Ngây Ngô Xứng Phúc Hắc: Theo Đuổi Nam Thần 1000 Lần
-
Chương 9: Thầm mến một người (9)
- À. Anh vào phòng lấy cho em bộ đồ ngủ.
Giọng nói Trần Diệc Nhiên dừng lại một chút, sau đó tiesp tục nói:
- Chỉ là bộ đồ của anh có vẻ hơi lớn so với em, lát em xắn ống quần áo lên chút là được rồi.
- Nhưng mà...
Điềm Tâm do dự mộ chút, câu nói xấu hổ kia cuối cùng cũng thốt ra:
- Nhưng đồ lót bên trong cũng không mang.
Bên ngoài phòng tắm trầm mặc một hồi. Điềm Tâm trùm khăn tắm kính người, khẩn trương nhìn chằm chằm vào cánh cửa, Trần Diệc Nhiên đang ở bên ngoài, thế nhưng anh lại không nói gì.
Anh ấy... Có phải anh đang tức giận... Sẽ không đuổi cô đi chứ... Còn nữa... Hay là anh cũng không biết phải làm sao?
Điềm Tâm suy nghĩ lung tung, trong khoảng thời gian ngắn cũng không nói gì nữa.
- Anh biết rồi.
Sau một hồi trầm mặc, Trần Diệc Nhiên thở dài một hơi, nói với Điềm Tâm đang ở trong phòng tắm:
- Để anh đi mua cho em.
- Hơ?
Điềm Tâm ngơ ngác một chút, như vậy... Được chứ?
- Em tắm tiếp đi, anh trở về nhanh thôi.
Trần Diệc Nhiên cam chịu số phận, lấy áo khoác quay người bước ra ngoài.
- Vâng.
Điềm Tâm không tự chủ gật đầu, sau đó ôm chặt khuôn mặt mình, ngồi chổm hổm trong phòng tắm.
Vậy là anh họ giúp cô đi mua đồ bên trong? Ôi thật là quá xấu hổ.
Trần Diệc Nhiên đi thang máy trực tiếp xuống lầu một, lúc đi đến sảnh lớn chung cư thì nhân viên quản lý ngẩng đầu nhìn anh một cái, nói:
- Cậu Trần ra ngoài sao?
- Vâng..
Trần Diệc Nhiên gật nhẹ đầu, đáp lại:
- Ra ngoài mua chút đồ.
- Mới nãy nhìn em gái cậu đến, con bé cũng thật đáng yêu, đặc biệt là đôi mắt nhìn rất giống cậu.
Cô nhóc kia nhìn giốn anh sao? Trần Diệc Nhiên cười cười lắc đâu, bây giờ con người càng lúc càng biết nói chuyện rồi.
Cuối dãy phố chưng cư có một tiệm nội y, năm bóng đèn nê ong lóng lánh trong đêm. Trần Diệc Nhiên hơi do dự một chút cuối cùng cũng bước vào.
Hiện tại đã tối, bên ngoài thỉnh thoảng lại đổ mưa, Tô Tiểu Ngư đang chuẩn bị đóng cửa tiệm thì một dáng người cao ngất, nước da trắng nõn khuôn mặt tuấn lãng bướ vào.
Nhìn người này dáng người phải cao trên mét tám, cả người là mang một chiếc quần thể thao màu đen, phối hợp với T-shirt màu trắng và áo khoác lông màu đen, cả người đều khoan khoái tự nhiên, rất thu hút.
Tô Tiểu Như vội vàng cười híp mắt, chạy ra đón, mở miệng nhìn anh hỏi:
- Anh đẹp trai, muốn mua nội y sao? Là tặng cho bạn gái?
Giọng nói Trần Diệc Nhiên dừng lại một chút, sau đó tiesp tục nói:
- Chỉ là bộ đồ của anh có vẻ hơi lớn so với em, lát em xắn ống quần áo lên chút là được rồi.
- Nhưng mà...
Điềm Tâm do dự mộ chút, câu nói xấu hổ kia cuối cùng cũng thốt ra:
- Nhưng đồ lót bên trong cũng không mang.
Bên ngoài phòng tắm trầm mặc một hồi. Điềm Tâm trùm khăn tắm kính người, khẩn trương nhìn chằm chằm vào cánh cửa, Trần Diệc Nhiên đang ở bên ngoài, thế nhưng anh lại không nói gì.
Anh ấy... Có phải anh đang tức giận... Sẽ không đuổi cô đi chứ... Còn nữa... Hay là anh cũng không biết phải làm sao?
Điềm Tâm suy nghĩ lung tung, trong khoảng thời gian ngắn cũng không nói gì nữa.
- Anh biết rồi.
Sau một hồi trầm mặc, Trần Diệc Nhiên thở dài một hơi, nói với Điềm Tâm đang ở trong phòng tắm:
- Để anh đi mua cho em.
- Hơ?
Điềm Tâm ngơ ngác một chút, như vậy... Được chứ?
- Em tắm tiếp đi, anh trở về nhanh thôi.
Trần Diệc Nhiên cam chịu số phận, lấy áo khoác quay người bước ra ngoài.
- Vâng.
Điềm Tâm không tự chủ gật đầu, sau đó ôm chặt khuôn mặt mình, ngồi chổm hổm trong phòng tắm.
Vậy là anh họ giúp cô đi mua đồ bên trong? Ôi thật là quá xấu hổ.
Trần Diệc Nhiên đi thang máy trực tiếp xuống lầu một, lúc đi đến sảnh lớn chung cư thì nhân viên quản lý ngẩng đầu nhìn anh một cái, nói:
- Cậu Trần ra ngoài sao?
- Vâng..
Trần Diệc Nhiên gật nhẹ đầu, đáp lại:
- Ra ngoài mua chút đồ.
- Mới nãy nhìn em gái cậu đến, con bé cũng thật đáng yêu, đặc biệt là đôi mắt nhìn rất giống cậu.
Cô nhóc kia nhìn giốn anh sao? Trần Diệc Nhiên cười cười lắc đâu, bây giờ con người càng lúc càng biết nói chuyện rồi.
Cuối dãy phố chưng cư có một tiệm nội y, năm bóng đèn nê ong lóng lánh trong đêm. Trần Diệc Nhiên hơi do dự một chút cuối cùng cũng bước vào.
Hiện tại đã tối, bên ngoài thỉnh thoảng lại đổ mưa, Tô Tiểu Ngư đang chuẩn bị đóng cửa tiệm thì một dáng người cao ngất, nước da trắng nõn khuôn mặt tuấn lãng bướ vào.
Nhìn người này dáng người phải cao trên mét tám, cả người là mang một chiếc quần thể thao màu đen, phối hợp với T-shirt màu trắng và áo khoác lông màu đen, cả người đều khoan khoái tự nhiên, rất thu hút.
Tô Tiểu Như vội vàng cười híp mắt, chạy ra đón, mở miệng nhìn anh hỏi:
- Anh đẹp trai, muốn mua nội y sao? Là tặng cho bạn gái?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook