Ngẫu
C78: Mười Ngàn Năm (5)

Nhìn dĩa màn thầu nghi ngút khói, bụng nàng réo lên định đưa tay chóp một cái liền bị cô chặn lại.

"Bánh còn nóng, nàng sẽ bị bỏng"

Trí Tú cầm chiếc màn thầu cắn môi xé từng miếng nhỏ thổi nguội cho nàng. Trân Ni ánh mắt dao động nhìn cô, bản thân bỗng nhận ra từ trước đến nay luôn là Trí Tú quan tâm mọi thứ nhỏ nhặt cho nàng. Nhớ lúc trước mỗi lần dùng thiện cũng là Trí Tú chu toàn làm nguội thức ăn cho nàng... Trong khi Trí Thành kẻ nàng trao tâm lại nhàn nhã không để tâm đến.

"Trí Tú... Lần trước lúc ngươi bị thương ta không ở cùng ngươi. Ta..."

"Ta không để bụng đâu"

Nàng nhìn nụ cười nhẹ kia, lòng đột nhiên lại nhói... vội vã giải thích.

"Lúc đó ta vì giận ngươi lừa gạt ta... Nên ta đã về Kim gia, đến khi nguôi giận lại đến tìm ngươi. Bát canh hôm ấy là ta đã học từ mẫu thân hầm cho ngươi..."

Mọi hành động của cô liền dừng lại, ngẩng đầu nhìn thẳng vào nàng rồi bật cười thành tiếng... Cuối cùng cô cũng nhận được sự quan tâm của nàng... nhưng có nghĩa lý gì khi với cô chỉ là bằng hữu tốt nên nàng cứ vậy mà đối đãi.

Thà rằng nàng hận cô, đoạn tuyệt với cô. Có lẽ lòng cô sẽ nhẹ nhõm hơn... Bởi mấy ai hiểu được, con người ta dễ dàng tha thứ cho cái sai của một người, thì có chăng lòng họ người đó chẳng chiếm vị trí nào... Là chẳng đáng để tâm đến...

...

Cõng nàng trên lưng, cô cố gắng đi thật chậm để sự thân mật này được kéo dài thêm một chút.

"Trí Tú khóm hoa kia ban sáng ta còn thấy sao bây giờ lại biến mất"

"Thái Anh nói nàng trúng độc từ hoa đó nên ta sai người bỏ chúng rồi, ta trách phạt luôn kẻ trồng chúng"

"Ta chỉ là cảm nắng... Ngươi thật làm quá mọi chuyện thật không giống với một Trí Tú điềm đạm"

"Đó là vì nàng..."

Hiểu ý tứ của cô nên nàng chẳng dám nói gì thêm... Nàng đưa mắt buồn so nhìn ánh trăng mà thở dài một tiếng. Đời nàng được gả cho tấm phu quân thế này quả thật là tốt đi... Nhưng oan trái lại là nữ nhân, hỏi xem làm sao nàng có thể trao tâm chứ, sầu muộn đến độ vô thức bật ra câu nói cay nghiệt kia.

"Nếu ngươi là nam nhân thì tốt biết mấy... Ta đây có thể trao tâm cho ngươi rồi"

"Ta là nữ nhân thì không tốt sao? Nàng không thể trao tâm sao?"

"Đấy là đi ngược với luân thường đạo lý"

Trí Tú hít sâu vào, im lặng chẳng đáp câu nào. Nhiêu đấy thôi đã đủ rồi... Càng nghe thêm cô sẽ chết mất...

...


Hoàng cung lại được dịp nhộn nhịp, khi Bùi thái sư vừa trở về sau cuộc thăm hỏi nước láng giềng. Lần này nông sản Kim Quốc được nhận được vé thông hành từ nước láng giềng khiến hoàng thượng cao hứng, liền mở yến tiệc chiêu đãi.

"Nàng đã đỡ mỏi hơn chưa. Hay ta bẩm với phụ hoàng, chúng ta hồi cung nghĩ ngơi" Trí Tú theo thói quen lo lắng đưa tay luồn vào sau áo xoa lấy eo nàng.

"Đã đỡ rồi... Nè Bù tiểu thư trong quen lắm hình như ta đã gặp qua. Mà nàng ta cứ nhìn ngươi mãi"Trân Ni híp mắt tận hưởng sự thoải mái này. Mỗi lần yến tiệc cả mấy canh giờ, Trí Tú đều xoa thế này dần dà nàng chẳng còn ngại ngùng, ngược lại còn bày ra vẻ tận hưởng.

"Lần trước gặp thích khách nàng ấy cùng nhi tử của Khương tướng quân cứu chúng ta"

"Vậy sao... nhưng ánh mắt nàng ta thâm tình quá độ thật ghét"

"Nàng ghen sao?" Trí Tú cười khẽ nhướn mắt với nàng

"Nói điên"
Chột dạ nàng đánh nhẹ lên tay cô. Vậy mà vẻ đanh đá đó vào mắt cô lại vô cùng khả ái khiến cô cười rạng rỡ hơn hết.

"Nàng ta là đồng học với ta lúc ta học võ công trên núi cùng Sáp Kỳ, Lệ Sa. Mà lần này nàng ta lại theo phụ thân vào cung chắc có việc quan trọng"

"Hừ Ánh nhìn này chính là có tình ý với ngươi" Càng nhìn nữ nhân kia nàng càng không thuận mắt.

"Ta đã nhìn ra từ lâu"

"Vậy ngươi thì sao? Có phải cũng đã để ý nàng ta? Trí Tú ngươi mau nói" Chẳng biết vì sao càng nghĩ đến việc Trí Tú cùng nữ nhân kia cùng nhau, nàng lại sinh bực dọc muốn xé xác cả hai.

"Phụ hoàng, Bùi thái sư nhi thần xin phép cáo lui. Cũng đã muộn nhi thần sợ ảnh hưởng đến sức khoẻ của thái tử phi... Mong phụ hoàng thành toàn và Bùi thái sư thông cảm"

Trí Tú đứng lên dịu dàng đỡ tay Trân Ni rời khỏi điện trước ánh mắt dò xét của mọi người...

Về đến cung, Trân Ni vẫn chưa chịu ngủ mà liên tục hỏi cô.

"Trí Tú ngươi còn chưa trả lời ta"

Cô ân cần kéo chăn lên, nhìn cái bĩu môi kia cô vô thức bật cười.

"Nếu ta có thì sao?"

Trân Ni hàng mày chau lại, khẽ cắn môi mình... Là Trí Tú yêu thích vị công chúa kia sao? Nghĩ vậy tâm nàng liền không an ổn, mang máng lo sợ.

"Còn nàng nàng đã yêu ta chưa..." Cô trầm giọng hỏi.

"Ta..."

Đợi mãi chẳng nhận được lời nào nữa, cô miệng cười như chẳng có chuyện gì, xoa nhẹ đầu nàng rồi rời đi.


"Ta hiểu rồi... nàng an giấc..."

"Khuya rồi ngươi không ở đây với ta" Trân Ni bật ngồi dậy níu tay áo cô nhưng bị gạt nhẹ ra, bàn tay buông lơi xuống giường.

"Ta đến thư phòng xử lí chút việc. Nàng cứ ngủ trước"

Ra khỏi phòng Trí Tú lang thang đến sau hoa viên, nơi để cô trút mọi muộn phiền. Ngồi bệt xuống bệ đá, lớp vỏ mạnh mẽ như được cởi bỏ. Cô co gối nhìn ánh trăng dưới mặt hồ, nước mắt tự khắc rơi. Hỏi xem ngày ngày thân mật cận kề nhau, vậy mà trong lòng họ chẳng hề có mình... hỏi xem ở đời mấy ai chịu được viễn cảnh này... Bên nàng cô luôn khoác lên bộ mặt bất cần, chẳng quan tâm thế sự, mặc nàng đối đãi nhưng ai đâu hay sau vỏ bọc kia là tâm hồn chấp vá đến đáng thương.

Nhớ lần đó chỉ vì câu nói lúc mê sản của nàng mà cô đã chấp niệm... mang chấp niệm đến tận lúc chết đi....

"Kim Trí Tú... À không ta phải gọi ngươi một tiếng thái tử điện hạ"

"Châu Hiền... Là ngươi" cô vội gạt nước mắt không quay lại, nhàn nhạt trả lời người bạn lâu năm của mình

"Năm đó vì sao ngươi không một lời nào mà rời Cao sơn. Ngươi ban đầu vốn dĩ chẳng hề hứng thú với chuyện tranh quyền "

"Nhưng chốn cung đấu này, muốn bảo vệ người ta yêu... Ta buộc phải ở vị trí cao nhất"

"Nàng ta có từng hiểu cho ngươi không? Nàng ta suốt một năm qua đã động tâm với ngươi chưa?

Ngươi xem bản thân ngươi nhận được gì sau mọi chuyện. Kim Trí Tú một lần... chỉ một lần thôi hãy sống cho bản thân mình"

"Trân Ni là lẽ sống của ta..."

"Ngươi điên rồi... Yêu đến điên rồi..."

Châu Hiền ứa nước mắt chầm chậm ôm lấy tấm lưng gày gò kia. Vốn nàng ta đã được sư tôn mách bảo... nếu cứ tiếp tục lao vào nữ nhân kia Trí Tú ách sẽ không có kết quả tốt. Có chăng đây là mối nghiệt duyên khiến cả hai chẳng thể dứt...

Tiếng thở dài xé tan cả bầu trời đêm...

Phía xa Trân Ni siết chặt tay mình đến rướm cả máu, đỏ mắt hùng hổ đi đến hắng giọng ho lên vài tiếng khiến cả hai giựt mình mà tách ra, Trí Tú chạy vội đến nắm tay nàng muốn ý muốn giải thích.

"Thái tử người đêm không ngủ đến đây cùng nữ nhân khác ôm ấp sao?"

"Trân Ni chỉ là hiểu lầm, chúng ta vốn dĩ là bằng hữu. Lòng ta chỉ có mỗi nàng" Cái ôm lúc nãy hết sức ái muội, cô chẳng biết giải thích như nào đành bộc lộ cả tâm tư mong Trân Ni nàng sẽ hiểu.

"Đêm muộn, sương cũng đã xuống thái tử đêm nay bồi ta ngủ được chứ?" Trân Ni mắt tỏ đầy sát khí nhìn chăm vào Châu Hiền khiến Trí Tú đứng cạnh không khỏi rùng mình.


"Được được ta về thôi. Mà để ta tiễn Châu Hiền đã"

"Trí Tú ta buồn ngủ rồi"

Châu Hiền đối diện với hủ giấm kia thì cười khẩy một cái.

"Không làm phiền thái tử và thái tử phi. Ta xin cáo từ"

Trí Tú rón rén bước qua ngạch cửa, xoay người đóng cửa, chưa kịp nói gì đã bị Trân Ni nhéo vào eo cô một cái rõ đau.

"Ngươi là đồ trăng hoa, miệng nói mình ta, sau lưng ta thì lại ôm ấp nữ nhân khác"

"Aaa Trân Ni ta không có, là Châu Hiền ôm ta trước"

Liếc cô một cái nàng vứt giày nằm lên giường kéo chăn xoay người vào trong vách. Trí Tú tủm tỉm cười cởi giày đặt lưng nằm xuống chưa bao lâu đã bị nàng đạp xuống giường, cô cay đắng ngốc đầu lên nhìn nàng.

"Trân Ni nàng..."

"Làm sao? Đi ôm Bùi tiểu thư kia đi, đi ngủ cùng nàng ta đi"

"Lúc nãy nàng bảo ta bồi nàng ngủ... Sao nàng bây giờ lại đuổi ta?"

"Ngươi... Ngươi đáng ghét ta không muốn ngủ cùng ngươi" Hết đường cãi lí nàng liền giở tính ngang ngược.

Trí Tú nhìn tiểu tâm can hờn dỗi, mặc kệ nàng xua đuổi mặt dày trèo lên giường như thói quen ôm chặt nàng vào lòng.

"Nàng danh phận cao quý không nên nói hai lời. Ngủ thôi"

"Hừ..."

Cựa quậy một lúc nàng cũng an ổn say giấc trong lòng cô. Nghe tiếng thở đều của người trong lòng, Trí Tú nặng nề mở mắt nghẹn giọng thì thào trong đêm...

"Nàng lại cho ta thêm hy vọng rồi..."

Chẳng hay mi tâm người trong lòng nhíu chặt lại, hơi thở nặng nhọc hơn.


....

Hôm sau ngồi dùng thiện lòng nàng vẫn bức bối không thôi, đêm qua vì thấy cảnh thâm tình của cô và Châu Hiền, đồ ăn ngon vào miệng cũng thành vô vị...

"Bẩm thái tử, Bùi tiểu thư cầu kiến"

"Cho truyền"

Vừa gặp Châu Hiền, nàng liền mặt cau mày có nhưng vì thể diện bấm bụng dãn cơ mặt đôi chút.

"Châu Hiền mới sớm đã tìm ta?"


"Tuần sau Sáp Kỳ từ biên cương trở về" không để ý đến Trân Ni, nàng ta chỉ chăm chú đến Trí Tú trò chuyện.

"Vậy tốt quá, sắp tới là kì đi săn thú, chúng ta lại có dịp hội ngộ"

"Trí Tú ta muốn ăn tôm"
Nghe Trân Ni nói cô liền xoắn tay áo lên lột tôm bỏ vào chén nàng, trước cái cau mày của Châu Hiền.

"Thái tử việc này không phải người nên làm" Nàng ta khó chấp nhận việc người cao quý như Trí Tú lại hạ mình như thế.

"Nàng ấy là thê tử của ta, chuyện ta nên làm mà"

"Trí Tú ta muốn ăn gà" Trân Ni được cưng chiều liền hất mặt về phía Châu Hiền như thách thức.

Cô cười hiền, tự tay gỡ từng miếng thịt gà để đến chén nàng.

"Nhìn ngươi lo cho thê tử ngươi như vậy. Ta lại nhớ lúc chúng ta ở Cao sơn, ngươi cũng từng làm vậy với ta. Thái tử phi nên cảm ơn ta một tiếng vì ta đã rèn luyện nên một đấng phu quân cho người như hôm nay" Châu Hiền nhếch môi cười với câu nói chí mạng mình vừa nói ra.

*Cạch*

Trân Ni dằn mạnh đũa xuống bàn, không kiêng nể đứng phất dậy đi một mạch làm cô luống cuống lau tay chạy theo. Việc này quả thật vượt qua sức chịu đựng của nàng rồi mà.

"Trân Ni nàng sao thế?" Chụp lấy tay kéo nàng lại đối diện mình

"Buông ta ra"

"Nàng thế nào lại bỏ đi"

"Ngươi đi mà chăm lo cho nàng ta đi. Mặc kệ ta"

Lúc này cô mới ngợ ra là có người khó chịu vì cô thân mật với Châu Hiền.

"Nàng thật ngốc. Đó là chuyện lúc xưa" Gõ nhẹ lên trán nàng, Trí Tú phì cười.

Bàn tay nàng cứ vậy mặc cho Trí Tú nắm. Mãi lúc sau nàng mới thỏ thẻ lên tiếng.

"Ngươi rõ ràng có tình ý với nàng ta... sau này liệu ngươi sẽ lập nàng ta kia thành phi tử của ngươi?"

"Không, đây chổ này chỉ có mỗi nàng. Hơn hết người đứng cạnh ta chỉ có thể là nàng không có ngoại lệ" cô chắc nịch nói.

Nhìn sâu vào ánh mắt thâm tình của Trí Tú nàng ái ngại rụt tay lại. Nàng đối với cô chỉ là bằng hữu cớ gì lại khó chịu khi cô thân cận với người kia...

"Ta... Ta cùng cung nữ đi dạo ngươi cứ làm việc của ngươi"

Cái rụt tay khiến nụ cười của cô đông cứng, bàn tay siết nhẹ nhìn vào bóng lưng nàng khuất dần, tự thì thầm với tông giọng vô hồn.

"Rốt cuộc nàng đối với ta là như nào. Nàng không đặt tâm ở ta..."
6

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương