Ngày Đính Hôn Ta Mặc Hỷ Phục Cưỡng Hôn Vương Gia
-
C27: Đều tại tiện nhân thẩm nhược kiều
Thẩm Ngữ Yên hoàn toàn sửng sốt, khuôn mặt vừa sợ hãi vừa đáng thương nhìn hắn, miệng lí nhí nói gì đó, ánh mắt như thể sắp khóc.
"Ai bảo ngươi tiến cung? A? Tiến cung thì cũng thôi đi, ngươi lại còn đứng trước mặt người ngoài như Giang Như Uyển mà làm loạn? Ngươi là sợ người khác không biết trong phủ có chuyện gì hay sao?" Thẩm Trí Hằng tâm trạng không tốt quát mắng cô ta.
Lúc này vết thương trên trán Thẩm Ngữ Yên đã được chữa trị và đang bôi thuốc. Sắc mặt cô ta tái nhợt và không có chút máu, trông rất khổ sở.
"Cha, con.."
"Tới Phật đường tự suy xét đi!" Thẩm Trí Hằng lạnh lùng nói.
Bởi vì bị Thái hậu khiển trách, bị con gái Thẩm Nhược Kiều phớt lờ, Thẩm Trí Hằng tâm tình rất không tốt.
Không chỉ vậy, vừa rồi ở trên triều còn có người chỉ trích hắn, nói rằng hắn vấn đề tiền lương xử lý chưa tốt, nói hắn vô dụng.
Hoàng thượng tuy rằng cuối cùng không tức giận, nhưng vẫn khiến hắn trong triều run rẩy sợ hãi.
Khi hạ triều, hắn còn nghe thấy có người nói xấu sau lưng mình, nói rằng hắn không đủ năng lực, thực tế đã để một thê thiếp quản gia. Hắn còn để thứ nữ ức hiếp trưởng nữ trong một thời gian dài.
Nghe được những nói xấu sau lưng đó, Thẩm Trí Hằng tức giận đến xanh mặt.
Phu nhân đã mất, không để Như Ca quản gia, chẳng lẽ lại để nha hoàn lên quản gia sao? Còn có, Ngữ Yên bắt nạt Thẩm Nhược Kiều khi nào?
Ngữ Yên luôn coi nàng như trưởng tỷ, luôn kính trọng nhường nhịn. Ngược lại, chính nghiệp chướng Thẩm Nhược Kiều lợi dụng thân phận đích nữ, ức hiếp.
Hắn cũng đâu có muốn lấy Như Ca về làm thiếp? Nếu ngay từ đầu Chu Quân Ngọc không can thiệp thì Như Ca đã là thê tử của hắn rồi, Thái hậu cũng hà cớ gì ban chỉ Tô Như Ca không được tiếp quản vị trí Thẩm phu nhân?
Nghĩ tới đây, Thẩm Trí Hằng tức giận đến mức cơ mặt co giật. Chu Quân Ngọc chết cũng chết rồi, vậy mà hắn và Tô Như Ca vẫn khó sống.
Ngay khi hắn chuẩn bị cái lại đám người đó, hắn lại nghe thấy bọn họ nhắc tới cái tên Thẩm Nhược Thần.
Bọn họ nói rằng vì Như Ca không muốn nhìn mặt Thẩm Nhược Thần nên hắn mới không được sống ở đây. Đường đường là đích tử của Thẩm gia, có nhà lại không thể trở về, phải sinh sống qua ngày ở học biện.
Thẩm thượng thư này thực sự là một ví dụ điển hình của việc "sủng thiếp diệt thê."
Bốn chữ "Sủng thiếp diệt thê" này giống như một con dao đâm vào trái tim hắn, khiến hắn tức giận đến không biết phải phản ứng thế nào. Nếu thái giám trong cung Thái hậu không đến chuyển lời gọi hắn tới Nhất Khôn cung, hắn suýt nữa đã đánh nhau với đám quan viên ngay tại đó.
Kết quả, vừa đến Nhất Khôn cung, Thái hậu không nói lý do liền mắng hắn, yêu cầu hắn phải dạy dỗ thật tốt hai cô con gái, đặc biệt là Thẩm Ngữ Yên, nếu hắn không dạy tốt, vậy thì để Thái hậu quản.
Thẩm Trí Hằng thực sự không hiểu Thẩm Ngữ Yên đã làm gì sai, tại sao lại chọc giận Thái hậu? Rõ ràng người sai là nghiệp chướng Thẩm Nhược Kiều.
Cuối cùng, Thái hậu đổ lỗi mọi lỗi lầm cho Ngữ Yên.
* * *
Phật đường
Tô di nương đứng trước bài vị của tổ tiên của Thẩm gia, giận dữ nhìn chằm chằm vào bài vị.
Thái hậu bảo bà ta hãy suy nghĩ về những lỗi lầm của mình trong Phật đường, bà ta quả thực đang ở trong Phật đường, nhưng bà ta không nghĩ tới, cũng không quỳ xuống trước bài vị mà nhìn những bài vị đó với vẻ mặt tức giận.
Theo bà ta thấy, nếu những tổ tiên này không bảo vệ con gái Thẩm Ngữ Yên của bà ta được, thì không đáng để bà ta quỳ trước chúng.
Càng nghĩ về những chuyện đã xảy ra trong hai ngày qua, bà ta càng tức giận, cảm thấy có điều gì đó không đúng.
Rõ ràng mọi chuyện lẽ ra không nên phát triển như thế này, rõ ràng tiện nhân Thẩm Nhược Kiều phải chịu đựng tất cả những điều này, tại sao nó lại đổ nên đầu Ngữ Yên của bà ta.
"Cạch!" tiếng đẩy cửa vang lên.
Bà ta nhanh chóng quỳ xuống nệm, chắp hai tay lại, tỏ vẻ chân thành sám hối và suy tư.
"Mẫu thân." Giọng nói đau khổ và đáng thương của Thẩm Ngữ Yên vang lên.
Nghe vậy, Tô di nương đột ngột quay đầu lại. Khi nhìn thấy Thẩm Ngữ Yên, trong mắt bà ta hiện lên một tia kinh ngạc, "Tại sao.. con bị thương? Tại sao con lại bị thương? Có nghiêm trọng không? Ai làm con bị thương? Có phải là do Thẩm Nhược Kiều?"
Nhìn Thẩm Ngữ Yên với đống thuốc trên trán, Tô di nương trong mắt hiện lên vẻ đau khổ và tức giận.
Sau khi Thẩm Ngữ Yên giải thích xong mọi chuyện, Tô di nương lông mày nhíu chặt, ánh mắt lạnh lùng ảm đạm.
"Mẹ, chúng ta nên làm cái gì bây giờ?" Thẩm Ngữ Yên vẻ mặt cay đắng nhìn Tô di nương, đáng thương, "Đều là tại tiện nhân Thẩm Nhược Kiều đó! Đều là lỗi của nó! Mẹ, con thật sự phải gả cho Bách Lý Văn Dương sao? Thật sự chỉ còn con đường đó thôi sao?"
Nói đến đây, cô vẫn không cam lòng.
Mặc dù Tô di nương đã cùng nàng phân tích tình huống, cũng biết rất rõ, bây giờ con đường duy nhất có thể làm chính là gả Bách Lý Văn Dương làm thiếp.
Nhưng cô vẫn không chịu cam tâm. Đặc biệt là sau khi nhìn thấy Mộ Dung Vũ ở cung Thái hậu, cô càng thêm không cam tâm.
Tại sao! Tiện nhân Thẩm Nhược Kiều đó có thể trở thành Tần vương phi? Mà cô lại bị Bách Lý Văn Dương làm ô uế? Chuyện này đáng ra phải dành cho Thẩm Nhược Kiều mới đúng.
"Tại sao con lại bốc đồng như vậy?" Tô di nương bất đắc dĩ nhìn cô, nhẹ giọng mắng: "Không phải mẹ đã nói với con sao, con nên tính xa hơn, đừng chỉ tập trung vào hiện tại. Con không phải đều đã hiểu rồi sao? Tại sao.. còn tiến cung tìm Thái hậu?"
Tiến cung tìm Thái hậu chính là nước đi tồi tệ nhất. Nếu không đến đòi Thái hậu làm chủ thì sẽ không đi đến kết cục này.
Đứa bé này.. thật là..
"Mẹ, tại sao không thể đi gặp Thái hậu? Mẹ không biết trong cung Thái hậu, con đã gặp được ai đâu." Thẩm Ngữ Yên hai mắt lấp lánh nói.
Trong đầu cô hiện tại chỉ có khuôn mặt tuấn tú của Mộ Dung Vũ, khiến trái tim cô rung động.
Cô chưa bao giờ nhìn hắn gần như hôm nay.
Vào lúc đó, Thẩm Ngữ Yên cảm thấy tim mình đập nhanh hơn, nếu có thể, cô không muốn rời mắt khỏi hắn.
Cô chỉ cảm thấy hôm nay vào cung thật đáng giá. Mặc dù đã bị thương ở trán nhưng lại đổi lại có thể ở gần hắn như vậy.
Nhìn dáng vẻ say mê của cô, Tô di nương sao có thể không đoán được người mà cô đang nói đến là ai?
"Con.." Tô di nương không biết phải nói gì với cô nữa. Bà ta bất lực thở dài, nắm lấy tay cô, nghiêm túc nói: "Ngữ Yên, lần này con thật sự đã làm sai rồi! Con hôm nay tiến cung tìm Thái hậu, càng đẩy chúng ta vào thế bị động."
"Mẹ, tại sao?" Thẩm Ngữ Yên khó hiểu nhìn bà ta.
Tô di nương hít một hơi thật sâu nói: "Sao con ngốc thế? Con quên nửa tháng nữa là sinh thần của Thái hậu sao? Đó không phải là cơ hội tốt sao?"
"Ây da." Thẩm Ngữ Yên thốt lên kinh ngạc, sau đó vẻ mặt cô đầy khó chịu và hối hận
"Ai bảo ngươi tiến cung? A? Tiến cung thì cũng thôi đi, ngươi lại còn đứng trước mặt người ngoài như Giang Như Uyển mà làm loạn? Ngươi là sợ người khác không biết trong phủ có chuyện gì hay sao?" Thẩm Trí Hằng tâm trạng không tốt quát mắng cô ta.
Lúc này vết thương trên trán Thẩm Ngữ Yên đã được chữa trị và đang bôi thuốc. Sắc mặt cô ta tái nhợt và không có chút máu, trông rất khổ sở.
"Cha, con.."
"Tới Phật đường tự suy xét đi!" Thẩm Trí Hằng lạnh lùng nói.
Bởi vì bị Thái hậu khiển trách, bị con gái Thẩm Nhược Kiều phớt lờ, Thẩm Trí Hằng tâm tình rất không tốt.
Không chỉ vậy, vừa rồi ở trên triều còn có người chỉ trích hắn, nói rằng hắn vấn đề tiền lương xử lý chưa tốt, nói hắn vô dụng.
Hoàng thượng tuy rằng cuối cùng không tức giận, nhưng vẫn khiến hắn trong triều run rẩy sợ hãi.
Khi hạ triều, hắn còn nghe thấy có người nói xấu sau lưng mình, nói rằng hắn không đủ năng lực, thực tế đã để một thê thiếp quản gia. Hắn còn để thứ nữ ức hiếp trưởng nữ trong một thời gian dài.
Nghe được những nói xấu sau lưng đó, Thẩm Trí Hằng tức giận đến xanh mặt.
Phu nhân đã mất, không để Như Ca quản gia, chẳng lẽ lại để nha hoàn lên quản gia sao? Còn có, Ngữ Yên bắt nạt Thẩm Nhược Kiều khi nào?
Ngữ Yên luôn coi nàng như trưởng tỷ, luôn kính trọng nhường nhịn. Ngược lại, chính nghiệp chướng Thẩm Nhược Kiều lợi dụng thân phận đích nữ, ức hiếp.
Hắn cũng đâu có muốn lấy Như Ca về làm thiếp? Nếu ngay từ đầu Chu Quân Ngọc không can thiệp thì Như Ca đã là thê tử của hắn rồi, Thái hậu cũng hà cớ gì ban chỉ Tô Như Ca không được tiếp quản vị trí Thẩm phu nhân?
Nghĩ tới đây, Thẩm Trí Hằng tức giận đến mức cơ mặt co giật. Chu Quân Ngọc chết cũng chết rồi, vậy mà hắn và Tô Như Ca vẫn khó sống.
Ngay khi hắn chuẩn bị cái lại đám người đó, hắn lại nghe thấy bọn họ nhắc tới cái tên Thẩm Nhược Thần.
Bọn họ nói rằng vì Như Ca không muốn nhìn mặt Thẩm Nhược Thần nên hắn mới không được sống ở đây. Đường đường là đích tử của Thẩm gia, có nhà lại không thể trở về, phải sinh sống qua ngày ở học biện.
Thẩm thượng thư này thực sự là một ví dụ điển hình của việc "sủng thiếp diệt thê."
Bốn chữ "Sủng thiếp diệt thê" này giống như một con dao đâm vào trái tim hắn, khiến hắn tức giận đến không biết phải phản ứng thế nào. Nếu thái giám trong cung Thái hậu không đến chuyển lời gọi hắn tới Nhất Khôn cung, hắn suýt nữa đã đánh nhau với đám quan viên ngay tại đó.
Kết quả, vừa đến Nhất Khôn cung, Thái hậu không nói lý do liền mắng hắn, yêu cầu hắn phải dạy dỗ thật tốt hai cô con gái, đặc biệt là Thẩm Ngữ Yên, nếu hắn không dạy tốt, vậy thì để Thái hậu quản.
Thẩm Trí Hằng thực sự không hiểu Thẩm Ngữ Yên đã làm gì sai, tại sao lại chọc giận Thái hậu? Rõ ràng người sai là nghiệp chướng Thẩm Nhược Kiều.
Cuối cùng, Thái hậu đổ lỗi mọi lỗi lầm cho Ngữ Yên.
* * *
Phật đường
Tô di nương đứng trước bài vị của tổ tiên của Thẩm gia, giận dữ nhìn chằm chằm vào bài vị.
Thái hậu bảo bà ta hãy suy nghĩ về những lỗi lầm của mình trong Phật đường, bà ta quả thực đang ở trong Phật đường, nhưng bà ta không nghĩ tới, cũng không quỳ xuống trước bài vị mà nhìn những bài vị đó với vẻ mặt tức giận.
Theo bà ta thấy, nếu những tổ tiên này không bảo vệ con gái Thẩm Ngữ Yên của bà ta được, thì không đáng để bà ta quỳ trước chúng.
Càng nghĩ về những chuyện đã xảy ra trong hai ngày qua, bà ta càng tức giận, cảm thấy có điều gì đó không đúng.
Rõ ràng mọi chuyện lẽ ra không nên phát triển như thế này, rõ ràng tiện nhân Thẩm Nhược Kiều phải chịu đựng tất cả những điều này, tại sao nó lại đổ nên đầu Ngữ Yên của bà ta.
"Cạch!" tiếng đẩy cửa vang lên.
Bà ta nhanh chóng quỳ xuống nệm, chắp hai tay lại, tỏ vẻ chân thành sám hối và suy tư.
"Mẫu thân." Giọng nói đau khổ và đáng thương của Thẩm Ngữ Yên vang lên.
Nghe vậy, Tô di nương đột ngột quay đầu lại. Khi nhìn thấy Thẩm Ngữ Yên, trong mắt bà ta hiện lên một tia kinh ngạc, "Tại sao.. con bị thương? Tại sao con lại bị thương? Có nghiêm trọng không? Ai làm con bị thương? Có phải là do Thẩm Nhược Kiều?"
Nhìn Thẩm Ngữ Yên với đống thuốc trên trán, Tô di nương trong mắt hiện lên vẻ đau khổ và tức giận.
Sau khi Thẩm Ngữ Yên giải thích xong mọi chuyện, Tô di nương lông mày nhíu chặt, ánh mắt lạnh lùng ảm đạm.
"Mẹ, chúng ta nên làm cái gì bây giờ?" Thẩm Ngữ Yên vẻ mặt cay đắng nhìn Tô di nương, đáng thương, "Đều là tại tiện nhân Thẩm Nhược Kiều đó! Đều là lỗi của nó! Mẹ, con thật sự phải gả cho Bách Lý Văn Dương sao? Thật sự chỉ còn con đường đó thôi sao?"
Nói đến đây, cô vẫn không cam lòng.
Mặc dù Tô di nương đã cùng nàng phân tích tình huống, cũng biết rất rõ, bây giờ con đường duy nhất có thể làm chính là gả Bách Lý Văn Dương làm thiếp.
Nhưng cô vẫn không chịu cam tâm. Đặc biệt là sau khi nhìn thấy Mộ Dung Vũ ở cung Thái hậu, cô càng thêm không cam tâm.
Tại sao! Tiện nhân Thẩm Nhược Kiều đó có thể trở thành Tần vương phi? Mà cô lại bị Bách Lý Văn Dương làm ô uế? Chuyện này đáng ra phải dành cho Thẩm Nhược Kiều mới đúng.
"Tại sao con lại bốc đồng như vậy?" Tô di nương bất đắc dĩ nhìn cô, nhẹ giọng mắng: "Không phải mẹ đã nói với con sao, con nên tính xa hơn, đừng chỉ tập trung vào hiện tại. Con không phải đều đã hiểu rồi sao? Tại sao.. còn tiến cung tìm Thái hậu?"
Tiến cung tìm Thái hậu chính là nước đi tồi tệ nhất. Nếu không đến đòi Thái hậu làm chủ thì sẽ không đi đến kết cục này.
Đứa bé này.. thật là..
"Mẹ, tại sao không thể đi gặp Thái hậu? Mẹ không biết trong cung Thái hậu, con đã gặp được ai đâu." Thẩm Ngữ Yên hai mắt lấp lánh nói.
Trong đầu cô hiện tại chỉ có khuôn mặt tuấn tú của Mộ Dung Vũ, khiến trái tim cô rung động.
Cô chưa bao giờ nhìn hắn gần như hôm nay.
Vào lúc đó, Thẩm Ngữ Yên cảm thấy tim mình đập nhanh hơn, nếu có thể, cô không muốn rời mắt khỏi hắn.
Cô chỉ cảm thấy hôm nay vào cung thật đáng giá. Mặc dù đã bị thương ở trán nhưng lại đổi lại có thể ở gần hắn như vậy.
Nhìn dáng vẻ say mê của cô, Tô di nương sao có thể không đoán được người mà cô đang nói đến là ai?
"Con.." Tô di nương không biết phải nói gì với cô nữa. Bà ta bất lực thở dài, nắm lấy tay cô, nghiêm túc nói: "Ngữ Yên, lần này con thật sự đã làm sai rồi! Con hôm nay tiến cung tìm Thái hậu, càng đẩy chúng ta vào thế bị động."
"Mẹ, tại sao?" Thẩm Ngữ Yên khó hiểu nhìn bà ta.
Tô di nương hít một hơi thật sâu nói: "Sao con ngốc thế? Con quên nửa tháng nữa là sinh thần của Thái hậu sao? Đó không phải là cơ hội tốt sao?"
"Ây da." Thẩm Ngữ Yên thốt lên kinh ngạc, sau đó vẻ mặt cô đầy khó chịu và hối hận
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook