Ngẫu
C60: Khi Tôi Hai Mươi (end)

Đặt em lên giường bệnh, bàn tay cô run rẩy lọng cọng cầm mấy thiết bị y tế, vừa hay Chaeyoung đến nhìn thấy dáng vẻ kia của cô liền đi tới giành lấy khẽ đẩy Jisoo ra sau.

"Để em làm cho"

Chaeyoung sau khi xác định Jennie không có gì nghiêm trọng liền ra hiệu y tá gần đó đưa em đi làm một loạt kiểm tra.

"Người nhà bác sĩ Kim, kiểm tra kĩ lưỡng giúp tôi nhé"

"Chaeyoung, em ấy..."

"Trạng thái cơ thể không có gì nghiêm trọng. Bây giờ chụp x-quang và làm một số kiểm tra xem có gãy sương hay máu bầm gì không. Bình tĩnh lại chưa"

Chaeyoung đưa tay vỗ mặt Jisoo vài cái, đây có vẻ là lần đầu được thấy bác sĩ Kim mất bình tĩnh đến vậy. Nhìn mắc cười quá...

"Vợ bé nhỏ tiểu tâm can của bác sĩ Kim bị thương sao?" Phía sau Seulgi cầm hai cốc cà phê đi đến câu cổ hai người kéo ra khuôn viên bệnh viện.

"Hôm nay làm sao đấy, Kim Jisoo để tiểu tâm can mình bị thương đến vậy à? Bình thương trầy có xíu là muốn nhảy dựng lên rồi"

"Em ấy phá buổi xem mắt của mình... Mình đã lớn tiếng rồi... Em ấy..."

"Ngộ ha yêu nhau rành rành vậy mà hổng ai dám nhận"

*Ting*

Điện thoại Seulgi vang lên cô ấy liền mở ra xem liền cười cười hất vai Jisoo.

"Joohyun vừa nhắn Jennie chỉ gãy tay và va đập nhẹ phần đầu nên hôn mê thôi. Không có gì nghiêm trọng, đã được đưa về phòng vip 301... Ê nè..."

Chưa kịp nghe Seulgi nói hết cô đã đứng lên rời đi mất. Lặng người ngồi cạnh giường bệnh, bàn tay cô mâm mê mấy ngón tay nhỏ của em, trong lòng không khỏi tự trách. Nếu lúc đó không lớn tiếng thì em chẳng ra nông nổi này...

...

Tối đến Chaeyoung đến kiểm tra cho em. Chaeyoung khoanh tay nhìn đôi tình nhân cứng đầu đang say ngủ kia.
Nghe tiếng lục đục, Jennie khó khăn mở mắt, cơn đau toàn thân khiến em chẳng chút sức nào...

"Em dậy rồi sao, chị kiểm tra cho em chút nhé... Này Kim Jisoo ra ngoài" Chaeyoung cầm nguyên bìa bệnh án gõ bom bóp vào đầu cô.

"Aaa... Jennie... Em tỉnh rồi... Em có sao không?" Thấy em nhìn mình cô hỏi tới tới tấp.

"Ra ngoài cho em kiểm tra sức khoẻ Jennie"

"Thì em kiểm tra đi, chị cũng là bác sĩ mà"

"Đây là bệnh nhân của em. Chị không phận sự miễn vào"

"Nhưng chị là người nhà Jennie"

"Người nhà? Ba mẹ? Người yêu hay vợ mà người nhà?

Nếu muốn thì làm gì đó đi..."


Bị Chaeyoung chửi xối xả, cô ủ rủ mà ra ngoài... Thì Chaeyoung chửi đúng quá mà, cô phản biện được gì đâu...

Thấy tên gây rối kia rời đi, Chaeyoung bắt tay vào kiểm tra rồi ghi chép vào bệnh án, không vội rời đi kéo ghế ngồi cạnh giường.

"Em có cảm thấy choáng đầu hay gì không?"

"Dạ không..."

"Aigoo tại tên Jisoo đáng ghét đó mà hại em gái nhỏ của tui nông nỗi này"

"Chichu không có hại em..." Jennie bĩu môi cụp mắt trả lời.

"Rõ ràng thương em đứt ruột đứt gan mà cứ đi xem mắt. Bây giờ là là cọc đi tìm trâu, em mà cứ đợi chị ta nói yêu em có mà em xuống lỗ ấy. Mau bật mode em gái gian xảo của chị lên nào"

Dứt lời Chaeyoung xoa đầu em vài cái rồi rời đi. Để lại Jennie ngồi thừ người, em biết rõ cô là có tình cảm với mình, em còn biết cả nỗi sợ trong lòng cô nữa... Khoảng cách về tuổi tác, cũng như sự chắc chắn về tình cảm của một thiếu nữ 17 tuổi cái tuổi yêu đương như em... Nhưng em là ai là Kim Jennie, môi khẽ nhoẻn lên nụ cười ma quái.

"Làm sao đây khi vừa sinh ra em đã chấm chị là vợ em rồi"

...

"Làm gì mà như ăn trộm vậy?"

"Jen... Jennie chị mang cháo cho em"

Nghe câu từ cộc lốc của em cô biết em vẫn còn giận mình. Khép nép ngồi xuống ghế, đưa tay chọt chọt lên mu bàn tay em.

"Đừng giận chị nữa... Chị xin lỗi mà... Chị sẽ không đi xem mắt... sẽ không lớn tiếng với em..."

"Liên quan gì tới em..."

"Jen à... Ăn miếng cháo nha..." Cô xoa xoa lên bàn tay em dỗ dành.

Một khoảng im lặng đáng sợ... Bác sĩ Kim mếu máo sắp khóc rồi...

"Tay em như vậy làm sao mà ăn. Đút em"

Biết em đã hết giận cô cười hì hì ngoan ngoãn chiều theo ý em.

...

Tối đến khí lạnh xuống cơn đau nhức ập đến làm em đau điếng cả người bật khóc.

"Chichu... Em Đau..."

"Jen... Chị đây... Không sao chị đây..."

Cô nằm lim dim ở sofa vừa nghe em gọi liền lật đật chạy đến ôm em vào lòng vuốt ve tóc em dỗ dành. Cảm nhận hơi ấm quen thuộc em rút sâu vào người cô.


"Ngủ với em đi... Mấy hôm nay... Thiếu hơi Chichu"

Cô cũng nhớ em muốn chết, được bật đèn xanh thì ngại gì mà không ôm... Thấy cô đã ngủ, em tinh nghịch hôn lên xương vai cô rồi lướt môi đến chiếc cầm... sau cùng là cánh môi trái tim kia rồi mới chịu vào giấc...

Nghe tiếng thở đều của bé con cô vội mở mắt, hai má đỏ ửng... Là bé con vừa hôn cô... Kim Jennie tiểu tâm can vừa hôn cô sao...

....

Hôm nay là ngày em xuất viện, trước khi về em phải tiêm một liều giảm đau. Vẫn như hồi bé nói đến tiên là em sợ run người...

"Jennie ngoan tiêm xong rồi chúng ta về"

"Không đau lắm em không tiêm đâu"

Hết cách cô đành như hồi bé ôm em vài lòng, cánh môi khẽ phớt qua mi mắt em...

"Không thấy thì sẽ không đau nữa"

Em gật nhẹ đầu, sau đó gục lên vai cô. Nhưng Jennie nào an phận, em nghiêng đầu hôn nhẹ vào cổ cô, ma mãnh liếm lên đó vài cái... Loạt hành động đó khiến cô đơ cả người... Càng nhìn cô như vậy em càng thích thú. Để rồi xem Jisoo cứng rắn được bao lâu.


...


Đưa Jennie vào phòng cô ân cần đặt em lên giường. Cũng ngộ lắm bé con nhà cô là gãy tay nhưng lại bắt cô bế từ bệnh viện ra xe rồi về tận nhà... May là xương cốt cô còn xài được chắc không người tiếp theo nhập viện là cô mất.

"Ưm... Jen..."

Chưa kịp nói lời nào em đã trườn lên kéo cổ cô xuống mà ngấu nghiến cánh môi đỏ mọng kia... Đến khi lấy lại ý thức cô vội đẩy em ra, vô tình đẩy trúng cánh tay bị thương của em...

"Jen... Chị... Em khô..."

"Cô biết em yêu cô mà KIM JISOO"

Vì đau vì bị từ chối mà em ấm ức như muốn hét lên. Cô ngẩn người nhìn em đây chẳng còn gọi cô là Chichu, bé con cô góp phàn nuôi lớn vừa nói yêu cô... Hơn hết còn cưỡng hôn cô... Mọi chuyện đến quá nhanh làm cô ngờ vực về nhân sinh, vội lắc đầu nói.

"Em... Em chỉ là nhất thời rung động thôi. Tuổi em đang tuổi yêu đương mà..."

"Đồ khốn Kim Jisoo, cô cũng yêu tôi mà sao không dám nhận. Đồ hèn nhát, đồ xấu xa, cô ôm cái suy nghĩ chết tiệt của cô ở giá suốt đời đi, khoảng cách cái má gì chứ, cô đi ra khỏi phòng tôi. Kim Jennie tôi không yêu cô nữa"

Một lời tuông ra là lần lượt chiếc con thú bông trên giường đáp lên người cô . Jisoo sợ hãi mà co chân chạy ra ngoài, trong sự ngỡ ngàng của bà Kim.


...


Sau hôm đó hai người đã 2 tuần vẫn chưa gặp nhau. Hôm nay là sinh tròn tuổi 18 của em, Jennie ngóng mãi hình bóng của cô, dù giận đến mấy thì chẳng so bì được nỗi nhớ mà em dành cho cô. Quả là ông trời chẳng phụ lòng em, cuối cùng cô cũng xuất hiện, em vui mừng suýt nữa đã cười trước mặt cô.


Hôm nay cô chỉ nép mình một gốc nhìn em vui vẻ cùng bạn bè. Buổi tiệc đã tàn, mọi người đã về hết. Lúc này em từng bước đến chổ cô, nơi xích đu ngày bé cô hay đùa cùng em.

"Định sang đây ăn chùa nhà em à? Quà đâu?"

Cô lấy trong túi áo mình một chiếc hộp nhỏ bên trong là sợi dây chuyền mặt trái tim lồng chữ J trông tinh tế và hiện đại vô cùng.

"Chúc mừng sinh nhật em. Đừng giận chị nữa nhé..."

"Chẳng thành ý gì cả mà bảo người ta hết giận..."

Hiểu ý em muốn là gì, cô phì cười đem sợi dây tiến đến choàng qua cổ đeo vào cho em. Đeo xong cô định rời ra thì bị em ôm siết chặt lại, úp mặt vào ngực trái cô cảm nhận từng nhịp đập nhanh... là nhanh vì Jennie em...

"Tại sao... Tình cảm của chúng ta... Em đã thừa nhận... Còn chị... Còn chị thì không. Hay là dô em đã sai vốn dĩ chị chẳng hề yêu em"

Cái ẩm ướt nơi ngực trái như nước muối sát vào trái tim rỉ máu của cô vậy. Như một thói quen đưa tay vuốt ve mái tóc em, hôn phớt lên nốt ruồi nơi mi mắt, nghẹn ngào khó khăn cất lên từng chữ.

"Rồi một ngày em sẽ hiểu. Có những chuyện không nên nói ra không nên thừa nhận... sẽ... sẽ bớt đau hơn đấy bé con à. Đời này em hiểu được lòng chị đã là viên mãn cho chị lắm rồi"

"Nói yêu em khó lắm sao Jisoo..."

Cô khẽ cười, chẳng còn tiếng gọi Chichu nữa. Có lẽ giây phút này em đã không xem cô là một người hàng xóm, một người góp phần nuôi dạy em nữa rồi.

"Phải... Khó... Khó lắm..."

Nói rồi cô cũng rời đi, để em lại một mình nơi khoảng sân lạnh lẽo của từng cơn gió của ngày mới...

Jisoo tựa người vào cửa sổ, đau đớn nhìn bờ vai nhỏ ở góc vườn đang run lên từng đợt, bàn tay siết chặt bệnh án đến trắng bệt...

...

Sau hôm đó cô cũng biến mất không một dấu tích, trong một đêm cô biến mất hoàn toàn như chưa hề tồn tại. Chẳng ai biết cô đi đâu cả... Năm đó đứa trẻ 17 tuổi chạy khắp nơi tìm kiếm một người trong vô vọng...


...

Những ngày cuối đông, khí trời Seoul lạnh lẽo. Jennie đút hai tay vào áo khoác mình chậm rãi đi trên con đường về nhà mình, hồi ức ngày bé ùa về. Vẫn con đường này những ngày trước có hai thân ảnh một lớn một nhỏ dắt tay nhau ríu rít cả đoạn, từng có người vì sợ em lạnh mà mở rộng áo ấm ôm gọn em vào trong dù em đã lớn tòng ngồng...

*Ting ting*

Tiếng còi xe cắt ngang suy nghĩ của em. Em có hơi bất ngờ vì người trong xe.

"Chị Chaeyoung..." Vị bác sĩ người chị thân thiết đã biến mất cùng với Jisoo vào hai năm trước...

"Đã lâu không gặp... Jennie này theo chị đến nơi này được không..."

Em chẳng hiểu gì những vẫn lên xe để Chaeyoung đưa mình đi, bởi lẽ linh cảm trong em thôi thúc em phải làm vậy...

Lạ thay Chaeyoung chẳng đưa em đến quán cà phê hay nhà hàng nào đó... Mà lại đưa em đến bệnh viện, lại còn khu điều trị đặc biệt nữa. Dừng trước cửa phòng, em chau mày nhìn cái tên Kim Jisoo nằm trên đó chẳng phải vai trò là bác sĩ... mà là một bệnh nhân. Chẳng đợi Chaeyoung em đưa tay mở toang cửa đi vào... Trước mắt em, người em yêu, người em luôn mong nhớ đang nằm thoi thóp trên giường bệnh, cơ thể chẳng còn gì ngoài da bọc xương cùng với hàng ta dây điện, máy móc bao quanh.

"Jisoo... Chuyện gì... Tại sao chị ấy..."

"Là ung thư phổi lúc phát hiện đã là giai đoạn ba... Jisoo đã cùng căn bệnh trốn tránh em suốt hai năm qua..."

"Tại sao chị lại cùng chị ấy giấu em..."

Em bật khóc quỳ sụp xuống cạnh giường bệnh của cô. Em muốn gào lên trách mắng nhưng nhìn thấy cô như vậy em đau xót chẳng bật ra nổi lời nào. Bàn tay khô rát của cô khẽ chạm vào da thịt em, khiến em lại khóc lớn hơn...


"Chị ấy còn bao lâu nữa ạ..."

"Không quá một tuần... Tâm nguyện chị ấy là cuối đời được gặp em"

Nghe xong em như muốn ngất đi... Lần này chẳng phải xa nhau hai năm nữa... Mà là xa nhau cả đời... là cả một đời người...

...

"Hôm nay là sinh nhật em đó... Hai năm trước em đã cầu nguyện gặp lại chị... Điều ước đã thành thật rồi... Năm nay em sẽ cầu nguyện điều khác nhưng còn lâu em mới nói cho chị... Chị đó đã khất quà của em hai năm, mau khoẻ lại mà tặng quà cho em. Không là em sẽ giận chị... Giận suốt đời luôn..."

"Je... Jen... Jennie... Si... Sinh nhật... Vui... Vẻ..."

Đây có lẽ là đầu cô cất tiếng nói với em trong suốt tuần qua. Em đau đớn lau đi giọt lệ khoé mắt cô, đau lòng hôn lên tay cô nghẹn giọng nói.

"Chị phải khoẻ lại thì em mới vui được..."

Hôm đó em đã thức trắng đêm để ngắm nhìn cô... Như thể nhìn cô lần cuối... Đồng hồ vừa điểm qua 1 giờ sáng, ngày cũng đã sang ngày 17-1... Một tiếng tít dài vang lên em bàng hoàng nhấn nút đỏ nơi đầu giường, đau đớn gào lên gọi tên cô...

"Kim Jisoo chị còn chưa nói yêu em mà... Chị tỉnh lại đi... Em xin chị... Em không giận chị nữa... Em không vòi quà chị nữa... Chị không được thất hứa với em... Chị đã hứa là sẽ cưới em mà..."

...


Em ngồi tựa vào gò đất nơi người em yêu đang say ngủ, bàn tay sờ lên chiếc nhẫn cô định cầu hôn em năm em mười tám. Đôi mắt nhăn nheo nhoè đi vì nước nhìn đứa con được sinh ra bằng phương pháp thụ tinh từ tủy của cô... Điều duy nhất mà cô để lại cho em.

"Năm mami con 20 tuổi thì mẹ mới ra đời. Giờ mẹ đã 60 hơn mami con tận 20... Mà mami con chẳng thấy đâu..."



Năm cô hai mươi

Em mới sinh ra đời

Ngày em hai mươi...

Cô mãi tròn bốn mươi...

Tiếng yêu không thành...

Lời hứa cũng dang dở...

Lời cầu nguyện kia mãi mãi chẳng thành sự thật.





End.





_________________________________

Gút nai các tình yêu tui đi ngủ đâyyy ❤️

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương