Nghề Vương Phi
-
Chương 42: Tranh chấp
“Lam Tranh…” Vũ Lâu không muốn Thẩm Băng Sơ chiếm được ưu thế, cũng bước lại gần, không ngờ Lam Tranh vừa nghe thấy tiếng nàng, lại càng rúc sâu vào lòng Băng Sơ, giận dữ quát: “Cút, Tần Vũ Lâu, cút ngay cho ta, huhuhu….”
Băng Sơ đắc ý nhìn nàng: “Nương nương, hay là người nghe lời Vương gia đi…” rồi hướng ra phía cửa bĩu môi: “Tránh ra đi!”
Tần Vũ Lâu nhìn Lam Tranh rúc vào ngực Băng Sơ, giờ vẫn còn đang run rẩy, lại thấy hối hận trong lòng, hành vi của nàng quá lỗ mãng, dọa hắn sợ quá rồi, nàng áy náy: “Lam Tranh…”
Lam Tranh nghe thấy tiếng nàng lại càng khóc to hơn: “Cút — ngươi cút xa ra cho ta —-”
Băng Sơ khiêu khích cười.
“Phù —” Vũ Lâu cúi đầu thở dài: “Được, ta đi.” Nàng bước xuống giường, nói với thị nữ: “Thu hết mấy con bướm treo trong màn đi.” Nói xong cũng không quay đầu lại, đi thẳng ra ngoài.
Suốt một đêm ở lại tiểu trúc của Phi Lục, Vũ Lâu không ngủ được, trong đầu cứ lặp đi lặp lại mấy câu nói của Lam Tranh. Không để ý trời đã sáng rồi, nàng cũng cảm thấy hơi mệt mỏi.
Bang!
Cửa phòng bị đá văng ra, dọa Phi Lục đang nửa mê nửa tỉnh ngồi bật dậy.
Người vừa đá cửa là Vương Toản, hắn xông vào trước, theo sau là Lam Tranh, tâm tình cực kỳ tệ.
Tần Vũ Lâu đang ngồi trước cửa sổ, lạnh lùng hỏi: “Trời vẫn còn chưa sáng, Vương gia, ta chưa thấy ngài dậy sớm thế này bao giờ.”
“Ta thích dậy lúc nào thì dậy, ai cần ngươi lo!” Lam Tranh hừ giọng, từ trong lòng lấy ra một cây quạt, đưa ra trước mặt Vũ Lâu: “Cái này là thế nào?”
Vũ Lâu cầm lấy quạt, mở ra, thấy trên quạt có hai lỗ lớn, đôi bướm không thấy nữa, chỉ còn lại một đóa hoa mẫu đơn xinh đẹp nở rộ.
Nàng cười: “Không phải do ta phá.”
“Ta hỏi ngươi, vì sao cái đồ gì đó của Cửu ca lại ở đây?”
Vương Toản ở bên cạnh thuận gió đẩy thuyền: “Vương phi, lão nô nghe nói hôm qua người quay về Tần phủ, có gặp Tấn vương Vương gia. Cây quạt này, có phải hay không…. chà… hắc hắc.”
Nàng tức giận: “Có phải hay không cái gì?”
“Có phải người cũ chưa quên, lại đưa tín vật hay không.” Một nam tử còn trẻ tuổi đứng bên cạnh Vương Toản cười trộm nói. Tần Vũ Lâu biết người này, hắn là Vương Đàn, cháu của quản gia Vương Toản, cũng là một trong những cận vệ của Huệ vương.
Nàng vỗ bàn đứng lên, từng bước lại gần tát cho Vương Đàn một cái, lạnh nhạt trả lời: “Không phải.” Lực của Vũ Lâu cũng không nhỏ, chỉ tát một cái, khóe miệng Vương Đàn đã rớm máu, hắn căm tức nhìn Vũ Lâu, không nghĩ đến còn chưa xem được kịch hay, đã bị đánh một bạt tai. Vũ Lâu bình tĩnh nói: “Bản phi nói lại lần nữa là không phải, đáp án này Vương thị vệ đã vừa lòng chưa?”
“Tần Vũ Lâu!” Độc Cô Lam Tranh chỉ vào nàng hô to: “Sao ai ngươi cũng đánh thế? Hắn là thuộc hạ của ta, không cho ngươi đánh hắn!”
“Ta đánh hắn còn sợ bẩn tay.” Vũ Lâu đưa tay ra lau lau vào ống tay áo Vương Đàn, “Vương gia bị người ngoài xúi giục đến chất vấn ta, muốn hỏi gì thì cứ hỏi đi.”
“Hắn —” Lam Tranh chỉ Vương Toản nói: “Hắn nói, lẽ ra ngươi phải được gả cho Cửu ca, có phải không?”
“Phải.”
“Hôm qua ngươi gặp hắn?”
“Phải.”
“Cây quạt này là của hắn!”
“Phải.”
“Ta không hỏi ngươi! Ta biết cây quạt này là của Cửu ca!” Hắn nôn nóng đến mức sắp khóc: “Vì sao ngươi lại có nó?”
“Hôm qua Tấn vương điện hạ nói ngươi bị cái chuôi quạt này dọa đến hôn mê bất tỉnh, nên ta mượn để xem, cũng vì thế mà xảy ra chuyện tối qua.” Vũ Lâu không chút hoang mang nói: “Còn muốn hỏi gì không?”
Lam Tranh cầm quạt lên, ném vào mặt Vũ Lâu: “Ngươi dám bắt tay với Cửu ta, dọa ta — hu hu….”
Cán quạt bằng ngọc đập thẳng vào mắt nàng, đau đến chảy nước mắt, nàng lau nhẹ khóe mắt, cười lạnh: “Ngài nói đúng rồi.”
“Ngươi ngươi ngươi—- ngươi cút đi —”
“Tuân mệnh.” Nàng nhặt quạt lên, mở ra, chỉ vào nơi đã từng có hai con bướm xinh đẹp đã bị phá nát: “Còn ngài thì cả đời sẽ bị chúng dọa cho sợ.”
Băng Sơ đắc ý nhìn nàng: “Nương nương, hay là người nghe lời Vương gia đi…” rồi hướng ra phía cửa bĩu môi: “Tránh ra đi!”
Tần Vũ Lâu nhìn Lam Tranh rúc vào ngực Băng Sơ, giờ vẫn còn đang run rẩy, lại thấy hối hận trong lòng, hành vi của nàng quá lỗ mãng, dọa hắn sợ quá rồi, nàng áy náy: “Lam Tranh…”
Lam Tranh nghe thấy tiếng nàng lại càng khóc to hơn: “Cút — ngươi cút xa ra cho ta —-”
Băng Sơ khiêu khích cười.
“Phù —” Vũ Lâu cúi đầu thở dài: “Được, ta đi.” Nàng bước xuống giường, nói với thị nữ: “Thu hết mấy con bướm treo trong màn đi.” Nói xong cũng không quay đầu lại, đi thẳng ra ngoài.
Suốt một đêm ở lại tiểu trúc của Phi Lục, Vũ Lâu không ngủ được, trong đầu cứ lặp đi lặp lại mấy câu nói của Lam Tranh. Không để ý trời đã sáng rồi, nàng cũng cảm thấy hơi mệt mỏi.
Bang!
Cửa phòng bị đá văng ra, dọa Phi Lục đang nửa mê nửa tỉnh ngồi bật dậy.
Người vừa đá cửa là Vương Toản, hắn xông vào trước, theo sau là Lam Tranh, tâm tình cực kỳ tệ.
Tần Vũ Lâu đang ngồi trước cửa sổ, lạnh lùng hỏi: “Trời vẫn còn chưa sáng, Vương gia, ta chưa thấy ngài dậy sớm thế này bao giờ.”
“Ta thích dậy lúc nào thì dậy, ai cần ngươi lo!” Lam Tranh hừ giọng, từ trong lòng lấy ra một cây quạt, đưa ra trước mặt Vũ Lâu: “Cái này là thế nào?”
Vũ Lâu cầm lấy quạt, mở ra, thấy trên quạt có hai lỗ lớn, đôi bướm không thấy nữa, chỉ còn lại một đóa hoa mẫu đơn xinh đẹp nở rộ.
Nàng cười: “Không phải do ta phá.”
“Ta hỏi ngươi, vì sao cái đồ gì đó của Cửu ca lại ở đây?”
Vương Toản ở bên cạnh thuận gió đẩy thuyền: “Vương phi, lão nô nghe nói hôm qua người quay về Tần phủ, có gặp Tấn vương Vương gia. Cây quạt này, có phải hay không…. chà… hắc hắc.”
Nàng tức giận: “Có phải hay không cái gì?”
“Có phải người cũ chưa quên, lại đưa tín vật hay không.” Một nam tử còn trẻ tuổi đứng bên cạnh Vương Toản cười trộm nói. Tần Vũ Lâu biết người này, hắn là Vương Đàn, cháu của quản gia Vương Toản, cũng là một trong những cận vệ của Huệ vương.
Nàng vỗ bàn đứng lên, từng bước lại gần tát cho Vương Đàn một cái, lạnh nhạt trả lời: “Không phải.” Lực của Vũ Lâu cũng không nhỏ, chỉ tát một cái, khóe miệng Vương Đàn đã rớm máu, hắn căm tức nhìn Vũ Lâu, không nghĩ đến còn chưa xem được kịch hay, đã bị đánh một bạt tai. Vũ Lâu bình tĩnh nói: “Bản phi nói lại lần nữa là không phải, đáp án này Vương thị vệ đã vừa lòng chưa?”
“Tần Vũ Lâu!” Độc Cô Lam Tranh chỉ vào nàng hô to: “Sao ai ngươi cũng đánh thế? Hắn là thuộc hạ của ta, không cho ngươi đánh hắn!”
“Ta đánh hắn còn sợ bẩn tay.” Vũ Lâu đưa tay ra lau lau vào ống tay áo Vương Đàn, “Vương gia bị người ngoài xúi giục đến chất vấn ta, muốn hỏi gì thì cứ hỏi đi.”
“Hắn —” Lam Tranh chỉ Vương Toản nói: “Hắn nói, lẽ ra ngươi phải được gả cho Cửu ca, có phải không?”
“Phải.”
“Hôm qua ngươi gặp hắn?”
“Phải.”
“Cây quạt này là của hắn!”
“Phải.”
“Ta không hỏi ngươi! Ta biết cây quạt này là của Cửu ca!” Hắn nôn nóng đến mức sắp khóc: “Vì sao ngươi lại có nó?”
“Hôm qua Tấn vương điện hạ nói ngươi bị cái chuôi quạt này dọa đến hôn mê bất tỉnh, nên ta mượn để xem, cũng vì thế mà xảy ra chuyện tối qua.” Vũ Lâu không chút hoang mang nói: “Còn muốn hỏi gì không?”
Lam Tranh cầm quạt lên, ném vào mặt Vũ Lâu: “Ngươi dám bắt tay với Cửu ta, dọa ta — hu hu….”
Cán quạt bằng ngọc đập thẳng vào mắt nàng, đau đến chảy nước mắt, nàng lau nhẹ khóe mắt, cười lạnh: “Ngài nói đúng rồi.”
“Ngươi ngươi ngươi—- ngươi cút đi —”
“Tuân mệnh.” Nàng nhặt quạt lên, mở ra, chỉ vào nơi đã từng có hai con bướm xinh đẹp đã bị phá nát: “Còn ngài thì cả đời sẽ bị chúng dọa cho sợ.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook