Khi Mộc Mộc tỉnh lại, phát hiện mình đang nằm trên một chiếc giường lớn theo phong cách cổ điển Châu u, bên cạnh là tấm rèm che màu kem lay động trong gió. Đệm giường mềm mại như một đám mây, khiến cho cơ thể cô chìm xuống, không thể thoát ra.

Bên ngoài cửa sổ là một cây ngô đồng cổ thụ, còn có cánh đồng cỏ mênh mông, lúc này, Mộc Mộc bỗng dưng cảm thấy hình như cô đang mơ.

Cho đến khi một giọng nói quen thuộc đánh thức cô: “Em lạnh không?”

Lúc này Mộc Mộc mới phát hiện ra Trầm Ngang đang đứng trước lò sưởi.

Anh tựa vào tường, tay phải vô ý vuốt ve những tấm gạch đá, dáng người cao lớn, khuôn mặt nghiêm túc, biểu tình cấm dục rõ ràng, cực kỳ giống Mr Darcy cô thích nhất.

Thấy Mộc Mộc nhìn mình, Trầm Ngang nhìn sang hướng khác, nói: “Quần áo của em...... không thể mặc được nữa, anh đã cho người đi mua bộ khác.”

Mộc Mộc lúc này mới phát hiện trên người cô đang khoác chiếc áo gió của Trầm Ngang, mà áo gió cũng không khóa lại.

Sau khi trải qua nhiều cung bậc cảm xúc, Mộc Mộc có chút mệt mỏi: “Đây là đâu?”

“Đây là ngôi nhà ở quê của bạn anh, tạm thời cho anh ở tạm.” Trầm Ngang giải thích.

“Ồ.” Mộc Mộc cúi đầu.

Bên ngoài cửa sổ gió lạnh thổi vào từng cơn, luồn vào trong áo khiến Mộc Mộc bất giác run lên.

Ánh mắt Trầm Ngang nhanh chóng nhận ra nét biến hóa của cơ thể cô, vội vàng đi đến giường, không chút do dự ôm cô vào lòng.

“Mộc Mộc, anh xin lỗi.”

Anh xin lỗi, không biết là vì hành động vừa rồi, hay là vì chuyện của Mạc Quyên.

Vừa rồi anh cuồng nhiệt cùng phẫn nộ làm cho Mộc Mộc thấy rõ -- tình cảm của anh đối với cô không phải là giả .

Nhưng động tác thân mật của Mạc Quyên và chuyện anh quát cô lại khiến cô không thể quên được.

“Hiện tại quan hệ giữa anh và cô ấy rốt cuộc là gì?” Cuối cùng Mộc Mộc cũng hỏi ra những câu này.

Dày vò và đau khổ cũng đủ để cô từ bỏ chút lòng tự trọng còn sót lại.

“Chỉ là bạn bè......” Trầm Ngang thoáng dừng, rồi bổ sung: “Là đồng minh, vì lợi ích lẫn nhau.”

“Nhưng sáng đó vì sao anh không đi tìm em, ngược lại còn đi tìm cô ấy? Vì sao lại vì cô ấy quát mắng em?” Quả nhiên không ngoài dự đoán của cô, khi hỏi ra những câu này cô liền bật khóc.

Trầm Ngang không trả lời, mà hỏi ngược lại: “Mộc Mộc, khi không bỗng có số điện thoại lạ gọi đến thông báo vị trí của anh, chẳng lẽ em không cảm thấy kỳ lạ sao?”

Mộc Mộc nhớ lại, cũng hiểu được đây là một âm mưu. Nhưng ngày đó cô đang đắm chìm trong cảm xúc bị Trầm Ngang phản bội, nào đủ bình tĩnh để suy xét kỹ lưỡng chứ.

“Chẳng lẽ, là Phó Dịch Phong làm?” Đây là đáp án duy nhất mà Mộc Mộc có thể nghĩ đến.

Có lẽ Phó Dịch Phong gọi điện thoại tới, mục đích là muốn cô chạy đến gây chuyện, sau đó anh ta có thể nhân cơ hội này uy hiếp Trầm Ngang.

Nhưng sự thật luôn luôn nằm ngoài sức tưởng tượng của cô.

Trầm Ngang lắc đầu, tiết lộ chân tướng: “Không phải, là Mạc Quyên.”

“Cô ấy? Vì sao cô ấy lại làm thế?” Mộc Mộc nhíu mày.

“Cô ấy muốn em rời khỏi anh.”

Trầm Ngang gắt gao nắm chặt tay Mộc Mộc, như là đã đoán trước cô sẽ có phản ứng mãnh liệt như vậy.

Mộc Mộc thật sự tức giận, nếu không phải Trầm Ngang giữ cô lại, chắc chắn cô sẽ nhảy dựng lên: “Anh còn nói giữa hai người không có chuyện gì sao, nếu thật sự trong sạch, tại sao cô ấy lại phải cố tình chia rẽ chúng ta chứ?”

Sức lực của Trầm Ngang rất lớn, giọng nói cũng rất khẽ, tạo nên một loại trấn an vô hình: “Mộc Mộc, hãy nghe anh nói.”

“Mạc Quyên, cô ấy không phải là một người phụ nữ bình thường, tình yêu đối với cô ấy không hề quan trọng. Sở dĩ cô ấy muốn chúng ta chia tay là vì cô ấy nhận ra được em là nhược điểm của anh. Cô ấy muốn anh giúp chồng cô ấy đoạt được giang sơn, cho nên bất kỳ mối đe dọa nào ảnh hưởng đến việc này cô ấy đều sẽ dốc hết sức loại bỏ. Lúc ấy sở dĩ anh quát em là vì muốn ngụy trang trước mặt cô ấy. Chứ không phải là anh không chịu nổi như em nghĩ. Sau khi nói chuyện với cô ấy xong anh liền tức tốc tìm em để giải thích, nhưng về nhà mới phát hiện ra em biến mất. Mấy ngày qua anh không ngừng tìm em khắp nơi, sau đó mới phát hiện em đã sang Anh nên anh một mạch chạy tới đây.”

Tới nơi anh định giải thích rõ ràng cho cô, nhưng Mộc Mộc căn bản không nghe, còn nói ra những lời khiến anh sôi máu.

Trầm Ngang dù sao cũng là đàn ông, không thể chịu nổi cho nên mới ép cô.

Khi giúp Mộc Mộc mê mang mặc lại quần áo, nhìn trên làn da trắng mịn của cô đầy rẫy những dấu xanh tím, lòng anh cũng đau đớn không thôi.

“Vậy theo như lời của anh, Mạc Quyên sẽ dùng mọi cách chia rẽ chúng ta phải không?” Nghĩ vậy, Mộc Mộc liền thấy khó chịu.

“Cô ấy muốn gì không quan trọng, bởi vì anh sẽ mãi mãi ở bên em.” Trầm Ngang gằn từng tiếng tuyên bố: “Cho dù em bỏ có rơi anh như bỏ cái chổi cũ nát, thì anh vẫn quý trọng em như trân bảo.”

Nhập gia tùy tục, đến quê hương của Shakespeare, Trầm Ngang bắt đầu trở nên lãng mạn.

Nhưng Mộc Mộc không có tâm tư để nghe những lời lãng mạn này, cô có chuyện quan trọng hơn: “Nếu anh thật sự không còn tình cảm với cô ấy, vậy vì sao lúc trước anh phải giúp cô ấy chứ?”

“Cũng không tính là giúp, vì trong hoàn cảnh đó anh phải chọn một bên để tồn tại. Mà theo anh, Phó Miểu có cơ hộ giành phần thắng cao hơn.” Trầm Ngang giải thích.

Mộc Mộc không gì, sau một lúc mới nói: “Vậy sau này anh có thể không giúp cô ấy nữa được không?”

Bàn tay to của Trầm Ngang khẽ xoa nhẹ gáy cô, ấn đầu cô vào ngực mình, động tác này như là muốn cô nghe rõ lòng mình: “Mộc Mộc, Phó lão gia sống không còn lâu nữa, chờ mọi chuyện ổn định, anh hoàn toàn dứt điểm được không?”

Có lẽ bởi vì tựa quá gần, Mộc Mộc ngược lại cảm thấy tiếng nhịp tim vững vàng sao nghe xa xôi quá.

Sau khi quần áo được mua về, Trầm Ngang tự mình giúp Mộc Mộc mặc vào, đồ lót, thậm chí là mang tất cũng không cho cô động thủ, cực kỳ quan tâm săn sóc cô.

Vào buổi tối, trước lò sưởi ấm áp, anh ôm cô, vì cô đọc mấy bài sonnet của Shakespeare, cúi đầu nói những lời ngọt ngào.

Dần dần, anh bắt đầu không an phận, từ hôn môi biến thành vuốt ve cuối cùng không thể cứu vãn.

Bao quanh họ là ngọn lửa ấm áp, ánh lửa bập bùng chiếu lên người họ, như là những ngọn lửa tình yêu.

Trầm Ngang giống như muốn bồi đắp, đối với Mộc Mộc vô cùng dịu dàng, tận tâm hầu hạ, khiến cô cao trào từ lần này sang lần khác.

Cuối cùng, anh dịu dàng dùng một tấm chăn mềm mại bao phủ lên cơ thể trần trụi của hai người, trong ánh lửa ấm áp tiến vào mộng đẹp.

Mà trước khi ngủ, anh vẫn liên tục rót những lời yêu thương vào tai cô.

Tình cảm sâu đậm kia có thể khiến cho tảng đá cũng phải mềm nhũn.

Mộc Mộc không phải tảng đá, đương nhiên sẽ rung động, nhưng vừa động bỗng phát hiện ở sâu trong trái tim đã có một chỗ nhỏ kết lại thành băng.

Trầm Ngang không biết, Mộc Mộc từng nghe Tần Hồng Nhan nói, khi anh bắt đầu đứng về Phó Miểu, tình trạng của Phó Miểu lúc đó cực kỳ khó khăn. Mà Trầm Ngang bất chấp nguy hiểm bị Phó Lỗi đánh bại thành hai bàn tay trắng cũng giúp Phó Miểu, dốc hết toàn lực, trải qua năm ròng rã mới giúp được thế lực của ông ta lớn mạnh đủ để chống lại Phó Lỗi như bây giờ.

Khi đó, Phó Miểu căn bản không có một phần thắng.

Trong năm năm, không có một ngày nào Trầm Ngang được ngủ ngon, ngay cả cuối tuần cũng phải tăng ca.

Nếu không phải bởi vì Mạc Quyên có vị trí đặc thù trong lòng anh, thì làm sao anh phải dốc hết tâm huyết để giúp đỡ như vậy chứ.

Chung quy anh ấy vẫn không thể quên được cô ấy.

Một đêm này, Mộc Mộc mất ngủ.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương