Ngày Đính Hôn Ta Mặc Hỷ Phục Cưỡng Hôn Vương Gia
-
C26: Đón đệ về nhà
Khi Thẩm Nhược Thần nghe thấy âm thanh đó, hắn tưởng mình nghe nhầm.
Khi nhìn về phía phát ra âm thanh, thấy Thẩm Nhược Kiều đứng ở chân bậc thang, mỉm cười vẫy tay, hắn sửng sốt trong giây lát.
Hắn đưa tay dụi mắt, nhìn nàng với vẻ hoài nghi.
A tỷ?
Tại sao tỷ ấy lại đến đây? Không phải tỷ ấy..
Nhìn thấy hắn đứng ngơ ngác trên bậc thang, Thẩm Nhược Kiều hiểu ý mỉm cười rồi đi về phía hắn.
Thẩm Nhược Thần mười một tuổi gầy gò, yếu đuối và nhỏ bé. Y phục trên người hắn không những mỏng mà còn chắp vá.
Rõ ràng, Thẩm Trí Hằng chưa bao giờ quan tâm đến Thẩm Nhược Thần, đứa con trai duy nhất của ông. Hắn thậm chí còn bị hai mẹ con Tô di nương và Thẩm Ngữ Yên bắt nạt.
Suy cho cùng, theo quan điểm của Thẩm Trí Hằng, Thẩm Nhược Thần hoàn toàn không phải là con trai ông ta.
Bất kể Thẩm Nhược Thần có phải là con trai của Thẩm Trí Hằng hay không, Thẩm Nhược Kiều kiếp này sẽ không mắc phải sai lầm nữa. Đệ ấy là người thân duy nhất của nàng, là đích trưởng tử của Thẩm gia.
"Sao vậy, đệ nhớ tỷ, phấn khích tới nỗi không nói lên lời à?" Thẩm Nhược Kiều bước tới gần hắn, đưa tay xoa xoa đỉnh đầu hắn, cười nói.
Đôi mắt nàng nhìn Thẩm Nhược Thần tràn ngập sự đau khổ và tự trách.
Có điều, Thẩm Nhược Thần đẩy bàn tay đang đặt trên hắn ra. Khuôn mặt nhỏ nhắn của hắn không có chút biểu cảm nào. Hắn bình tĩnh nhìn nàng, thờ ơ nói: "Đừng chạm vào đầu ta."
"Ha!" Thẩm Nhược Kiều nhẹ nhàng mỉm cười, "Còn không cho a tỷ xoa đầu đệ! Được rồi, không xoa không xoa. Nhược Thần nhà chúng ta lớn rồi, thành nam tử hán rồi, không cho nữ tử chạm vào tóc nữa, a tỷ cũng không được." Nghe vậy, trên gương mặt Thẩm Nhược Thần lén lút xuất hiện màu hồng hồng đỏ đỏ ngại ngùng.
"Hmm," hắn giả vờ ho rồi lạnh lùng nhìn Thẩm Nhược Kiều, "Sao tỷ lại tới đây?"
Thẩm Nhược Kiều lại mỉm cười, "Đến đón đệ về nhà!"
"Về nhà?" Nhược Thần lặp lại hai chữ này, trên khuôn mặt nhỏ nhắn hiện lên một tia gì đó, biểu tình có chút ngơ ngác, ánh mắt có chút đờ đẫn, sau đó cười tự giễu: "Không cần, đệ ở học viện rất tốt."
"Rất tốt?" Thẩm Nhược Kiều nhìn thẳng vào hắn, nhìn chiếc áo choàng vá chẳng chịt trên người hắn, nhìn đệ đệ nét mặt trẻ con nhưng lại giả bộ làm người lớn, trong lòng cảm thấy vô cùng đau khổ.
Nandg hít một hơi thật sâu và mỉm cười ấm áp, "Ta không nhìn thấy điểm nào tốt."
"Đó là.."
"Đi thôi!" Thẩm Nhược Thần đang định nói điều gì đó, nhưng đã bị Thẩm Nhược Kiều cắt ngang, cầm tay hắn kéo ra ngoài.
Thẩm Nhược Trần nhìn bàn tay đang được nắm, giật mình một chút, trong mắt lóe lên thứ gì đó. Hắn mở miệng muốn nói điều gì đó, nhưng cuối cùng lời nói vừa ra khỏi miệng đã bị hắn nuốt chửng.
"A tỷ, tỷ sống tốt không?" Ngồi trong xe ngựa, Thẩm Nhược Thần nhìn nàng nhẹ nhàng hỏi.
Mặc dù đã ở học viện nhiều năm nhưng hắn vẫn rất quan tâm đến chuyện của a tỷ.
Hắn nghe được chuyện a tỷ muốn hủy hôn với Tần vương vì nàng yêu Bách Lý Văn Dương.
Có điều, hắn cho rằng Bách Lý Văn Dương không xứng đáng với tỷ tỷ của hắn. Bách Lý Văn Dương cũng là thư sinh của Học viện Trùng Sơn, hắn cùng Bách Lý Văn Dương không hề tiếp xúc qua, nhưng cũng có một chút hiểu biết về hắn.
Bách Lý Văn Dương, người này quá giả tạo a. Hắn không hề hiền lành và nhã nhặn như bề ngoài.
Tuy nhiên, Thẩm Nhược Thần cũng biết. Nếu hắn nói với a tỷ điều này, nàng chắc chắn sẽ không tin. Bởi vì a tỷ cũng giống với đám người Thẩm gia, đều coi hắn là con hoang, không hề yêu thương hắn.
Thẩm Nhược Thần nhìn Thẩm Nhược Kiều một cách thận trọng.
Nhận thấy ánh mắt của hắn, Thẩm Nhược Kiều lại cảm thấy áy náy và đau khổ. Nàng mỉm cười ngọt ngào với hắn và nói: "Rất tốt, nhưng không có Nhược Thần bên cạnh, ta cảm thấy tự trách."
"Tự trách?" Thẩm Nhược Thần cắn chặt hai chữ này, vẻ mặt của hắn lại càng bối rối hơn.
Tại sao lại tự trách? Tỷ tự trách vì điều gì?
"Nhược Thần, lời a nương nói, đệ còn nhớ không?" Thẩm Nhược Kiều nhìn hắn, nghiêm túc hỏi.
Lúc mẫu thân qua đời, đệ ấy mới chỉ có ba tuổi. Thẩm Nhược Kiều không biết liệu đệ ấy có còn nhớ lời mẫu thân nói hay không.
"Ân." Thẩm Nhược Thần gật đầu, "Đệ nhớ. A nương nói từ nay sẽ chỉ có hai chúng ta, nói ta phải chăm sóc tốt cho tỷ tỷ, không được để a tỷ bị người khác bắt nạt."
Nghe xong, Thẩm Nhược Kiều liền kinh ngạc.
Không, điều mẫu thân nói rõ ràng là: "A Cửu, sau khi a nương rời đi, chỉ còn lại con và Nhược Thần. Con là tỷ tỷ, phải chăm sóc Nhược Thần thật tốt, không được để người khác bắt nạt Nhược Thần. Bất kể thế nào, cả hai đều phải tin tưởng tưởng, giúp đỡ lẫn nhau."
Tại sao đệ ấy lại nói thành để đệ ấy chăm sóc nàng?
Tiểu tử này! Chưa gì đã thích ra dáng người lớn!
Nhưng, nàng không ngờ rằng đệ ấy sẽ nhớ được. Lúc đó, đệ ấy mới ba tuổi. Nàng thậm chí còn không nghe lời mẫu thân, bỏ rơi đệ ấy suốt bao nhiêu năm.
Nếu không phải được trùng sinh.. Thẩm Nhược Kiều sẽ chỉ cảm thấy vô cùng hối hận, áy náy và khó chịu.
Kiếp này, nàng nhất định không phụ sự phó thác của mẫu thân.
"Ừm, nếu đệ đã nhớ rõ như thế, vậy tỷ sẽ cho đệ cơ hội để chăm sóc tỷ!" Thẩm Nhược Kiều cười nhìn hắn, thuận nước đẩy thuyền, "Vậy nếu đệ không trở về Thẩm phủ thì làm sao có thể chăm sóc cho tỷ? Mấy năm nay không có đệ chăm sóc, tỷ làm cái gì cũng sai."
"Tỷ đã phạm lỗi gì sao?" Thẩm Nhược Thần lo lắng nhìn nàng.
Tốt, cuối cùng cũng thấy được biểu cảm trên khuôn mặt nhỏ nhắn này.
Thẩm Nhược Kiều bày tỏ sự hài lòng với điều này. Khóe miệng hiện lên một nụ cười rạng rỡ, chậm rãi nói: "Chỉ là một sai lầm nhỏ. Vì vậy, từ nay trở đi, đệ phải luôn bên cạnh nhắc nhở tỷ, để tỷ không làm sai nữa."
Thẩm Nhược Thần nhìn nàng. Hắn vừa mở miệng định nói gì đó đã thấy Thẩm Nhược Kiều lại nói: "Chúng ta không thể để a nương lo lắng, càng không thể thất hứa với người."
Nhìn thấy dáng vẻ vô lại của nàng, Thẩm Nhược Thần suy nghĩ một lúc, rồi gật đầu, "Ân."
Thấy vậy, Thẩm Nhược Kiều nở một nụ cười hài lòng.
Nhìn xem, đối phó với Thẩm lão đệ đệ cũng không khó khăn lắm.
* * *
Thẩm Phủ
"Ngươi nói cái gì?" Thẩm Trí Hằng nhìn người hầu đứng trước mặt, không thể tin vào tai mình.
Nghiệp chướng Thẩm Nhược Kiều dám phớt lờ lời hắn, không đến không nói, thậm chí còn xuất phủ rồi?
Nó nghĩ nó là ai? Nó thực sự cho rằng mình là Tần vương phi rồi sao?
Thẩm Trí Hằng vô cùng tức giận, sắc mặt tái nhợt, ánh mắt đen sì, nếu Thẩm Nhược Kiều đang ở trước mặt hắn, hắn sẽ tát nàng đến nỗi không ai nhận ra được nàng nữa.
"Cha, người đừng tức giận. Tỷ tỷ chắc chắn không phải cố ý khinh thường cha đâu. Tỷ ấy chỉ.."
"Ngươi câm miệng cho ta!" Thẩm Trí Hằng gầm lên với nàng ta.
Khi nhìn về phía phát ra âm thanh, thấy Thẩm Nhược Kiều đứng ở chân bậc thang, mỉm cười vẫy tay, hắn sửng sốt trong giây lát.
Hắn đưa tay dụi mắt, nhìn nàng với vẻ hoài nghi.
A tỷ?
Tại sao tỷ ấy lại đến đây? Không phải tỷ ấy..
Nhìn thấy hắn đứng ngơ ngác trên bậc thang, Thẩm Nhược Kiều hiểu ý mỉm cười rồi đi về phía hắn.
Thẩm Nhược Thần mười một tuổi gầy gò, yếu đuối và nhỏ bé. Y phục trên người hắn không những mỏng mà còn chắp vá.
Rõ ràng, Thẩm Trí Hằng chưa bao giờ quan tâm đến Thẩm Nhược Thần, đứa con trai duy nhất của ông. Hắn thậm chí còn bị hai mẹ con Tô di nương và Thẩm Ngữ Yên bắt nạt.
Suy cho cùng, theo quan điểm của Thẩm Trí Hằng, Thẩm Nhược Thần hoàn toàn không phải là con trai ông ta.
Bất kể Thẩm Nhược Thần có phải là con trai của Thẩm Trí Hằng hay không, Thẩm Nhược Kiều kiếp này sẽ không mắc phải sai lầm nữa. Đệ ấy là người thân duy nhất của nàng, là đích trưởng tử của Thẩm gia.
"Sao vậy, đệ nhớ tỷ, phấn khích tới nỗi không nói lên lời à?" Thẩm Nhược Kiều bước tới gần hắn, đưa tay xoa xoa đỉnh đầu hắn, cười nói.
Đôi mắt nàng nhìn Thẩm Nhược Thần tràn ngập sự đau khổ và tự trách.
Có điều, Thẩm Nhược Thần đẩy bàn tay đang đặt trên hắn ra. Khuôn mặt nhỏ nhắn của hắn không có chút biểu cảm nào. Hắn bình tĩnh nhìn nàng, thờ ơ nói: "Đừng chạm vào đầu ta."
"Ha!" Thẩm Nhược Kiều nhẹ nhàng mỉm cười, "Còn không cho a tỷ xoa đầu đệ! Được rồi, không xoa không xoa. Nhược Thần nhà chúng ta lớn rồi, thành nam tử hán rồi, không cho nữ tử chạm vào tóc nữa, a tỷ cũng không được." Nghe vậy, trên gương mặt Thẩm Nhược Thần lén lút xuất hiện màu hồng hồng đỏ đỏ ngại ngùng.
"Hmm," hắn giả vờ ho rồi lạnh lùng nhìn Thẩm Nhược Kiều, "Sao tỷ lại tới đây?"
Thẩm Nhược Kiều lại mỉm cười, "Đến đón đệ về nhà!"
"Về nhà?" Nhược Thần lặp lại hai chữ này, trên khuôn mặt nhỏ nhắn hiện lên một tia gì đó, biểu tình có chút ngơ ngác, ánh mắt có chút đờ đẫn, sau đó cười tự giễu: "Không cần, đệ ở học viện rất tốt."
"Rất tốt?" Thẩm Nhược Kiều nhìn thẳng vào hắn, nhìn chiếc áo choàng vá chẳng chịt trên người hắn, nhìn đệ đệ nét mặt trẻ con nhưng lại giả bộ làm người lớn, trong lòng cảm thấy vô cùng đau khổ.
Nandg hít một hơi thật sâu và mỉm cười ấm áp, "Ta không nhìn thấy điểm nào tốt."
"Đó là.."
"Đi thôi!" Thẩm Nhược Thần đang định nói điều gì đó, nhưng đã bị Thẩm Nhược Kiều cắt ngang, cầm tay hắn kéo ra ngoài.
Thẩm Nhược Trần nhìn bàn tay đang được nắm, giật mình một chút, trong mắt lóe lên thứ gì đó. Hắn mở miệng muốn nói điều gì đó, nhưng cuối cùng lời nói vừa ra khỏi miệng đã bị hắn nuốt chửng.
"A tỷ, tỷ sống tốt không?" Ngồi trong xe ngựa, Thẩm Nhược Thần nhìn nàng nhẹ nhàng hỏi.
Mặc dù đã ở học viện nhiều năm nhưng hắn vẫn rất quan tâm đến chuyện của a tỷ.
Hắn nghe được chuyện a tỷ muốn hủy hôn với Tần vương vì nàng yêu Bách Lý Văn Dương.
Có điều, hắn cho rằng Bách Lý Văn Dương không xứng đáng với tỷ tỷ của hắn. Bách Lý Văn Dương cũng là thư sinh của Học viện Trùng Sơn, hắn cùng Bách Lý Văn Dương không hề tiếp xúc qua, nhưng cũng có một chút hiểu biết về hắn.
Bách Lý Văn Dương, người này quá giả tạo a. Hắn không hề hiền lành và nhã nhặn như bề ngoài.
Tuy nhiên, Thẩm Nhược Thần cũng biết. Nếu hắn nói với a tỷ điều này, nàng chắc chắn sẽ không tin. Bởi vì a tỷ cũng giống với đám người Thẩm gia, đều coi hắn là con hoang, không hề yêu thương hắn.
Thẩm Nhược Thần nhìn Thẩm Nhược Kiều một cách thận trọng.
Nhận thấy ánh mắt của hắn, Thẩm Nhược Kiều lại cảm thấy áy náy và đau khổ. Nàng mỉm cười ngọt ngào với hắn và nói: "Rất tốt, nhưng không có Nhược Thần bên cạnh, ta cảm thấy tự trách."
"Tự trách?" Thẩm Nhược Thần cắn chặt hai chữ này, vẻ mặt của hắn lại càng bối rối hơn.
Tại sao lại tự trách? Tỷ tự trách vì điều gì?
"Nhược Thần, lời a nương nói, đệ còn nhớ không?" Thẩm Nhược Kiều nhìn hắn, nghiêm túc hỏi.
Lúc mẫu thân qua đời, đệ ấy mới chỉ có ba tuổi. Thẩm Nhược Kiều không biết liệu đệ ấy có còn nhớ lời mẫu thân nói hay không.
"Ân." Thẩm Nhược Thần gật đầu, "Đệ nhớ. A nương nói từ nay sẽ chỉ có hai chúng ta, nói ta phải chăm sóc tốt cho tỷ tỷ, không được để a tỷ bị người khác bắt nạt."
Nghe xong, Thẩm Nhược Kiều liền kinh ngạc.
Không, điều mẫu thân nói rõ ràng là: "A Cửu, sau khi a nương rời đi, chỉ còn lại con và Nhược Thần. Con là tỷ tỷ, phải chăm sóc Nhược Thần thật tốt, không được để người khác bắt nạt Nhược Thần. Bất kể thế nào, cả hai đều phải tin tưởng tưởng, giúp đỡ lẫn nhau."
Tại sao đệ ấy lại nói thành để đệ ấy chăm sóc nàng?
Tiểu tử này! Chưa gì đã thích ra dáng người lớn!
Nhưng, nàng không ngờ rằng đệ ấy sẽ nhớ được. Lúc đó, đệ ấy mới ba tuổi. Nàng thậm chí còn không nghe lời mẫu thân, bỏ rơi đệ ấy suốt bao nhiêu năm.
Nếu không phải được trùng sinh.. Thẩm Nhược Kiều sẽ chỉ cảm thấy vô cùng hối hận, áy náy và khó chịu.
Kiếp này, nàng nhất định không phụ sự phó thác của mẫu thân.
"Ừm, nếu đệ đã nhớ rõ như thế, vậy tỷ sẽ cho đệ cơ hội để chăm sóc tỷ!" Thẩm Nhược Kiều cười nhìn hắn, thuận nước đẩy thuyền, "Vậy nếu đệ không trở về Thẩm phủ thì làm sao có thể chăm sóc cho tỷ? Mấy năm nay không có đệ chăm sóc, tỷ làm cái gì cũng sai."
"Tỷ đã phạm lỗi gì sao?" Thẩm Nhược Thần lo lắng nhìn nàng.
Tốt, cuối cùng cũng thấy được biểu cảm trên khuôn mặt nhỏ nhắn này.
Thẩm Nhược Kiều bày tỏ sự hài lòng với điều này. Khóe miệng hiện lên một nụ cười rạng rỡ, chậm rãi nói: "Chỉ là một sai lầm nhỏ. Vì vậy, từ nay trở đi, đệ phải luôn bên cạnh nhắc nhở tỷ, để tỷ không làm sai nữa."
Thẩm Nhược Thần nhìn nàng. Hắn vừa mở miệng định nói gì đó đã thấy Thẩm Nhược Kiều lại nói: "Chúng ta không thể để a nương lo lắng, càng không thể thất hứa với người."
Nhìn thấy dáng vẻ vô lại của nàng, Thẩm Nhược Thần suy nghĩ một lúc, rồi gật đầu, "Ân."
Thấy vậy, Thẩm Nhược Kiều nở một nụ cười hài lòng.
Nhìn xem, đối phó với Thẩm lão đệ đệ cũng không khó khăn lắm.
* * *
Thẩm Phủ
"Ngươi nói cái gì?" Thẩm Trí Hằng nhìn người hầu đứng trước mặt, không thể tin vào tai mình.
Nghiệp chướng Thẩm Nhược Kiều dám phớt lờ lời hắn, không đến không nói, thậm chí còn xuất phủ rồi?
Nó nghĩ nó là ai? Nó thực sự cho rằng mình là Tần vương phi rồi sao?
Thẩm Trí Hằng vô cùng tức giận, sắc mặt tái nhợt, ánh mắt đen sì, nếu Thẩm Nhược Kiều đang ở trước mặt hắn, hắn sẽ tát nàng đến nỗi không ai nhận ra được nàng nữa.
"Cha, người đừng tức giận. Tỷ tỷ chắc chắn không phải cố ý khinh thường cha đâu. Tỷ ấy chỉ.."
"Ngươi câm miệng cho ta!" Thẩm Trí Hằng gầm lên với nàng ta.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook