Lục Ngộ nghe xong không nói gì, yên lặng nhìn xác ướp trước mặt.

Hai người đều mang tâm tư, thật lâu sau cũng không nói chuyện.

Sau khi ra khỏi viện bảo tàng, hai người đi tới trạm tàu điện ngầm.

Tàu điện ngầm ở London rất phát triển, dường như chỉ cần chớp mắt một cái là đã đến nơi muốn đến. Những tuyến đường chi chít tựa như mạch máu thành phố, bao phủ toàn bộ vùng đất LonDon.

Ở trên tàu điện ngầm, Mộc Mộc dựa lưng vào ghế ngồi, nhìn ánh sáng bên ngoài cửa sổ đến xuất thần, cho nên không nghe thấy Lục Ngộ hỏi.

“Cái gì cơ?”

Nhìn bộ dáng thất thần của cô khiến Lục Ngộ không khỏi âm thầm thở dài: “Nghiêm Ny vừa gửi tin nhắn cho anh, nói hôm nay cô ấy sẽ tan học sớm, vì vậy định nấu ăn ở nhà anh..... Mộc Mộc, em cứ như vậy sẽ khiến anh rất lo lắng.”

“Em không sao, chỉ là ..... em không quen.”

Cô không quen không có Trầm Ngang dặn dò chăm sóc, cô không quen không có Trầm Ngang làm bạn nói chuyện, cô không quen không có vòng ôm ấm áp của Trầm Ngang.

Thói quen thật đáng sợ, cho dù hình thành hay từ bỏ, đều luôn gian nan vất vả.

Chỉ mới qua hai ngày ngắn ngủi nhưng cô lại thấy như đã trải qua mấy đời, mỗi giây mỗi phút đều là dày vò hành hạ.

“Tuy anh không biết giữa hai người đã xảy ra chuyện gì, nhưng anh nghĩ hai người có thể ở bên nhau không hề dễ dàng . Không chỉ cần tình cảm, mà còn cần thiên thời địa lợi nhân hoà, cho nên phải biết quý trọng hơn nữa.” Trong giọng nói Lục Ngộ xen lẫn chất giọng bản địa trầm ấm, lại có chút từ tính: “Mộc Mộc, nếu có hiểu lầm thì nên hóa giải hiểu lầm đi.”

“Nếu không phải là hiểu lầm thì sao?” Mộc Mộc thì thào hỏi, hỏi ra mới thấy giọng nói của mình thật yếu đuối.

“Nếu là sự thật, vậy em nên thông cảm và bỏ qua đi.” Lục Ngộ thoáng ngừng, trong giọng nói có sự chua xót: “Với điều kiện tiên quyết là em yêu anh ta.”

Mộc Mộc không nghe thấy sự chua xót đó, trong tiếng tàu chạy rầm rầm âm thầm thở dài, nói sang chuyện khác: “Đúng rồi, tối qua em và Nghiêm Ny nói chuyện về anh, em thấy cô ấy có ấn tượng về anh rất tốt, xem ra ánh bình minh ở ngay trước mắt rồi.”

Lục Ngộ thản nhiên nói: “Loại chuyện này, cứ thuận theo tự nhiên thôi.”

“Nghiêm Ny là một cô gái tốt, anh phải trân trọng cô ấy đấy.” Mộc Mộc cổ vũ Lục Ngộ.

Lục Ngộ khẽ cười, không nói gì nữa.

Ở phòng trọ của Lục Ngộ, Nghiêm Ny và Mộc Mộc nghịch ngợm chơi đùa nhau trong bếp, cả người đều bị bao phủ bởi lớp bột mì trắng xóa, ngay cả lông mi cũng không may mắn thoát khỏi, trông giống như hai đại hiệp mi trắng trong truyền thuyết.

Lục Ngộ thở dài: “Xem ra, anh muốn ăn bánh bao cũng không có mà ăn rồi.”

“Hiểu được thì anh nên ăn ít thôi, anh xem bọn em ở nhà chưa từng đụng đến giọt nước, bằng lòng xuống bếp làm bánh cho anh đã là giỏi lắm rồi!” Nghiêm Ny nói xong thừa dịp Lục Ngộ không đề phòng vươn tay chạm vào trán Lục Ngộ.

Kết quả, Lục Ngộ cũng biến thành đại hiệp mi trắng.

Khi không bị đánh lén, đương nhiên sẽ không phục, hai tay Lục Ngộ nắm bột mì, tấn công lên mặt Nghiêm Ny. Không lâu sau, cả phòng bếp biến thành bãi chiến trường -- bột mì trắng tựa như bông tuyết trôi dạt khắp nơi.

Giống như Giáng Sinh.

Mộc Mộc nhìn hai người, càng xem càng cảm thấy đây đúng là trời đất tạo nên một đôi, không khỏi cảm thấy vui mừng thay cho Lục Ngộ.

Ít nhất anh đã tìm được hạnh phúc.

Bột mì không có nhiều, hơn nữa bị vương vãi hết ra sàn, ngay cả nửa cái bánh bao cũng không nặn được. Mộc Mộc để hai người đó tiếp tục nô đùa, còn mình khoác thêm áo ra ngoài mua thêm bột mì.

Mộc Mộc rất thích đi bộ trên đường phố Lonđon, hai bên đường là hai hàng ngô đồng nâu vàng khẽ khàng lay động, hoang vắng cổ kính, những chiếc lá rơi xuống tựa như cánh bướm phiêu đãng, tạo nên một bức tranh tuyệt đẹp.

London còn gọi là sứ sở sương mù, cho nên người đi trên đường thường khoác những bộ áo khác nhau. Mua xong bột mì, Mộc Mộc rảo bước về nhà, trong lòng thầm đếm cô còn mấy chiếc áo khoác nữa.

Đang đếm cao hứng, bỗng nhiên Mộc Mộc cảm thấy có một chiếc xe lạ đi theo mình. Quay đầu nhìn, không nhờ là một chiếc xe Rolls-Royce Phantom.

Mộc Mộc tự biết cô chỉ một người dân bình thường, không thể quen biết nổi đại gia như thế, cho nên cũng không để ý, tiếp tục đi về phía trước.

Đi hết một dãy phố, chiếc xe kia vẫn đi theo phía sau cô, không nhanh không chậm, không gần không xa.

Đây là trần trụi theo dõi ah.

Phản ứng đầu tiên của Mộc Mộc là: hoàng tử William nhìn trúng cô, muốn bắt cô về làm nhân tình. Ai ngờ sau khi cửa xe ra, người bước ra càng khiến Mộc Mộc giật mình hơn.

Trầm Ngang.

Đi trên đường ở một đất nước xa lạ mà cũng gặp phải bạn trai cũ, phản ứng đầu tiên Mộc Mộc là tự cấu vào chân mình -- chắc chắn là nằm mơ.

Đáng tiếc cảm giác đau vô cùng rõ ràng.

Là sự thật.

Miệng Mộc Mộc mở lớn đến mức có thể nhét cả một quả trứng gà, duy trì tư thế đó một lúc lâu, rốt cuộc mới hỏi: “Anh tới đây mà cũng mua hẳn chiếc xe sa hoa này luôn ư?”

“Đây là xe của bạn anh, hơn nữa, đây không phải là chiếc xe sa hoa nhất của bạn anh.” Trầm Ngang giải thích.

Nháy mắt Mộc Mộc thầm nghĩ muốn nhờ Trầm Ngang giới thiệu cô cho người bạn sa hoa này của anh quá.

Đang suy nghĩ lung tung, Trầm Ngang bỗng mở miệng: “Mộc Mộc, về nhà đi.”

Nói xong anh liền vươn tay muốn kéo cô. Nhưng Mộc Mộc lại lùi ra sau, duy trì một khoảng cách an toàn đối với anh.

Cô cúi đầu, dùng chân dẫm lên lá khô dưới đất.

Lá khô phát ra tiếng xào xạc, tựa như một thứ gì đó vỡ vụn.

“Mộc Mộc, nghe anh giải thích được không?” Trầm Ngang hạ giọng nói.

“Được.” Mộc Mộc ngẩng đầu: “Vậy xin anh hãy giải thích, vì sao anh vẫn chưa quên được mối tình đầu mà lại qua lại với tôi.”

“Mộc Mộc, quan hệ giữa anh và cô ấy không như em nghĩ. Sở dĩ anh qua lại với em là vì yêu em, có tình cảm với em.”

Trầm Ngang mặc áo khoác gió, quàng khăn quàng cổ, dáng người cao to, quần áo cùng dáng người anh mang vẻ thần bí của người phương Đông, cho nên rất nhiều người đi đường đi qua đều để ý đến anh.

Anh là ánh sáng hấp dẫn, khiến cô cảm thấy sợ hãi.

Mộc Mộc sợ hãi một ngày nào đó sẽ mất đi anh.

“Vậy anh đối với cô ấy thì sao?” Mộc Mộc vội vã nói: “Rốt cuộc trong trái tim anh cô ấy tồn tại như thế nào?”

Trầm Ngang bước tới, ôm lấy Mộc Mộc. Hôn lên đỉnh đầu cô, thì thầm nói: “Cô ấy chỉ là quá khứ, mà em chính là hiện tại và tương lai của anh.”

Lời của anh tha thiết và chân thành như thế, tựa như hận không thể móc tim ra cho cô xem.

Mộc Mộc chôn mặt vào ngực Trầm Ngang, đôi mắt ngập nước, rất nhanh để lại dấu vết trên áo anh.

Cô không tin.

Làm sao cô có thể tin đây?

Nếu chỉ là quá khứ, sao anh lại vì một câu nhờ vả của cô ấy mà ở lại giúp chồng cô ấy chứ.

Nếu chỉ là quá khứ, sao anh chẳng hề quan tâm khi cả đêm cô không về nhà, thậm chí ngày hôm sau còn ăn cơm với cô ấy ở khách sạn chứ.

Nếu chỉ là quá khứ, sao anh lại vì cô ấy mà quát mắng cô.

Mộc Mộc bật cười chua chát, nhưng không hỏi ra miệng.

Trước kia khi thấy nam chính trong phim mạnh mẽ lắc vai nữ chính hét lên “Em nghe anh giải thích, em nghe anh giải thích”. Mà nữ chính lại che hai tai, khóc nói “Em không nghe, em không nghe”. Khi đó, Mộc Mộc thật có xúc động muốn xông hết tát cho hai người này hai cái -- rõ ràng chỉ hai ba câu nói là có thể hóa giải hiểu lầm, vậy mà bởi vì bọn họ mà kéo dài đến bốn mươi tập.

Nhưng khi rơi xuống đầu mình, cô mới hiểu hàm ý của nó -- có rất nhiều chuyện đau lòng thật sự không dám nhắc đến, cũng không dám nghe.

Cô sợ một khi cô hỏi ra những câu này, đáp án nhận được sẽ khiến cô bị tổn thương.

Một khi đã như vậy, chẳng thà lưu lại chút lòng tự trọng cuối cùng.

Mộc Mộc ở trong lồng ngực anh khẽ nói: “Trầm Ngang, tôi muốn trở thành người duy nhất trong lòng anh, nhưng anh đã trải qua rất nhiều chuyện, tôi không thể trở thành người duy nhất của anh được nữa.”

“Chỉ có trải qua sai lầm mới có thể biết được cái gì là đúng đắn.” Trầm Ngang vuốt ve tóc cô: “Mộc Mộc, đừng để ý những chuyện vụn vặt nữa. Anh và cô ấy, cũng giống như em và Lục Ngộ mà thôi, tất cả đã là quá khứ rồi.”

Mái tóc của cô rõ ràng là mềm mại như vậy, nhưng sao tính tình lại bướng bỉnh quật cường đến thế.

Mộc Mộc thầm nghĩ, làm sao mà giống nhau được?

Khi cô và anh ở cạnh nhau, trong trái tim cô đều là anh, tuyệt đối không có bóng dáng Lục Ngộ. Nhưng trong trái tim anh, cô là người thay thế của Mạc Quyên, là lựa chọn thứ hai của anh.

Điều này khiến cho Mộc Mộc rất khó chấp nhận.

Có lẽ bởi vì muốn cứu vãn chút lòng tự trọng đáng thương còn sót lại, Mộc Mộc nói dối: “Tôi và Lục Ngộ không phải đã là quá khứ.”

“Mộc Mộc, đừng cáu kỉnh nữa.” Trầm Ngang thấp giọng nói.

Mộc Mộc ngẩng đầu rời khỏi vòng tay Trầm Ngang, nhìn thẳng anh, trong mắt bỗng hiện ra tất cả hình ảnh khiến cô đau lòng.

Mạc Quyên khẽ vuốt qua mái tóc anh.

Anh lớn tiếng quát cô.

Mỗi một hình ảnh đều khiến cô mất đi lý trí, cô nghe thấy giọng nói mình vững vàng chắc chắn: “Tôi không cáu kỉnh, tôi đến LonDon, là để hợp lại với anh ấy.”

“Mộc Mộc, đừng nói những lời sẽ khiến em sau này phải hối hận.” Giọng nói Trầm Ngang tuy nhẹ nhàng, nhưng cô quá hiểu anh, đương nhiên nghe được sự uy hiếp trong giọng nói đó.

Từ khi yêu anh Mộc Mộc đã cảm thấy tình cảm của mình thay đổi rất nhiều, giống như tự ngược vậy, nên tiếp tục nói: “Điều tôi hối hận nhất là đã bỏ qua anh ấy mà đến với anh, may mà còn kịp cứu vãn. Anh là con đường tôi đã chọn sai, bây giờ tôi quyết định trở về con đường của chính mình, đi tiếp một lần nữa.”

“Mộc Mộc, đừng thử thách khả năng tha thứ của đàn ông đối với những lời này.” Giọng nói của Trầm Ngang càng lúc càng nhỏ, nhưng lại đâm vào lòng người, tạo ra cảm giác vô cùng nguy hiểm.

Giờ phút này Mộc Mộc giống như một thanh đao, làm thương chính mình, và cũng làm thương người khác.

“Anh tới thật không đúng lúc, đêm nay tôi tính có một đêm vui vẻ với Lục Ngộ, thời gian gấp gáp, không có nhiều thời giờ để nói chuyện với anh nữa, tạm biệt.”

Mộc Mộc nói xong liền nhấc chân chạy lấy người, nhưng chưa đi được một bước, đã bị Trầm Ngang giữ lại.

Cô quay đầu, nhìn thấy sự u ám và lãnh lẽo trong mắt anh.

“Lâm Mộc Mộc.” Anh gọi toàn bộ tên của cô, thản nhiên ba từ nhưng cũng đủ để nơi sâu nhất trong lòng cô sinh ra một tia rét lạnh.

Đầu lưỡi Mộc Mộc bất giác run rẩy, nhưng vẫn cố nói: “Tôi và anh ấy mới chân chính nên ở một chỗ, anh chỉ là một khúc nhạc đệm, một sự hiểu lầm, một lối rẽ sai......”

Đang tiếp tục để tìm từ ngữ để mô tả, bỗng nhiên Mộc Mộc thấy trời xoay đất chuyển, sau đó bầu trời tối sầm lại, cái cổ đau đớn, ngã xuống ghế da -- Trầm Ngang khiêng cô vào chiếc xe Rolls-Royce Phantom sa hoa kia, sau đó đóng cửa lại.

Cô cắn răng nhịn đau cựa quậy thân mình, bỗng thấy anh đang cởi áo khoác.

Hành động này...... Thật khiến người ta suy nghĩ lung tung.

“Anh muốn làm gì?” Mộc Mộc theo bản năng cuộn mình ngồi dậy, lui vào góc xe.

“Cho dù em không đồng ý, mình anh làm là được rồi.” Đây là câu trả lời của Trầm Ngang.

Một câu trả lời khiến cho Mộc Mộc hãi hùng.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương