Ngày Thu Lại Có Mưa
-
Chương 10
- Choang!
Tiếng thứ gì ở bên ngoài rơi xuống khiến cậu tỉnh giấc, nhìn đồng hồ mới phát hiện bây giờ vẫn còn là đêm, thông thường cậu sẽ nghĩ chắc ai đó vô tình làm rơi thứ gì, nhưng đây lại ở trước cửa nên phải xem xét chút.
- A! Nó kìa tụi bây!
- Eo ôi tởm lợm quá bé ơi, mới khối A mà làm căng quá~ dám chơi hẳn bùa yêu luôn kìa
- Chụp tấm này lại cho tao, tao phải phốt cho nó chừa
- Sống làm người không ra người quỷ không ra quỷ vậy, tao thấy tội cho học bá chúng ta bị tên này tâm cơ đầu độc quá bây ơi, thôi thì mày làm mày chịu, bị giẫm chết mày luôn đi
Cậu mặt mày tái mét nhìn những người trước mặt, toàn thân run rẩy như mèo nhỏ sợ người, ánh mắt cứ liên tục đảo qua đảo lại.
- Mấy người làm gì trước nhà tôi vậy!?
- "làm gì" hả? *Chát*
Một cô gái đi đến tát thẳng vào mặt cậu một cái, cậu chưa kịp định hình thì một đám người lao vào đánh hội đồng, Thế An bất lực la lên cầu cứu nhưng bị một tên trong số đó bịt miệng, tên đó còn phỉ báng cậu vài ba câu.
- Chậc! Dừng tay lại đi
Cậu con trai có bảng hiệu khối A ra lệnh cho đám học sinh, bọn họ cũng rất ngoan ngoãn nghe lời cho thấy địa vị của cậu này rất cao, nhìn chung cậu này có thân hình mảnh khảnh tạo nên dáng vẻ trông như thỏ ngọc thuần khiết, đi kèm vẫn có sức hút khó cưỡng.
- Viễn Tri Hàn, chúng ta dừng lại ư? Làm vậy sợ hắn sẽ quyến rũ tiếp Lương Kiên của cậu
- Hah không có đâu...
Tri Hàn đến lại gần Thế An, nhấc nhẹ khuôn mặt đang pha lẫn lộn máu, nước mắt và đất mà phì cười một cái, xong cũng không thương tiếc gì dùng đôi mắt chứa đầy ám khí tặng cho cậu một cú tát đến trầy mặt, xong việc liền thả ngay làm đầu cậu đập xuống mặt đất.
- Haiz hết trò vui rồi, về nhà thôi
- À cảm ơn chị của tôi nhé~
Cô gái với khuôn mặt hồn nhiên cũng nở nụ cười thần bị đáp.
- Không gì a~
Cậu đau đớn nhìn đám người rời đi, tự hỏi rằng vì sao họ lại nói những lời lẽ quái lạ vừa rồi, nhưng trước hết vẫn là đi vào nhà, vừa khập khiễn đi được vài bước cậu đã ngã khuỵu xuống đất, cả người vô lực mệt mỏi mà dựa vào cửa.
- Đau quá... bùa yêu sao? Cái gì mà học bá? Lương Kiên hả?
Thế An đang mơ mơ hồ hồ suy nghĩ hết những việc vừa rồi, cùng lúc đó cậu nghe thấy tiếng bước chân.
- *bọn chúng lại đến sao...? *
Cậu run rẩy từ từ hướng mắt nhìn lên, nhưng người phía trước cậu là Lương Kiên và Lâm Hân đang đầu vã mồ hôi sốt ruột đến không thôi, vừa nhìn thấy thân thể cậu cả hai liền tái mặt.
- Hai người... đến đây làm gì?
- Chị thấy có người tung địa chỉ em lên mạng nên vội đến đây ngay
- Thế An! Em có làm sao không? Thấy thế nào rồi? Mệt không? Quá đau thì tới bệnh viện nhé?
- Từ từ nào anh, để em ấy định hình
Cô vội cản lại sự gấp rút của anh, Thế An người đầy đau nhức cũng không quan tâm mấy, chỉ quan trọng tìm hiểu nguyên do mình bị đánh.
- Hai người có biết tại sao em bị đánh không
- À... do video của em và anh chị hẹn hò ở quán bánh ngọt bị tên xấu xa nào đó tung lên trang trường, Khi nãy chị có mở điện thoại lên xem lại lần nữa thì bài đăng bị xóa 5 phút trước rồi
Nụ cười cậu chua xót không thể tả, ánh mắt vô hồn nhìn qua Lương Kiên, anh cũng bất ngờ với biểu cảm này của cậu, trông cứ như vừa từ cõi âm trở về.
- Vậy tất cả mọi chuyện là do họ nghĩ tôi và Lương Kiên hẹn hò? Vậy là họ nghĩ tôi không xứng với anh, cuối cùng là bôi nhọ tôi?
- Anh...
- Tôi đã bảo đúng rồi đấy ha ha... giữa chúng ta khoảng cách quá lớn, đến bạn bè cũng không làm được, đừng nói đến tình yêu
- Thế An em bình tĩnh đã, đừng ăn nói lung tung nữa
- Tôi... TÔI GHÉT ANH! Chính anh làm tôi ra nông nổi này cũng là vì anh! Tôi ghét việc anh dạy kèm rồi sỉ vả tôi, tôi ghét tất cả
Cậu nhất thời nổi nóng không chịu được mà phát cáu, nhắm mắt nói ra hết một hơi dài, cuối cùng mở mắt ra xem phản ứng của anh... anh không có cảm xúc gì cả, không hoảng, không sợ, không buồn, cũng không lo, ngược lại còn rất thản nhiên mà nói.
- Được, vậy ngày mai anh sẽ nói với thầy, anh biết có chuyện không hay nên đem sẵn thuốc giảm đau, uống đi rồi ngủ, tạm biệt
- Ừ
- Này Thế An à em nóng quá rồi đấy, ý Lương Kiên không phải đang hại em đâu
- Chị mặc kệ đi, em cũng không quan tâm lắm
- Vậy chị về nhé?
- Vâng
>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>
Ánh ban mai dần hé lộ lên, Thế An với khuôn mặt sưng húp đi đến trường, bên tai vẫn như thường lệ nghe những lời bàn tán, cậu cũng quen rồi nên không cần để tâm mấy.
- Ai da~ Nổi tiếng rồi chắc thích lắm nhỉ? Nào tao cho mày đi một nơi tốt
- BUÔNG RA!
Cậu la hét vùng vẫy cũng chẳng ai quan tâm, đối với họ Lương Kiên mới là kẻ đáng thương, còn cậu không khác gì đũa mốc mà chòi mâm son. Bọn chúng đưa cậu đến một phòng học, nơi đó có cô gái trông có nét thuần khiết với tóc được tết lại, kế bên là người đã tát cậu hồi hôm qua.
- Chào nhé, tôi là Viễn Tri Vân, đây là em sinh đôi của tôi Viễn Tri Hàn, chắc cậu cũng biết vì top 10 trường có công bố
- Ừ, thì sao?
- Chỉ là... cậu tự giác nhìn chính mình với em tôi đi, học giỏi, có sức hút, được nhiều chàng trai vây quanh nữa
Tri Hàn giơ tay cắt ngang lời chị nói, cô chị cũng hiểu ý mà chỉ khoang tay đứng nhìn, hắn đem ra một loạt thư tình, dùng nụ cười mỉa mai mà chỉ vào từng cái một trước mặt cậu.
- Nhìn đây, chắc cậu cũng biết những người này vì họ cũng có danh tiếng, trong số cái này vẫn còn thiếu thư của Lương Kiên thôi, cậu nên biết điều mà né tránh nhé?
Thế An nghe một hồi liền dùng giọng điệu mỉa mai quát lại.
- Hơ hơ ngộ nha, tôi chơi bùa hồi nào? Tôi hẹn hò với Lương Kiên hồi nào? Trông cô này rất giống cô phục vụ tiệm bánh nên chắc chắn từ cô mà ra, nhưng tự bịa đặt như vậy không tự mình hổ thẹn sao?
- Ghê đấy nhóc, nhưng tôi nghe cuộc nói chuyện đó rồi, cậu có chối được cậu không có tình cảm không?
Mắt cậu lảng tránh sang chỗ khác, không phải thừa nhận mà chỉ không biết nên trả lời sao cho thỏa đáng.
- Chị Vân
- Sao cơ?
- Dạy cho nó một chút bài học về việc ép buộc người khác yêu mình nào~
- Ok em iu của chị...
Cô phất tay một cái ra khiến một thứ la thoảng vào không khí qua cho đám bắt cậu vừa rồi, chúng như hổ đói mà lao vào người cậu, Tri Vân và Tri Hàn lấy khăn che mũi lại xem kịch hay.
- Này này chuyện gì thế!?
- Xuân dược, chắc nó cũng giống "bùa yêu" mà cậu xài nhỉ?
Nước mắt cậu rơi thành hàng, đáng thương mà cầu xin đến cùng cực.
- Tôi không có dùng bùa gì cả, làm ơn thả tôi ra đi, ghê tởm quá
- Tận hưởng đi nào cậu bé~
Từng mảnh vải trên áo bị xé xuống, cậu sợ lắm, mặt mày tái xanh hết cả, miệng run rẩy không ngừng cầu xin, bọn chúng mặc xác cậu la hét vẫn bị thứ kia làm quay cuồng đầu óc, chính cậu cũng đang bị xuân dược thấm vào người nên không còn chút sức nào, dù có đẩy ra cũng chỉ như gãi ngứa bọn chúng.
- Dừng lại... hic... đừng động vào tao... um!
Cậu bị một tên bịt miệng lại, giờ thì hay rồi, không cử động cũng không nói được, Vân và Hàn vẫn rất vui vẻ hưởng thụ kịch hay, Tri Hàn còn tiện tay lấy điện thoại ra mà chụp một tấm ảnh
*Tiếng gì vậy, chụp hình sao? Không... đời mình sắp tiêu rồi, đáng sợ quá, mình không lẽ sẽ bị sao? Không lẽ sẽ chết danh dưới tay bọn chúng... ai đó cứu với... làm ơn cứu tôi*
Thần trí cậu có điên đảo cũng không ngăn lại được đầu óc vẫn đang suy nghĩ tìm cách thoát, lúc này Tri Hàn cười nhẹ gõ lên bàn phím vài dòng chữ, không biết người đó có phải ở gần đây không mà rất nhanh sao đã có tiếng mở cửa, Thế An lúc này vẫn chưa bị bọn chúng làm gì, chỉ bị xé đi lớp áo quần phía ngoài lộ da thịt.
- Lương Kiên...
Cậu hoảng hốt nhìn anh, đôi đồng tử co thắt liên hồi như mèo nhỏ sợ hãi, miệng cũng run run không biết nói gì, cậu bây giờ cứ như bị ngu vậy, thuốc ngấm vào choáng váng không thể tả
- Học bá, anh xem xem cậu ta làm loại chuyện gì ở trường kìa, Tri Hàn sợ hic...
- CẬU NÓI GÌ!?
- Hic... Thế An đừng quát tớ, thật sự tớ chỉ vô tình thấy, dù sao nếu làm chuyện này cũng không nên ở trường chứ
Lương Kiên gạt ngang cuộc trò chuyện, mỉm cười nhẹ với Tri Hàn coi như là lời khen cho hắn.
- Được rồi, bạn học Tri Hàn đi ra ngoài đi, chuyện ở đây tôi sẽ xử lí, còn hành động tốt của cậu tôi sẽ báo lên cho nhà trường biết
- Vâng
Bóng Tri Hàn và đồng bọn đi mất, căn phòng lúc này chỉ còn anh và cậu nhưng cậu trông tàn tạ lắm, quần áo rách chỗ này chỗ kia, thân thể đầy rẫy vết bầm từ hôm qua bị lộ ra ngoài, nước mắt cậu hòa lẫn với mồ hồi, trông không khác gì sắp chết.
- Sao rồi?
Cậu bịt tai lại, ngồi co ro một góc mà không nói gì, toàn thân cứ thế run rẩy đến cực độ.
- Em ổn không? em mau nói nhanh để anh còn giải quyết ổn thỏa
- Bị ép... là bị chuốc thuốc... không
Cậu lầm bầm vài câu với anh, anh nghe cũng hiểu được cậu muốn nói gì, liền vỗ nhẹ vai cậu.
- Hiểu rồi, là bọn chúng ép buộc em, thôi thì Tri Hàn có ý tốt cứu giúp em kịp thời rồi, em mau quên đi... anh có đem thêm bộ quần áo đây
- Không cậu ta mới là người gây nên mọi chuyện
- Em bị trúng thuốc nên chắc mệt rồi, cậu ấy là người tốt còn là đàn em anh, không đời nào lại làm thế đâu
- Không...
- Thế An, mọi chuyện vẫn chưa rõ, đừng làm lớn chuyện nữa, còn không anh sẽ báo lên trường, nếu anh còn biết em nói gì Tri Hàn anh sẽ không để chuyện này yên đâu
- Sao hôm nay anh lạ thế? Không như mấy ngày trước
- Hah...
Anh cười nhẹ một cái, khuôn mặt nghiêm nghị quay qua nói với cậu, đôi mắt không còn chút ôn nhu nào.
- Chính em nói ghét anh, anh cũng không muốn dây dưa với em, hơn nữa chính Tri Hàn là người an ủi anh, chẳng lẽ cậu ta lại có ý gì... À, anh xin không kèm em nữa rồi, đầu anh có chút mệt, tạm biệt
- Lương Kiên...
Tiếng thứ gì ở bên ngoài rơi xuống khiến cậu tỉnh giấc, nhìn đồng hồ mới phát hiện bây giờ vẫn còn là đêm, thông thường cậu sẽ nghĩ chắc ai đó vô tình làm rơi thứ gì, nhưng đây lại ở trước cửa nên phải xem xét chút.
- A! Nó kìa tụi bây!
- Eo ôi tởm lợm quá bé ơi, mới khối A mà làm căng quá~ dám chơi hẳn bùa yêu luôn kìa
- Chụp tấm này lại cho tao, tao phải phốt cho nó chừa
- Sống làm người không ra người quỷ không ra quỷ vậy, tao thấy tội cho học bá chúng ta bị tên này tâm cơ đầu độc quá bây ơi, thôi thì mày làm mày chịu, bị giẫm chết mày luôn đi
Cậu mặt mày tái mét nhìn những người trước mặt, toàn thân run rẩy như mèo nhỏ sợ người, ánh mắt cứ liên tục đảo qua đảo lại.
- Mấy người làm gì trước nhà tôi vậy!?
- "làm gì" hả? *Chát*
Một cô gái đi đến tát thẳng vào mặt cậu một cái, cậu chưa kịp định hình thì một đám người lao vào đánh hội đồng, Thế An bất lực la lên cầu cứu nhưng bị một tên trong số đó bịt miệng, tên đó còn phỉ báng cậu vài ba câu.
- Chậc! Dừng tay lại đi
Cậu con trai có bảng hiệu khối A ra lệnh cho đám học sinh, bọn họ cũng rất ngoan ngoãn nghe lời cho thấy địa vị của cậu này rất cao, nhìn chung cậu này có thân hình mảnh khảnh tạo nên dáng vẻ trông như thỏ ngọc thuần khiết, đi kèm vẫn có sức hút khó cưỡng.
- Viễn Tri Hàn, chúng ta dừng lại ư? Làm vậy sợ hắn sẽ quyến rũ tiếp Lương Kiên của cậu
- Hah không có đâu...
Tri Hàn đến lại gần Thế An, nhấc nhẹ khuôn mặt đang pha lẫn lộn máu, nước mắt và đất mà phì cười một cái, xong cũng không thương tiếc gì dùng đôi mắt chứa đầy ám khí tặng cho cậu một cú tát đến trầy mặt, xong việc liền thả ngay làm đầu cậu đập xuống mặt đất.
- Haiz hết trò vui rồi, về nhà thôi
- À cảm ơn chị của tôi nhé~
Cô gái với khuôn mặt hồn nhiên cũng nở nụ cười thần bị đáp.
- Không gì a~
Cậu đau đớn nhìn đám người rời đi, tự hỏi rằng vì sao họ lại nói những lời lẽ quái lạ vừa rồi, nhưng trước hết vẫn là đi vào nhà, vừa khập khiễn đi được vài bước cậu đã ngã khuỵu xuống đất, cả người vô lực mệt mỏi mà dựa vào cửa.
- Đau quá... bùa yêu sao? Cái gì mà học bá? Lương Kiên hả?
Thế An đang mơ mơ hồ hồ suy nghĩ hết những việc vừa rồi, cùng lúc đó cậu nghe thấy tiếng bước chân.
- *bọn chúng lại đến sao...? *
Cậu run rẩy từ từ hướng mắt nhìn lên, nhưng người phía trước cậu là Lương Kiên và Lâm Hân đang đầu vã mồ hôi sốt ruột đến không thôi, vừa nhìn thấy thân thể cậu cả hai liền tái mặt.
- Hai người... đến đây làm gì?
- Chị thấy có người tung địa chỉ em lên mạng nên vội đến đây ngay
- Thế An! Em có làm sao không? Thấy thế nào rồi? Mệt không? Quá đau thì tới bệnh viện nhé?
- Từ từ nào anh, để em ấy định hình
Cô vội cản lại sự gấp rút của anh, Thế An người đầy đau nhức cũng không quan tâm mấy, chỉ quan trọng tìm hiểu nguyên do mình bị đánh.
- Hai người có biết tại sao em bị đánh không
- À... do video của em và anh chị hẹn hò ở quán bánh ngọt bị tên xấu xa nào đó tung lên trang trường, Khi nãy chị có mở điện thoại lên xem lại lần nữa thì bài đăng bị xóa 5 phút trước rồi
Nụ cười cậu chua xót không thể tả, ánh mắt vô hồn nhìn qua Lương Kiên, anh cũng bất ngờ với biểu cảm này của cậu, trông cứ như vừa từ cõi âm trở về.
- Vậy tất cả mọi chuyện là do họ nghĩ tôi và Lương Kiên hẹn hò? Vậy là họ nghĩ tôi không xứng với anh, cuối cùng là bôi nhọ tôi?
- Anh...
- Tôi đã bảo đúng rồi đấy ha ha... giữa chúng ta khoảng cách quá lớn, đến bạn bè cũng không làm được, đừng nói đến tình yêu
- Thế An em bình tĩnh đã, đừng ăn nói lung tung nữa
- Tôi... TÔI GHÉT ANH! Chính anh làm tôi ra nông nổi này cũng là vì anh! Tôi ghét việc anh dạy kèm rồi sỉ vả tôi, tôi ghét tất cả
Cậu nhất thời nổi nóng không chịu được mà phát cáu, nhắm mắt nói ra hết một hơi dài, cuối cùng mở mắt ra xem phản ứng của anh... anh không có cảm xúc gì cả, không hoảng, không sợ, không buồn, cũng không lo, ngược lại còn rất thản nhiên mà nói.
- Được, vậy ngày mai anh sẽ nói với thầy, anh biết có chuyện không hay nên đem sẵn thuốc giảm đau, uống đi rồi ngủ, tạm biệt
- Ừ
- Này Thế An à em nóng quá rồi đấy, ý Lương Kiên không phải đang hại em đâu
- Chị mặc kệ đi, em cũng không quan tâm lắm
- Vậy chị về nhé?
- Vâng
>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>
Ánh ban mai dần hé lộ lên, Thế An với khuôn mặt sưng húp đi đến trường, bên tai vẫn như thường lệ nghe những lời bàn tán, cậu cũng quen rồi nên không cần để tâm mấy.
- Ai da~ Nổi tiếng rồi chắc thích lắm nhỉ? Nào tao cho mày đi một nơi tốt
- BUÔNG RA!
Cậu la hét vùng vẫy cũng chẳng ai quan tâm, đối với họ Lương Kiên mới là kẻ đáng thương, còn cậu không khác gì đũa mốc mà chòi mâm son. Bọn chúng đưa cậu đến một phòng học, nơi đó có cô gái trông có nét thuần khiết với tóc được tết lại, kế bên là người đã tát cậu hồi hôm qua.
- Chào nhé, tôi là Viễn Tri Vân, đây là em sinh đôi của tôi Viễn Tri Hàn, chắc cậu cũng biết vì top 10 trường có công bố
- Ừ, thì sao?
- Chỉ là... cậu tự giác nhìn chính mình với em tôi đi, học giỏi, có sức hút, được nhiều chàng trai vây quanh nữa
Tri Hàn giơ tay cắt ngang lời chị nói, cô chị cũng hiểu ý mà chỉ khoang tay đứng nhìn, hắn đem ra một loạt thư tình, dùng nụ cười mỉa mai mà chỉ vào từng cái một trước mặt cậu.
- Nhìn đây, chắc cậu cũng biết những người này vì họ cũng có danh tiếng, trong số cái này vẫn còn thiếu thư của Lương Kiên thôi, cậu nên biết điều mà né tránh nhé?
Thế An nghe một hồi liền dùng giọng điệu mỉa mai quát lại.
- Hơ hơ ngộ nha, tôi chơi bùa hồi nào? Tôi hẹn hò với Lương Kiên hồi nào? Trông cô này rất giống cô phục vụ tiệm bánh nên chắc chắn từ cô mà ra, nhưng tự bịa đặt như vậy không tự mình hổ thẹn sao?
- Ghê đấy nhóc, nhưng tôi nghe cuộc nói chuyện đó rồi, cậu có chối được cậu không có tình cảm không?
Mắt cậu lảng tránh sang chỗ khác, không phải thừa nhận mà chỉ không biết nên trả lời sao cho thỏa đáng.
- Chị Vân
- Sao cơ?
- Dạy cho nó một chút bài học về việc ép buộc người khác yêu mình nào~
- Ok em iu của chị...
Cô phất tay một cái ra khiến một thứ la thoảng vào không khí qua cho đám bắt cậu vừa rồi, chúng như hổ đói mà lao vào người cậu, Tri Vân và Tri Hàn lấy khăn che mũi lại xem kịch hay.
- Này này chuyện gì thế!?
- Xuân dược, chắc nó cũng giống "bùa yêu" mà cậu xài nhỉ?
Nước mắt cậu rơi thành hàng, đáng thương mà cầu xin đến cùng cực.
- Tôi không có dùng bùa gì cả, làm ơn thả tôi ra đi, ghê tởm quá
- Tận hưởng đi nào cậu bé~
Từng mảnh vải trên áo bị xé xuống, cậu sợ lắm, mặt mày tái xanh hết cả, miệng run rẩy không ngừng cầu xin, bọn chúng mặc xác cậu la hét vẫn bị thứ kia làm quay cuồng đầu óc, chính cậu cũng đang bị xuân dược thấm vào người nên không còn chút sức nào, dù có đẩy ra cũng chỉ như gãi ngứa bọn chúng.
- Dừng lại... hic... đừng động vào tao... um!
Cậu bị một tên bịt miệng lại, giờ thì hay rồi, không cử động cũng không nói được, Vân và Hàn vẫn rất vui vẻ hưởng thụ kịch hay, Tri Hàn còn tiện tay lấy điện thoại ra mà chụp một tấm ảnh
*Tiếng gì vậy, chụp hình sao? Không... đời mình sắp tiêu rồi, đáng sợ quá, mình không lẽ sẽ bị sao? Không lẽ sẽ chết danh dưới tay bọn chúng... ai đó cứu với... làm ơn cứu tôi*
Thần trí cậu có điên đảo cũng không ngăn lại được đầu óc vẫn đang suy nghĩ tìm cách thoát, lúc này Tri Hàn cười nhẹ gõ lên bàn phím vài dòng chữ, không biết người đó có phải ở gần đây không mà rất nhanh sao đã có tiếng mở cửa, Thế An lúc này vẫn chưa bị bọn chúng làm gì, chỉ bị xé đi lớp áo quần phía ngoài lộ da thịt.
- Lương Kiên...
Cậu hoảng hốt nhìn anh, đôi đồng tử co thắt liên hồi như mèo nhỏ sợ hãi, miệng cũng run run không biết nói gì, cậu bây giờ cứ như bị ngu vậy, thuốc ngấm vào choáng váng không thể tả
- Học bá, anh xem xem cậu ta làm loại chuyện gì ở trường kìa, Tri Hàn sợ hic...
- CẬU NÓI GÌ!?
- Hic... Thế An đừng quát tớ, thật sự tớ chỉ vô tình thấy, dù sao nếu làm chuyện này cũng không nên ở trường chứ
Lương Kiên gạt ngang cuộc trò chuyện, mỉm cười nhẹ với Tri Hàn coi như là lời khen cho hắn.
- Được rồi, bạn học Tri Hàn đi ra ngoài đi, chuyện ở đây tôi sẽ xử lí, còn hành động tốt của cậu tôi sẽ báo lên cho nhà trường biết
- Vâng
Bóng Tri Hàn và đồng bọn đi mất, căn phòng lúc này chỉ còn anh và cậu nhưng cậu trông tàn tạ lắm, quần áo rách chỗ này chỗ kia, thân thể đầy rẫy vết bầm từ hôm qua bị lộ ra ngoài, nước mắt cậu hòa lẫn với mồ hồi, trông không khác gì sắp chết.
- Sao rồi?
Cậu bịt tai lại, ngồi co ro một góc mà không nói gì, toàn thân cứ thế run rẩy đến cực độ.
- Em ổn không? em mau nói nhanh để anh còn giải quyết ổn thỏa
- Bị ép... là bị chuốc thuốc... không
Cậu lầm bầm vài câu với anh, anh nghe cũng hiểu được cậu muốn nói gì, liền vỗ nhẹ vai cậu.
- Hiểu rồi, là bọn chúng ép buộc em, thôi thì Tri Hàn có ý tốt cứu giúp em kịp thời rồi, em mau quên đi... anh có đem thêm bộ quần áo đây
- Không cậu ta mới là người gây nên mọi chuyện
- Em bị trúng thuốc nên chắc mệt rồi, cậu ấy là người tốt còn là đàn em anh, không đời nào lại làm thế đâu
- Không...
- Thế An, mọi chuyện vẫn chưa rõ, đừng làm lớn chuyện nữa, còn không anh sẽ báo lên trường, nếu anh còn biết em nói gì Tri Hàn anh sẽ không để chuyện này yên đâu
- Sao hôm nay anh lạ thế? Không như mấy ngày trước
- Hah...
Anh cười nhẹ một cái, khuôn mặt nghiêm nghị quay qua nói với cậu, đôi mắt không còn chút ôn nhu nào.
- Chính em nói ghét anh, anh cũng không muốn dây dưa với em, hơn nữa chính Tri Hàn là người an ủi anh, chẳng lẽ cậu ta lại có ý gì... À, anh xin không kèm em nữa rồi, đầu anh có chút mệt, tạm biệt
- Lương Kiên...
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook