theo đám người đó quay về, trong lòng thầm nghĩ, ngày hôm qua Lam Tranh không ngất, sáng hôm nay còn chạy đến hạch sách nàng, đã chứng minh một chuyện, đó là trí nhớ của hắn khôi phục, nếu không, không thể nào lại nhớ được cây quạt đó là của Độc Cô Diệp Thành. Nếu giống như trước kia, thì chắc chắn hắn sẽ quên hết chuyện trước khi ngất.
Có lẽ chính hắn cũng chưa phát hiện ra, trí nhớ của hắn dường như đã khôi phục.
Nói gì thì nói, việc nàng làm cũng đã có chút tác dụng, để xem lần này tỉnh dậy, Lam Tranh còn nhớ được nhiều không.
Theo mọi người về đến phòng ngủ, không chờ nàng đi vào, Lưu Hi ở đằng trước đột nhiên quay đầu lại nói: “Nương nương, hay là ngài cứ ở bên ngoài bình tĩnh lại một chút đi, ngài và Vương gia vừa tranh cãi với nhau, nếu Vương gia tỉnh lại, có lẽ cũng không muốn gặp ngài…”
Nàng nghĩ thấy cũng đúng, vừa rồi to tiếng như vậy, chắc hắn cũng không muốn gặp nàng: “Cũng được, vậy bản phi…”
“Lam Tranh—” Từ trong phòng truyền ra một tiếng gọi kiều diễm.
Vũ Lâu chợt hiểu ngay: “Hôm qua Băng Sơ ở lại đây?”
Lưu Hi thấy không giấu được, thành thật trả lời: “Vâng…”
Vũ Lâu đẩy Lưu Hi ra xông vào, quả nhiên nhìn thấy Băng Sơ đang quỳ trên giường. Bộ ngực sữa còn hở ra quá nửa ghé vào gọi Lam Tranh đang hôn mê. Thấy Vũ Lâu, nàng ta sửng sốt một chút, trong mắt tràn đầy sự đắc ý, thái độ cao ngạo của kẻ chiến thắng.
Không khí xung quanh chợt lạnh xuống, mọi người đứng im không dám lên tiếng, chỉ chờ xem Vũ Lâu sẽ đối phó thế nào với Thẩm Băng Sơ. Chú cháu Vương thị lại cực kỳ khẩn trương, dù sao họ cũng đã được nếm qua công phu quyền cược của Tần Vũ Lâu, nếu đánh nhau thật, không biết chừng sẽ bị nàng đập đến đứt tay gẫy chân chứ chả chơi.
Vũ Lâu nhìn Lam Tranh đang hôn mê, lại nhìn thấy Thẩm Băng Sơ rõ ràng là cởi áo tháo thắt lưng phục vụ hắn đêm qua, trong lòng cảm thán, thì ra hôm qua bị kích thích mà không ngất, là vì có người đẹp hầu hạ bên cạnh, vội vàng một khắc xuân tiêu. (đêm xuân đáng giá nghìn vàng.)
Mà nàng, lại vì cái tên không tim không phổi này, không chợp mắt suốt một đêm, nghĩ ngợi tới tận khi trời sáng.
Nàng khẽ lên tiếng: “Y quan đâu? Sao còn chưa tới?” Như là không thấy cảnh tượng nữ nhân trần nửa người ở trên giường kia.
“Đã sai người đi gọi rồi, sẽ tới nhanh thôi.” Vương Toản trả lời.
Mặt Vũ Lâu không chút thay đổi, nhìn hắn một cái, rồi lại dời mắt đến một thị nữ, ra lệnh: “Trời đang đại hàn, lò sưởi yếu quá, mau thêm than vào, không Vương gia sẽ bị lạnh.”
“Vâng.”
Nàng không đề cập tới hai chữ Băng Sơ.
Băng Sơ bị gạt sang một bên, thấy không đạt được hiệu quả mong muốn, cực kỳ không cam lòng, lại cao giọng khóc ròng: “Lam Tranh, Lam Tranh, người làm sao, vừa rồi đi ra ngoài vẫn còn khỏe lắm mà, còn nói với ta đi một chút sẽ quay lại.”
Có những người, tức giận quá sẽ bật cười.
Vũ Lâu chính là người như thế, nàng cười nhẹ: “Băng Sơ muội muội không cần lo lắng, Vương gia sẽ không sao đâu.”
Băng Sơ được một tấc lại muốn tiến một thước: “Sao ngươi biết không có chuyện gì, tối hôm qua ngươi dọa Vương gia sợ thế nào, ngươi còn không nhớ sao?”
Vũ Lâu trong đầu quay cuồng bốn chữ, nhớ… muốn đánh người.
Xì poi xì pủng
Ánh nắng ban trưa chiếu lên người, khiến nàng như rực sáng, nàng vốn có dung mạo đoan trang mỹ lệ, giờ lại nổi bật trong ánh nắng, khiến người ta nhìn mà như thấy tiên nữ giáng trần.
Hắn trố mắt, chằm chằm nhìn nàng, sau đó cúi đầu, khóe miệng kín đáo lộ ra một nụ cười giảo hoạt.
“Ta không muốn ăn cháo.” Hắn nói.
“Vậy ngài muốn ăn gì, thiếp sẽ bảo phòng bếp làm.”
Hắn híp đôi mắt phượng, tà mị nói: “Ngươi.”
Lam Tranh nhìn chằm chằm mặt quạt, mím môi không nói, lông mày nhíu lại thành hình chữ xuyên (là chữ này nè “川“),có vẻ cực kỳ thống khổ, cũng không chú ý đến Vũ Lâu nữa, mà cúi đầu nói với Lưu Hi: “Ta đau đầu quá…. đau quá…”
Lưu Hi chưa từng thấy Vương gia đau đầu, lập tức hét lớn: “Nhanh gọi y quan đến.” Vừa dứt lời, cánh tay Lam Tranh đang đặt trên tay hắn trượt xuống, vừa liếc lại đã thấy cả người ngã trên mặt đất.
Mọi người xung quanh đều hoảng sợ, hoang mang rối loạn, đỡ Lam Tranh quay về phòng ngủ.
Vũ Lâu cũng đi theo đám người đó quay về, trong lòng thầm nghĩ, ngày hôm qua Lam Tranh không ngất, sáng hôm nay còn chạy đến hạch sách nàng, đã chứng minh một chuyện, đó là trí nhớ của hắn khôi phục, nếu không, không thể nào lại nhớ được cây quạt đó là của Độc Cô Diệp Thành. Nếu giống như trước kia, thì chắc chắn hắn sẽ quên hết chuyện trước khi ngất.
Có lẽ chính hắn cũng chưa phát hiện ra, trí nhớ của hắn dường như đã khôi phục.
Nói gì thì nói, việc nàng làm cũng đã có chút tác dụng, để xem lần này tỉnh dậy, Lam Tranh còn nhớ được nhiều không.
Theo mọi người về đến phòng ngủ, không chờ nàng đi vào, Lưu Hi ở đằng trước đột nhiên quay đầu lại nói: “Nương nương, hay là ngài cứ ở bên ngoài bình tĩnh lại một chút đi, ngài và Vương gia vừa tranh cãi với nhau, nếu Vương gia tỉnh lại, có lẽ cũng không muốn gặp ngài…”
Nàng nghĩ thấy cũng đúng, vừa rồi to tiếng như vậy, chắc hắn cũng không muốn gặp nàng: “Cũng được, vậy bản phi…”
“Lam Tranh—” Từ trong phòng truyền ra một tiếng gọi kiều diễm.
Vũ Lâu chợt hiểu ngay: “Hôm qua Băng Sơ ở lại đây?”
Lưu Hi thấy không giấu được, thành thật trả lời: “Vâng…”
Vũ Lâu đẩy Lưu Hi ra xông vào, quả nhiên nhìn thấy Băng Sơ đang quỳ trên giường. Bộ ngực sữa còn hở ra quá nửa ghé vào gọi Lam Tranh đang hôn mê. Thấy Vũ Lâu, nàng ta sửng sốt một chút, trong mắt tràn đầy sự đắc ý, thái độ cao ngạo của kẻ chiến thắng.
Không khí xung quanh chợt lạnh xuống, mọi người đứng im không dám lên tiếng, chỉ chờ xem Vũ Lâu sẽ đối phó thế nào với Thẩm Băng Sơ. Chú cháu Vương thị lại cực kỳ khẩn trương, dù sao họ cũng đã được nếm qua công phu quyền cược của Tần Vũ Lâu, nếu đánh nhau thật, không biết chừng sẽ bị nàng đập đến đứt tay gẫy chân chứ chả chơi.
Vũ Lâu nhìn Lam Tranh đang hôn mê, lại nhìn thấy Thẩm Băng Sơ rõ ràng là cởi áo tháo thắt lưng phục vụ hắn đêm qua, trong lòng cảm thán, thì ra hôm qua bị kích thích mà không ngất, là vì có người đẹp hầu hạ bên cạnh, vội vàng một khắc xuân tiêu. (đêm xuân đáng giá nghìn vàng.)
Mà nàng, lại vì cái tên không tim không phổi này, không chợp mắt suốt một đêm, nghĩ ngợi tới tận khi trời sáng.
Nàng khẽ lên tiếng: “Y quan đâu? Sao còn chưa tới?” Như là không thấy cảnh tượng nữ nhân trần nửa người ở trên giường kia.
“Đã sai người đi gọi rồi, sẽ tới nhanh thôi.” Vương Toản trả lời.
Mặt Vũ Lâu không chút thay đổi, nhìn hắn một cái, rồi lại dời mắt đến một thị nữ, ra lệnh: “Trời đang đại hàn, lò sưởi yếu quá, mau thêm than vào, không Vương gia sẽ bị lạnh.”
“Vâng.”
Nàng không đề cập tới hai chữ Băng Sơ.
Băng Sơ bị gạt sang một bên, thấy không đạt được hiệu quả mong muốn, cực kỳ không cam lòng, lại cao giọng khóc ròng: “Lam Tranh, Lam Tranh, người làm sao, vừa rồi đi ra ngoài vẫn còn khỏe lắm mà, còn nói với ta đi một chút sẽ quay lại.”
Có những người, tức giận quá sẽ bật cười.
Vũ Lâu chính là người như thế, nàng cười nhẹ: “Băng Sơ muội muội không cần lo lắng, Vương gia sẽ không sao đâu.”
Băng Sơ được một tấc lại muốn tiến một thước: “Sao ngươi biết không có chuyện gì, tối hôm qua ngươi dọa Vương gia sợ thế nào, ngươi còn không nhớ sao?”
Vũ Lâu trong đầu quay cuồng bốn chữ, nhớ… muốn đánh người.
Xì poi xì pủng
Ánh nắng ban trưa chiếu lên người, khiến nàng như rực sáng, nàng vốn có dung mạo đoan trang mỹ lệ, giờ lại nổi bật trong ánh nắng, khiến người ta nhìn mà như thấy tiên nữ giáng trần.
Hắn trố mắt, chằm chằm nhìn nàng, sau đó cúi đầu, khóe miệng kín đáo lộ ra một nụ cười giảo hoạt.
“Ta không muốn ăn cháo.” Hắn nói.
“Vậy ngài muốn ăn gì, thiếp sẽ bảo phòng bếp làm.”
Hắn híp đôi mắt phượng, tà mị nói: “Ngươi.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook