Ngây Ngô Xứng Phúc Hắc: Theo Đuổi Nam Thần 1000 Lần
-
Chương 78: Em là bạn gái giả (6)
- Đổi bộ khác?
Trần Diệc Nhiên khẽ ngẩng đầu nhìn nhân viên cửa hàng, bước theo hỏi:
- Ví dụ như bộ nào.
- Tôi nghĩ những bộ đồ theo phong cách ngọt ngào đáng yêu sẽ rất thích hợp với vị tiểu thư này.
Nhân viên cửa hàng lấy ra một bộ váy trắng khá đáng yêu, bên ngoài có một lớp vải ren màu hồng phấn đưa đến trước mặt Trần Diệc Nhiên.
Anh suy nhĩ một chút, sau đó gật đầu thản nhiên nói:
- Thử xem đi.
Còn thử nữa sao? Điềm Tâm chỉ hận ngay lúc này không thể ngửa mặt lên trời mà hét lên.
Là ai nói phụ nữ sinh ra đều thích dạo phố thử đồ chứ? Cô ở đây đã thử áo quàn đến độ muốn hộc máu, thế nhưng người nào đó cũng chỉ đơn giản nói một câu. Thử xem đi.
Điềm Tâm cam chịu số phận nhận lấy bộ áo quần kia im lặng quay trở về phòng ngủ, bắt đầu thử bộ mới.
Đợi lần nữa bước ra rõ ràng cô nhận thấy trong mắt anh dáng lên một cái. Ôi! Rốt cuộc lần này cũng hài lòng rồi.
Tâm trạng Điềm Tâm cũng trở nên khá hơn, cô mang bộ váy này rất nhu thuận đáng yêu, bộ dáng nhút nhát e lệ này đứng trước mặt Trần Diệc Nhiên, thấp giọng hỏi:
- Nhìn được không?
- Ừ.
Trần Diệc Nhiên nhìn bộ váy màu trắng tinh khôi, kết hợp với khuôn mặt trắng hồng phơn phớt của anh, thoạt nhìn như một viên kẹo ngào mật ong vậy. Nhìn thoáng qua rất mê người, quả thật bắt mắt hơn những bộ đồ công sở kia.
- Anh à, bạn gái anh ngọt ngào động lòng người, phong cách này rất hợp với cô ấy, thoạt nhìn rất đáng yêu.
Nhân viên cửa hàng nhìn biểu cảm của Trần Diệc Nhiên rốt cuộc cũng thở phào một hơi.
- Đến đây, quẹt thẻ đi thôi.
Trần Diệc Nhiên đưa thẻ tín dụng cho nhân viên của hàng, cũng không hỏi giá liền vội vã thúc giục nhân viên cửa hàng.
- Vâng, anh chờ một chút.
Nhân viên cửa hàng nhận lấy thẻ sau đó liếc nhìn một cái rồi đi đến hòm phiếu bên cửa hàng.
Điềm Tâm đứng trước gương, nhìn bộ dạng của mình lại nghiêng đầu nhìn Trần Diệc Nhiên đang nghiêng người dựa vào quầy hàng, nhịn không được mà hỏi:
- Anh Nhiên, tại sao chúng ta phải đi mua quần áo, không phải anh muốn đi xem mặt sao?
- Ừ.
Trần Diệc Nhiên gật đầu, đôi mắt tĩnh mực nghiêm túc nhìn Điềm Tâm, hết nửa ngày sau mới thấp giọng nói:
- Điềm Tâm, bình thường ở lớp em có bạn nào đến các lò luyện thi không.
- Có ạ.
Điềm Tâm không hiểu sao đột nhiên anh lại hỏi vấn đề này, vậy nên gật đầu nói:
- Có một số bạn vẫn đến lò luyện thi ạ.
- Phí thu ở lò luyện thi như thế nào?
Trần Diệc Nhiên khẽ ngẩng đầu nhìn nhân viên cửa hàng, bước theo hỏi:
- Ví dụ như bộ nào.
- Tôi nghĩ những bộ đồ theo phong cách ngọt ngào đáng yêu sẽ rất thích hợp với vị tiểu thư này.
Nhân viên cửa hàng lấy ra một bộ váy trắng khá đáng yêu, bên ngoài có một lớp vải ren màu hồng phấn đưa đến trước mặt Trần Diệc Nhiên.
Anh suy nhĩ một chút, sau đó gật đầu thản nhiên nói:
- Thử xem đi.
Còn thử nữa sao? Điềm Tâm chỉ hận ngay lúc này không thể ngửa mặt lên trời mà hét lên.
Là ai nói phụ nữ sinh ra đều thích dạo phố thử đồ chứ? Cô ở đây đã thử áo quàn đến độ muốn hộc máu, thế nhưng người nào đó cũng chỉ đơn giản nói một câu. Thử xem đi.
Điềm Tâm cam chịu số phận nhận lấy bộ áo quần kia im lặng quay trở về phòng ngủ, bắt đầu thử bộ mới.
Đợi lần nữa bước ra rõ ràng cô nhận thấy trong mắt anh dáng lên một cái. Ôi! Rốt cuộc lần này cũng hài lòng rồi.
Tâm trạng Điềm Tâm cũng trở nên khá hơn, cô mang bộ váy này rất nhu thuận đáng yêu, bộ dáng nhút nhát e lệ này đứng trước mặt Trần Diệc Nhiên, thấp giọng hỏi:
- Nhìn được không?
- Ừ.
Trần Diệc Nhiên nhìn bộ váy màu trắng tinh khôi, kết hợp với khuôn mặt trắng hồng phơn phớt của anh, thoạt nhìn như một viên kẹo ngào mật ong vậy. Nhìn thoáng qua rất mê người, quả thật bắt mắt hơn những bộ đồ công sở kia.
- Anh à, bạn gái anh ngọt ngào động lòng người, phong cách này rất hợp với cô ấy, thoạt nhìn rất đáng yêu.
Nhân viên cửa hàng nhìn biểu cảm của Trần Diệc Nhiên rốt cuộc cũng thở phào một hơi.
- Đến đây, quẹt thẻ đi thôi.
Trần Diệc Nhiên đưa thẻ tín dụng cho nhân viên của hàng, cũng không hỏi giá liền vội vã thúc giục nhân viên cửa hàng.
- Vâng, anh chờ một chút.
Nhân viên cửa hàng nhận lấy thẻ sau đó liếc nhìn một cái rồi đi đến hòm phiếu bên cửa hàng.
Điềm Tâm đứng trước gương, nhìn bộ dạng của mình lại nghiêng đầu nhìn Trần Diệc Nhiên đang nghiêng người dựa vào quầy hàng, nhịn không được mà hỏi:
- Anh Nhiên, tại sao chúng ta phải đi mua quần áo, không phải anh muốn đi xem mặt sao?
- Ừ.
Trần Diệc Nhiên gật đầu, đôi mắt tĩnh mực nghiêm túc nhìn Điềm Tâm, hết nửa ngày sau mới thấp giọng nói:
- Điềm Tâm, bình thường ở lớp em có bạn nào đến các lò luyện thi không.
- Có ạ.
Điềm Tâm không hiểu sao đột nhiên anh lại hỏi vấn đề này, vậy nên gật đầu nói:
- Có một số bạn vẫn đến lò luyện thi ạ.
- Phí thu ở lò luyện thi như thế nào?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook